Phượng Thiên Đế Thần

Quyển 1 - Chương 36: Phượng hoàng lệnh




Hôm đó, Liên Y quyết định đem mọi người ra khỏi không gian, sau đó nàng đã bắt một ít ma thú, làm bữa tiệc nhỏ chúc mừng hai người Mặc Ly Thần Phong. Ai cũng phải công nhận tài nghệ nấu ăn của Liên Y. Thậm chí Minh Nguyệt sống chết bám lấy nàng, muốn nàng chỉ dạy. Nhưng là rất nhanh Liên Y liền thất bại. Minh Nguyệt lại dùng hỏa cầu nướng thịt, ân, số phận miếng thịt ấy chính là thành cục than. Nàng ấy trời sinh không thể nấu ăn. Mọi người cười ha ha, Mặc Ly Thần Phong phải kéo nàng ấy ra để bảo vệ chỗ thịt còn lại.

Mặc Ly Thần Phong đã đem mọi chuyện xảy ra trước đó nói cho Minh Nguyệt. Làm cho nàng ấy càng thêm bội phục Liên Y. Cuối cùng, trước sự cố chấp của Minh Nguyệt, hai nàng đã kết thành tỷ muội, vĩnh viễn không phản bội.

Liên Y đã vô cùng vui vẻ, nàng có thêm tỷ tỷ, tỷ phu. Chỉ cần tìm được cha mẹ, nàng sẽ có một gia đình hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
______________

“Liên Nhi vẫn đang luyện đan sao?” Minh Nguyệt một thân yên la xinh đẹp, hỏi ba nam nhân đang uống trà.

“Chủ nhân vẫn đang luyện. Nghe nói luyện cái gì mà Linh lan đan a. Đã ba ngày ba đêm rồi.” Phượng Vô Quân oán hận nói. Chủ nhân cho hắn năm mươi viên đan dược, hắn đã ăn hết rồi a. Không có đan dược, không có thịt nướng, thật buồn chán. Ân, chính là thịt nướng a. Lần trước ăn thịt nướng chủ nhân làm hắn mới biết cái gì trên đời là mĩ vị. Cho nên hiện tại thịt nướng cùng đan dược là thứ yêu thích của hắn. Bây giờ không có, hắn thật buồn chán. Nhưng hắn không thể xông vào. Chủ nhân có thể sẽ không trách hắn, nhưng là Phong Ngân nhất định sẽ lột da hắn. Hu hu, hắn thật đáng thương mà.

“Nguyệt Nhi, nàng coi trọng Liên Y hơn cả ta.” Mặc Ly Thần Phong kéo tay Minh Nguyệt ngồi xuống, mất hứng nói. Nguyệt Nhi của hắn bây giờ suốt này Liên Nhi, Liên Nhi, thậm chí bỏ quên mất phu quân của nàng là hắn đây. Nhưng là hắn lại không thể phát tác, chỉ có thể thỉnh thoảng oán hận một hai câu.

“Phong, Liên Nhi là muội muội ta mà.” Minh Nguyệt nhìn hắn kì quái. Phong làm sao vậy?

“Nhưng ta là trượng phu của nàng.” Mặc Ly Thần Phong bĩu bĩu môi nói.

“Ân.” Minh Nguyệt nhìn hắn bĩu môi mất hứng, mà vẫn không hiểu chuyện gì.

Mặc Ly Thần Phong thấy mình đã nói như thế mà nàng vẫn không hiểu, liền chán nản. Lôi kéo Minh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh mình, nắm tay nàng, chơi đùa mấy lọn tóc rơi xuống bên má của nàng, làm Minh Nguyệt ngượng ngùng, khẽ đỏ mặt. Như thế này Mặc Ly Thần Phong mới hơi chút dễ chịu.

Hai người Phong Ngân nhìn về phía Mặc Ly Thần Phong, cho hắn ánh mắt đồng tình. Phượng Vô Quân còn cho hắn ánh mắt “chủ nhân ta lợi hại, làm cho nương tử của ngươi cũng không cần ngươi” làm Mặc Ly Thần Phong tâm tình vừa chuyển tốt lại biến xấu,  tức xì khói. Trả lại Phượng Vô Quân ánh mắt “tiểu tử, ngươi chờ.” Phượng Vô Quân thật là lợn chết không không sợ nước sôi mị mị mắt nhìn hắn trêu tức “lão tử lại sợ ngươi.”

“Phong đại ca, trước đây Liên Nhi đã gặp phải chuyện gì ?” Minh Nguyệt lên tiếng hỏi Phong Ngân vô tình đánh tan cái tính thế dương cung bạt kiếm của hai tên dở hơi kia. Ban đầu nàng gọi Bạch Hổ Thần Quân, thế nhưng mọi người nói không cần phải thời khắc cung kính như vậy, rất không tự nhiên. Vì thế đã đổi thành gọi Phong đại ca. Mấy ngày nay nàng ngoại trừ  tu luyện để khôi phục tu vi thì chính là nghe một chút chuyện của Liên  Y từ Mặc Ly Thần Phong. Nhưng Mặc Ly Thần Phong cũng chỉ biết một chút da lông mà thôi. Nàng muốn biết rõ nội tình, nên mới hỏi Phong Ngân, người ở bên cạnh Liên Nhi sớm nhất.

“Cô muốn biết?” Phong Ngân ngưng mắt nhìn nàng.

“Ta biết như vậy không tốt, nhưng là ta muốn biết vì sao mà Liên Nhi lại điên cuồng như vậy? Tới mức hận một ngày không thể dài bằng một năm. . . ta thật đau lòng.” Minh Nguyệt nhẹ giọng nói. Nói chuyện của người khác sau lưng họ thật không tốt. Nhưng mấy ngày qua nàng thấy Liên Nhi không tu luyện thì chính là luyện tập đối chiến, Mặc Ly Thần Phong cũng tham gia, tất nhiên là hắn ở đội của Phong Ngân. Làm cho hai người Liên Y cùng Phượng Vô Quân vô cùng chật vật. Sau đó huyền khí khôi phục một chút liền luyện đan. Có đan dược luyện thành, có đan dược thất bại. Giống như bây giờ, đã mấy ngày nay rồi, trong đan thất truyền đến không biết bao nhiêu lần tiếng nổ cùng mùi khét do dược chất bị đốt cháy. Một cô nương mới mười một mười hai mà như lão giả trải qua mọi kiếp sinh tử luân hồi. Trầm ổn, cơ trí, tỉnh táo, lạnh lùng hoàn toàn không nên có trên người một thiếu nữ như vậy. Nàng thật sự thấy đau lòng. Nàng chắc chắn ai ai thấy tu vi của Liên Nhi bây giờ cũng sẽ nói muội ấy thiên tài, yêu nghiệt,. . . Nhưng là, có ai biết muội ấy đã phải trả giá như thế nào.

“Được. Ta sẽ nói cho cô. Dù sao thì cô cùng Liên Y đã kết nghĩa rồi, ta tin cô sẽ không phản bội nàng ấy. Nói cho cô để cô chuẩn bị cho tốt. Kẻ thù của nàng ấy cũng không đơn giản.” Phong Ngân nhìn Minh Nguyệt một cái thật sâu, lại liếc nhìn về phía Mặc Ly Thần Phong cùng Phượng Vô Quân. Nói cũng tốt, chờ nha đầu kia thì không biết đến khi nào.

“Ta gặp nàng gần một năm trước, nàng lúc đó rất yếu ớt,. .  .” giọng nói Phong Ngân phiêu đãng trong không gian. Hắn hồi tưởng khoảng thời gian mà nàng bắt đầu chật vật mà tu luyện, cắn răng chịu đựng đau đớn khi giải độc, chịu đựng đau đớn khi tiến hóa nguyên tố, lại tẩy kinh  phạt tủy kinh hãi thế tục. Tu luyện, luyện đan, chiến đấu, xây dựng thế lực,. . . Tất cả mọi thứ nàng đều gánh lên vai. Hắn nhìn nàng từng bước từng bước trưởng thành vừa vui vẻ, vừa đau lòng. Vui mừng vì nàng gần thêm một bước trên con đường tu luyện, trên con đường tìm kiếm cha mẹ. Nhưng là đau lòng vì nàng phải gồng mình, chống đỡ mọi thứ như vậy. Lẽ ra nàng phải được sủng ái, nâng niu chứ không phải cố gắng, bị thương, đứng trên bờ sinh tử như vậy.

________________

Hai canh giờ sau

” Những chuyện xảy ra trong Thần Minh Cung này thì các ngươi đã biết, ta không cần phải nói lại nữa.” Khẽ nhấp ngụm trà, đôi mắt hổ phách của Phong Ngân chưa từng rời khỏi cánh cửa đang đóng kín của Luyện đan thất.

Mọi người thổn thức không thôi, cũng theo ánh mắt Phong Ngân nhìn về phía Luyện đan thất. Rốt cuộc nàng ấy đã dùng sức mạnh gì để làm được như vậy. Một năm! Chỉ một năm mà từ phế vật đạt đến Huyền Vương?  Này thì đến Thần thú cũng làm không được đấy.

“Thánh Môn? Hừ, lão tử nhất định có ngày san bằng nơi đó.” Trong đôi mắt dị sắc của Phượng Vô Quân lóe lên hàn quang. Dám tổn thương chủ nhân như vậy ? Tìm chết !

“Ta nhất định bảo vệ muội ấy.” Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Minh Nguyệt cũng hiện lên kiên định. Nàng không cần biết ai là kẻ thù của Liên Nhi. Nàng chỉ biết, kẻ nào tổn thương Liên Nhi nàng sẽ không tha cho kẻ đó.

“Ngươi nói, mẫu thân nàng ấy có thể là người Phượng gia?” Mặc Ly Thần Phong hỏi. Nếu thực sự là người Phượng gia thì bọn họ sẽ có thể có thêm trợ lực rất lớn.

“Không phải người Phượng gia, mà là thiếu chủ Phượng gia.” Phong Ngân nhàn nhạt nói.

“Aiz, không phải là người Phượng gia sao. A, ngươi nói thiếu chủ Phượng gia?” Mặc Ly Thần Phong đang tiếc nuối khi nghe mẫu thân Liên Y không phải là người Phượng gia thì chợt nghĩ đến câu sau, liền tỉnh táo. Hai người kia cũng nhìn về phía Phong Ngân.

“Các ngươi không nhớ ta nói nàng có Thiên sát ngọc hả? Nó còn gọi bằng một cái tên khác là Phượng hoàng lệnh.” Phong Ngân khẽ uống một ngụm trà. Điều này hắn còn chưa nói cho Liên Y. Hắn sợ nói với nàng khi đó nàng sẽ ỷ lại thân phận mà không cố gắng. Nhưng là xem ra lo lắng của hắn là thừa. Bây giờ  hắn không nói vì  sợ làm nàng càng thêm áp lực. Để có được tư cách kế thừa Phượng hoàng lệnh, năng lực bây giờ của nàng xa xa không đủ.

“Đại ca, huynh chưa nói cho chủ nhân?” Phượng Vô Quân nhíu nhíu mày. Cái này phức tạp rồi đây. Phượng hoàng lệnh nhưng là phỏng tay khoai lang nóng, người người tranh đoạt. Nếu mấy lão bất tử kia biết chắc chắn không từ thủ đoạn để giành lấy. Chủ nhân chính là đại họa lâm đầu.

Minh Nguyệt cùng Mặc Ly Thần Phong sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng. Bọn họ không biết cái gì là Thiên Sát ngọc bội. Nhưng là bọn họ biết Phượng hoàng lệnh. Người nắm giữ Phượng Hoàng lệnh có thể quang minh chính đại bước lên vị trí gia chủ của Phượng gia. Nói thì đơn giản nhưng vị trí gia chủ một gia tộc lâu đời như Phượng gia không phải người thường có thể gánh vác. Trở thành gia chủ một gia tộc như vậy nhất định năng lực cùng tu vi không thể dưới Huyền thần. Hơn nữa phải là người Phượng gia. Nhưng Liên Y họ Lăng, nàng thế nhưng chỉ là ngoại tôn nữ. Cái này chính là danh bất chính, ngôn bất thuận. Nàng nhất định gặp tai ương. Phượng gia dù sao cũng không phải vô năng, có biết bao kẻ chằm chằm nhìn vào vị trí đó.

“Ta nghĩ chúng ta tốt nhất nên nói với Liên Nhi, nàng chung quy đều sẽ phải đối mặt. Chi bằng biết sớm để tìm biện pháp. Không thể bị động được. Hơn nữa chúng ta cũng không biết thái độ của Phượng gia. Không thể để Liên Nhi ngốc hồ hồ bị người gây nguy hiểm.” nửa ngày trầm mặc,  Minh Nguyệt lên tiếng. Giọng nói trong trẻo mang theo lo lắng. Nhưng là rất rõ ràng truyền vào trong lòng mọi người gây chấn động. Mấy nam nhân đều nhìn nàng, bọn hắn đều biết Minh Nguyệt thực là rất rất quan tâm Liên Y, thậm chí hơn cả thân tỷ muội. Nhưng đây là tại sao. . .?

“Mấy người các ngươi nhìn ta làm gì, ta không phải không lo cho Liên Nhi. Nhưng là sớm hay muộn muội ấy cũng cần phải biết. Hơn nữa các ngươi cho rằng chỉ bằng việc này sẽ làm Liên Nhi phân tâm? Các ngươi như thế không tin tưởng nàng?” Minh Nguyệt không nhịn nổi, nở nụ cười, nói với bọn họ. Nàng cũng biết bọn họ nghĩ gì. Nàng đúng là rất thương Liên Nhi, nhưng là càng như vậy nàng lại càng hy vọng Liên Nhi sớm biết. Nàng không có nghĩ quăn queo vòng vèo như mấy nam nhân này. Nàng chỉ hy vọng Liên Nhi càng cường đại, đến mức không ai có thể làm hại được nữa. Còn Phượng gia, nàng nghĩ đây chưa hẳn đã không tốt.

Mấy người đều rơi vào trầm tư, suy nghĩ lời Minh Nguyệt. Có lẽ nên làm như  vậy. Minh  Nguyệt nói đúng, chỉ một chút khó khăn sao có thể làm  khó Liên Y.

Trong không gian bỗng truyền đến một trận đan hương kì dị, mọi người mạnh ngẩng đầu nhìn về phía Đan thất.

“Đan dược thành, chủ nhân thành công.” Phượng Vô Quân là người phản ứng đầu tiên. Đã nhiều ngày chủ nhân chìm đắm trong luyện đan mà thất bại, tận tới hôm nay đan dược mới hình thành. Chủ nhân thật giỏi, hắn vì chủ nhân mà cao hứng.

Ba người kia khóe miệng cũng lộ ra tia cười, nhất là Phong Ngân, dù khóe miệng chỉ hơi giương lên một độ cong rất nhỏ nhưng trong đôi mắt hổ  phách của hắn nhu hòa không ít.