Phương Nam Có Cây Cao

Chương 20: Đôi nam nữ cùng nấu cơm




Nam Kiều dẫn theo Trịnh Hạo ra ngoài ăn cơm, Trịnh Hạo lẽo đẽo theo sau, lại còn rất không tình nguyện.

“Mẹ con nói dầu mỡ bên ngoài đều lấy từ cống rãnh…”

“…”

Nam Kiều và Trịnh Hạo nhìn vào một quán ăn gần tiểu khu, nghe Trịnh Hạo nói, suýt chút ói hết ra.

Nam Kiều kéo Trịnh Hạo, lạnh nhạt nói: “Đúng là nên ném con qua nước ngoài vài năm”.

Trịnh Hạo biện hộ: “Đừng nói nữa mà dì, mẹ con muốn con học xong cấp hai sẽ xuất ngoại, con hưởng thụ trong nước trước không được sao?”

Trẻ con Bắc Kinh lớn lên đều nói nhiều, Trịnh Hạo cũng không là ngoại lệ. Nam Kiều chỉ đành bó tay với đứa cháu ngoại này, giục cậu nhanh chọn món, nếu chọn không được thì sẽ đi đến Subway. (1)

(1) Subway là tên chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh của Mỹ.

Trịnh Hạo vừa nghe nói đến Subway, suýt chút nữa rớt cả mắt ra ngoài: “Dì à, dì bình thường ăn mấy thứ này à?”

Nam Kiều nói: “Tối nào dì cũng ăn mấy món rau dưa này thôi”.

Trịnh Hạo liếc mắt nhìn cô: “Lười biếng”.

Nam Kiều: “…”

Trịnh Hạo nói: “Dì à, sao dì lại không tìm ai đó tới làm cơm giúp?”

Nam Kiều nói: “Con là con trai mà sao lại nói nhiều thế hả?”

Trịnh Hạo nói: “Dì à, dì có biết làm cơm không? Chúng ta mua ít đồ về làm cơm nhé”.

Nam Kiều tức giận nói: “Dì không biết làm mấy món con muốn ăn đâu!”

Trịnh Hạo giơ ngón tay chỉ về phía đối diện: “Đằng trước kia, dì có thấy cái người đang dắt theo ba con chó kia không? Cầm cả một cái túi lớn đồ ăn, người ta là đàn ông mà còn có thể nấu ăn, sao dì lại không biết chứ? Dì à, dì là phụ nữ sao?”

Nam Kiều chỉ hận không thể tát một cái rớt mồm Trịnh Hạo.

Trịnh Hạo nói: “Dì à, hình như con chó ở giữa kia nhận ra dì á, sủa gâu gâu muốn xông vào dì kìa, còn muốn tới cắn dì nữa”.

Nam Kiều nghĩ, Trịnh Hạo con đủ rồi đấy, con chó kia nhận ra dì, cả nhà con chó kia đều nhận ra dì.

Thời Việt cười khẽ: “Nhàn rỗi vậy, dẫn em trai ra ngoài tản bộ à?”

Trịnh Hạo săm soi Thời Việt, ngẩng đầu nói: “Con không phải em trai dì ấy”.

Mấy ngày qua Nam Kiều vẫn luôn vội vàng bận rộn chuyện đổi xí nghiệp, hai bên đều phải cố gắng trong khoảng thời gian ngắn nhất. Thời Việt hình như là nhà đầu tư cho show tạp kỹ kia, trong khoảng thời gian này cũng rất ít khi thấy mặt. Lần trước Thời Việt có đến, hai người cũng chỉ nói qua vài câu công việc, sau đó cũng vội rời đi.

Nam Kiều nhìn thấy trong ánh mắt trong trẻo và lạnh lùng của Thời Việt vài phần ôn hòa, hình tượng ở nhà cầm theo mấy túi đồ ăn kia thật là rất hiếm thấy. Cô nói: “Cháu ngoại em”.

Thời Việt nhìn Trịnh Hạo, nói: “Vậy sao, lớn lên lại đẹp trai thế, anh còn tưởng đâu là em trai”.

Trịnh Hạo ưỡn thẳng lưng, hỏi: “Dì à, hai người quen biết nhau sao?”. Rồi lại hỏi Thời Việt: “Chú là ai đó? Chó của chú thật biết nghe lời”.

Lão đại, lão nhị, lão tam đang ngồi thành một hàng.

Thời Việt nói: “Chú là bạn …”

Nam Kiều hừ lạnh một tiếng.

Thời Việt cong mắt, cười nói: “Bạn ở tòa nhà phía Nam”.

Trịnh Hạo sinh ra trong gia đình quân nhân, loại chó quân đội nào cũng đã từng thấy qua. Chỉ là bình thường ở nhà bị mẹ quản nghiêm khắc, cho nên phải đè nén lại sở thích muốn thân thiết với động vật. Lúc này nhìn thấy ba con chó của Thời Việt liền tiến lên sờ lông hai cái. Lông trên người con chó bóng nhoáng, chúng cũng không bài xích Trịnh Hạo, còn phe phẩy đuôi thể hiện sự thân thiện.

Trịnh Hạo nhìn mấy cái túi trong tay Thời Việt có cả thịt, đều là mới mua về từ chợ, tươi ngon mê người. Cậu cũng không phải là người sợ người lạ, hỏi: “Chú ở tòa nhà phía nam ơi, chú phải về nhà nấu cơm ạ?”

Thời Việt nói: “Đúng thế”.

“Chú nấu có ngon không chú?”

“Cũng có thể coi là đầu bếp tại gia”.

“Chú tự làm tự ăn ạ?”

“Đúng thế”

“Ăn một mình không tốt cho tiêu hóa đâu chú”

“Là một vấn đề đây, làm sao bây giờ nhỉ?”

Nam Kiều nghe một lớn một nhỏ, chỉ mới vừa quen biết, đã kẻ xướng người họa hệt tấu nói, thực khiến cho người ta không tài nào nhịn nổi nữa. Cô ngắt lời, hỏi: “Thời Việt, nhà anh có thừa chén đũa không?”

Sau khi quay xong mùa đầu tiên của chương trình, anh dự định sẽ ở nhà nghỉ ngơi vài hôm cho nên mới mua nhiều thức ăn đến thế. Trịnh Hạo ở phòng khách chơi với chó, chơi trò chơi, Thời Việt xuống bếp làm cơm. Nam Kiều tự cảm thấy bản thân nhàn rồi thì quá kỳ cục cho nên cũng theo vào phòng bếp, hỏi Thời Việt có cần giúp gì không.

Thời Việt đang mổ cá, nói: “Em qua đây”.

Nam Kiều nghe lời bước qua, vẫn duy trì ba phần khoảng cách, hỏi: “Làm gì?”

Thời Việt nói: “Trên mặt anh bị dính cái gì đó, giúp anh lau đi”.

Nam Kiều nhíu mi: “Anh không thể tự mình lau sao?”

Thời Việt để dao xuống, giơ lên đôi tay dính đầy dịch lỏng và vảy cá, nhìn khuôn mặt Nam Kiều: “Ôi chao, nhìn trên mặt em dính gì này? Anh giúp em lau nhé”.

Nam Kiều: “…”

Thời Việt đứng trước bồn nước tiếp tục rửa cá, Nam Kiều lấy hai miếng khăn giấy, thấm ướt lau mặt cho anh. Lúc nãy anh làm mực, bị nước mực bắn lên mặt, đã khô lại rồi.

Ngón tay thon dài của Nam Kiều vuốt lên mặt anh, lau đi vết bẩn. Lông mày và mí mắt cũng bị dính một ít, anh nhắm mắt lại để cô lau. Lông mày và mí mắt anh đều cứng cáp, đen nhánh, đậm mà ngay ngắn, khi sờ lên có chút chích chích.

Trịnh Hạo ở ngoài đang chơi NBA (2) trên XBOX (3) rất chăm chú, đang đánh rất căng thẳng quyết liệt, tiếng reo hò ngày một lớn.

(2) NBA là một game bóng rổ

(3) XBOX là máy chơi game

Nam Kiều bỗng có cảm giác cảnh tượng này, cô chưa từng tưởng tượng qua, thể nghiệm qua, thế nhưng dường như lại nằm ở nơi sâu nhất trong tim cô.

Lúc cô và Chu Nhiên ở với nhau, cùng chung một căn nhà, ngoại trừ ngủ ra thì chưa từng có ý nghĩ khác. Thói quen lúc rảnh rỗi của họ là ra ngoài ăn cơm, Chu Nhiên là một người theo chủ nghĩa mỹ thực, các nhà hàng ngoại quốc quanh Tam Lý Truân là nơi họ đến nhiều nhất.

Vậy mà ở đây? Lúc này? Hiện tại?

Tại một không gian như thế này, cô bắt đầu sinh ra một loại cảm giác sở hữu.

Thời Việt mở mắt, ánh mắt hai người chạm nhau, khóe miệng anh bỗng mỉm cười, nói: “Nhìn anh mà nghĩ đến người đàn ông khác, anh rất không vui”.

Nam Kiều ngẩn người: “Sao anh biết?”. Cô trước nay chưa bao giờ nói dối, hoàn toàn không biết câu nói này tương đương với thừa nhận.

Thời Việt gỡ tay cô xuống, vén mái tóc dài của cô ra sau tai, nói: “Khuôn mặt này của em giấu điều gì, anh chỉ nhìn thôi cũng đã biết”.

Anh híp mắt: “Chu Nhiên…”, anh bắt chước giọng cô, “Trước đây có người nào đó uống say, ôm anh gọi Chu Nhiên, anh đời này không thể nào quên được”.

Nam Kiều làm sao biết có chuyện này? Nhưng lúc đó cô vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng với Chu Nhiên, uống rượu khiến lòng cô buồn bã, gây ra chuyện như vậy cũng là bình thường.

Nam Kiều nghĩ nghĩ, nói: “ ‘Nghĩ đến” và “nghĩ” không giống nhau”

Thời Việt “À” một tiếng, bổ sung thêm: “Ngay cả “nghĩ đến” cũng không được”.

Nam Kiều im lặng một hồi, ngẩng đầu, thản nhiên hỏi: “Còn anh?”

Thời Việt thuần thục rạch từng đường lên thân cá, rắc gia vị lên, đem bỏ vào nồi hấp.

“Anh à? Trước chẳng phải nói rồi sao, để ý đến cô gái nào thì sẽ mua phòng ở cạnh cô gái đó. Bây giờ đã có bảy mươi hai phòng ba cung sáu viện rồi, mỗi tối đều lật thẻ bài lâm hạnh một người”.

Nam Kiều hừ lạnh một tiếng.

Thời Việt nói: “Trên mỗi tấm thẻ đều viết là Nam hoàng hậu”.

Nam Kiều hung hăng đạp anh một cước.

Thời Việt: “Cái đệch!”

Trịnh Hạo ở ngoài nghe thấy tiếng, vẫn không chớp mắt nhìn vào màn hình, lớn giọng thăm hỏi: “Chú Thời, chú chặt trúng tay rồi đó hả? Dì con chân tay vụng về, chú cẩn thận dì ấy chỉ phá chứ chẳng giúp gì được đâu!”

Nam Kiều: “…”

Thời Việt ngạo nghễ nói: “Cháu trai em theo phe anh rồi, đàn ông và đàn ông mới có cùng tiếng nói”. Anh gọi với ra ngoài: “Không sao cả, con cứ chơi đi!”

Tóm lại là Nam Kiều đứng giữa nhà bếp, Thời Việt cũng không để cho cô bẩn tay, nhiều nhất là để cô giúp bày ra mâm là thôi.

Thời Việt nấu cơm rất nhanh, chẳng bao lâu sau năm món một canh một hấp đã xong xuôi. Nam Kiều thấy những món ăn đó đều có đủ thịt đủ rau, sạch sẽ trong veo, không béo không tanh như đa phần các món phương Bắc. Cô nhớ lúc bé khi còn ở tỉnh H, cô toàn ăn như vậy. Sau này đến miền Bắc, cơm nước cũng không khéo léo được như thế nữa, ăn cơm trong quân đội, ăn uống cũng chỉ có hai chữ “ngang tàng”. Sau này, đồ ăn của cô toàn bộ là đồ tây, thứ nhất là đơn giản, thứ hai là ít dầu ít muối, khá khỏe mạnh.

Cuối cùng Thời Việt giở lồng hấp ra, cầm một cái quạt nhỏ quạt hơi nước đi, bên trong là màn thầu xanh mướt tròn vo.

Nam Kiều chưa từng thấy qua món này, tò mò hỏi: “Đây là món gì vậy?”

Thời Việt liếc mắt nhìn cô, nói: “Có nói em cũng không nhớ nổi”.

Nam Kiều: “…”

Thời Việt: “Em chỉ cần ăn là được”. Anh xốc đũa lên, gắp vào chén, thổi thổi, đưa tới miệng Nam Kiều.

Ánh mắt anh vừa đen lại vừa sâu, môi dưới mỏng tang càng nhìn càng có cảm giác lập thể.

Bởi nếp nhà, Nam Kiều từ hai tuổi đã tự mình cầm đũa, chưa từng được ai đút ăn món gì, giáo dục của bố mẹ cô là, ngoại trừ nói chuyện, ở trước mặt người khác mà há miệng là một chuyện rất bất nhã, dẫu có ăn cũng phải ngậm miệng nhai nuốt.

Nhưng lúc này, cô lại không tự chủ được mà há miệng ra, cắn một miếng lên màn thầu anh đưa tới.

Vừa thơm vừa mềm, ngọt ngào trơn nhẵn. Nếm phần nhân bánh bên trong, có đủ mặn tươi chua sảng khoái, vừa miệng vô cùng.

Cô nhịn không được liền kéo đũa của anh cắn một miếng nữa.

Thời Việt nhìn cô ăn, đôi mắt tuy vẫn sắc bén như cũ, nhưng trong ánh mắt lại có thêm ý vị cưng chiều. Anh cười nói: “Ăn từ từ thôi, làm từ gạo nếp, em phải nhai kỹ thì mới tốt cho tiêu hóa”.

Anh không cho Nam Kiều ăn nữa, mang nửa miếng còn lại bỏ vào trong miệng mình.

Nam Kiều: “…!”

Anh vậy mà lại ăn thứ cô đã ăn qua.

Tuy đã hôn không chỉ một lần, Nam Kiều tất nhiên không phải là người bảo thủ, nhưng anh lại ăn như một lẽ đương nhiên như vậy, khiến thói quen của Nam Kiều bị đả kích nặng nề. Thật chẳng khác nào bị anh ăn mất một bộ phận nào đó trên thân thể vậy.

Sau một hồi cô mới hoàn hồn trở lại, thì Thời Việt đã mang hết tất cả món ăn đến phòng ăn rồi.

“Mới ăn có một nửa thôi mà đã mất hồn rồi à?”

Thời Việt xới cơm, nhàn nhạt hỏi. Nam Kiều tất nhiên sẽ không thừa nhận nguyên nhân mất hồn, liền thuận theo lời anh nói: “Anh làm à?”

Thời Việt nói: “Mẹ anh làm”

Nam Kiều kinh ngạc nói: “Hả?”

Thời Việt nói: “Anh mỗi tháng đều về nhà một lần, vừa mới mang qua. Vốn dĩ ăn vào buổi sáng là ngon nhất, bây giờ đã tối rồi, nhưng hương vị cũng không tồi.”

Nam Kiều hỏi: “Dì ấy ở một mình sao?”

Thời Việt nhướng mày, ngước mắt nhìn Nam Kiều, nói: “Bà ấy không thích Bắc Kinh, trong nhà có vài mẫu đất, bà ấy thà ở nhà trồng trọt còn hơn”.

Trước kia, Nam Kiều từng đến nhà anh lấy lại máy bay, một câu “ngoài đường” đó đã nói cho anh biết cô đã nghe qua chuyện từng rời khỏi đơn vị của anh.

Không phải là chim thì không biết tiếc lông chim, dẫu cho anh có mang tiếng xấu.

Đời người, đau khổ nhất chính là phải trơ mắt nhìn bản thân mình bị phá hoại mà bản thân lại bất lực không thể làm gì. Khi ấy đã có bao nhiêu người chửi mắng anh ti tiện? Anh không còn nhớ rõ nữa. Sau này anh cũng chẳng mấy quan tâm.

Anh đã gặp biết bao người, Nam Kiều lần đầu tiên gặp anh liền nảy sinh hứng thú với anh, chẳng nhẽ anh lại không nhìn ra được điều ấy sao?

Nhưng hôm ấy đối mặt với Nam Kiều, anh bỗng dưng rất muốn biết, khi một người phụ nữ đã biết quá khứ của anh, có còn yêu anh nữa hay không.

Giống như bây giờ, anh lại càng muốn biết, người phụ nữ có gia thế xuất sắc này, khi biết anh xuất thân hèn mọn, rốt cuộc sẽ nhìn anh như thế nào.

Thế gian này chính là bụi trần đầy mặt, tóc đã nhuốm sương (4), thế giới cổ tích xinh đẹp kia ở nơi đâu.

(4) Nguyên tác là “trần mãn diện, mấn như sương”, trích từ bài thơ “Giang thành tử” của Tô Thức.

Nhưng Nam Kiều lại nói: “Nhà anh nhất định rất đẹp”.

“Tại sao?”, Thời Việt hỏi.

“Bởi anh rất khéo”, Nam Kiều nói.

Thời Việt ngẩn ngơ, sau đó cúi đầu cười nhẹ.

Anh thừa lúc Nam Kiều đang ôm chén cơm ra cửa, ôm cô từ phía sau, hôn một cái lên cổ cô.