Phượng Tướng Quân Truyền

Chương 2




Biên tập: Mặc Nhiên

Beta: Graylain

—————————————



Thiên triều cùng Đảng Hạng bộ lạc ở biên cảnh thông thương.

Bên đường quán xá san sát nối tiếp nhau, trong đám người nhốn nháo rộn ràng có Hán nhân trường bào phương cân, cũng có Đảng Hạng nhân mao bì y sam, đeo khuyên tai lớn. Nhất thời nhìn sang, cũng không rõ là Hán nhân nhiều hay Đảng Hạng nhân nhiều, nhưng có một điều khẳng định, đó là bọn họ đều thực vui vẻ.

Tất cả gian hàng đều treo một bài tử có dấu hiệu cánh buồm vàng, đó là ký hiệu của “Phiếm Chu sơn trang”, đại biểu cho kim tự chiêu bài. Bất quá người Đảng Hạng không biết, chỉ nghĩ nó là một vật trang trí mà thôi.

Thương nhân Hán không chỉ bán muối, lương thực, lá trà, dược liệu, vải vóc, đồ sứ, đồ sơn mài, dao kéo cùng mấy thứ hương dược này nọ, mà còn bán ra vật phẩm trang sức, trâm cài đầu, hoa tai, son phấn… được nữ tử Đảng Hạng vô cùng hoan nghênh. Đảng Hạng tộc thì dùng súc vật, da thú, lông thú, đảng sâm đổi lại.

“Phượng lão đệ a, thật đa tạ ngươi.” Trưởng lão Ổ Cách bộ lạc Tác Nhĩ cười đến híp mắt, “Chúng ta không cần phải cùng bọn Tây Liêu giao dịch nữa.”

“Tác Nhĩ lão ca quá khách khí rồi.” Phượng Thiên Tường mỉm cười đáp lại, trong lòng thật ra thở dài nhẹ nhõm một cái. Cũng may không có chuyện bất trắc gì xảy ra, Phiếm Chu sơn trang quả nhiên danh bất hư truyền.

“Cái kia, Phượng lão đệ, lão ca ca có chuyện này cầu ngươi, không biết….” Trưởng lão Liệt Sa bộ lạc Y Ốc Đặc ấp a ấp úng mở miệng, bộ dáng như muốn nói mà không biết phải làm sao.

Đôi ngươi đào hoa hiện lên ý cười, thời điểm không sai biệt lắm, cũng nên có người thay hắn đứng ra cầu tình rồi.

“Có phải về chuyện của tộc trưởng không?”

Nam nhân kia tuy rằng có chút cực đoan, nhưng đối Đảng Hạng nhân mà nói, hắn là một tộc trưởng tốt. Theo như mình biết, hắn đã mấy lần đánh lui bọn Tây Liêu muốn thâu tóm Đảng Hạng bát bộ, cũng không biết đã cứu tộc nhân bao nhiêu lần. Nếu không vì vậy,  hiện tại bảy trưởng lão cũng sẽ không đứng ở thế khó xử giữa mình và hắn, mà đã phản chiến đứng sang phe mình rồi.

“Đúng. Lão ca biết hắn đối ngươi có chút quá phận. Nhưng này cũng không toàn bộ trách hắn được, lúc trước chúng ta bị Hán nhân lừa gạt không ít, cho nên hắn mới cảm thấy Hán nhân không ai tốt cả…..” Hoắc Cách cẩn thận nói. Vẻ mặt rụt rè đặt trên gương mặt râu quai nón đúng chuẩn hung ác, thật sự là rất buồn cười.

Phượng Thiên Tường ngoài mặt vẫn không cười. Chính mình muốn nhìn một chút bộ dáng không chịu thua của nam nhân đó mới bày ra trò cá cược này, về phần tiền cược “cái gì đều phải làm” chẳng qua cũng là để dụ hắn nhập cuộc. Đương nhiên, mấy chuyện này sẽ không nói trắng ra trước mặt mọi người rồi.

“Về phần tộc trưởng………” Phượng Thiên Tường lời còn chưa nói xong, từ xa xa đã có một thanh âm tựa như sấm sét truyền đến. Bởi vì chủ nhân của thanh âm đó la ó quá to, nhóm người Phượng Thiên Tường cùng trưởng lão bảy bộ đứng ở trung tâm đều nghe được nhất thanh nhị sở.

“Sao lại thế được? Các ngươi rốt cuộc có kiểm định hàng hóa kỹ càng chưa?” Na Hào Lặc túm lấy cổ áo của người bên cạnh, “Mấy thứ Hán nhân đem đến trao đổi, chất lượng thật không kém?”

Người nọ nơm nớp lo sợ đáp, “Vâng, đúng vậy.”

Na Hào Lặc vẫn không chịu bỏ hắn ra, tay còn lại túm thêm một người khác nữa.

“Ngươi nói, muối Hán nhân bán, thật sự không có lẫn cát vào sao?”

“Vâng, là muối tinh thuần. Hơn nữa còn là loại thượng đẳng rất ít tạp chất.” Người nọ sợ đến răng va vào nhau lộp cộp, nhưng vẫn nói rất rõ ràng.

“Lương thực Hán nhân cân đủ? Không có thiếu hụt cân nào chứ?” Đảng Hạng tộc trưởng lại túm một người khác hỏi.

“Không, không thiếu.” Ông trời ơi, kêu ai tới cứu ta đi! Người nọ thầm đem tất cả chư tiên thần phật hỏi thăm qua một lần, thiên linh linh địa linh linh, thần tiên nào cũng được, cứu mạng a!

“Bên trong dược liệu không có lẫn mấy thứ hư hại vào?” Lần này đối tượng là một người khác nữa.

“Đúng vậy đúng vậy.” Người nọ gật đầu lia lịa, cố gắng co người lại thành một đoàn, cúi đầu không dám nhìn sắc mặt Na Hào Lặc.

……………

Hỏi qua tám người, tư thế hùng hổ của Na Hào Lặc giảm hơn phân nữa. Cái gọi là một người nói không tin, ba người nói không tin cũng không được, chính là dùng để miêu tả tâm trạng của tộc trưởng bát bộ liên minh lúc này đây.

“Na Hào Lặc đang làm gì vậy?” Gia Nạp không hiểu gì cả hỏi lại.

“Tra hỏi.” Mâu quang hoa đào của Phượng Thiên Tường lóe lên hứng thú càng đậm, đúng tiêu chuẩn của một con hồ ly tính kế con mồi. Bộ dáng nhụt chí của nam nhân trông cũng rất thú vị a.

“Những người đó đang làm gì?” Ngạc Tất cũng không rõ.

Xem ra nam nhân kia không nói chuyện này cho các trưởng lão biết.

“Nghe nói tộc trưởng mất một phen công phu, thỉnh vài thương nhân Tây Liêu đến kiểm tra thực hư hàng hóa của Hán nhân, chắc là mấy người đó đó.” Nếu như việc uy hiếp túm người ta đến cũng được gọi là “thỉnh”.

Tuy tất cả đều nằm trong dự kiến, bất quá thật không ngờ hắn có thể lập tức “thỉnh” đến tám người, ban đầu cứ nghĩ cũng chỉ được ba bốn người, xem ra lần sau không thể xem nhẹ năng lực của nam nhân này. Trong lòng Phượng Thiên Tường tự nghiêm túc kiểm điểm lại mình.

Đây không phải vấn đề Na Hào Lặc có tin mình hay không, hắn làm vậy hẳn là vì vẫn còn bị ám ảnh nhựng lần thông thương trước. Đương nhiên một phần cũng vì cá cược, bất quá chỉ là một nguyên nhân nhỏ trong đó thôi.

Bảy trưởng lão đứng một bên thấy mà xấu hổ vô cùng. Na Hào Lặc, ngươi nháo thành như vậy, chúng ta biết làm thế nào giúp ngươi cầu tình đây a? Bảy người nhất thời khóc không ra nước mắt.

Không bị bọn thương nhân người Hán lừa, thật là vừa lòng đẹp ý con hồ ly kia quá mà. Na Hào Lặc nghiến răng nghiến lợi nghĩ, bất quá tâm tình cũng vui vẻ hơn một ít.

Ít ra lần này tộc nhân không bị lừa, cũng đáng giá để mình cao hứng một phen, không phải sao? Cho dù Hán nhân chết tiệt kia có chỉnh ta thế nào cũng là chuyện của bản thân ta, còn tộc nhân thật sự có được hàng hóa tốt.

Tuy rằng mình là chán ghét Hán nhân đến tột đỉnh, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Đảng Hạng cùng Tây Liêu đều như nhau, không ly khai được Hán nhân.

“Này Hán nhân.” Thấy phía trước có một thân ảnh màu trắng, Na Hào Lặc bước nhanh đến mặt Phượng Thiên Tường, lấy tư thái ta không vào địa ngục thì ai vào đây, cùng biểu tình hung tợn nói, “Ta thua.”

Nếu mỗi một người thua đều có loại vẻ mặt này, người thắng cuộc trong thiên hạ chắc chắn mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng! Nhưng người thắng này là ngoại lệ, Phượng Thiên Tường cười hì hì, đôi môi hồng nhuận nhẹ nhàng nhả ra một câu.

“Vương gia tình nguyện nhận thua a?”

“Đúng vậy. Ngươi muốn ta làm cái gì cũng được, nhưng nói trước, ta sẽ không làm chuyện có lỗi với Đảng Hạng tộc!” Na Hào Lặc dù bại vẫn không loạn, “Ngoài chuyện đó ra, còn lại đều không sao, ngươi muốn ta tại đây tự sát cũng được.”

“Phượng lão đệ, chuyện này…….” Các trưởng lão hoang mang rối loạn khẩn trương tìm cách cầu tình. Không có biện pháp a! Ai bảo Na Hào Lặc hôn đầu điên não lại cùng Phượng lão đệ đánh đố làm chi?

“Kỳ thật thắng loại cá cược này cũng không có gì đáng để tự mãn.” Phượng Thiên Tường buồn bả thở dài, “Xét cho cùng, nếu không phải Vương gia không tín nhiệm người Hán chúng ta, mạt tướng cũng vô phương giành phần thắng. Cho nên Vương gia không cần để ý trận cá cược này, cứ coi như mọi người cùng nhau nói đùa là được.” Sắc mặc ưu thương, đôi đồng tử hoa đào cũng toát ra ảo não âu sầu cùng bất đắc dĩ, thật khiến người ta đau lòng không thôi mà.

Mâu quang âm thầm lưu chuyển, Phượng Thiên Tường lựa ngay lúc Na Hào Lặc muốn nói lại thôi buông lời cáo biệt, lên ngựa nắm chặt dây cương, kỵ mã bỏ đi, để lại Đảng Hạng tộc trưởng trong lòng không nói nên tư vị, cùng bảy trưởng lão cõi lòng áy náy.

Na Hào Lặc tâm tư giao chiến một phen, do dự hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, đối bóng dáng Phượng Thiên Tường hét to.

“Cái kia, Hán nhân, ta thực xin lỗi! Còn chuyện kia… tạ ơn… cám ơn ngươi!”

Phượng Thiên Tường mỉm cười, tốt lắm, hết thảy đều như ta sở liệu.

Hắn tâm tình tốt lắm, cảm thấy thắng lợi đang mỉm cười với mình. Chỉ cần có thể thay đổi cách nhìn của gã tộc trưởng ngoan cố đó đối với người Hán, nửa năm cố gắng cũng thật không uổng phí. Nếu không phải chung quanh còn có rất nhiều người, hắn thực muốn ngửa cổ lên trời mà cười to một trận.

Nhớ lại ngày hôm trước cùng thuộc hạ đối thoại, mọi người đều là một bộ mờ mịt, phó tướng Đoạn Thiếu Liên vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

“Tướng quân, thuộc hạ có chuyện không rõ.”

“Cứ nói đừng ngại.”

“Na Hào Lặc nếu đã là tộc trưởng Đảng Hạng bát bộ liên minh, tự nhiên phải có chỗ hơn người, vì sao vẫn bị ngài xỏ mũi dắt đi? Người vô trí vô mưu như vậy đáng để ngài tự hạ thấp mình đi kết giao sao?”

“Thiếu Liên, lời ngươi nói chỉ đúng một nửa thôi.” Than nhẹ một tiếng, xem ra lần sau phải tìm thời gian rảnh hảo hảo khai thông cho bọn cấp dưới một chút mới được, “Na Hào Lặc cũng không phải loại người đầu to ngốc nghếch, hắn bị ta dắt mũi không phải tại hắn ngốc, mà là tại ta quá thông minh!”

“Tướng quân.” Đoạn Thiếu Liên vẻ mặt bất đắc dĩ, “Mạt tướng biết ngài trí có thể so với Quảng Trọng, tài có thể thắng Vũ Hầu, nhưng là thỉnh ngài đừng nói quanh co với thuộc hạ được không?”

“Người trong Đảng Hạng tộc tình như thủ túc, luôn cho bằng hữu của tộc nhân cũng là bằng hữu của chính mình.” Dừng một chút, nhẹ nhàng nhấp một tí trà, “Na Hào Lặc ngoài mặt xem Hán nhân như đại địch, nhưng hắn vẫn không thật sự đề phòng ta. Ngươi có biết vì sao không? Bởi vì trưởng lão bảy bộ đều cùng ta giao hảo.”

“Đây là lý do sao? Na Hào Lặc vì sao không thật sự đề phòng tướng quân ngài?”

Ai, thiên tài quả nhiên là tịch mịch. “Bởi vì ta là bằng hữu của bảy trưởng lão kia, cho nên hắn theo bản năng cũng xem ta là bằng hữu, chẳng qua chính hắn cũng chưa phát hiện thôi. Người Đảng Hạng sẽ không hoài nghi cùng đề phòng bằng hữu. Kỳ thực có thể nói như vầy, hắn sở dĩ bị ta dắt mũi, là vì hắn cam tâm tình nguyện mắc mưu.”

“Vậy thuộc hạ đúng ‘một nửa’ là một nửa nào?”

Tự mình mở ra bản đồ, chỉ vào mấy điểm. “Thiếu Liên, hai năm nay mấy chỗ này phát sinh chuyện gì ngươi biết không?”

Phó tướng lúc này cực kỳ tự tin.

“Đây đều là chỗ phát sinh chiến sự của Đảng Hạng cùng Tây Liêu.” Nếu cả cái này còn không biết, vậy làm sao đứng được trong doanh lý chứ.

“Vậy ngươi đem tinh hình trận Hồ Khẩu kể lại ta nghe một chút.”

“Lúc ấy ba trăm tộc nhân Đảng Hạng đang ở Hồ Khẩu săn thú, đột nhiên hai ngàn binh sĩ Tây Liêu……”

Phượng Thiên Tường lập tức chen ngang, “Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”

“Hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, tìm cách nghi binh.”

Ai, lại là một con mọt sách làm theo binh pháp.

“Chiêu này cổ nhân dùng không biết bao lần, đến giờ còn xài được sao?” Nếu binh thư có thể giải quyết hết thảy, làm gì Triệu Quát phải thất bại thảm hại thế? “Thứ nhất, Hồ Khẩu bốn phía bằng phẳng địa hình trống trải, có quân mai phục hay không nhìn là biết ngay, kế nghi binh lập tức sẽ bị hoài nghi. Thứ hai, Tây Liêu cùng Đảng Hạng qua lại nhiều năm, biết rõ người Đảng Hạng hào sảng ngay thẳng không dùng binh trá, nếu đối thủ là chúng ta thì Tây Liêu mới mong trúng kế, chứ là Đảng Hảng thì coi như toi. Thứ ba…..”

“Thứ ba, không biết ý đồ quân địch, không nên có hành động thiếu suy nghĩ.” Tiên phong Lí Duẫn Tắc tiếp lời, “Nếu hai ngàn binh Tây Liêu chỉ là quân tiền trạm thì không nói. Nhưng nếu là quân tiên phong, nghi binh kế cũng chẳng cần dùng đến, bởi vì bất luận có phục binh hay không đều phải đánh, nghỉ ngơi tại chỗ ngược lại còn làm hỏng thời cơ.”

“Đúng vậy. Cho nên lời Thiếu Liên ngươi nói chỉ đúng được một nửa. Na Hào Lặc vẫn có chỗ hơn người của hắn.” Kỳ thực bản thân Phượng Thiên Tường cũng không cho là Na Hào Lặc có thể dụng binh như thần, ngược lại cảm thấy hắn chỉ dựa vào bản năng dã thú là chính, nhưng ở trước mặt bộ hạ vẫn có những thứ không nên nói. Miễn cho bọn họ đem cả đám quân lính dưỡng thành kiêu binh, có thói quen khinh địch là không tốt.

“Hồ Khẩu lối đi chật hẹp, phía sau là bình nguyên mênh mông. Lúc ấy ba trăm người Đảng Hạng chỉ có hai mươi bảy con ngựa, bên Tây Liêu là một nửa kỵ binh một nửa bộ binh, muốn trốn cũng trốn không thoát.  Cho nên hắn cùng hai mươi dũng sĩ bám trụ địch nhân, những người còn lại nhân cơ hội lui về giữ Hồ Khẩu, phương kế rất sáng suốt.” Phượng Thiên Tường nói một nửa, “Thiếu Liên, kế tiếp phải làm sao?”

“Sau đó, hơn hai mươi người đó giả vờ bại trận bỏ trốn, dẫn địch binh truy kích. Chiến mã của Đảng Hạng so với Tây Liêu chạy nhanh hơn, bọn họ có thể thoát được. Ngài đã nói Hồ Khẩu lối đi chật hẹp, cho nên quân Tây Liêu có nhiều cũng chỉ một lần qua được mấy người, Đảng Hạng có thể chia nhỏ địch mà diệt.” Đoạn Thiếu Liên bừng tỉnh đại ngộ.

“Đúng vậy. cho nên Na Hào Lặc cũng không phải mãng phu hữu dũng vô ưu. Trận đó Đảng Hạng thương vong hơn ba mươi người, nhưng Tây Liêu lại chết hơn phân nửa.” Kỳ thực ta đoán, lúc ấy Na Hào Lặc còn có dụng ý khác. Nếu lúc đó hai mươi người bị Tây Liêu vây lấy không thể thoát thân, Na Hào Lặc cũng sẽ thông tri tộc nhân còn lại lập tức đào tẩu, còn bọn họ sẽ ở lại liều mạng ngăn trở quân thù truy kích.

“Thuộc hạ rất hiếu kỳ, nếu lúc đó là chúng ta gặp nạn, tướng quân sẽ làm thế nào?” Lí Duẫn Tắc cười hề hề như kẻ trộm.

“Ta trước sẽ an bài mọi người làm bộ nội chiến, giả vờ sợ chết đầu hàng, tiếp theo sẽ cho ngươi mặc quần áo của ta rồi đem hiến cho bọn họ. Cái gọi là “cầm tặc tiên cầm vương”, Lí đại tiên phong, trọng trách lớn như vậy đương nhiên giao cho ngươi.” Nửa thật nửa giả đáp lại một câu, Phượng Thiên Tường cười đến thập phần gian giảo, “Đừng lo lắng, nếu ngươi bất hạnh vì nước hy sinh, bản tướng quân nhất định thỉnh tấu hoàng thượng cho ngươi phong quang đại tán.”

“Ha ha ha…….” Cả đám người toàn bộ bật cười.

Nghĩ đến đây, Phượng Thiên Tường trong lòng đột nhiên nhảy dựng, có một loại dự cảm bất an, sự tình hình như có chút kỳ hoặc.

Kỳ quái ở chỗ nào nhỉ? Tinh tế hồi tưởng lại một lần, điện quang lóe lên, hai chữ hiện ra rõ ràng trong óc——-

Tây Liêu!

Nếu Đảng Hạng cùng Thiên triều thân thiện hữu hảo, đối Tây Liêu chỉ có hại chứ không lợi, nhưng mình cùng Đảng Hạng kết giao nửa năm rồi mà Tây Liêu lại không có động tĩnh. Trước đây còn có thể nói mấy việc mình làm là nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng lần này thông thương, chuyện lớn như vậy không thể nào Tây Liêu lại ngồi yên không quản đến.

Chuyện này thật không hợp tác phong Tây Liêu hoàng đế Gia Luật Thiết Uy chút nào. Hắn từ trước đến nay hung hãn gian xảo, đối các tiểu bang lâng cận không chút nể tình, lần này cư nhiên lại gió êm sóng lặng, thật sự rất quỷ dị.

Đôi mày thanh tú của Phượng Thiên Tường nhíu lại. Tây Liêu hoàng đế hiếu chiến lại nhu thuận như vậy, nguyên nhân chỉ có thể có hai cái. Thứ nhất, Tây Liêu đã nghĩ ra biện pháp đối phó Đảng Hạng, chuẩn bị thi hành hoặc đã đang thi hành; thứ hai, Tây Liêu bận trù bị chiến sự, không rảnh ra mặt can thiệp việc mình làm.

Bất luận là lý do nào cũng đều không tốt. Che giấu một tiếng thở dài, đôi mau quang xưa nay bất cần đời hiện lên vài tia bất đắc dĩ. Quên đi, chỉ cần cố hết sức, còn lại tùy thuộc vào thiên mệnh vậy.

“Tướng quân!” Một tướng sĩ nghênh diện chạy như bay mà đến, một đôi mày rậm mắt to, cương liệt uy nghiêm, đúng là hạ tướng dưới trướng của mình, Đột Liêu Liệt, người Đảng Hạng.

“Chuyện gì?” Phượng Thiên Tường nhu nhu huyệt thái dương, đối gã tướng sĩ ra trận dũng mãnh dị thường, nhưng lúc nào nói chuyện cũng ầm ầm như sấm này không khỏi có chút đau đầu, lúc trước cứu gã có phải là sai lầm rồi?

“Hoàng đế lão đầu hạ thánh chỉ, phái ngài đi sứ Tây Liêu!” Quả nhiên thanh âm như sấm dội, chỉ kém cự lôi ma âm của Đảng Hạng tộc trưởng chút xíu mà thôi. Người Đảng Hạng thật là……

Quên đi, nửa năm rồi, tính nhẫn nại của hắn cũng bay hết sạch. Hiện tại có muốn chỉnh gã một trận, bảo không thể gọi bệ hạ một cách khinh mạn như thế cũng không còn sức, dù sao lúc này cũng không ai.

“Khi nào xuất phát?” Việc này chuyện Tây Liêu an phận có quan hệ? Hoặc nói đây là kế minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương (1)?

“Nghe yêu nhân đọc thánh chỉ nói, đầu tháng sẽ khởi hành, trực tiếp bắc thượng.”

Từ lần trước nhất thời thất sách, trả lời câu hỏi “Thái giám là gì” của người này, về sau hắn vẫn dùng từ “yêu nhân” để gọi hoạn quan. Xem tình hình này, tám phần là các bộ hạ sợ hắn miệng không sạch sẽ chọc giận công công truyền chỉ nên mới đuổi hắn như đuổi ôn thần, bảo ra đây thông tri cho mình.

“Còn có năm sáu ngày…..” Giọng Phượng Thiên Tường hơi hơi trầm xuống, thời gian ngắn quá, bất quá chuyện cũng không lớn. Biên giới giữa Tây Liêu và Thiên triều đã được mình tăng cường phòng bị, Tây Liêu muốn tấn công cũng khó. Còn về phần biên giới Tây Liêu với Đảng Hạng, Na Hào Lặc hẳn là có thể ứng phó được.

Chiếu theo tình hình hiện tại, Thiên triều, Tây Liêu cùng Đảng Hạng, ba bên kìm chế lẫn nhau. Có Na Hào Lặc ở đó, nếu Tây Liêu muốn chiếm Đảng Hạng nhất định phải huy động binh đội tinh nhuệ, như vậy càng dễ dàng tạo cơ hội cho Thiên Triều cùng các tiểu bang lân cận. Dựa vào tài năng của Gia Luật Thiết Uy, hẳng là sẽ không có mấy quyết định ngu ngốc đến vậy.

Như thế, vấn đề lớn nhất là, phải chăng Tây Liêu muốn thừa dịp này mà châm ngòi ly gián quan hệ của Hán nhân cùng Đảng Hạng nhân? Chiếu theo suy luận này, hiện tại chỉ cần mình củng cố quan hệ với Đảng Hạng là xong.

Trước mắt mình nên lo lắng nhất hẳng là phải đối phó với gã hoàng đế Tây Liêu cực kì hiếu chiến Gia Luật Thiết Uy kia thế nào. Ở biên quan đợi nửa năm, hơn phân nửa tinh lực là đặt ở Đảng Hạng, hiện tại cũng nên hảo hảo nghiên cứu một chút Tây Liêu hoàng đế “Thị chiến như phích” (ghiền chiến tranh) trong truyền thuyết này một chút.

Phủ đệ Phượng Thiên Tường.

Đêm đã khuya, tinh tú như những ánh mắt tò mò chăm chú nhìn khắp nhân gian, ánh trăng như châu ngọc lưu quang, nhất thời khắp nơi một trận mờ ảo. Trong thư phòng của Phượng Thiên Tường vẫn còn lập lòe ánh lửa.

Người này so với dự đoán còn khó đối phó hơn. Buông quyển sách trong tay, đôi đồng tử hoa đào của Phượng Thiên Tường có chút ảm đạm.

Gia Luật Thiết Uy là con cả của Tây Liêu tiên hoàng Gia Luật Sùng Vũ. Gia Luật Sùng Vũ sủng ái Thiên phi, muốn phế Gia Luật Thiết Uy nhưng  bị quần thần phản đối, liền trước đưa hắn đến Đông Đan dưới thân phận chất tử, rồi lại lập lức phát binh tấn công Đông Đan, muốn mượn dao giết người. Vào lúc nguy cấp, hắn trộm thiên lý mã của Đông Đan quốc vương trốn về Tây Liêu. Thấy hắn dũng mãnh hơn người, tiên đế không ban lệnh tử, nhưng lại phái hắn đi đồn trứ mở một vùng hoang vu.

Gia Luật Thiết Uy ngày đêm luyện binh, dạy binh lính cưỡi ngựa bắn cung. Hắn lấy nỏ bắn khinh minh (2) làm hiệu lệnh, quy định: “Nỏ bắn ở đâu, không theo liền trảm.” Đầu tiên hắn bắn dê núi thỏ bạch, có tướng sĩ khinh mạn hắn, không thèm bắn theo. Gia Luật Thiết Uy giận điên lên, lại dùng nỏ bắn vào ngựa của chính mình. Có mấy tướng sĩ không dám bắn, hết thảy đều bị Gia Luật Thiết Uy chém chết. Sau đó, Gia Luật Thiết Uy lại đem phi tử của mình ra, dùng nỏ bắn nàng. Tướng sĩ có người do dự không dám bắn, lại bị tru sát. Không lâu sau, phàm là nỏ của Gia Luật Thiết Uy bắn đến chỗ nào, tướng sĩ liền theo hướng nỏ bắn tiếp. Dần dần, mọi người đều tuyệt đối phục tùng hắn.

Đội quân này về sau trở thành cấm vệ quân thân cận của Gia Luật Thiết Uy – Thiết Phong Doanh.

Sau đó ngẫu nhiên một lần, Gia Luật Thiết Uy đang dẫn tướng sĩ theo phụ thân săn bắn, đột nhiên dùng nỏ bắn về hướng Gia Luật Sùng Vũ. Tướng sĩ không cần nghĩ ngợi liền bắn theo, Gia Luật Sùng Vũ bị loạn đao bắn chết. Gia Luật Thiết Uy sát phụ đoạt quyền, lập tức tẫn sát Thiên phi cùng đệ đệ mình và những đại thần không phục, đăng cơ vi đế, sửa niên hiệu thành Dương Uy.

Cùng năm ấy, Đông Đan nam giáp Tây Liêu, bắc giáp Thiên Triều, cảm thấy chính quyền Gia Luật Thiết Uy chưa ổn, nghĩ muốn thừa cơ đoạt lợi, hai lần cho sứ đến Tây Liêu, đề ra yêu cầu vô lý. Gia Luật Thiết Uy bất động thanh sắc, trước sau đều dựa theo yêu cầu của Đông Đan vương dâ lên trân bảo mỹ nhân, khiến toàn thể Tây Liêu phẫn nộ.

Lần thứ ba Đông Đang vương yêu cầu Tây Liêu phải dâng tặng một vùng đất lớn, Gia Luật Thiết Uy hỏi ý quần thần. Có người chủ trương cắt những vùng khô cằn dâng tặng cũng không sao, liền bị Gia Luật Thiết Uy chém chết. Sau đó, Gia Luật Thiết Uy dẫn binh đánh úp Đông Đan.

Đông Đan thảm bại, bị Tây Liêu tận diệt. Gia Luật Thiết Uy bắt toàn bộ mười lăm vạn cư dân Đông Đan về Tây Liêu, nam làm nô dịch nữ làm nô tì, thưởng cho tôn thất đại thần cùng các tướng sĩ.

Trong vòng bốn năm sau đó, Gia Luật Thiết Uy xuất chinh tấn công nhiều nước láng giềng, dùng vũ lực buộc họ phải thần phục tiến cống, đánh hơn trăm trận không bại trận nào. Ngoại lệ duy nhất là khi tấn công Đảng Hạng, Na Hào Lặc suất lĩnh tộc nhân tử thủ tại ba chỗ hiểm yếu ở biên giới Đảng Hạng, tức Ô Sao Lĩnh, Thiên Đô Sơn cùng Ưng Sầu Nhai. Tây Liêu tấn công hoài không được, lúc này trong nước lại gặp trận hạn hán to, bất đắc dĩ phải lui binh. Lúc sau hai bên cũng có giao chiến, bất quá lúc này Thiên triều đã bắt đầu đề phòng, Tây Liêu ít nhiều cũng phải cố kỵ, không thể toàn lực xuất binh.

Hai năm trước Tây Liêu khởi binh nam hạ, chia ba đường tấn công Thiên triều. Quân cánh tả bị chính Phượng Thiên Tường cắt ngang, đầu đuôi bất tương ứng, tự nhiên tan tác; cánh hữu bị bại bởi thủy quân Thiên triều; còn đại quân Tây Liêu thẳng hướng kinh đô, nhưng lại gặp Duệ Tông hoàng đế ngự giá thân chinh. Binh lính sĩ khí đại chấn, liên tục chém chết mấy tên đại tướng Tây Liêu, phá vỡ tính toán tốc chiến tốc thắng cảu Gia Luật Thiết Uy.

Chiến sự kéo dài, nội bộ Tây Liêu dân chúng bắt đầu phản đối chiến tranh. Lúc này lại vào đông, lương thảo quân nhu dần dần không đủ, Gia Luật Thiết Uy bất đắc dĩ phải cùng Duệ Tông hoàng đế ký kết minh ước ở ngoại thành Huyền Lĩnh.

Lần này Gia Luật Thiết Uy lại đem đại đội binh lính đóng ở biên cảnh, cho sứ sang bảo sáu vùng núi của Thiên triều vốn là quốc thổ Tây Liên, yêu cầu Thiên triều phải trả, bằng không sẽ đem quân đoạt lại. Hoàng đế muốn mình đích thân đi sứ cũng là vì thương thảo việc này.

“Vì sao cuối cùng lại là ta phải giải quyết việc này chứ?” Phượng Thiên Tường lầm bầm, “Xem ra đôi lúc làm người cũng không nên tài giỏi quá.”

———————————————

(1) Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: kế Hàn Tín dâng cho Hán Vương. 

(2) bắn khinh minh: bắn nỏ nhưng không có cây nỏ trong đó, chỉ phát ra tiếng dây nỏ rung.

————————-

Ta nói, bạn Phượng thật là 1 thằng tự kỷ =))