Phượng Lâm Chi Yêu Vương Lăn Xuống Giường

Chương 8: Ngọn lửa màu vàng




Nàng kiềm chế kinh ngạc của chính mình lại, cảm giác dường như là một loại kêu gọi đến nào đó, nương theo cảm giác kia, dò vào thần thức, thâm nhập vào trong bóng tối vô hạn.

Vòng tay không gian của nàng bên trong một mảnh đen kịt, cuối cùng cũng nhìn thấy một mảnh phát sáng trong suốt.

Nàng thâm nhập theo, rồi từ từ đến gần bên trong, dường như có thứ gì đó đang đợi nàng.

Nàng đột nhiên cảm thấy có chút ngột ngạt, nhưng cũng không lùi lại.

Nàng ngừng thở, bước chân dừng lại.

Trước mắt nàng xuất hiện hai điểm sáng xanh biếc, trầm tĩnh như lửa.

“Rốt cuộc ngài… đã trở về…”

Giọng nói khàn khàn u buồn trầm thấp vang lên, vang vọng bên tai, dường như truyền đến từ bốn phương tám hướng, nhưng Phượng Trường Duyệt lại không ngạc nhiên chút nào.

Nàng khống chế thần thức của chính mình, trầm giọng hỏi đồ vật thần bí ẩn giấu trong bóng tối đối với sự việc quay về kia:

“Ngươi là ai?”



Hiên Viên Dạ ngồi ở một bên, nhìn vẻ mặt hơi biến hóa của Phượng Trường Duyệt, có chút hơi ngạc nhiên nhưng không hề kinh hãi, trong mắt xẹt qua chút thỏa mãn.



Nhãn lực của hắn không phải người bình thường có thể so được, hắn cũng cảm nhận được cái vòng tay màu vàng kia không bình thường, tỏa ra một tia thần thức thăm dò, nhưng lại bị một tầng cấm chế ngăn cản.

Vòng tay không gian này không hề bình thường.

Thế nhưng hắn cũng không tra ra, chỉ có thể mượn lực khiến Phượng Trường Duyệt phun ra ngụm máu, khế ước vòng tay.

Bỗng nhiên có cơn gió thổi tới ngoài cửa, hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu, một đôi mắt đen mà trong suốt, một thoáng né tránh ánh sáng ác liệt, sau đó biến mất không còn tăm hơi.

Mà Phượng Trường Duyệt cuối cùng cũng mở mắt ra.

“A Dạ, đi thôi. Đến sau núi.”

Phượng Trường kéo tay Hiên Viên Dạ đi ra ngoài, biểu hiện hơi kích động.

Hiên Viên Dạ lại không rõ, nữ nhân này hình như muốn làm gì đó?

Phượng Trường Duyệt nhanh chóng dẫn Hiên Viên Dạ đến phía sau núi hôm qua, sau khi trèo lên núi, Phượng Trường Duyệt chọn lựa một sơn động bí mật, sau đó ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.

“A Dạ, đệ cách xa tỷ một chút. Lát nữa xảy ra chuyện gì cũng không được rêu rao biết không?”

Sau khi bàn giao một câu, Phượng Trường Duyệt ngồi vào chỗ của mình, mà trên tay nàng chính là vòng tay màu vàng kia.

Hiên Viên Dạ trầm mặc nhìn nàng, trong lòng rõ ràng, không thể nghi ngờ đây chính là bí mật của vòng tay màu vàng kia.

Bên trong hang núi, chỉ hơi có ánh sáng, nhưng mà sau đó Hiên Viên Dạ nhanh chóng nhíu mày, nhìn thấy một luồng khí tức thuần phác thả ra ngoài từ trong vòng tay màu vàng, mà bản thân cái vòng tay kia, cũng bắt đầu lấp lánh hào quang màu vàng óng, chiếu vào gò má Phượng Trường Duyệt nửa sáng nửa tối, như ẩn như hiện, tựa như cái bớt màu hồng đầy dây tua cũng càng thêm rõ ràng, thế nhưng lại chiếu rọi xuống hào quang màu vàng, nhưng trước đây chưa từng gặp chuyện quỷ dị như vậy, trái lại tia sáng nhàn nhạt chiếu ra, tôn lên khuôn mặt thanh lệ của nàng, nhưng mà lại kì lạ là khiến người ta cảm thấy cao quý.

Phượng Trường Duyệt bỗng há miệng, nói ra một chuỗi thần chú khó hiểu, trong tay cũng bắt đầu thủ ấn biến hóa rườm rà, hào quang màu vàng càng ngày càng mạnh mẽ, bắt đầu quanh quẩn quanh thân nàng, khiến nàng tựa như thần thánh không thể xâm phạm.

Thân thể Hiên Viên Dạ vốn lười biếng không biết ngồi thẳng lúc nào, trên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm hào quang màu vàng không ngừng lấp lóe kia, chợt kinh ngạc, hoài nghi, cuối cùng trở nên hờ hững.

Mà lúc này, bỗng nhiên hào quang màu vàng xung quanh Phượng Trường Duyệt mạnh mẽ bùng cháy lên. Nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt cũng tăng lên.

Hiên Viên Dạ mạnh mẽ nhìn về phía ngọn lửa màu vàng bị Phượng Trường Duyệt nuốt chửng: Dĩ nhiên là Thiên đường hỏa.

*Thiên đường hỏa: lửa trời.

Thân phận nàng đến tột cùng là gì? Vậy mà lại nắm giữ Thiên đường hỏa.

Nhưng mà chặt chẽ đón lấy, bên trong ngọn lửa màu vàng, truyền đến một giọng nói gầm gừ tựa như đến từ viễn cổ…

“Lấy máu triệu hoán, triệu hoán linh hồn ta. Từ đó máu thịt giao hòa, sinh tử một mạng, giao toàn bộ cho ta làm chủ.”

Giọng nói khàn khàn tựa như tiếng chuông, cứ vang vọng liên miên không ngừng trong sơn động. Giọng nói mang theo muôn vàn tang thương, khiến người ta không tự giác muốn thần phục.

Nhưng mà Hiên Viên Dạ cùng Phượng Trường Duyệt đều là người có ý chí kiên định, làm sao dễ dàng bị âm thanh này mê hoặc?

Tay Hiên Viên Dạ vung lên, liền bố trí ra một đạo kết giới trong suốt, để tránh khỏi động tĩnh quá lớn, tạo thành bất ngờ.



Vừa dứt lời, bên trong ngọn lửa màu vàng liền xuất hiện một bóng con ma thú, thân hình uy mãnh, bốn vó đạp hỏa, vừa mới xuất hiện, đột nhiên liền hướng lên trời gầm mạnh mẽ…

“Hống…”

Rõ ràng không có âm thanh nào phát ra, nhưng mà ý chí kia lại rõ ràng như thế, tựa như vang lên trong lòng mỗi người.

Đôi mắt Hiên Viên Dạ lóe lên, muốn biết xem đây là ma thú gì, bóng dáng con ma thú kia cũng đã lóe lên, lại một lần nữa biến vào bên trong ngọn lửa vàng.

Cảm giác toàn thân Phượng Trường Duyệt đã bùng cháy lên. Nhưng ngọn lửa màu vàng óng kia xuôi theo da thịt nàng, lan tràn một chút, thậm chí còn tiến vào thân thể của nàng, dọc theo linh mạch, điên cuồng thiêu đốt thân thể nàng.

Đau. Cực kỳ đau đớn. Không cách nào hình dung.

Cảm giác thiêu đốt bứt rứt trong nháy mắt nuốt hết lí trí của Phượng Trường Duyệt, thậm chí linh hồn nàng còn giống như bị tra tấn trong ngọn lửa.

Nàng đột nhiên cắn chặt răng, hai tay nắm chặt mạnh mẽ.

Nàng nhất định phải kiên nhẫn trôi qua.

Thế nhưng mọi đau đớn khắp nơi còn tăng lên, ngọn lửa bình thường sẽ không đau đớn như thế, vậy mà lúc này, trên người nàng lại còn là Thiên đường hỏa thần bí mà mạnh mẽ nhất nữa.

Hiên Viên Dạ bị một đoàn ngọn lửa màu vàng óng chặn lại tầm mắt, toàn bộ sơn động cũng trở nên yên tĩnh, thế nhưng không biết tại sao, hắn bỗng cảm nhận được Phượng Trường Duyệt đang ở tình trạng không ổn.

Thế nhưng dù cho có là hắn, hắn cũng không dám tự ý ra tay cản lại Thiên đường hỏa, chỉ một sai lầm thì hậu quả sẽ khó mà lường được. Phượng Trường Duyệt chắc chắn cũng phải chết.

Hiện tại chỉ có thể chờ đợi Phượng Trường Duyệt chịu đựng qua đi thôi.

Thần trí Phượng Trường Duyệt đã có chút mơ hồ, trong lòng vẫn kiên trì giữ vững một niềm tin: Kiên trì.

Mà ngọn lửa màu vàng, bản thân nó lại ngang ngược thiêu đốt linh mạch nàng tái tạo, đem thân thể nàng lần lượt thiêu đốt, lần lượt khôi phục.

Mỗi một lần, gân cốt da thịt của nàng càng thêm cứng cỏi hơn so với trước, linh mạch cũng càng ngày càng rộng rãi thông thuận.

Vốn nàng nắm chặt tay mạnh mẽ nện ở trên vách núi, máu thịt be bét bị đập vỡ, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ thẫm, hai mắt nhắm nghiền, dường như ngất đi.

Chỉ còn dư lại một ngọn lửa màu vàng đang thiêu đốt mà không hề gây tiếng động.

Bỗng nhiên Hiên Viên Dạ quay đầu lại.

Một kẻ mang theo linh lực hùng hồn cùng sát ý không hề che giấu tiến đến.

Đôi mắt Hiên Viên Dạ sâu sắc, người đến quả nhiên là cường giả linh hoàng tám sao.

Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn, Thiên đường hỏa vừa xuất hiện liền gây náo động, ngồi chờ ở chỗ này mà cũng trêu chọc đến linh hoàng tám sao tới đây nữa.

Khí tức mạnh mẽ khiến toàn bộ cường giả thành Tây Tác chú ý, sợ hãi bất an dồn dập: Chuyện gì xảy ra vậy? Bỗng nhiên lại có cường giả như vậy tới đây.

Hiên Viên Dạ cảm thụ khí tức ác liệt càng ngày càng gần, trong đôi mắt màu lam lóe lên ánh sáng.

Mà lúc này cũng là thời khắc mấu chốt để Phượng Trường Duyệt cùng khế ước tiến hành tái tạo.

Nguy hiểm, chạm vào là nổ ngay.