Phương Nam Có Cây Cao

Chương 29: Người đàn ông nói thật




Sau khi Thời Việt ra ngoài, điện thoại bên giường khiến Nam Kiều giật mình tỉnh giấc, cô nhấc lên nghe, là Ôn Địch.

“Nam Kiều, tới nói với cậu chuyện này, tớ  vừa mới nhận được email từ trụ sở chính của công ty GP”.

Giọng nói của Ôn Địch có phần gấp gáp. Cô có thâm niên công tác ở nước ngoài, cuồng công việc, hồi Nam Kiều cùng giáo viên hướng dẫn đến Mỹ thì kết bạn được với cô. Ôn Địch và Nam Kiều tuy đã về nước hơn ba năm nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi thói quen hồi còn ở Thái Bình Dương, mỗi ngày đều chăm chỉ chạy bộ, xem tin tức, check email.

Cô dừng lại một chút, nói: “Công ty GP từ chối hợp tác”.

Ôn Địch cực kỳ buồn. Nhìn thấy email cô lập tức ấn dừng máy chạy bộ, đọc đi đọc lại mấy lần, xác nhận chắc chắn không phải là sáng sớm hoa mắt mới lập tức liên lạc với Q Ca, nối điện thoại đến phòng Nam Kiều.

Vốn dĩ cho rằng việc hợp tác với GP là dễ như trở bàn tay, ai biết giữa đường lại nhảy ra mấy kẻTrình Giảo Kim[1] kia chứ? Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều. Tâm huyết trong khoảng thời gian này đành xem như uổng phí, vòng đầu tư kế tiếp không thể không điều chỉnh, sĩ khí của các đồng nghiệp trong công ty đều bị đả kích, cô sao có thể không ôm tức giận đây?

Nam Kiều trầm mặc một hồi nhưng không hề kinh ngạc và thất vọng như trong tưởng tượng của Ôn Địch.

Nam Kiều hỏi: “Bởi vì chúng ta từ chối thỏa thuận biệt lập của họ sao?”

Ôn Địch nói: “Có lẽ vậy. Nhưng tớ luôn cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ. Cậu nghĩ thử xem, vốn hai bên đều đã đàm phán hợp tác cả rồi, tại sao họ lại đột nhiên đưa ra thỏa thuận biệt lập như vậy? Hơn nữa tác phong đàm phán của người đại diện của GP tại Trung Quốc trước sau rõ ràng có sự thay đổi, có cảm giác như sau lưng có cao nhân chỉ điểm vậy”.

Nam Kiều lặng im, nói: “Cuối cùng là công ty nào hợp tác với GP?”

“WINGS”.

WINGS, trang web chia sẻ video media mới xuất hiện trong nước, cũng rất xuất sắc trong lĩnh vực thể thao và khoa học kỹ thuật. Lúc ban đầu chỉ là một nhóm người yêu thích nhảy dù lập nên một diễn đàn nhỏ, post đủ loại video về nhảy dù để trao đổi với nhau. Dần dần sau đó càng nhiều người đam mê thể thao mạo hiểm tụ hội về đây, nhảy bungee, trượt tuyết, lướt sóng, parkour[2],…. WINGS sau đó triệt để thay đổi thành trang web trao đổi video thể thao mạo hiểm, hiện nay rất có tiếng tăm trong giới. Khi đó video chạy đêm của Thời Việt cũng bị truyền qua cả WINGS.

Đơn giản nhìn từ góc độ thương nghiệp mà nhìn thì Nam Kiều và Ôn Địch đều phải thừa nhận rằng, GP tiến vào thị trường Trung Quốc, WINGS thật sự thích hợp để hợp tác hơn. Bởi khả năng truyền bá của WINGS rất mạnh, các môn thể thao cũng rất đa dạng, vô cùng thích hợp để mở rộng GP camera trong nước.

Thế nhưng người trong ngành đều biết, trạm trưởng của WINGS là Hách Kiệt là một nhân vật khá khiêm tốn và có cá tính, anh ta đam mê nhảy dù và thể thao mạo hiểm trên không, tiền gây dựng sự nghiệp đều đầu tư cả vào đây. Bởi đơn thuần chỉ là sở thích, cho nên phong cách của WINGS thiên về cao lãnh, tinh anh và chuyên nghiệp. Hơn nữa hiện tại lượng truy cập vào WINGS trước nay vẫn luôn rất tốt, có cả trại huấn luyện thể thao mạo hiểm, trang bị thể thao cũng thuộc hàng thượng đẳng, tiền bạc chảy vào cũng thích đáng, chưa bao giờ theo đuổi vốn, càng không mưu cầu đưa ra thị trường.

Như vậy thì trong việc hợp tác này với GP, WINGS làm sao có thể từ đâu bay đến, thành công đánh một nhát vào Lập tức phi hành cơ chứ?

“GP giữa việc hợp tác với chúng ta và với hợp tác với WINGS có mâu thuẫn gì sao?”, Nam Kiều hỏi qua điện thoại.

“WINGS rất mạnh. Họ muốn có được quyền hợp tác độc quyền”. Ôn Địch nhìn vào email, một người bạn hiểu rõ WINGS vừa mới gửi thông tin đến cô: “…Như vậy cũng khó trách GP đột nhiên hỏi chúng ta có thể ký thỏa thuận biệt lập với họ hay không. Chúng ta không đồng ý, vậy thì không thể nào ưu thế hơn được so với WINGS”.

“Nam Kiều, cậu mau trở về đi, chúng ta phải trao đổi xem bước tiếp theo nên làm gì. Vòng đầu tư tiếp theo phải mau chóng khởi động”.

“Được”, Nam Kiều thản nhiên nói. Cô cúp điện thoại, tiến ra cửa tìm Thời Việt.

Lúc đến cửa, cô nghe được thanh âm tranh chấp mang đậm mùi thuốc súng:

“Mày một bên lừa dối tình cảm của cô ấy, một bên đoạt lấy hóa đơn của cô ấy, con mẹ nó mày còn là đàn ông sao?”

“Chuyện này thật không thể trách tôi được. Nếu anh không chọc vào An Ninh, cô ta cũng sẽ không tìm đến tôi làm việc này”.



Nam Kiều chợt dừng bước. Chỉ hai câu ngắn ngủi, nhưng lại có quá nhiều nội dung khiến người khác chấn động.

Cô nghe đến rối tung rối mù.

Hỗn loạn chằng chịt.

Tư duy của cô rất tinh vi tỉ mỉ, thiên về phương thức trực tiếp, logic và rõ ràng. Tuy nhiên, để có thể suy luận từ đây, vẫn còn thiếu điều kiện.

Cô sắp xếp lại từng chút một…

Cướp lấy hóa đơn của GP là do Thời Việt làm sao? Anh tại sao lại muốn làm như vậy?

Nam Kiều nhớ tới WINGS.

Cô có thể nhớ được cái tên này là nhờ vào tìm hiểu lịch sử phát triển từ môn thể thao nhảy dù của WINGS.

Hai cánh, máy bay… có một sự phù hợp không thể nào giải thích được.

Cô sao lại đi tìm hiểu WINGS?

Bởi vì khi Thời Việt bị người ta nhận ra từ video đó là ở WINGS.

Cô khi ấy có đăng ký vào WINGS xem qua.

Ở dưới video đó có người nói: “Mẹ kiếp! Đó chẳng phải là anh Thời sao?”

Cái người nhận ra được này có một cái tên rất ngắn, được gắn danh hiệu Hắc Kim nổi bật. Thuộc trong số những ID đăng ký sớm nhất, thuộc cấp đại thần ở WINGS, rất có thâm niên.

Trong số đó có trạm trưởng Hách Kiệt, biệt hiệu là “V”. Anh ta tại comment số “10”: “Chuyện vui như thế sao không gọi anh em đến hả?”

Sự xuất hiện của những nhân vật cấp đại thần này khiến cho rất nhiều người không rõ chân tướng đến xem, ai cũng hỏi anh Thời là ai, có thể triệu hồi được không.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Thời Việt và WINGS có mối quan hệ khá sâu.

Nam Kiều bỗng có cảm giác, cô không biết nhiều về Thời Việt, có rất nhiều thứ cô không biết.

Khi ấy Âu Dương Khởi có nói với cô về những tin đồn xoay quanh Thời Việt, cô cũng chỉ biết bối cảnh cùng với các mối quan hệ xã hội của người này không phức tạp đến vậy.

Cô chẳng qua là một người đơn giản. Cô nghĩ tình cảm cũng là chuyện đơn giản.

Lưỡng tình tương duyệt[3], thủy đáo cừ thành[4], không cần một lời hứa hẹn?

Nhưng bây giờ cô đột nhiên cảm thấy, bản thân cô lại ở bên ngoài thế giới của anh. Cô bắt đầu không hiểu được anh.

Không hỏi quá khứ, chỉ nhìn tương lai. Là cô sai rồi sao?

Nam Kiều vẫn còn chưa làm rõ xong một chuyện thì lại nghe bên ngoài nói:

“Mày thật sự đã vấy bẩn Nam Kiều”.

“Dừng tại đây thôi. Từ nay về sau, đường lên trời, tôi với anh mỗi người một hướng”.



Đường lên trời, mỗi người một hướng. Ngữ khí này của Thời Việt tất nhiên không phải nói cho cô nghe nhưng lại khiến lòng cô chợt lạnh. Ngón tay cô đông cứng, sau hồi lâu khẽ động, vặn mở cửa phòng.

Ánh mắt Nam Kiều và Thời Việt gặp nhau, tĩnh tại, từ lãnh tĩnh đến rơi vỡ loảng xoảng.

Nhìn sắc mặt cô, Thời Việt đã rõ ràng mọi thứ, bộ dáng không chút che giấu, thờ ơ nói: “Tỉnh rồi à?”

Nam Kiều nhướng mắt, há miệng, đôi môi mỏng mím chặt há ra có phần khó khăn.

Cô lạnh lùng hỏi:

“Đúng là anh sao?”

“Đúng là tôi”, Thời Việt thản nhiên nói.

Nam Kiều liếc nhìn khoảng sân ngoài hành lang, nói: “Chúng ta qua đó nói chuyện”.

Thường Kiếm Hùng không muốn hai người ở riêng với nhau, nguyên nhân cũng bởi bài luận văn năm ấy, tự đáy lòng anh vẫn luôn có quỷ. Ở trước mặt Thời Việt, anh luôn ở thế bị động.

Anh hận Thời Việt, thậm chí là e sợ Thời Việt. Chỉ cần Thời Việt nói ra một câu đơn giản thôi là có thể vạch trần lời nói dối mười năm qua của anh khiến anh hoàn toàn mất đi uy tín và danh dự trước mặt Nam Kiều.

Trời đã sinh ra Thường, sao còn sinh ra Thời[5]?

Thường Kiếm Hùng nhìn thấy vết đỏ trên vai Nam Kiều, lại nhìn Thời Việt, trong đầu ngột ngạt, đủ loại ưu tư khó nói được thành lời.

Ai cũng không xuất phát từ ý ác, nhưng năm đó tại sao nhân duyên xảo hợp đến mức xảy ra chuyện như vầy?

Anh hận bản thân lúc đó quá nhát gan, quá lo lắng cho tiền đồ của bản thân mình mà ngay cả tình cảm cũng bị bóp nghẹn, cho nên mới lựa chọn như vậy.

Anh làm sao ngờ được Thời Việt sẽ như ngày hôm nay?

Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên Nam Kiều đến học viện quân sự hàng không phương bắc.

Cô khi đó chỉ mới mười sáu tuổi, biểu cảm hệt như giờ, dáng dấp quần áo cũng giống như giờ, chỉ là hơi non trẻ một chút. Cô đến đưa đồ cho chị gái Nam Cần.

Tuổi của cô, thân phận của cô, tướng mạo của cô, khi ấy khắp nam sinh trong học viện ai lại chẳng quan tâm đến cô? Có biết bao học viên nam tuổi trẻ đương thịnh mà ghé vào cửa sổ nhìn lén cô?

Khi ấy anh và Thời Việt vừa mới hoàn thành xong huấn luyện quay trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Nghe bên ngoài hò hét huyên náo, anh cũng hưng phấn muốn đi ra ngoài xem sao. Anh kéo Thời Việt cùng đi nhưng Thời Việt lại chỉ muốn nằm trên giường ngủ.

“Chưa từng thấy qua con gái mười sáu sao?”, Thời Việt ở giường trên che miệng ngáp.

Thường Kiếm Hùng chỉnh lại quân phục, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cô gái mười sáu tuổi này sao có thể giống được? E là cậu cả đời này cũng gặp không được mấy người như thế đâu!”

Thời Việt nói: “Đi đi đi. Chúc anh vừa gặp đã yêu, gặp lần nữa thì tay nắm tay, gặp lần thứ ba thì bên nhau đến già”.

Thường Kiếm Hùng cười hì hì: “Tiểu tử cậu cũng nói được mấy câu may mắn đấy chứ”. Anh nghiêm túc điều chỉnh lại tác phong quân đội, quay về phía gương vuốt vuốt tóc, nói: “Cậu nói rồi đấy nhá, sau này cậu chẳng may mà nhìn trúng thì đừng có mà lại cướp đâu đấy!”

Thời Việt vô cùng mệt mỏi nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: “Ai thèm cướp với anh! Chúng ta là anh em, dẫu cho cô ta có nhìn trúng tôi thì tôi cũng để cho anh thôi!”



Bốn mắt nhìn nhau, chuyện cũ quay trở về như cơn thủy triều khẽ vỗ, trào dâng. Thường Kiếm Hùng không biết Thời Việt có như anh nhớ về những chuyện xưa, nhưng Thời Việt đã rũ mắt, thản nhiên quay đầu đi.

Thường Kiếm Hùng không nói gì nữa, một mình bước tới một góc hành lang.

Ngoài sân, trời rất sáng trong. Khí trời ở Bắc Kinh cũng chỉ đẹp đến thế mà thôi.

Nước hồ trong vắt, sen mọc thành cụm, vẻ đẹp đất trời thu hết vào một nơi.

Nam Kiều đứng thẳng ở rìa sân. Gió thổi qua mặt hồ, nhẹ lướt đến mái tóc dài và bộ đồ ngủ của cô, đường cong nữ tính như ẩn như hiện. Cô thẳng thắn tự nhiên không chút ngượng ngùng.

Cô vô cùng kiên cường đứng nơi đó, nói: “Anh có gì muốn nói với em không?”

Hai tay Thời Việt đặt lên lan can đan vào nhau, tùy tiện nhìn về phương xa: “Cô đều đã nghe hết cả rồi, tôi không có gì để nói”.

“WINGS là của anh”.

“Tôi không có cổ phần trong WINGS nhưng mấy năm trước là tâm huyết của tôi”.

Tâm huyết, đó chính là có giao tình rất sâu đậm với trưởng trạm Hách Kiệt của WINGS. Dẫu có ra sao thì GP hợp tác với Lập tức phi hành hay là hợp tác với WINGS, đối với anh mà nói, cũng chỉ là một khoản tiền từ tay trái sang tay phải thôi.

“Tại sao WINGS nhất định muốn đánh bại Lập tức?”

Thời Việt khẽ mỉm cười, nụ cười như lúc ban đầu gặp gỡ.

“Cô có lẽ đã quên rồi, tôi là một người làm ăn”.

Anh không nặng không nhẹ nhắc lại lời này là có ý gì? Sự nghiệp Nam Kiều gây dựng cũng đã ba năm có lẻ, tất nhiên hiểu rõ những nhà đầu tư, đầu tư xem trọng nhất là là có được lợi nhuận. Họ cũng không ngại hy sinh chút gì trong đó để đổi lại được lợi ích cao hơn.

Lập tức phi hành của Nam Kiều chẳng qua chỉ là một trong những quả trứng gà trong rổ của anh thôi.

Bây giờ gà con muốn ra khỏi vỏ, anh cũng phải bán gà con đi để thu lại lợi nhuận chứ.

“Chuyện của An Ninh là sao?”. Cái tên này rất đặc biệt, lần trước sau khi Âu Dương Khởi đưa cho cô xem một bản tin, cô đã ghi nhớ cái tên này.

Thời Việt cười ha ha, ánh mắt lạnh lùng nhíu lại: “Cô đã sớm biết còn cần gì phải hỏi nữa”.

Ngón tay của Nam Kiều chầm chậm miết qua lan can, vẽ lên đó những vết tích.

Đúng thế, cô đã sớm biết. Nhưng chuyện này, nghe từ miệng người khác sao có thể giống như nghe anh chính miệng nói ra sao?

Cô thà rằng là anh lừa gạt cô, nhưng bây giờ, từng câu từng chữ anh nói ra đều là thật, từng câu từng chữ đều là dao đâm.

“Cho nên tôi đầu tư vào cô cũng chỉ là buồn chán quá nên đi tiêu khiển chút thôi. Bây giờ An Ninh không có hứng nữa, cô hãy tính mà thu tay lại đi”.

“Cô thật thông minh”. Thời Việt lãnh đạm nói, anh nhìn vào hồ nước trong suốt, mím chặt môi, ánh mặt trời chiếu vào mắt anh, vừa cạn vừa trong.

“Hai ngàn vạn, anh chơi cùng tôi một hồi…”. Nam Kiều bỗng cười nhạt: “Thời Việt, anh thật hào phóng”.

Cô chầm chậm đến gần Thời Việt, ngón tay đặt lên dấu son trên ngực anh, nói: “Tôi hẳn còn phải cảm ơn anh, nếu không có hai mươi triệu của anh, Lập tức phi hành của tôi cũng không đi được đến hôm nay. Nếu không phải anh chạy trên đường phố Trường An, X của tôi cũng bán không được nhiều như thế”.

Cô giúp anh lau qua những vết đỏ lộn xộn, nhìn thấy trên áo sơ mi anh cũng dính không ít.

“Xin lỗi, làm bẩn rồi”, Nam Kiều mờ mịt nói.

Trái tim Thời Việt bỗng chốc co lại.

Mặt trời buổi sáng ấm áp nhưng ngón tay đặt lên ngực anh lại lạnh lẽo vô cùng.

Anh cố kiềm nén, vươn tay cài lại nút áo sơ mi, lãnh đạm nói: “Vốn đã bẩn rồi”.

“Tốt lắm”, Nam Kiều đơn giản nói.

Cô rút người ra, không hề quay đầu bước ra khỏi sân.

Lúc trong phòng thay quần áo, cô lại nhìn thấy những dấu vết màu hồng trên vai.

Dấu son hôn lên có thể lau.

Còn dấu răng thì sao? Là xuyên qua da thịt, khắc vào tận xương.

Cô nhớ rõ lời của Âu Dương Khởi, tình cảm thường không công bằng. Cậu càng chân thành, thì thương tổn càng sâu. Đối với Chu Nhiên, cô tịnh không hề có chút gì đau đớn.

Nhưng lúc này cô bỗng hiểu.

Nam Kiều kéo áo che lại chỗ đó, kéo vali ra khỏi cửa, lúc đến lối ra bỗng nhiên một cơn đau đớn không chút báo trước từ dạ dày mãnh liệt lan tỏa, xuyên qua lồng ngực lan đến xương quai xanh.

Cô cúi người, nín thở trong giây lát rồi đứng lên, mặt không đổi sắc bước ra khỏi cửa.

Thời Việt đang tựa người vào cột xi măng trong sân, từ xa nhìn người phụ nữ tóc đen áo trắng đó bước lên xe Thường Kiếm Hùng. Từ bánh xe nổi lên một trận bụi, vội vã rời đi, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.

Tất cả đều vô ích.

Trống rỗng.

Anh cúi đầu cười khổ, dập tắt điếu thuốc. Trên gạt tàn bằng đá cẩm thạch đã chất đầy một đống.

Sớm biết có ngày hôm nay, cần chi lúc ban đầu?

Điện thoại vang lên, là trưởng trạm Hách Kiệt của WINGS.

“Mọi chuyện đều ổn thỏa, ra ngoài chơi không?”

“Nhảy dù à?”

“Không không không, hôm nay không kịp đâu”, Hách Kiệt cười qua điện thoại, “Đua xe không, đã lâu rồi chưa đua”.

“Hongkong à?”

Hách Kiệt cười rộ lên: “Hongkong có đường cho cậu chơi hả?”. Anh ta thần bí nói, “Anh em bên Bát Đạt Lĩnh mới tìm ra được một đường núi gần đó, 11,2km. Có muốn thử chút không? Kéo cả Khích Hạo theo nữa”.

Thời Việt hít một hơi sâu, ánh mặt trời chói lóa khiến anh nhắm chặt hai mắt lại.

“Đi”.

[1] Ý chỉ kẻ phá đám.

[2] Parkour (Free running): người chơi phải di chuyển thành thục thông qua các bước nhảy, nhào lộn... trên các địa hình không bằng phẳng khác nhau với tốc độ rất nhanh.

[3] Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có tình cảm với nhau

[4] Thủy đáo cừ thành:đừng nên lo lắng, bởi việc gì đến sẽ đến, khi tới thời điểm chín muồi, nỗ lực bỏ ra sẽ được đền đáp xứng đáng. 

[5] Cải lại từ câu “Trời đã sinh Du, sao còn sinh ra Lượng” của Chu Du.