Phượng Phi Ly

Chương 3




Hai người lần này xa cách ước chừng đến mười năm không gặp mặt, cũng không thư từ với nhau mà chỉ có một ít tin tức truyền lại.

Một năm sau, Phượng Dương vương phi qua đời.

Trong cung cũng xảy ra vài vụ ám hại. Cung Lệ vì bị vu oan mà phải vào nhà lao một lần, may nhờ Văn Trạm minh oan. Nãi nương của Sâm Lệ đột nhiên trúng độc mà chết.

Vài năm tiếp theo, Cung Lệ vạch trần được mưu đồ cướp ngôi của hai huynh đệ cùng cha khác mẹ, xử hai người đi lưu đày. Nhân cơ hội này Hoàng đế mạnh tay ra lệnh chu di tam tộc các phi tử cùng đại thần có liên quan. Y cũng tìm được tâm phúc và thuộc hạ, bắt đầu tạo dựng thế lực trong triều đình.

Thư đồng của Sâm Lệ là một tuấn mỹ nam hài mang khí chất cao ngạo và đặc biệt thông minh nên mỗi khi nhìn thấy hai đứa trẻ thân thiết, hoàng tử điện hạ lại nhớ tới tên thư đồng tinh quái khiến mình có những chuỗi ngày đau khổ.

Năm tháng qua đi, Chu Cung Lệ trở thành một thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú yếu đuối, thoạt nhìn cao quý lại tao nhã, khác hoàn toàn với cảm giác hiếu động trước đây. Nhờ thư đồng kia, y cũng học tạo cho mình vài bộ mặt, tùy từng lúc mà thể hiện. Cuộc sống lạnh lẽo của hoàng cung khiến Cung Lệ trở nên âm lãnh với tất cả, chỉ ngoại trừ đệ đệ, thậm chí ngay cả Hoàng hậu trong lòng y cũng có khoảng cách

Sâm Lệ lớn rất nhanh, đã sắp đuổi kịp y, tương lai nhất định sẽ cao hơn nhiều. Bởi được hoàng huynh bảo hộ chu mật, rời xa âm mưu quỷ kế nên tính tình vô cùng trong sáng lại nhiệt tình, thường ra ngoài chạy tới chạy lui chơi đùa, đối ca ca tràn đầy yêu thương cùng kính sợ.

Lúc này Nghiệp Châu kia đang an bình, hàng năm tiến cống lễ vật đầy đủ, còn đem tới một gánh hát nhỏ phục vụ hoàng tộc cùng các trọng thần. Đặc biệt đích thân thiếu chủ của bọn họ dàn dựng vở kịch. Dần dần gánh hát Phượng Dương trở nên nổi tiếng toàn kinh thành, mỗi buổi diễn đều được mọi người mong ngóng, các gánh kinh kịch đua nhau diễn lại. Trong số cống lễ luôn luôn có một chiếc hộp nhỏ, nói là dành riêng cho Đại hoàng tử điện hạ. Cung Lệ cũng không biết nó đựng thứ gì, nhân lúc không người mới mở ra xem, bên trong là một ngón tay và một con mắt.

Khi y nhận được đến chiếc hộp thứ mười thì Nghiệp Châu báo tin Phượng Dương vương từ thế, thỉnh triều đình ban chỉ chính thức sắc phong thế tử Từ Hi kế tục vương vị.

Chiếu theo lễ chế hoàng triều, đáp lại, Hoàng đế sẽ phái đặc sử tham gia lễ kế nhiệm, trực tiếp tuyên chỉ, công nhận quyền uy, ban tặng danh hiệu cho tân vương. Để thể hiện sự coi trọng, nhiều khi Hoàng đế còn đích thân tới dự chúc mừng.

Hiện tại long thể đã suy nhược nhiều, không thể tự mình đến, bèn sai Đại hoàng tử Chu Cung Lệ đảm nhiệm đặc sử, cũng tự tay thảo Phượng Dương vương danh hào – “Phượng Phi Ly”, tỏ rõ mong muốn Phượng Dương tộc chớ làm trái chi ý triều đình.

Tuy đã mười năm không gặp song Cung Lệ vẫn nhớ khóe môi nhếch lên lộ rõ nụ cười tà ác ấy, cũng nhớ rõ đêm trước ngày chia tay, cảm giác bị cánh tay không hề mạnh mẽ kia ôm chặt. Thân là Đại hoàng tử, kẻ có cơ hội ngự trên ngôi báu lớn nhất, y nhất định phải khống chế được Phượng Dương tộc, khiến họ không thể trở thành mũi giáo chống lại triều đình. Nhất định phải khiến kẻ hai mặt kia thần phục dưới chân. Phụ hoàng đã phán đoán sai lầm, người không biết kẻ sắp nhận phong hào là nhân vật đáng sợ như thế nào. Y cần phải đảm đương nhiệm vụ, chính là đối diện và làm con người thâm sâu khôn lường kia khuất phục, gìn giữ sự uy nghiêm của hoàng tộc, bảo vệ Chu thị thiên hạ chí tôn bất khả xâm phạm.

Đại hoàng tử xuất hành, cư nhiên đoàn xa giá phi thường xa hoa, bởi vậy tốc độ đi rất thong thả. Bất quá cũng là cơ hội cho y cẩn thận suy tính. Trước kia cùng nhau chơi đùa ầm ĩ, giờ tiểu ác ma ấy đã là Phượng Dương vương, cai trị vùng đất tài phú, quyền lực sánh ngang với triều đình. Nếu xảy ra xung đột chắc chắn sẽ quyết định vận mệnh của giang sơn Đại Minh cho nên lần này y không thể thất bại.

Nắm giữ được Phượng Dương vương mới có thể nắm giữ được thiên hạ, điều này qua nhiều thế hệ Hoàng đế đã được minh chứng. Chu Cung Lệ tạm gác kí ức thơ ấu sang một bên để nghĩ đến sách lược thâu tóm Phượng Dương tộc. Khi còn nhỏ, y thường nghĩ dù những trò đùa của Từ Hi tinh quái đến thì chắc vẫn có chút thiện ý. Trải qua mười năm ở nơi xoa hoa lộng lẫy nhưng lãnh khốc vô tình này mà may mắn có thể còn tồn tại dưới danh Đại hoàng tử, y không bao giờ tin tưởng rằng sẽ có người đối tốt với mình mà không có mục đích, huống chi là tên ác ma luôn đem mình làm trò cười kia.

Tên ác ma giờ biến thành bộ dạng nào rồi? Lúc hắn 7 tuổi đã phi thường tuấn tú, nhu nhuận đáng yêu, hiện tại chắc không xấu đi chứ? Khuôn mặt ẩn chứa nụ cười ranh mãnh, khả năng trở mặt như chong chóng phải chăng được dày công tôi luyện qua ngần ấy năm.

Cung lệ khẽ chau mày thiết tưởng thấy biểu cảm của hắn ngay trước mắt.

Là đột nhiên bổ nhào đến ôm lấy y, giả bộ nũng nịu…

Hoặc ngon ngọt: “Rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi” mà nghe đã cảm giác nổi da gà…

Rồi lại nước mắt lã chã, oán trách: “Vì cái gì lãnh đạm với ta?”

Tự nhủ quyết phải vững vàng, quyết không bị hắn lừa, quyết không thể như trước đây bị hắn chiếm thế thượng phong, phải thể hiện sự uy nghiêm của Đại hoàng tử, đòi lại sự công bằng mà khi xưa phải có.

Tới gần mặt trước của bức tường thành đồ sộ, tâm trạng nhìn thấy kẻ thù ở chiến trường lúc còn bé bỗng nhiên xuất hiện, lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên.

Xa đội chậm rãi ngừng lại, hộ giá thống lĩnh Vũ Lâm tướng quân phóng ngựa lại gần, cung kính nói: “Đại điện hạ, đã tới thành Nghiệp Châu.”

Một tiểu thái giám nhẹ vén màn xe, Chu Cung Lệ nghiêng nghiêng người, hướng phía trước nhìn thoáng qua , ánh mắt dừng ở người đứng đầu trong đoàn nghênh đón.

Khuôn mặt tròn tròn mang biểu tình kính cẩn, dáng vẻ có chút mập lùn, kiểu gì cũng không giống nam hài hoạt bát linh động khi xưa.

Ngay lập tức y sầm mặt bởi phát hiện ra người này chỉ là quan viên phẩm cao, phục sức không giống vương tộc.

“Đại điện hạ vất vả rồi,” Viên quan có gương mặt tròn lại gần xe, khom người: “Hạ quan được sự giao phó của Phượng Dương vương đến cung nghênh. Phượng Dương điện hạ hôm nay có chuyện quan trọng, không thể đích thân tới tiếp giá, thỉnh người thứ tội.”

Trong lòng Cung Lệ vô cùng tức giận. Phượng Phi ly kia!! Hắn dám ngông cuồng không đến!! Là Đại hoàng tử thay mặt Hoàng thượng giá lâm, tiểu tử ngạo mạn kia hẳn muốn tạo phản?! Cho dù không để mắt tới sự uy nghiêm của hoàng thất cũng phải thân chinh nghênh đón, vì y là Chu Cung Lệ gia gia!!

Tuy bên trong phi thường sinh khí nhưng ngoài mặt y vẫn tỏ ra lạnh lùng, biết rằng phát hỏa với viên quan là vô bổ, ngược lại còn phá hỏng thân phận nên đành thản nhiên hừ một tiếng, cũng không xuống xe, cứ vậy dẫn theo đoàn người tiến vào thành.

Cung Lệ được an bài tại cung thất vô cùng hoa mỹ thư thái, toàn bộ tùy tùng, người hầu, cung nữ đều ở lại hầu hạ. Dùng xong bữa tối vẫn không thấy bóng dáng kẻ kia, y tự nhủ phải kiềm chế, một câu cũng không hỏi, thản nhiên tắm rửa rồi đi nghỉ.

Chờ khi kim trướng buông, các cung nữ nhẹ nhàng rời khỏi phòng, nộ khí của Đại hoàng tử bộc phát đến mức mặt trắng bệch. Mạnh tay đấm vào gối, ra sức cắn xé góc chăn giống như coi vật mềm mại này là tên ngạo mạn vô lễ.

Lúc sau, dù có nôn hai lần song vẫn không thể xua tan cảm giác tức ngực. Cung Lệ vén nhẹ trướng nhìn ra ngoài vắng lặng, một thân ảnh mờ ảo bên cửa sổ. Y cắn răng nặng nề ngã xuống giường, vùi đầu vào gối.

Đáy lòng vang lên thanh âm nói nhỏ, trừ bỏ tức giận ra, còn lại là thất vọng.

Tưởng rằng tình cảm như vậy vốn không còn tồn tại trong y.

Tưởng rằng mười năm không gặp, người kia sẽ có chút vui mừng khi gặp mình.

Tưởng rằng mặc kệ thiên biến vạn hóa, người kia sẽ vẫn giống hồi nhỏ, mỗi ngày nhìn thấy mình lập tức ánh mắt sáng ngời.

Bên ngoài truyền đến bước chân nhẹ nhàng, Cung Lệ đột ngột bật dậy, xốc màn trướng lên khiến người vừa tới giật mình.

Là lão nội giám từ khi còn bé, mỗi tối đều phỏng chừng chủ tử đã ngủ mới yên tâm, thói quen mười mấy năm, hôm nay y hoàn toàn quên mất.

“Đại điện hạ, người còn chưa ngủ ư? Phải chăng không thoải mái?” Lão nội thị lo lắng hỏi.

“Chỉ là ban ngày ngồi trên xe ngựa ngủ có hơi nhiều, ngươi cứ đi ngủ đi.”

Lão nhẹ nhàng khom người rời khỏi, trong phòng khôi phục một mảnh yên tĩnh.

Không gian tĩnh lặng khiến tâm trạng Cung Lệ bỗng rối loạn, sau này phải khống chế Phượng Phi Ly như thế nào?

Ngay lập tức y lấy lại bình tĩnh. Chính nhờ cuộc sống nơi hoàng cung dạy cho cách đem cảm xúc chôn giấu. Không biết có bao nhiêu lần vì mềm lòng, vì không nhẫn tâm thẳng tay giải quyết mới bị đao kiếm kề cổ, ngã xuống hố sâu. Hiện giờ sau lưng y có vô số kẻ mai phục đâm lén, nếu không trở thành vô huyết vô lệ lãnh nhân thì làm sao ngồi lên được hoàng vị, làm sao có thể bảo hộ tiểu đệ thơ dại.

Những lần rời kinh, Cung Lệ rất lo lắng cho Sâm Lệ ở nơi thâm cung nội viện nguy hiểm vây trùm. Ngay cả mẫu hậu cũng không đáng tin cậy. Nàng vốn đã bị thất sủng, chỉ dựa vào ngôi vị hoàng hậu, bè cánh hầu như không đáng kể, sợ rằng muốn bảo vệ ấu tử cũng khó. Nhưng lần này y an tâm nhiều khi biết phụ hoàng đã đồng ý để Thái sư mời Nhị hoàng tử đến Văn phủ chơi.

Nhớ tới đệ đệ, y không khỏi mỉm cười. Chỉ lo hắn nhờ có huynh trưởng ở bên quá ỷ lại tin tưởng. Tâm phúc bên cạnh không ngừng nhắc nhở, nói Nhị hoàng tử ngày càng thông minh, lại là con trai của Hoàng hậu, e rằng tương lai là đối thủ khó ứng phó nhất. Những lời này y đều để ngoài tai, Sâm Lệ mãi mãi là Sâm Lệ, duy chỉ Sâm Lệ mới vĩnh viễn không bao giờ phản bội mình.

Xa xa có tiếng tiếu cổ vọng lại, dường như có người gảy đàn xướng ca, khúc âm mang mang. Một điệu hát dân gian hoàn toàn bất đồng với kinh thành.

Cung Lệ dần dần khép mi mắt, thả mình yên nghỉ, màn trướng không gió tự đung đưa.

Trời dần hửng sáng, y bỗng chợt nhận ra cuộc chiến tranh đấu trong hoàng thất thật là nguyện vọng xa xỉ. Bởi trên tay mỗi người, dù ít hay nhiều, dù muốn hay vô tình đều thấm chút máu tươi. Từ sau vụ án của dị mẫu huynh đệ, Cung Lệ thường xuyên mơ thấy họ. Vốn chỉ là những đứa bé mười một, mười hai tuổi dưới sự điều khiển của đám người tham vọng, niệm chúng còn nhỏ dại mà khoan thứ vài lần nhưng kết quả là thiếu chút nữa chính mình bị hại. Cuối cùng, y quyết tâm tóm gọn tất cả, để bắt kẻ giật dây đành thả con rối vào bùn bẩn, đó là lựa chọn duy nhất.

Mười ngón tay mang đầy huyết hướng cổ họng y bóp chặt. Thân thể run lên, y giật mình bừng tỉnh, áo ngủ ướt đẫm, mồ hôi từ trên trán chảy xuống ròng ròng. Bỏ bàn tay mềm mại trên người mình ra, y quay đầu gọi người dâng trà. Hai từ “Người đâu” chưa kịp thoát ra đã hóa thành tiếng thét kinh hãi.

Một người nằm bên cạnh, đang nhìn y cười cười.

Một khuôn mặt sắc xảo mang theo vẻ diễm lệ, lông mày tà phi nhập tấn, sóng mắt phượng không ngừng lưu chuyển cùng nụ cười câu dẫn, thoạt nhìn thật sự là phong tình vạn chủng. Ngón tay thon dài ôn nhu trỏ trỏ trên trán y, sẵng giọng: “Ngươi xem ngươi đi, không có ta chăm sóc liền ra bộ dạng gầy yếu.”

Cung Lệ cảm thấy đầu ong ong vài tiếng, trước mắt chỉ toàn màu đen, chính là bị người nọ làm cho tức giận.

Nghe khẩu khí của hắn như thể hai người vô cùng thân thiết, vẫn sớm chiều làm bạn, bất quá mới vài ngày tạm xa nhau, hơn nữa vừa mở miệng đã nói nhỏ gầy, là câu nói mình rất ghét, ngay cả Hoàng thượng gặp cũng không có nói.

Hất tay hắn ra, Cung Lệ ngồi dậy, lãnh nghiêm mặt nói: “Phượng Dương điện hạ, nửa đêm canh ba mới tới gặp ta, đây là lễ nghi của Nghiệp Châu các ngươi?”

Phượng Phi Ly phá lên cười to, dò dò xét xét sắc mặt của y, đem thân mình lại gần, ghé vào lỗ tai y thì thầm: “Sinh khí? Ngươi vẫn thế, rất dễ sinh khí….. Ta có nghe nói mấy năm nay ngươi chưa bao giờ phát giận, hại ta còn lo lắng… Hiện tại thấy ngươi như vậy, vẫn đang sống, thật sự phi thường cao hứng…”

Hắn cao hứng, còn mình thì bị chọc đến xa xẩm mặt mày. Y loáng thoáng nghe hắn lảm nhảm cái gì đó, giống như chế giễu.

“Được rồi, được rồi, không nên tức giận…..” Từ Hi nũng nịu, rõ rằng là đại nam nhân mà còn học đòi làm bộ đáng yêu. Mặc dù Chu Cung Lệ không phủ nhận hắn mang vẻ đẹp ma quái nhưng vẫn làm ra bộ dạng ghê tởm rồi quay về giường, nhớ tới hành động vô lễ ban ngày cũng không muốn truy cứu.

“Ta biết ngươi giận ta vì không có tới nghênh đón ngươi, thực sự ta có chuyện rất quan trọng.” Phượng Phi Ly đẩy đẩy lưng về phía Cung Lệ, đem ra một trái cây đỏ mọng có hương thơm lạ lùng khiến y bỏ qua giận dỗi đưa mắt nhìn. Trái cây kia óng ánh phát sáng trong không gian nhờ nhờ, tựa được dát một lớp ngọc mỏng lạnh giá nom vô cùng đẹp đẽ , y chưa bao giờ thấy qua loại quả này.

“Ngươi xem, sương quả này chỉ có trong tận núi sâu ở Nghiệp Châu. Sương bám trên thân cây quanh năm, một trăm năm mới có thể ra quả, mất ba năm để được một trái, ba ngày trước mới chín. Ta tự mình đến ngọn núi nọ, ngựa chạy không ngừng, ngủ cũng chưa có ngủ, chỉ sợ không kíp để tặng cho ngươi. Ăn sương quả này, ngươi sẽ bách độc bất xâm, không ai có thể hạ độc được. Người ta đối với ngươi tốt như vậy, cảm động chút nào không?”

Chu Cung Lệ xoay người lại, nhìn người trước mắt. Sao y có cảm giác giống như lúc trước, nhất thời lúng túng không biết nói gì cho phải. Kẻ kia nhanh tay bóc vỏ, cười cười nhét trái cây vào miệng y, thân mật hỏi han: “Ăn được không? Có ngọt không?”

Cảm thấy chất lỏng lành lạnh, ngọt như mật trong miệng dần dần tan ra, y máy móc gật gật đầu.

Phượng Phi Ly dùng ống tay áo lau lau miệng dính đầy nước của y rồi đầy đẩy thân thể vào trong: “Mệt quá a, chúng ta đi ngủ thôi.”

“Ngủ? Ngươi ngủ nơi này? Ngươi cũng có phòng ngủ, muốn ngủ thì về đấy mà ngủ.”

Nhìn Cung Lệ bằng con mắt gian tà, hắn quở trách: “Ngươi nhẫn tâm nga, người ta vì ngươi mà mệt đến nỗi chân tay rã rời, ngươi còn bắt ta đi quãng đường xa lết về phòng ngủ của mình. Đồ lãnh tâm! Ta, không, đi!” Nói xong liền bò bò lại gần ôm chặt lấy con người nhẫn tâm, phớt lờ hành động đông tránh tây đánh của đối phương, dương dương tự đắc nhắm mắt lại.

Đại hoàng tử điện hạ động tay chân một hồi, khí lực không còn, cũng không phải bị hắn ôm gắt gao bèn thay đổi tư thế cho thoải mái chút. Trong lòng lại một trận phát hỏa khi hiện ra bộ dạng thối tha này đã cao đến vậy, hoàn hoàn toàn toàn đem mình để vào lồng ngực, nghĩ thật muốn lùi thân ra xa hắn.

Khi tỉnh lại, Phượng Phi Ly đã rời khỏi phòng, chỉ còn lưu lại thanh hương của sương quả trên môi. Dùng xong bữa sáng, có người của Phượng Dương đến bẩm báo chủ tử sẽ sớm đến bái kiến Đại hoàng Tử, bởi vậy y đành ở lại đại sảnh uống trà đợi hắn.

Nửa chén trà vơi đi, người vẫn chưa thấy đâu, Cung Lệ đứng ngồi không yên bèn bước ra ngoài đại sảnh, trước mặt là một tiểu viện.

Lúc này, sau hòn non bộ truyền đến tiếng trò chuyện rì rầm, là hai người tiểu cung nữ của Phượng Dương. Bọn họ không biết y đã rời đại sảnh, vô tư nhỏ giọng bàn tán.

“Hóa ra người kia chính là Đại hoàng tử điện hạ a. Thiên hạ nói hắn phi thường lợi hại và lãnh huyết vô tình, ai ngờ lại phiêu lượng thanh nhã đến vậy.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Xem ra cũng đâu như lời đồn thổi, chẳng thấy hắn trách mắng hạ nhân, chủ tử không có nghênh đón, hôm nay lại đến muộn, hắn cũng không nổi giận.”

“Chủ tử cũng có chút quá phận, dù chưa ban cho Nghiệp Châu chúng ta ân điển nào ngoại trừ mang đến phiền toái nhưng vẫn là Đại hoàng tử, vì mải mê với ca kỹ kia mà để người ta chờ thì thật sự thất lễ.

“Nghe nói nàng ca kỹ Tiểu Điệp ấy, bộ dạng khuynh quốc khuynh thành, ca vũ đều giỏi, sắc nghệ song toàn, không trách chủ tử si mê, suốt ba ngày ba đêm không ra khỏi cửa phòng nàng…”

Tai ù đi, Cung Lệ chẳng còn nghe thấy gì nữa, rất nhanh y trở về phòng, nộ khí khiến từng cơn đau đớn ở ngực đến dồn dập. Y lấy ghế dựa lưng vào, dùng sức đến mức bàn tay trắng bệch mới khống chế cảm giác muốn đập nát mọi thứ.

Từ nhỏ đã luôn bị lừa gạt, biết rõ người kia sẽ không bao giờ được câu nói thật, vậy mà vẫn ngốc nghếch tin tưởng. Hắn quá ngạo mạn, không thèm đem mình vào trong mắt, không tới cổng thành nghênh tiếp, không quan tâm xem mình ăn ở thế nào. Thật tự cười bản thân, bỏ qua mọi thất thố bởi một sương quả, chẳng những không tái sinh khí mà còn để hắn ngủ cùng giường.

Bậc thềm trước phòng truyền đến cước bộ, âm điệu khinh nhu trầm trầm vang lên: “Cho ngươi đợi lâu……”

Lúc này Chu Cung Lệ chỉ muốn đem chén trà tại bàn hất vào mặt hắn.

Bỗng nhận ra thân phận hiện giờ của con người này.

Nước trà lạnh lẽo men theo cánh tay run run vì kiềm chế chảy xuống đất.

Không còn thư đồng Từ Hi nữa mà là Phượng Dương vương. Y nhớ lại tham vọng của mình, nhất định phải nắm lấy lãnh địa của Phượng Dương gia tộc, nhất định phải chinh phục và lợi dụng hắn.

Chén trà bị vô lực hạ xuống bàn. Cung Lệ xoay người đứng thẳng đối diện với người kia, ngược chiều ánh sáng, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt.

“Sao không đập đi?” Thanh âm mang chút lãnh đạm, “Ngươi rõ ràng thực sinh khí, thực đau lòng, vậy tại sao ngươi không quát thét, không khóc, không ném lung tung đồ vật.”

Hắn nhẹ nhàng phất tay, một con chó to lớn chạy vào đại sảnh. Nó ngửi nước trà vương trên mặt đất rồi liếm sạch, cái đuôi ve vẩy. Sau đó nó còn chưa đi được ba bước lập tức tứ chi giật giật, ngã nhào xuống đất, chân duỗi ra không còn động đậy.

“Trong trà có pha thêm Hạc Đính Hồng, đủ để hạ độc chết bảy người trưởng thành, ngươi không có việc gì bởi đêm qua ta cho ngươi ăn tiên sương quả trăm năm. Thực sự ba ngày trước ta đã thúc ngựa đi thâm sơn hái quả, vừa nãy ta cố ý kêu các nàng nói vậy để gạt ngươi.”

“Ngươi….. Ngươi muốn làm gì….. Ngươi… Người này có bệnh a…..” Cung Lệ trợn mắt nhìn con chó chết dưới đất, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

“Ta không có bệnh, là ngươi bị bệnh” Phượng Phi Ly tiến đến cạnh, “Hàng năm Nghiệp Châu đều phái người vào kinh thượng cống, khi họ quay về ta đều hỏi thăm tình hình của ngươi. Bọn họ nói ngươi rất không ổn. Ngươi không cười, không khóc, không nháo, không phát giận. Ta nghe xong thực sự cảm thấy lo lắng.

Cung Lệ bất giác lùi về sau hai bước liền bị cánh tay mạnh mẽ giữ chặt thân thể.

“Năm ấy ta đã nói rõ ràng với ngươi, rằng hãy tới Nghiệp Châu tìm ta, như thế nào ngươi lại không chịu, một mình chống chọi để thành ra bộ dạng này, còn giống sống nữa không?” Hắn nâng cằm y lên, nụ hôn dịu dàng rớt xuống. Thấy đôi mắt mở to, nhịn không được bèn hôn thêm một lần.

“Ngươi….Ngươi nói cái gì…..Ta sao lại không ổn, ta rành rành…. Dù cho….cũng bất quá….” Cung Lệ luống cuống đẩy hắn ra, lắp bắp nói.

Hắn lắc đầu thở dài: “Ngươi còn cãi ư? Lần này ngươi tới ta liền thử một chút, quả nhiên bệnh không nhẹ. Như vừa rồi, ngươi đã sinh khí đến thế mà vẫn liều mạng chịu đựng, muốn mắng không dám mắng, muốn đánh không dám đánh, muốn khóc không dám khóc. Rốt cuộc sống ở chỗ nào? Trước kia ngươi vốn trời không sợ đất không sợ sao lại trở nên như bây giờ, giấu giếm vết thương, sợ hãi bị tóm lấy nhược điểm.”

Ngực đau đớn tột độ, nội tâm băng cứng dường như bị người kia đục một lỗ nhỏ làm y phi thường sợ hãi, bất giác nghĩ tới lần phải ngồi ngục, mẫu hậu trộm đến thăm mấy lần, lời nói của nàng y nhớ rất rõ:

“Cung Nhi, vô luận người khảo vấn ngươi như thế nào ngàn vạn lần không thể phát nộ, nếu phát nộ, bọn họ sẽ nói với Hoàng thượng rằng ngươi chột dạ, cũng không được khóc, ngươi khóc bọn họ sẽ quy ngươi sợ tội. Hãy coi như không có chuyện gì, khiến người khác không nhìn ra trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì, không biết ngươi có bao sinh khí, bao hoảng sợ. Chỉ vậy họ mới nghĩ rằng ngươi còn con át chủ bài, chắc chắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhớ rõ, một khi ngươi còn chưa được minh oan, mẫu thân cùng Sâm Nhi, toàn bộ đều bị liên lụy. Nhất định phải nhẫn, tuyệt đối không được để người khác nhìn thấy một viên lệ, một giọt huyết , ngươi hiểu chưa?”

Đương nhiên là y hiểu, hiểu rất rõ. Lao ngục ẩm ướt, sâu bọ chuột gián bò khắp nơi, đồ ăn thiu thối, cả đêm chẳng ngủ nổi vì lạnh. Y tình nguyện để người đời phỉ báng, bầm thây vạn đoạn chứ nhất định không để mẫu thân cùng Sâm nhi chịu khổ như vậy. Bởi vậy, từ đó trở nên lãnh huyết tàn nhẫn, không có biểu tình, không có nước mắt, dần quên chính mình mới là đứa trẻ hơn mười tuổi.

Cung Lệ dần dần lấy lại bình tĩnh, nước mắt chực rơi bị bức nén vào, lạnh lùng nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì, Phượng Dương điện hạ. Ta phụng mệnh đến tiến hành sắc phong, ngươi thế này chẳng phải quá vô lễ?”

Phượng Phi Ly nhíu mày, vẻ mặt có điểm thất vọng: “Đây là Nghiệp Châu, lãnh địa của ta. Ta là Từ Hi, là Từ Hi vui vẻ, là bằng hữu của ngươi. Ta có thể giúp ngươi, có thể bảo hộ ngươi, vĩnh viễn không bao giờ phản bội ngươi, vì sao ngay trước mặt ta ngươi không thể rơi chút lệ? Lòng ngươi đã đóng băng lâu rồi, cảm xúc cũng đã bị phong tồn, ta không muốn mất đi ngươi, bằng hữu ngay thẳng, hiếu động.”

Cung Lệ bắt đầu cố gắng giãy dụa đứng dậy. Dù nội tâm âm trầm lên tiếng, không được tin tưởng, không được tin tưởng, người kia từ nhỏ tới lớn luôn luôn lừa gạt, sao có thể tin hắn thích mình, sao có thể tin hắn sẽ không bao giờ bán đứng mình nhưng ánh mắt ướt đẫm lệ thủy lại chứng minh rằng đại đê tình cảm đang lung lay, sắp đổ. Cần phải rời khỏi con người này, cần phải tránh xa con người này nếu không sợ rằng trước mặt hắn mọi mặt nạ đều bị phá hủy.

Hai hàng lông mày tà phi, một đôi mắt phượng tỏa ra tia sáng ngũ sắc. Cánh tay hắn đã khóa chặt thân thể y, không cho phép y chạy trốn. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán.

“Buông….. Buông ra….” Âm thanh cứng cỏi ngày càng yếu, dần dần dẫn theo tiếng khóc nức nở. Trước kia y buộc mình không được rơi lệ dù chỉ một lần nên vô cùng hoảng sợ khi thấy chất lỏng nóng mặn từ từ lăn dài trên gò má, khẽ khàng chạm đất. Vô số đau thương cùng oán hận tích tụ trào ra, tựa như dòng nước lũ ồ ạt phá tan đại đê, không thể ngừng lại được.

Nhìn thiếu niên bắt đầu khóc, Phượng Phi cũng giật mình bởi trong lòng tự nhiên có cảm giác đau đớn tột cùng, giống như cả người bị treo lên. Hài tử đáng thương, sinh ra trong cung đình xa hoa mà lạnh lẽo, hài tử đáng thương từ nhỏ đã không đủ hiểm ác, không đủ kiên cường. Sớm biết y là như vậy, mang bộ dạng ương ngạnh, bướng bỉnh nhưng bên trong lại nhẹ dạ cả tin, có thể chịu đựng mọi thứ để bảo vệ đệ đệ, muốn có bằng hữu nhưng lại ra vẻ cao ngạo, không chịu yếu thế, cầu xin giúp đỡ. Chưa gặp cảnh đầu rơi máu chảy nên đến lúc vấp phải, đau đến mức không chịu được liền phong ấn cảm xúc, mạnh mẽ đứng dậy. Quả thực, nếu không kịp thời ra tay có lẽ sẽ trở thành một kẻ vô tình lãnh huyết hoàng tộc.