Phượng Vũ Chiến Ca

Quyển 2 - Chương 53: Vận mệnh




Dịch giả: Thiên Ý

Nam tuyến Khế Sa vẫn đang trong trạng thái giằng co với Hán Thống. Đây là một cuộc chiến lâu dài. Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, muốn đánh đổ Hán Thống cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai là xong được.

Phía Khế Sa cũng không chủ lực tiến công, một là vì tây tuyến bị Bang Thập uy hiếp, binh lực phải chia ra, hai là vì Mạc Lăng Tiêu đích thân tới thủ thành. Hắn giỏi về đánh trân, cho dù quân Khế Sa có đông gấp đôi Hán Thống nhưng sau vài trận thua cũng không dám manh động tấn công nữa.

Đương nhiên, còn có điểm thứ ba, đó là do A Mộc Đồ đang rất hứng thú, không muốn sớm thu tay như vậy.

Trữ Hạ nửa mê nửa tỉnh bảy ngày, bảy ngày này Hán Thống lại gặp một đả kích trí mạng khác: nội loạn.

Nội loạn là tai họa ngầm đã tiềm phục ở Hán Thống từ lâu, trận chính biến kia làm cho triều đình trung ương lung lay muốn sụp đổ, Mạc Lăng Tiêu đăng cơ không làm tan cục diện rối rắm này, ngược lại hắn còn bị cuốn vào trong nữa.

Cũng may khi Mạc Quân Tâm còn thống trị đã tích lũy cho Hán Thống một thực lực vô cùng lớn, nếu không sao có thể chống đỡ được tới giờ.

Lạc đà gầy dù lớn hơn ngựa béo nhưng lại chẳng lớn hơn được bao nhiêu.

Họa ngoại xâm hay nội loạn cũng đều đáng sợ như nhau. Mạc Lăng Tiêu trước khi ra tiền tuyến cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ để khai chiến. Giai đoạn này Khế Sa rục rịch chuẩn bị nhưng lại chỉ đứng nhìn chằm chằm khiến cho Hán Thống luôn trong tình trạng căng như dây đàn.

Thế nhưng ngoài việc phòng thủ, trong thời gian ngắn Hán Thống cũng không có biện pháp nào khác. Long Mạt Cửu khó đối phó, quân đội Hán Thống cũng chẳng có một đại tướng nào có thực lực như hắn, có thể phòng thủ cũng chỉ có hai người, chia nhau trấn thủ hai quan khẩu lướn của quốc gia.

Cho nên Mạc Lăng Tiêu đang trấn thủ ở trung tuyến không thể không đi. Mắt thấy ở nội thành Kính An có chính biến nhưng hắn cũng không dám điều động binh lực về cứu.

Khế Sa không tiến công không hẳn là vì Mạc Lăng Tiêu giỏi về điều binh khiển tướng mà còn là vì A Mộc Đồ vẫn chờ đợi xem đấu đá của nội bộ Hán Thống, hoặc là chờ hắn chủ động nhượng địa vực phương bắc này.

Nếu như hắn tử thủ biên giới thì thành Kính An sẽ nguy; còn nếu hắn lui về thành Kính An thì biên cảnh lập tức bị san bằng.

Nếu có thể cắt đất cho Khế Sa mới có thể cứu vãn tình huống này thì Mạc Lăng Tiêu cũng làm. Đáng tiếc là A Mộc Đồ không phải chỉ muốn một mảnh địa vực nho nhỏ này.

A Mộc Đồ muốn đẩy hắn vào tuyệt cảnh.

Nói một cách khác, trận nội loạn này do người phía nam âm thầm thúc đẩy. Nếu không, chỉ bằng mỗi mình Hưng Trịnh Vương, sao có thể trong thời gian ngắn đẩy nội loạn tới tình trạng này.

Hưng Trịnh Vương là con trai thứ năm của Mạc Quân Tâm, là ngũ thúc của Mạc Lăng Tiêu, sở hữu Đông Nam bộ Hán Thống, quanh năm sống sung sướng trong địa hạt của mình. Mặc dù hắn cũng có một chút dã tâm nhưng cũng không quá mức mạnh mẽ.

Nửa năm trước, trong trận chính biến kia, Hưng Trịnh Vương cũng không làm gì, càng không thuộc về phe phái của Hoàng hậu. Sau khi Mạc Lăng Tiêu ngồi lên đế vị, nếu không phải vì trong triều không có người thì cũng không mời lão già kia rời núi về hỗ trợ.

Hiệp trợ cuối cùng lại thành điểm yếu để A Mộc Đồ lợi dụng.

Lão già này thật sự là đầu heo, với hận ý của A Mộc Đồ dành cho Hán Thống thì việc giết toàn bộ người Hán Thống cũng không phải không có khả năng.

Người trong thiên hạ đều nói A Mộc Đồ dã tâm như sói, muốn có cả thiên hạ.

Thế nhưng Mạc Lăng Tiêu biết, A Mộc Đồ không hề muốn thiên hạ này.

A Mộc Đồ không thèm mảnh đất Hán Thống phì nhiêu này như bao người tưởng tượng.

Hắn chỉ muốn giết chóc.

Đối mặt với một địch nhân như thế, ngoại trừ tử thủ cũng sẽ không còn phương pháp nào khác.

Mà hôm nay, ở thành Kính An chỉ có một nữ nhân chống đỡ.

Hồng Tạp vuốt mồ hôi trán, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn thượng thư Bộ hộ.

“Nếu Kính An thành đóng cửa thì có thể duy trì bao lâu?” Hồng Tạp là nữ nhân, lại còn là phi tử của Đại Vương Tử đã qua đời, lúc Mạc Lăng Tiêu rời đi mới thay hắn cai quản việc trong cung. Lúc đầu rất nhiều người không phục, nhưng Hoàng thượng đã trao cho nàng quyền lực tối cao, bản thân nàng làm việc cũng rất dứt khoát, chỉ sau vài tháng đã khuất phục được đám lão thần.

“Nương nương định tử thủ?” Binh Bộ thượng thư nhíu mày. “Nếu Hưng Trịnh Vương thực sự mang mười vạn tinh binh vây đánh thành Kính An, mặc dù không thể chiếm được ngay nhưng một khi bị bọn hắn công phá, vậy chẳng khác nào Hán Thống đã xong.”

“Ý của đại nhân là?” Hồng Tạp hỏi.

“Có lẽ chúng ta nên cân nhắc việc rời đô về hướng bắc.” Binh Bộ thượng thư lại tiếp lời.

Hồng Tạp cười khổ: “Cái này không phải ta chưa từng nghĩ tới, nhưng phương bắc hiện tại đang chiến loạn, một khi dời đi, chiến tuyến phương bắc càng sẽ rơi vào tình trạng quẫn bách. Mục đích vây quét kinh thành của Hưng Trịnh Vương là gì? Binh pháp nói đây là kế một mũi tên trúng hai con chim, mà chúng ta chính là một trong hai con chim đó.”

Lễ Bộ thượng thư nhẫn nhịn hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được, nói: “Sao chúng ta không cầu cứu Bang Thập. Chẳng phải trước đây Bang Thập đã gả một vị công chúa cho Tiên vương?”

Hồng Tạp sững sờ không biết trả lời sao.

Bang Thập thật không phải là cứu binh tốt.

Người hòa thân là công chúa, nhưng người nắm quyền hành lại là Lôi Nhược Nguyệt. Sự thật này thật quá mức buồn cười.

Hồng Tạp lại cắn răng hỏi: “Nhanh nhất thì bao lâu nữa Hưng Trịnh Vương sẽ đánh tới đây?”

“Địa khu phía nam đã làm phản, với tốc độ này, chậm thì một tháng, nhanh thì…” Binh Bộ thượng thư dừng một chút rồi tiếp tục: “Nhanh thì mười lăm ngày…”

Thế cục Hán Thống rung chuyển, trung ương tập quyền gặp phải khó khăn lớn hơn tưởng tượng rất nhiều. Mạc Lăng Tiêu chưa bao giờ muốn làm vua, khi hắn ngồi vào vị trí kia đã bị các thế lực xung quanh nhìn chằm chằm, không ngờ còn bị Khế Sa ở phương bắc xâm phạm Biên giới, hôm nay phía Nam làm phản, hai hướng đông tây tọa sơn quan hổ đấu, một khi thành Kính An thất thủ thì đế quốc liền sụp đổ.

Hồng Tạp đứng lên, hít vào một hơi: “Truyền lệnh xuống, tử thủ thành Kính An. Chạy trốn không được, mà thành trì phương bắc cũng không có hệ thống phòng ngự tốt bằng thành Kính An. Nếu thành Kính An thất thủ thì phương Bắc cũng không an toàn, khi ấy Hán Thống sẽ xong đời.”

Các lão thần trầm mặc một thoáng. Có lẽ đây là kiếp nạn lớn nhất một trăm năm qua của Hán Thống.

“Mau đi chuẩn bị đi, ta sẽ cố tìm ra một biện pháp bảo vệ thành Kính An, cố gắng sống sót qua cửa ải này.” Hồng Tạp tràn đầy tự tin, trên thực tế bản thân nàng cũng không biết phải đối mặt với tình huống gian nan trước mắt thế nào.

Nhưng nếu nàng buông xuôi thì thật sự không được.

Chúng thần tán đi, nàng ngồi trước bàn nhìn bản đồ chiến lược, bỗng một giọng nói non nớt cắt đứt suy nghĩ của nàng.

“Mẫu phi nương nương!” Tiểu Lâm Phong đứng bên cạnh ghế, kéo kéo áo của nàng, cười vui vẻ.

Hồng Tạp nở nụ cười, ôm hắn ngồi lên trên đầu gối của mình, hỏi: “Lâm Phong rất muốn gặp ông ngoại đúng không?”

Mắt Lâm Phong sáng ngời: “Đúng vậy. Con có thể đi sao?”

Hồng Tạp yêu chiều nhéo nhéo mũi nó: “Đúng. Đợi chút nữa mẫu phi thu dọn đồ đạc giúp con, sáng sớm ngày mai lên đường được không?”

Lâm Phong nhíu mày: “Mẹ không đi cùng con sao?”

“Ta sẽ đi sau, con đi trước nhé? Ông ngoại nói lâu rồi chưa gặp con nên rất muốn sớm gặp.” Hồng Tạp đặt Lâm Phong xuống, dẫn nó đi về phía tẩm cung.

“Vậy cũng được, mẹ nhớ phải tới nhanh một chút đó.” Lâm Phong lắc lắc cánh tay nàng, thế nhưng trong mắt nó lại rủ xuống một chút âm trầm.

“Biết rồi. Con thật lắm chuyện quá!”

“Chỗ ông ngoại thật sự có bướm năm màu sao?”

“Có.”

“Có hoa màu xanh sao?”

“Đúng vậy.”

“Thật kỳ quái, con mới chỉ thấy lá cây có màu xanh đấy.” Lâm Phong chớp chớp đôi mắt trong veo. “Chỗ ông ngoại có dân tộc mà toàn thân da đen sao?”

“Có đấy. Mạc Lâm Phong con không thấy phiền à, cứ đến rồi sẽ thấy.” Hồng Tạp sắp hết kiên nhẫn với nó.

“Hồng tiểu nữu, ngươi thật chẳng dịu dàng tí nào.” Mạc Lâm Phong oán trách.

Hồng Tạp dừng bước, trừng mắt, siết chặt tay nó: “Ngươi thử nói lại lần nữa xem.”

“Ta nói người là mẫu thân xinh đẹp nhất trần đời…”

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Hồng Tạp đã mang Mạc Lâm Phong còn đang ngáp ngắn ngáp dài ra khỏi hoàng cung, ném nó lên trên xe ngựa đã chuẩn bị từ trước.

“Lâm Phong, trên đường đi phải nghe lời, không được gây chuyện, không thể tùy hứng, biết không?” Hồng Tạp lo lắng dặn dò con trai. “Đến Nam Cương thì phải nghe lời ông ngoại, đừng tưởng ta không ở đó thì không có ai trị được con.”

Lâm Phong vẫn còn đang ngáp, dụi dụi mắt, sau đó ôm lấy chân Hồng Tạp, tỏ ra đáng thương: “Mẫu thân, con nhất định phải đi sao?”

Hồng Tạp vốn cứng rắn nhưng lúc này trong lòng lại vô cùng đau xót, nước mắt tuôn rơi.

“Không phải con muốn đi chơi sao? Ông ngoại nhớ Lâm Phong, ngoan ngoãn tới chỗ ông ngoại, được không?” Hồng Tạp nghẹn ngào một hồi, sau đó cố nở nụ cười: “Mẫu thân sắp xếp công việc xong sẽ đi tìm con, được không?”

“A…” Lâm Phong buông tay, để thị nữ ôm lấy, sau đó vẫn lưu luyến quay đầu lại nhìn, trong miệng lẩm bẩm: “Được rồi, được rồi, ngài nói thế nào thì con sẽ làm thế ấy, đừng có khóc nữa, con sợ nhất thấy nữ nhân khóc lóc.”

“…” Vốn đang bi thương lại bị tiểu tử này phóng cho một rắm làm tụt hết cảm xúc, Hồng Tạp không khỏi dở khóc dở cười. Hồng Tạp dùng ngón tay dí lên trán nó, lại kéo lấy nó ôm chặt, đến tận khi nó tỏ ra khó chịu mới thôi.

“Được rồi, lên đường đi.” Hồng Tạp vỗ vỗ tay, để bọn họ lên xe.

Đồng hành là năm thị vệ, một thị nữ, tất cả đều là người tâm phúc do Hồng Tạp lựa chọn. Nàng không dám để Lâm Phong ở thành Kính An, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn cách đưa nó về nhà mẹ đẻ. Nó đi rồi, nàng mới không còn vướng bận gì nữa, phóng tay mà làm.

Nhìn xe ngựa dần đi xa, dáng vẻ tươi cười của Hồng Tạp cũng mất dần. Nàng cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn đeo ở tay trái, trong miệng ngâm khẽ: “Tướng công, thiếp nhất định sẽ thay chàng giữ thành Kính An… Nhất định…”

Đoàn xe gồm ba chiếc hộ tống Lâm Phong một mạch đi về phía tây, ba ngày sau đã tới huyện Thương Túc.

Huyện Thương Túc nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, tương đương với một thị trấn phồn hoa cỡ trung, nhưng ngày hôm nay lại vô cùng hoang vu.

Hoang vu không phải vì chiến tranh với Khế Sa mà là vì nhân tâm trong nước hoảng loạn. Dù sao Hán Thống đã phồn hoa vài thập niên, căn cơ vô cùng vững chắc.

Trên đường đi, Lâm Phong cũng không tỏ vẻ quá hiếu kỳ, chỉ ngẫu nhiên kéo rèm xe nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, nhìn tới ngẩn người.

Hắn không ngốc, nó hiểu tại sao mẫu thân phải đưa nó tới Nam Cương.

Nó hận, nó hận mình quá nhỏ nên không thể giúp gì, lại chỉ làm vướng chân người lớn.

Thế nhưng Lâm Phong cũng không biết, chuyến đi này đã cải biến cuộc đời nó thế nào.

Trữ Hạ trải qua cửu tử nhất sinh, cuối cùng cũng không chết.

Lúc nàng tỉnh rồi lại mê man, cứ thế đến tận ngảy thứ bảy thì cơn sốt mới giảm xuống.

Ngự y nói vì độc tố không thể trừ nên mới mê man lâu như thế, sốt lui rồi thì sẽ không nguy hiểm tới tính mạng nữa.

A Mộc Đồ nắm tay nàng, lẳng lặng nhìn ánh mắt nàng, đôi mắt như ngọc bích rưng rưng một giọt nước như sương sớm lấp lánh. Hắn cũng cảm giác như đã trải qua cửu tử rồi.

“Nước…” Thanh âm của nàng khàn khàn gọi.

Những ngày qua, ngoại trừ thuốc, hắn chỉ có thể cho nàng uống nước và một chút đồ ăn lỏng. Suốt nhiều ngày, trong phòng bếp liên tục nấu cháo, hết nồi nọ tới nồi kia. Dù đám ngự y lắc đầu tuyệt vọng nhưng hắn vẫn tin rằng nàng sẽ mở mắt nhìn hắn.

Chưng Trữ Hạ không phải người yếu đuối, nàng là nữ thần dũng cảm nhất trên đời.

Nữ thần của hắn.

Chung Trữ Hạ được dìu ngồi dậy, tựa ở trong ngực A Mộc Đồ, hai tay hắn ôm chặt nàng, bưng chén trà cẩn thận đút cho nàng uống.

Đây là bản năng sinh tồn, ý thức thanh tỉnh thì cơ thể sẽ tự nhiên phản ứng.

Trữ Hạ chậm chạp suy nghĩ, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi tay đang ôm mình.

Vòng tay rất rộng, khí tức trong ngực cũng rất đặc biệt.

“Ta chết rồi ư?” Nàng hỏi.

“Không chết!” Thanh âm trả lời so với nàng còn nghẹn ngào hơn.

Thì ra nàng vẫn chưa chết.

Lưu Tịch, huynh lừa ta… Huynh nói muốn dẫn ta đi rồi lại bỏ ta lại; huynh nói thứ kia là độc dược, chỉ cần ăn vào sẽ chết, thế nhưng sao ta vẫn không chết?

Lưu Tịch, huynh là đồ lừa đảo, đại lừa gạt.

Rốt cuộc nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống, đau đến nhói lòng.