Phượng Vũ Chiến Ca

Quyển 1 - Chương 12: Vào núi




Phong Diên Sơn mạch nằm giữa biên cảnh Khế Sa và Hán Thống, là biên giới tự nhiên giữa hai nước, đồng thời là bức tường khó vượt qua nhất với cả hai quốc gia này. Bởi vì địa hình của Phong Diên Sơn tương đối hiểm trở, khí hậu lại hay thay đổi, vô cùng phức tạp.

Phong Diên Sơn mạch có rất nhiều ngọn núi không thể ra vào, Quỷ Vụ Phong là một trong số đó.

Quỷ Vụ phong, đặc điểm y như tên gọi, quanh năm mây mù lượn lờ, vô cùng ẩm ướt, độc xà tương đối nhiều. Cũng may hiện tại bắt đầu vào mùa đông, nhiều động vật ngủ đông, mà vì rét lạnh nên sương mù cũng không quá dày đặc.

Từ quân doanh tới Quỷ Vụ phong, nếu cưỡi ngựa cũng hết cả buổi, 6 tổ do từng tiền bối dẫn đầu, từ các địa phương khác nhau bắt đầu lên núi. Quy củ lần này là đội nào đoạt được cờ trên đỉnh núi là đội đó thắng. Nếu gặp tổ đội khác, có thể thiết đặt bẫy để ngăn cản hành trình của đối phương. Tất cả tiền bối dẫn đường, nếu không phải vào thời khắc nguy hiểm thì không thể nhúng tay, chỉ có thể đứng ngoài nhìn.

Dọc đường, nghe Tiểu Cầu giới thiệu về Quỷ Vụ phong, Trữ Hạ cũng không có mấy ấn tượng. Phong Diên Sơn mạch nằm giữa biên cảnh hai quốc gia Khế Sa và Hán Thống, kéo dài tới tận biên cảnh Bang Thập. Nàng cũng đã từng nghe về sơn mạch nổi danh này, nhưng với những gì Tiểu Cầu kể về tình cảnh hiểm ác ở đây, nàng thấy hiếu kỳ hơn là thấy sợ.

Lưu Tịch với biểu hiện của Trữ Hạ, chốt lại một câu: “Vô tri thật sự là một hạnh phúc.”

Cả bọn hối hả đi tới được chân Phong Diên Sơn, không ngờ lại gặp Liệt.

Liệt cưỡi trên lưng Tiểu Tam. Tiểu Tam thấy Trữ Hạ thì hấp tấp chạy tới, còn không ngừng nhảy lên thúc giục Liệt mau xuống. Liệt bất đắc dĩ đành nhảy xuống, nhìn Tiểu Tam và Trữ Hạ thân thiết với nhau.

“Tướng quân, sao ngài lại ở chỗ này?” Cửu Tiểu Cầu gần đây sùng bái Liệt gần chết, trong giọng nói không giấu nổi vẻ kinh hỉ.

Liệt gật gật đầu, nói với tiền bối dẫn đường của nhóm Trữ Hạ:

“Ngươi về nói với Lý tướng quân, ta sẽ dẫn đường cho bọn hắn.”

“Ngươi muốn dẫn đường cho bọn ta ư?” Trữ Hạ vuốt ve Tiểu Tam ở bên cạnh, ngạc nhiên hỏi.

“Ngựa của ngươi bắt ta phải chạy đi tìm ngươi, ta cũng không còn cách nào.” Liệt sờ mũi, chính hắn cũng cảm thấy lý do này quá gượng ép rồi.

Cửu Tiểu Cầu trong lòng lại nghĩ, Liệt tới đây là vì tình cảm thầy trò với Mãn Đại Ngưu nên mới muốn giúp bọn họ.

Liệt lại nói tiếp:

“Đừng nghĩ ta sẽ giúp các ngươi. Ta tới đây làm giám quân.”

Nói xong, hắn quay đầu hướng lên núi, những người khác vội vàng đuổi theo.

Ngoại trừ Tiểu Tam, tất cả những con ngựa khác đều phải ở lại dưới chân núi. Cũng không còn cách nào khác, Tiểu Tam vừa thấy Trữ Hạ thì bám sát không rời. Mà mọi người nghĩ, có ngựa hỗ trợ mang hành lý cũng là chuyện tốt. Mặc dù không quá cam tâm tình nguyện, nhưng vì Trữ Hạ, cuối cùng Tiểu Tam vẫn đành phải ‘chịu nhục’.

Tiến vào Phong Diên Sơn, Trữ Hạ lập tức nhận ra địa hình ở đây dốc đứng nguy hiểm như thế nào. Đi qua hai ngọn núi không quá cao, Liệt chỉ vào một ngọn núi phía xa xa, nói đó chính là Quỷ Vụ phong.

Quỷ Vụ phong có tới 9 ngọn núi, chung quanh có 8 ngọn núi bao lấy một ngọn núi ở giữa. Từ chỗ đứng này, bọn Trữ Hạ có thể thấy trên sườn núi có sương trắng quấn quanh, nhìn u ám, quỷ dị vô cùng.

Chẳng lẽ đúng như Tiểu Cầu nói, là nơi người có thể vào mà không thể ra sao? Không có khả năng đó, nếu đúng vậy thì cao tầng Khế Sa cũng không an bài huấn luyện ở đây. Hơn nữa bọn hắn hiện tại còn có Liệt đi cùng, dù Liệt nói sẽ không giúp nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn đồ đệ Mãn Đại Ngưu của hắn gặp nguy hiểm.

Trữ Hạ nghĩ vậy mà lại không ngờ, thật ra Liệt tới đây là vì nàng.

Liệt có nỗi khổ không nói được ra. Trước đi rời đi, A Mộc Đồ đặc biệt dặn dò hắn rằng lần sau tới còn muốn thấy một Trữ Hạ còn ‘nguyên vẹn’. Lúc nói lời ấy, Vương còn nhìn thẳng vào mắt hắn, vô cùng nghiêm túc và chăm chú. Không phải nói vậy là ý bảo hắn phải ‘chiếu cố’ tốt cho Trữ Hạ sao? Đây chính là nghĩa vụ của hắn, ai bảo hắn nhìn thấy bọn họ hôn nhau chứ. Liệt thống khổ nghĩ, đây không phải là đang phạt hắn sao?

Trời hơi âm u, ánh nắng mặt trời vốn không thể rọi được tới mặt đất lúc này lại hơi lộ ra khỏi đám mây, tại nơi màu đen của mây lại có màu cam của nắng, thật sự là có chút quỷ dị.

Tiểu Cầu dùng kinh nghiệm phong phú của mình làm ra một phán đoán: “Trời sắp mưa rồi!”

Vừa nói xong, Trữ Hạ đột nhiên thấy có giọt nước nhỏ xuống mặt.

Nàng vỗ vào cái ót của Tiểu Cầu, cằn nhằn: “Đồ thối mồm.”

Liệt hô: “Mau chạy nhanh tìm một chỗ dựng lều trại. Mưa trên núi là phiền toái nhất đấy!”

Vừa nói xong, hạt mưa từ nhỏ đã biến thành lớn, đánh vào trên thân cây, vách đá tạo nên những tiếng rào rào như pháo nổ. Mọi người vội vàng tìm một chỗ bằng phẳng dựng lên trại. Cửu Tiểu Cầu bỗng chỉ tay về phía trước, hô: “Kìa, đằng kia có sơn động.”

Mọi người đều nhìn về phía đó, chỉ thấy quả nhiên sau bụi cây có một cái cửa hang, vì phía trước có dây len ngăn trở nên không nhìn rõ lắm.

Sơn động không lớn, nhưng chứa được sáu người bọn hắn và một con ngựa vẫn là thừa thãi. Trữ Hạ lấy ít cỏ khô và cành cây khô trong động, dùng hộp quẹt đánh lửa. Củi đốt cũng không nhiều, Mãn Đại Ngưu, Tiếu Lăng, Lưu Tịch lại đội mưa ra ngoài, thừa dịp mưa còn chưa lớn tìm lấy một chút gỗ làm củi đốt.

Liệt như đại gia trong nhà, ngồi xếp bằng, ngửa mặt nhìn mưa. Trữ Hạ và Tiểu Cầu thì hứng chút nước sạch sau đó bắt đầu đun sôi.

“Tướng quân, chúng ta chỉ mang theo lương khô, người nói trong núi này có món ăn dân dã gì không?” Trữ Hạ hỏi.

“Có, hơn nữa còn đặc biệt nhiều, nơi nào cũng có.” Liệt trả lời: “Mà với chúng, ngươi cũng là một món ăn dân dã, chỉ có thể xem là ai săn ai mà thôi.”

“Nếu không… tướng quân, hay là ngươi đi bắt đi.” Trữ Hạ lên tiếng nịnh nọt.

Liệt lườm Trữ Hạ: “Sao ngươi không tự làm đi?”

“Hắc! Chúng ta là kính quèn, làm gì mà bắt nổi, đúng không? Ta thấy dã thú thì chân tay đã mềm nhũn chứ đừng nói là bắt về. Phải người anh hùng cái thế như ngài mới có thể bắt…” Trữ Hạ tâng bốc hắn tới tận mây xanh, nàng cũng là vì muốn cho hắn nếm chút mùi đau khổ. Khổng lão phu tử không phải đã nói rồi sao, nữ nhân và tiểu nhân là hai đại biểu khó dạy dỗ nhất.

“Chung Trữ Hạ, có tin ta quẳng ngươi ra ngoài không?” Liệt nghĩ thầm, tiểu tử ngươi thèm ăn đòn rồi phải không? Đừng tưởng ngươi có Vương ở đằng sau mà một Bắc tướng quân như ta cũng không dám làm gì ngươi. Thấy nàng mang điệu bộ cười giả lả, Liệt lại càng thêm cảm khái, tại sao Vương lại phải lòng một tên tiểu tử giảo hoạt như vậy chứ?

Mãn Đại Ngưu về đầu tiên, ôm theo một bó củi lớn. Mặc dù hơi ẩm ướt nhưng vẫn dùng được. Y phục của hắn ướt đẫm, Trữ Hạ nhìn cũng cảm thấy lạnh người theo, đang là giữa mùa đông mà.

Trữ Hạ nhường chỗ tốt nhất cho Mãn Đại Ngưu để hắn ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm. Hắn cởi áo vắt ở trên đầu để hong khô. Lưu Tịch quay về, ngoài củi còn mang theo một con gà rừng. Trữ Hạ cười không ngậm đươc miệng, nàng thật sự muốn xông lên ôm Lưu Tịch một cái, nhưng sau cùng lại đổi thành ôm lấy gà rừng.

“Chung Trữ Hạ, ngươi có thể cho ta vào trước được không?” Thanh âm Lưu Tịch lạnh lùng, đối với hành động chặn giữa đường kèm theo nụ cười mê trai của Trữ Hạ, hắn cực kỳ không hài lòng.

“Uy, còn ở đây làm gì, mau vào đi.” Sau lưng Lưu Tịch truyền tới tiếng của Tiếu Lăng. Hắn ở trong mưa, một tay giữ bó củi trên vai, tay kia cầm con thỏ rừng, nhìn rất tội nghiệp.

Trữ Hạ vội nhường đường, sau đó cùng với Tiểu Cầu giết gà và thỏ rồi đưa lên lửa nướng. Hôm nay bữa tối thật sự là tươi ngon rồi. Trữ Hạ ghét nhất là ăn lương khô.

Thấy vẻ mặt hý hửng của Trữ Hạ, Liệt không nhịn được hỏi: “Chung Trữ Hạ, ngươi cho rằng chúng ta đang đi dã ngoại sao?”

Chẳng lẽ không đúng sao?” Trữ Hạ ngẩng đầu, nhìn hắn nghi hoặc, rồi lại lập tức nói: “À à, không phải nấu cơm dã ngoại, không phải nấu cơm dã ngoại.”

Liệt muốn ngất. Hắn cảm thấy cần phải quán triệt tư tưởng ngay cho tiểu tử này: “Ngươi không có một chút chí tiến thủ nào sao? Sao trước ngươi còn muốn tòng quân?”

Trữ Hạ nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Vì ta không có nơi nào để đi, đúng lúc thì Khế Sa tuyển binh. Trong quân đội có cơm ăn mà không cần tiền, thật quá tốt rồi còn gì!”

Liệt không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Trữ Hạ đang cười như gió xuân tháng ba.

“Còn tướng quân? Vì sao ngài lại đi lính?” Trữ Hạ nhìn đồ ăn nướng trên đống lửa, không nhìn mà hỏi hắn.

“Vì Vương.” Liệt nhìn mưa to giội ở bên ngoài, nhớ lại lần đầu gặp A Mộc Đồ, trời cũng đổ một trận mưa lớn thế này.

Năm đó Liệt bảy tuổi, sống giữa một đám tiểu ăn mày. Hắn ngày nhỏ rất đáng yêu, nhưng vì thiếu dinh dưỡng từ bé nên người gầy yếu, mọi người hay thương tình nên bình thường cũng dễ kiếm ăn hơn bọn ăn mày khác. Khi ấy Hán Thống vừa chấm dứt chiến tranh với Khế Sa, Mạc Quân Tâm niệm tình A Mộc Đồ là cháu ngoại của mình nên mới đem Khế Sa làm đất phong vương cho A Mộc Đồ. Mà binh quyền Khế Sa ngày ấy lại nằm trong tay danh tướng Chu Bôn của Hán Thống.

Liệt thân là cô nhi, vì chiến loạn nên người thân kẻ chết, người ly tán, chỉ còn mình hắn đành phải ăn xin để sống qua ngày.

Nhưng chiến tranh cũng đem tới sự giàu có không ngờ cho một nhóm người khác. Sau khi ngưng chiến, Khế Sa trăm nghèo một giàu, chênh lệch giàu nghèo quá lớn, lại thêm người Hán Thống tràn vào áp chế mọi mặt của Khế Sa, làm cho dân chúng càng ngày càng khốn khổ.

Ngày đó Liệt đi qua một quán rượu, trên tửu lâu có một vị phu nhân thấy hắn đáng thương nên cho hắn một con gà. Liệt tưởng đó là vận may của mình nên hết sức vui vẻ. Nhưng hắn mới cắn một cái, một đám ăn mày lớn hơn hắn cùng nhào vào cướp giật đồ ăn. Vì vậy, hắn lại như trước kia, bị đám ăn mày kia đánh cho toàn thân bầm tím, cuối cùng cũng không thể bảo vệ con gà quay của mình.

Một đám người lạnh lùng qua lại, với chuyện một đám ăn mày giành nhau thức ăn bọn họ đã thấy quá nhiều nên chẳng ai buồn nhìn làm gì. Liệt ngồi ở góc tường, xoa nhẹ máu ứ đọng trên người. Chuyện này hắn sớm đã làm thành thói quen.

“Này!” Có một thanh âm non nớt gọi hắn, dùng một giọng điệu khá đại nhân nói với hắn: “Ngươi có biết vì sao bọn chúng đoạt thức ăn của mình không?”

Liệt ngẩng đầu, thấy một hài tử mặc hoa phục đang dùng đôi mắt lục như màu mắt sói nhìn mình chằm chằm. Đôi con ngươi lạnh lùng, khác hẳn với đám ăn mày hắn gặp hằng ngày, lại có thêm một vài nét thần thánh, cao quý. Lúc ấy Liệt cũng không biết là gì, sau mới hiểu đó là dã tâm và quyền lực.

Mà sau lưng hài tử áo hoa còn có hai đại hán khôi ngô. Liệt đoán không biết đó là công tử nhà nào. Hắn ghét nhất đám công tử đó.

“Bởi vì bọn chúng mạnh hơn ngươi, cho nên có thể cướp đồ của ngươi.” Đứa bé cũng không ngại thái độ của Liệt, lại nói tiếp.

Liệt đứng lên, nhìn thẳng hắn, không nhịn được hỏi: “Ngươi muốn gì?”

“Ngươi có đồng ý đi theo ta không?” A Mộc Đồ hỏi.

Liệt sững người. Hắn đang nghĩ tên thiếu gia có tiền này đang muốn chế nhạo mình, không ngờ lại nhận được một câu trả lời như thế. Đôi con ngươi màu lục không hề có chút cười nhạo nào, vẫn chăm chú chờ hắn trả lời. Mà đôi mắt này quả thật quỷ dị, cứ hấp dẫn hắn, làm hắn không thể nào kháng cự lại được.

“Ta? Sao ta phải theo ngươi?” Liệt quay đầu đi chỗ khác, hừ lạnh một tiếng.

“Ta cho ngươi thứ ngươi muốn, đổi lại ngươi cho ta mạng của ngươi, vì ta mà thuần phục.” A Mộc Đồ cười khẽ. “Sao?”

Liệt nghĩ nghĩ, hơi động tâm, nhưng vẫn cố hỏi: “Ngươi có thể cho ta cái gì?”

“Ngươi muốn gì?” A Mộc Đồ hỏi lại.

“Ta muốn ăn gà nướng! Ta muốn có một căn phòng lớn! Ta muốn có quần áo tốt!” Liệt nói.

A Mộc Đồ đưa tay ra cho hắn: “Gà quay, phòng ở, quần áo ta sẽ cho ngươi, theo ta đi.”

Liệt nhìn bàn tay trắng nõn của A Mộc Đồ hơi do dự, lúc này trời bắt đầu mưa to, đại hán sau lưng A Mộc Đồ vội nói: “Thiếu gia, trời mưa rồi.”

A Mộc Đồ không để ý tới bọn hắn, tay vẫn còn duỗi ra, những hạt mưa lớn bắt đầu trút xuống, rơi lên áo choàng bằng tơ lụa quý của hắn.

“Thiếu gia!” Đại hán kia kêu lên, vội vàng dùng then mình che một phần mưa cho A Mộc Đồ.

“Các ngươi tới khách sạn chờ ta trước, lát nữa ta sẽ tới.” A Mộc Đồ ra lệnh.

“Nhưng thiếu gia…”

“Đi!” Một chữ đơn giản bật thốt ra nhưng nó đúng là một mệnh lệnh.

Đại hán lùi ra phía sau, tiến tới dưới mái ngói của khách sạn nhìn về phía này. Liệt bật ra một tiếng cười lạnh.

“Ngươi cười cái gì?” A Mộc Đồ đi tới bên người Liệt, cùng hắn đứng ở dưới mái hiên nhà người ta.

“Tại sao ta phải theo ngươi? Có người nghe lời ngươi như thế đi theo, ngươi còn theo ta làm gì?” Liệt mang theo sắc mặt khó coi chất vấn. A Mộc Đồ cũng không buồn để tâm.

“Bọn chúng không phải người của ta.” A Mộc Đồ đáp. “Ta muốn ngươi theo ta, thuần phục một mình ta. Giúp ta đem thứ thuộc về ta trở về với ta.”

“Đem đồ của ngươi lấy về?” Liệt bừng tỉnh ngộ. “Ngươi muốn ta giúp ngươi đi trộm đồ?”

“Không phải làm trộm, mà là đoạt.” A Mộc Đồ cười.

“Đoạt cái gì? Giật đồ nếu bị bắt được sẽ bị đánh chết đấy!” Liệt nhíu mày. Lần trước có một đứa bé ăn mày vì cướp đồ của người khác bị người ta đánh chết tại chỗ. Cái chết đó thật làm người ta buồn nôn, nhìn không còn ra một nhân hình nữa.

“Đoạt lại Khế Sa, quốc gia của ta.” A Mộc Đồ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời. “Thiên hạ này là của ta. Khế Sa này cũng là của ta. Ta muốn cướp lại.”

Một khắc này, Liệt hoàn toàn bị đôi mắt màu xanh kia hấp dẫn. Thì ra hắn cũng không giống như người bình thường, cũng không phải do quần áo, không phải do ăn nói, mà là do khí chất. Đó là khí thế của bậc vương giả, là dã tâm và thần thái tự tin mạnh mẽ, phồn vinh. Một khắc ma xui quỷ khiến ấy, Liệt đưa tay ra cho A Mộc Đồ, lại thấy tay mình bẩn nên vội giật về chùi chùi mấy cái lên quần, sau đó mới lại vươn ra.

Năm ấy bảy tuổi, Liệt đem mình bán rẻ.

Trữ Hạ lắc lắc tay Liệt, gọi: “Tướng quân? Tướng quân?”

“Cái gì?” Liệt kịp phản ứng, thu liễm nụ cười ngây ngô của mình.

“Thịt chín rồi, mau qua ăn.” Trữ Hạ cắt xuống một khối thịt đưa cho Liệt. Nàng đã sớm bị mùi hương hấp dẫn khiến nước miếng thiếu điều chảy xuống rồi, ngay cả mỹ nam bên cạnh cũng không cần để ý nữa.

Liệt quay đầu, lại không khỏi giật mình.

Hắn thấy Lưu Tịch vì quần áo bị ướt nên đã cởi ra hong khô, thân thể lõa lồ trắng như ngọc thạch. Trong lòng hắn thầm kêu đáng tiếc, đáng tiếc tên này lại là một nam nhi. Nếu A Mộc Đồ thích nam nhân thì cũng nên thích người thế này mới đúng.

“Tướng quân, Lưu Tịch thật sự sẽ tạo cho người ta cảm giác muốn phạm tội, đúng không?” Trữ Hạ cười trêu chọc.

Liệt trừng mắt nhìn nàng, nàng cười ha ha đáp lại.

“Chung Trữ Hạ, có tin ta đá ngươi ra ngoài kia không?” Lưu Tịch uy hiếp làm cho Trữ Hạ chợt nhớ cách đây chưa lâu, Liệt cũng nói với nàng một câu y như thế.

Trữ Hạ lè lưỡi, ngoan ngoãn cúi đầu ăn thịt nướng. Đầu năm nay sao ai cũng bắt nạt nàng vậy? Chẳng lẽ Chung Trữ Hạ nàng lại dễ bắt nạt thế sao?

Đang nghĩ ngợi, bống nhiên Tiếu Lăng đưa tay ra, dùng ngón trỏ gạt miếng thịt nhỏ dính trên mép nàng, sau đó đưa tới miệng mình liếm liếm. Một cử chỉ mập mờ này của hắn làm cho bốn phía lâm vào không khí quái dị vô cùng.

“Trữ Hạ, ngươi không thể an phận một chút sao?” Tiếu Lăng thở dài, ngữ khí lại có phần yêu chiều.

Trữ Hạ giương mắt, thấy Tiếu Lăng đang nhìn mình, trong lòng không khỏi rung động mạnh một cái.

Ánh mắt ôn nhu như có thể bao dung nàng hết thảy. Dưới ánh lửa, nét mặt hắn vô cùng nhu hòa, trong nụ cười còn ẩn ẩn chút đau buồn. Lúc nào Tiếu Lăng lại nhìn mình bằng ánh mắt như thế? Nàng cũng không phát hiện từ khi nào hắn có thể đem tình cảm thổ lộ ra dễ dàng như thế.

Trữ Hạ không dám nghĩ sâu, đem toàn bộ tâm tư tập trung vào miếng thịt nướng trên tay. Mưa rơi càng lúc càng lớn, trời dần dần đen kịt thành một mảnh.