Phượng Vũ Chiến Ca

Quyển 2 - Chương 30: Sắc đẹp có thể ăn được




Vào hoàng cung Khế Sa đã được ba ngày, A Mộc Đồ cho Trữ Hạ một cái lệnh bài thông hành, chỉ cần không ra khỏi cung, trong nội cung nàng có thể tùy ý tới bất cứ nơi nào. Mà Trữ Hạ cũng không phụ tâm ý của hắn, ba ngày này từ lúc hừng đông tới tận lúc trời tối đen, nàng đều nhiệt tình ra ngoài khám phá.

Nếu như hoàng cung của Bang Thập tráng lệ thì hoàng cung Khế Sa lại rất lớn. Không có vàng son lộng lẫy, đồ đạc đều làm từ đá cẩm thạch, hết thảy đơn giản nhưng lại không mất đi phần tinh tế, tăng thêm những cây cột trụ cao lớn khiến cho các đình viện trở nên rất rộng lớn, uy nghi, khiến cho nơi này có thêm một chút khí tức thần thánh, trang nghiêm, không cho phép người ta xâm phạm.

Trữ Hạ đi từ trong bếp hoàng cung ra, vỗ vỗ cái bụng căng đầy của mình. Gần đây nàng luôn chạy tới phòng bếp, vì A Mộc Đồ đã hạ lệnh cơm tối của hắn phải do nàng chuẩn bị nên Ngự trù đại nhân tên Cáp Thiện chẳng có việc gì làm, luân lạc tới mức phải hầu hạ tên tiểu tử Chung Trữ Hạ này ăn cơm hằng ngày.

Chỉ vì A Mộc Đồ nói Trữ Hạ nấu nướng rất ngon.

Vừa lúc đầu, Cáp Thiện cực kỳ không phục, vì thế làm món gà xé phay giống hệ Trữ Hạ, cũng không nói cho A Mộc Đồ biết cái nào là hắn làm, cái nào Trữ Hạ làm, sau đó đem tới trước mặt hắn, muốn hắn nếm xem cái nào ngon hơn.

Kết quả A Mộc Đồ sau khi nếm thì chỉ vào món ăn của Trữ Hạ, nói: “Cái này ngon.”

Điều này làm Cáp Thiện buồn bực không vui cả buổi.

Mà cũng làm Trữ Hạ hoang mang không ngừng.

Trữ Hạ làm rất nhiều món ăn do Cáp Thiện dạy, chính nàng cũng nếm qua, đám thị vệ cũng hưởng qua, tất cả nhất trí nhận định món ăn Trữ Hạ làm so với mỹ thực của Cáp Thiện thật chẳng khác nào đồ cho heo ăn.

Vì vậy, Trữ Hạ vỗ vỗ cái bụng lớn của Cáp Thiện nói: “Sư phó, ngài đừng thương tâm, Vương vĩ đại của chúng ta chắc có vấn đề về vị giác, không thì đầu óc cũng là có vấn đề.”

Cáp Thiện biến sắc, phẫn nộ quát: “Không được nói bậy! Đừng có cái gì cũng dám nói như thế!”

Trữ Hạ nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ… hắn đang đùa nghịch ta sao?”

Cáp Thiện tức tối lườm nàng: “Vương làm gì có thời gian nhàn rỗi mà đùa với nhà ngươi!”

“Thế đại nhân người nói xem tại sao?” Trữ Hạ hỏi Cáp Thiện. “Chẳng lẽ người thực cảm thấy ta làm đồ ăn ngon hơn người sao?”

Lời này làm Cáp Thiện trầm tư suy nghĩ. Mỗi một món ăn do lão làm đều vô cùng cẩn thận, ngay cả kỹ thuật cắt rau cũng vô cùng điêu luyện. Mà Trữ Hạ thì sao, cắt loạn một hồi, sau đó tùy tiện ném vào nồi xào xào một lát là đã xong.

Tác phẩm của bọn hắn, cho dù là sắc, hương vị cũng đều một trời một vực, sao có thể so sánh được.

Vậy mà A Mộc Đồ lại khen đồ ăn của Trữ Hạ ngon.

Người trong thiên hạ đều biết Cáp Thiện nấu ăn rất ngon, chỉ cần A Mộc Đồ nói Trữ Hạ làm món ăn ngon hơn, như vậy thì đích thực là nàng làm rất ngon rồi.

Cáp Thiện chỉ có thể nước mắt tuôn rơi đầy mặt.

Trữ Hạ lại vỗ vỗ cái bụng béo của lão, an ủi: “Sư phó à, người xem mặc dù Vương nói ta làm món ăn ngon, nhưng ta lại thấy người làm ngon hơn. Hiện tại các món ăn ta nấu cho Vương đều do ngài chỉ bảo, người chính là sư phó làm đồ ăn ngon nhất thiên hạ của Trữ Hạ ta, cái kia… Kỳ thật, chẳng phải với ta người vẫn là nấu ăn ngon nhất thiên hạ sao?”

Bị Trữ Hạ quấn lấy một hồi, đầu óc Cáp Thiện cũng rối luôn, đơ ra hỏi: “Thật thế sao?”

Trữ Hạ mạnh mẽ gật đầu.

Trữ Hạ dùng một tư thế không quá ưu nhã ngồi trên hành lang, hỏi thị nữ Bát Hoàn bên người mình: “Chiều nay chúng ta đi chơi ở đâu được nhỉ?”

Bát Hoàn năm nay mười sáu tuổi, vốn là con gái của một tướng quân Khế Sa đã qua đời, sau đó A Mộc Đồ đưa nàng ta vào cung, giữ lại bên cạnh làm nha hoàn thiếp thân, thân phận so với đám nha hoàn khác thực sự bất đồng. Mà nàng ta lại thông minh lanh lợi, rất được A Mộc Đồ tán thưởng, vì thế sau khi Trữ Hạ vào cung liền để nàng ta hầu hạ bên người Trữ Hạ. Ba ngày ở chung, Bát Hoàn cũng đã quen với tính cách của Trữ Hạ, vì thế ở chung với nhau rất hợp.

Bát Hoàn vốn không phải người giữ lễ tiết cho lắm, thế nên lần đầu thấy Trữ Hạ trước mặt nàng chửi A Mộc Đồ không thương tiếc thì không khỏi kinh hãi.

Nàng ngồi xuống bên người Trữ Hạ, hỏi: “Trữ Hạ tiểu thư muốn tới nơi nào?”

Trữ Hạ thò tay nhéo khuôn mặt nàng, mang theo giọng điệu đùa giỡn: “Thật sự là một nha đầu xinh đẹp. A Mộc Đồ cũng quá xa xỉ rồi, ngay cả thị nữ cũng phải xinh thế này.”

“Trữ Hạ tiểu thư nói đùa rồi, ngài mới xinh đẹp.” Bát Hoàn cười bẽn lẽn, không quên vuốt mông ngựa.

Trữ Hạ nhún nhún vai, nàng cơ bản đã không còn chút nữ tính nào nên thấy bát hoàn xinh đẹp bên cạnh thì không kìm được vuốt ve má nàng ta mấy cái. Thật sự là thói quen xấu rồi!

Như nhớ ra cái gì đó, con mắt nàng như tỏa sáng, nắm tay Bát Hoàn, nói: “Chúng ta đi tới hậu cung chơi!”

“Hậu cung?” Bát Hoàn sững sờ.

Trữ Hạ đứng lên: “Đúng vậy, A Mộc Đồ có phi tử mà. Hắn tuyển nữ nhân nhất định đều rất xinh đẹp. Có thể tới xem không?”

Bát Hoàn cố gắng nhịn cười, mang theo ánh mắt mờ ám, nói: “Trữ Hạ tiểu thư, mấy ngày nay người đều ở trong tẩm cung của Vương, ngài cảm thấy trong hậu cung sẽ có bao nhiêu phi tử chứ?”

Xác thực mấy ngày nay Trữ Hạ đều ngủ trên giường của A Mộc Đồ, nhưng bản thân hắn cũng đâu có ở đó. Liên tục hai tối liền đều không thấy bóng dáng của hắn đâu, chỉ có mình nàng ngủ trên giường mà thôi.

“Bát Hoàn, lời này của ngươi nghe không được tự nhiên.” Trữ Hạ liếc nhìn Bát Hoàn.

“Vương đã tự nói rồi, Vương thích ngài mà.” Bát Hoàn cười gian xảo.

“Đúng, nhưng ta có nói thích hắn đâu.” Trữ Hạ lầm bầm một tiếng, nàng cảm thấy phải cân nhắc vấn đề danh dự của mình một chút, nếu không làm sao có thể gả cho ai nữa.

“Hiện tại Vương đang ở ngự thư phòng, chúng ta có cần đi qua đó thăm một chút không?” Bát Hoàn ghé sát tai nàng, hỏi.

“Không đi, chúng ta tới hậu cung xem mỹ nữ.”

Bát Hoàn giữ chặt Trữ Hạ, nói: “Ở hậu cung ngoài mấy thị thiếp thì cũng chỉ có một vị Quý Phi thôi.”

“Chỉ có một phi tử?” Bước chân Trữ Hạ dừng lại, nàng có chút giật mình.

“Trữ Hạ tiểu thư không biết sao? Chính là công chúa Bang Thập lần trước gả tới đây đấy.”

“A, sao ta lại quên được nhỉ?” Trữ Hạ vỗ vỗ trán. “Là vị công chúa nào của Bang Thập vậy?”

“Cái này Bát Hoàn không biết.”

“Đi xem, dẫn ta tới xem một chút.”

Hậu cung của Khế Sa Vương không phải lớn bình thường, Trữ Hạ không ngừng cảm thán. Mặc dù thị thiếp có một số nhưng phi tử lại chỉ có một, mà lại là công chúa hòa thân, cái này thật khó mà tin được.

Không phải hắn có vấn đề ở đâu đó chứ? Nàng vừa nói tới cái này liền bị Bát Hoàn lườm một cái.

A Mộc Đồ cho công chúa Bang Thập một cung điện rất lớn, gọi là cung Bích Phương. Đương nhiên, vì hậu cung chỉ có một mình nàng ta là phi tử nên có thể coi Hậu cung này là địa bàn của nàng ta rồi.

Được Bát Hoàn dẫn đi nên suốt một đường thuận lợi, đến cung Bích Phương, sau khi tiểu thái giám vào thông báo cho chủ tử thì Trữ Hạ được dẫn vào.

Lúc vào, Trữ Hạ cảm thấy sợ run, ở ngoài tiền viện vậy mà lại có đủ mọi hoa nhài.

Lúc còn ở nội cung Bang Thập, vào mùa xuân, nàng còn nhổ đi hết mọi mẫu đơn và hoa hồng ở trước cửa sổ của mình, sau đó trồng hoa nhài vào. Lý do chỉ đơn giản là nàng thích lấy hoa nhài làm bánh ngọt. Biết nàng thích hương vị này, Lôi Nhược Nguyệt còn đặc biệt thu thập cánh hoa nhài nấu thành rượu, mà mỗi ngày sau giờ ngọ đều tới uống trà hoa nhài cùng nàng…

Hình như hồi đó có một nha đầu luôn đoạt trà hoa lài với nàng.

“Hạ Trữ!” Một thanh âm bén nhọn, đầy phấn khởi và kinh ngạc rót vào tai nàng.

Con mắt Trữ Hạ đảo tới… quả nhiên là nàng ta.

Trữ Hạ ngăn trở những lời nàng ta chuẩn bị cuồn cuộn tuôn ra, nói với Bát Hoàn: “Ngươi ở đây chờ ta.”

Sau đó, nàng tới kéo tay công chúa Tử Vụ, dẫn nàng ta tới một cái đình cách đó không xa.

“Không ngờ lại là nha đầu chết tiệt nhà ngươi.” Trữ Hạ lườm nàng ta. “Không thể tưởng tượng được thế mà ngươi cũng lấy chồng rồi.”

Tử Vụ bỏ qua giọng điệu của Trữ Hạ, chỉ mang theo vẻ mặt vui mừng, nói: “Tỷ thật không chết? Sao tỷ lại ở đây? Đúng rồi, đây là hậu cung của Khế Sa, sao tỷ có thể vào đây được?”

“Việc này nói ra dài lắm, sau này ta sẽ từ từ kể cho muội nghe.” Trữ Hạ khẽ thở dài.

Tử Vụ bỗng nhiên giận tím mặt, nói: “Thực xin lỗi.”

“Chuyện gì?” Trữ Hạ ngẩn ra không hiểu.

“Thực xin lỗi, phụ vương của ta chiếm vị trí của phụ vương tỷ, ta lại chiếm thân phận công chúa của tỷ.” Tử Vụ nói lời này với vẻ mặt thành khẩn, vẻ thành khẩn này Trữ Hạ chưa từng thấy trước đó bao giờ.

Trữ Hạ cười, dùng sức xoa đầu Tử Vụ: “Đây không phải lỗi của muội. Nói thế nào thì muội cũng là đường muội của ta. Thân phận công chúa là một gánh nặng. Muội xem, không phải muội phải tới tận Khế Sa lấy chồng sao? Nếu như không phát sinh chuyện kia, chẳng phải người đó đã là ta rồi?”

“Còn tỷ? Bây giờ tỷ thế nào? Sao thế nào lại tới đây gặp ta?” Ánh mắt Tử Vụ có chút ướt át.

“Ta là khách của Khế Sa Vương.” Trữ Hạ cười sáng lạn, dường như muốn dùng cách này để nói cho Tử Vụ biết nàng đang sống rất tốt. “Muội thì sao? Nghe nói cả hậu cung này chỉ có một mình muội là phi tử, A Mộc Đồ đối với muội có tốt không?”

Nghe Trữ Hạ gọi thẳng tên của Vương, Tử Vụ lập tức sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ như cũ. Trữ Hạ trước nay luôn là người như thế, luôn có những biểu lộ làm người thường khó mà chấp nhận được. Danh tự của A Mộc Đồ bị nàng gọi cũng chẳng khác nào gọi tên nàng là Tử Vụ cả. Nha đầu này tự nhiên đến mức chẳng cho người ta cơ hội phản bác nào.

Dù nàng nói nàng là khách nhân của Khế Sa vương thì cũng rất đáng tin. Dường như công chúa Hạ Trữ không có gì là không làm được.

“Ngoại trừ hơi tịch mịch ra, muội đều rất tốt.” Tử Vụ nhẹ kéo Trữ Hạ ngồi xuống ghế đá. “Vương chưa bao giờ tới chỗ ta, cũng không giống Vương ở trong vương cung của Bang Thập, phi tử thành đàn, còn thỉnh thoảng lại gây ra vài chuyện náo động.”

“Hắn chưa bao giờ tới ư?” Trữ Hạ giật mình. Tử Vụ dù gì cũng là một mỹ nhân, mặc dù từ nhỏ nàng ta với nàng toàn ganh đua nhau, không ai thừa nhận mình kém hấp dẫn hơn so với người kia.

Mà với hiểu biết của nàng về A Mộc Đồ, hắn cũng không phải kẻ cấm dục gì. Nếu không phải nàng từng ly từng tý kết một lớp băng mỏng ngăn cách mình với hắn thì có lẽ đã sớm bị hắn ăn sạch rồi.

“Đúng vậy, thật tốt là chàng không tới, bằng không thì muội cũng chẳng biết như thế nào.” Tử Vụ thè lưỡi, chuyển hướng sang Trữ Hạ nói: “Như Nguyệt ca ca… A, ta nói là Lôi Như Nguyệt, hắn vẫn một mực tìm kiếm tỷ. Sau khi tỷ rời hoàng cung đã từng gặp hắn chưa?”

Nghe ba chữ kia, trong lòng Trữ Hạ đột nhiên hoảng hốt.

Ba chữ kia từ trong miệng Tử Vụ nói ra thật đơn giản làm sao, thật quen thuộc làm sao. Kỷ niệm mười mấy năm qua thoáng chốc lại bừng lên. Nàng đã tận lực không nhớ lại chuyện cũ, nhưng lúc này mọi thứ lại xuất hiện rõ ràng đến từng chi tiết.

“Hạ Trữ?” Tử Vụ thấy vẻ mặt nàng lúc trắng lúc xanh thì không khỏi cả kinh.

“Ta… Ta không sao.” Trữ Hạ miễn cưỡng cười lắc đầu. “Ta biết hắn đang truy tìm ta, giấy truy nã còn tới cả những nơi hẻo lánh nhất của Bang Thập. Thế nhưng… nhưng ta sao có thể để hắn bắt được. Ta chính là Hạ Trữ vô địch.”

Tử Vụ nắm chặt tay Trữ Hạ. Nàng biết rõ, trên thế giới này chỉ có duy nhất một nam nhân khiến cho đường tỷ có vẻ mặt thế kia, người đó chính là Lôi Nhược Nguyệt. Hắn là con trai của thừa tướng Lôi Phổ, là cháu ruột của Thấm Quý Phi, là cháu nuôi mà Hoàng thái hậu sủng ái, mười hai tuổi đã làm trạng nguyên, là người đầu tiên sáng lập ra liên minh thư sinh. Tên hắn là Lôi Nhược Nguyệt.

Nam nhân ấy ôn nhuận như ngọc, cười như gió xuân…

Trữ Hạ khôi phục lại như cũ, mỉm cười: “Ít nhất… muội xem, giờ ta cũng không phải lo ăn lo mặc nữa…”

Tử Vụ nhìn nàng cười: “Đúng vậy, hoàng cung là một tòa lao lung. Muội vĩnh viễn chạy không thoát được, chỉ có thể ở đây sống nốt quãng đời còn lại.”

Các nàng không nói gì nữa, sai người cầm bầu rượu ra, im lặng đối ẩm.

Mặt trời đã ngả về tây, Trữ Hạ đứng lên cáo biệt, Tử Vụ mời nàng lần sau lại tới chơi, nàng gật đầu đồng ý.

Trở lại tẩm cung của A Mộc Đồ, hắn cũng chưa trở về. Mỗi sáng sớm sau khi hạ triều hắn đều về đánh thức nàng, lúc nàng ăn sáng thì hắn đi ngủ. Đợi mỗi tối đều về ăn tối cùng nàng, sau đó nàng tự chơi một mình, hắn lại đi làm việc. Nghe Bát Hoàn nói, mấy tháng gần đây hắn đều làm việc đêm như thế, ban ngày thì ngủ.

Nàng nghĩ, khó trách lúc nàng ở trạch viện ngoài hoàng cung, hắn luôn tới ngủ trưa cùng nàng như thế.

Thật là một thói quen xấu.

Buổi tối Trữ Hạ không có tâm tình làm đồ ăn, khi thấy Cáp Thiện nước mắt lưng tròng nhìn mình, nàng mới miễn cưỡng làm dưa leo trộn, đậu hủ Ma Bà, thịt kho tàu cho xong.

Cáp Thiện đau lòng không thôi, dân chúng bình thường có điều kiện một chút đều là ăn những đồ như thế này.

“Trữ Hạ, ngươi tốt xấu cũng phải nấu canh chứ.” Cáp Thiện tận tình khuyên bảo.

“Canh gì? Khát thì uống trà là được rồi.” Trữ Hạ lau mồ hôi trên trán, nói với người dưới. “Mau, giúp ta đem đồ ăn tới phòng đi.”

Cáp Thiện nhìn nàng, ngồi xổm một bên, cõi lòng tan nát.

A Mộc Đồ nhìn ba món ăn trên bàn, cầm đũa cả buổi không nói một lời.

Trữ Hạ bới cơm, nhìn hắn không ăn, nói: “Ngài cảm thấy khó ăn sao, hay gọi sư phó làm món khác nhé!”

A Mộc Đồ mang theo ánh mắt phiền muộn nhìn vào nàng: “Trữ Hạ, ta mỗi lần muốn hôn nàng nàng đều giả vờ ho khan, ta cũng nhịn được. Nhưng ít nhất nàng cũng phải thỏa mãn ta trên bàn ăn chứ.”

Trữ Hạ phun cả cơm ra, lần này là ho thật rồi.

A Mộc Đồ vuốt lưng rồi rót nước cho nàng: “Nàng có thật sự để tâm hay không? Đồ ăn càng ngày càng ít, càng lúc càng đơn giản.”

“Cáp Thiện sư phó nói, càng đơn giản thì càng cần kỹ thuật cao siêu.” Trữ Hạ lẽ thẳng khí hùng tuyên bố: “Ta đang cố gắng đạt được sự cao siêu như của đại sư.”

“…” Khóe mắt A Mộc Đồ co lại, không nói gì nữa, lặng lẽ cầm lấy đôi đũa cúi đầu ăn cơm.

Động tác cầm đũa của hắn rất ưu nhã, giống hệt người của hắn vậy.

Nếu như hắn cứ như thế, không bao giờ trừng mắt nhìn người… có lẽ… có lẽ sắc đẹp cũng có thể ăn đấy.