Phượng Vũ Chiến Ca

Quyển 3 - Chương 57: Tiến về phía nam




Dịch giả: Thiên Ý

“Ta đã nghĩ rằng cô sẽ nói với Vương để xử trí ta?” Lỗ Hãn nhìn trời nói với Trữ Hạ. “Ta đã suýt nữa giết cô còn gì.”

“Ta hận ngươi không phải vì ngươi suýt giết ta.” Ngón tay Trữ Hạ vuốt trên bờm của Tiểu Tam, nói: “Mà vì ngươi giết hắn.”

“Hắn là đào binh.” Lỗ Hãn nhướn mày, tinh tế quan sát nét mặt nàng.

“Phải.” Trữ Hạ nhẹ gật đầu. “Nhưng hắn có phải đào binh hay không thì liên quan gì tới ta?”

Lỗ Hãn cười, không nói gì.

“Ngươi sẽ chết trên tay ta.” Lời của nàng nhẹ nhàng mà kiên định.

“Tốt, tiểu mỹ nhân, ta chờ mong đấy.” Lỗ Hãn cười to, coi như việc chẳng có gì đáng lo ngại.

“Chỉ là cho ngươi sống lâu thêm một chút mà thôi.” Trữ Hạ nói, quay đầu sang nhìn hắn.

“Thế thì phải đa tạ cô rồi.”

“Dù sao ngươi cũng không muốn sống rồi mà.” Nàng cười mà như không cười.

Lỗ Hãn sững sờ.

“Sống so với chết càng thống khổ hơn, không phải sao?” Trữ Hạ cười khẽ, trong nháy mắt này thiên địa hào quang như tụ lại quanh nàng, khiến người ta không thể nào rời mắt đi được.

“Tiểu mỹ nhân, cô thật sự giỏi kể chuyện cười đấy.” Lỗ Hãn bày ra vẻ mặt trào phúng.

“Ta thấy sự tuyệt vọng trong mắt ngươi.” Trữ Hạ ngẩng đầu. “Chúng ta cũng giống nhau thôi.”

Mới rời Hạ viên nửa ngày, vừa vào quán rượu ở thị trấn ven đường, còn chưa ngồi nóng mông thì bọn họ đã gặp nhóm sát thủ đầu tiên.

Dù trên đường Trữ Hạ luôn mắt to trừng mắt nhỏ với Lỗ Hãn, lúc nào cũng tìm cơ hội giết hắn, thế nhưng vào thời điểm này Lỗ Hãn vẫn rất anh dũng bảo hộ cho nàng.

Mười tên sát thủ vây quanh họ trong quán rượu, những khách nhân trong quán đã bị dọa chạy mất, chưởng quầy cũng núp dưới gầm bàn run rẩy.

“Cô thật sự đúng là người mang họa tới đấy.” Lỗ Hãn lườm Trữ Hạ. “Lai lịch chúng thế nào?”

Trữ Hạ cũng kỳ quái, đến cùng là ai muốn giết nàng chứ?

Đúng, là giết, không phải bắt sống.

“Không biết.” Trữ Hạ vô tội nhìn Lỗ Hãn, lại cười nhẹ: “Anh hùng, cố gắng đứng vững đấy.”

Lỗ Hãn không nghĩ nữ nhân này vào thời điểm này còn có thể nói đùa. Hắn nghiêng người tránh một đao bổ tới, lui đến chân tường, bảo vệ Trữ Hạ ở sau lưng, còn tranh thủ lúc rảnh tay quay đầu trừng mắt với nàng. “Lúc ta bắt cô cũng phát hiện kẻ khác đuổi giết, thế mà cô lại không biết!”

“Bổn cô nương thiên hạ đệ nhất mị lực!” Trữ Hạ nhớ tới ngày đó, trong lòng lại sinh hận ý, giơ ngón tay đâm hắn một phát từ đằng sau.”

“Con mẹ nó! Cô muốn chết à?” Lỗ Hãn đỡ một đao của thích khách bên cạnh, mang theo Trữ Hạ nhảy ra khỏi cửa sổ, cố gắng khắc chế cảm xúc muốn quay lại chém cho nàng một đao.

“Không muốn chết đâu. Ta còn muốn giữ lại mạng để giết ngươi.” Trữ Hạ cũng hiểu ý đồ của hắn. Cửa sổ trong tửu lâu hướng ra ngoài chuồng ngựa. Tiểu Tam đang nghỉ ngơi ở đó. Chỉ cần cưỡi Tiểu Tam, những người này không bao giờ đuổi kịp.

“Đi mau, ta sẽ ngăn bọn hắn lại!” Đến cửa sổ, Lỗ Hãn đẩy Trữ Hạ một cái rồi quét ngang một đao về phía bọn sát thủ.

Trữ Hạ cũng không suy nghĩ nhiều mà nhảy xuống, đằng sau là tiếng đao thương va chạm rát tai.

Lỗ Hãn một địch mười chắc không có khả năng toàn thân trở ra, nhưng chỉ cần hắn mở ra được đường sống thì bọn sát thủ cũng không để ý tới hắn nữa. Dù sao nàng mới là mục tiêu của chúng.

Kéo dây cương của Tiểu Tam, mở cửa, Trữ Hạ nhảy lên lưng ngựa và phóng ra ngoài, đồng thời nghe thấy thanh âm ồn ào phía sau.

Lỗ Hãn là người thông minh, hắn sẽ không liều chết để bảo vệ nàng. Hắn chỉ cần kéo dài một chút là được rồi.

Chỉ cần một chút là đã đủ để nàng toàn mạng. Ngựa bình thường vốn không đuổi kịp Tiểu Tam.

Tiểu Tam chạy nhanh trên đường, nhiều lần suýt đâm phải người khác. Một người một đường rốt cuộc cũng chạy ra được tới cửa nam của thành, vội chạy vào quan đạo.

Tiếng vó ngựa xa dần, Trữ Hạ nhẹ nhàng thở ra, mà Tiểu Tam thì đang hưng phấn nên cũng không dừng lại. Tiểu Tam đã quen trải qua nhiều lần chạy trốn thế này rồi.

Ngày nắng, bầu trời xanh thẳm. Trữ Hạ vỗ vỗ bờm Tiểu Tam để nó chạy chậm lại, nàng còn muốn giữ thể lực để đối phó với các tình huống ngoài ý muốn khác.

Hôm nay đã không thể trở về được nữa, mà những người kia không đuổi được nàng thì sẽ bố trí mai phục một đường hướng tây.

Trữ Hạ ngẩng đầu nhìn mặt trời, nghĩ nghĩ, có lẽ đi xuống phía nam cũng không tệ. Vượt qua Hán Thống rồi lộn trở về Bang Thập. Tuy như vậy sẽ tốn lộ phí, thời gian tốn gấp ba, nhưng có lẽ như thế sẽ an toàn hơn.

Nếu nàng còn rơi vào tay đám sát thủ thì chắc chắn sẽ chết.

Trữ Hạ thò tay vào trong áo sờ ngọc bội của A Mộc Đồ, cười khẽ, vận mệnh thật sự đúng là thứ kỳ quái.

Đó là một gian phòng xa xỉ, đỉnh phòng đính ngọc xanh như bầu trời, khung giường bằng vàng, tơ lụa tím cao cấp làm màn che, vách tường dùng nước sơn hỗn hợp kim phấn, đầu giường nạm bạch ngọc, cuối giường trang trí san hô…

Lại đưa mắt nhìn trong phòng, bắt mắt nhất chính là một cái bàn Cảnh Thái Lam hoa lệ, trên bàn đầy châu báu. Một người tóc đen dài đang ngồi đó nghiên cứu cái gì đó trong tay, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng tán thưởng.

Đây là thế giới nào vậy? Hắn thành tiên rồi sao?

Lưu Tịch muốn động nhưng cả người lập tức truyền tới đau đớn vô hạn làm hắn không khỏi bật ra tiếng rên rỉ.

A, đau nhức thế này tức là chưa chết rồi. Nghe nói người chết sẽ không còn đau đớn đấy.

Cái đầu tóc đen nghe thấy tiếng hắn thì ngẩng đầu lên, là một gương mặt tuấn tú. Vừa thấy Lưu Tịch đã tỉnh, tiểu tử kia nhảy tới, ánh mắt vừa nhìn tới đã ngây dại ra, sau nửa ngày mới vui vẻ sờ sờ cánh mũi, nói: “Mỹ nhân tỉnh rồi sao?”

Đã quá quen với vẻ kinh diễm của người khác rồi, nhưng khuôn mặt trước mặt này lại làm cho hắn run rẩy.

Là quá nhớ nhung sao? Vì sao kẻ này lại có dáng vẻ say mê hấp dẫn của nàng vậy?

“Này này, bổn thiesu gia gặp người người thích, gặp hoa hoa nở, không nghĩ ngay cả mỹ nhân ngươi vừa thấy cũng yêu rồi hả?” Thiếu niên du côn vân vê cằm, nụ cười đen tối.

Lưu Tịch ngây dại, ngay cả điệu đùa bỡn cũng giống như đúc.

“Này?” Thiếu niên thấy Lưu Tịch vẫn một vẻ si tình nhìn mình thì thò tay vỗ nhẹ lên mặt hắn, tự nhủ: “Không phải chứ… Một mỹ nhân thế này mà… bị ngốc sao? Phải làm sao bây giờ?”

“Ta không phải người ngốc.” Lưu Tịch nhíu mày, thu lại ánh mắt, muốn thử động tay chân nhưng lại thấy cả người đau nhức rã rời.

“Đừng lộn xộn nữa. Xương cốt trên người ngươi gãy nhiều lắm đấy.” Thiếu niên lắc đầu. “Ngươi có biết ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền thuốc men để chữa thương thế cho ngươi không hả?”

Lưu Tịch không để ý tới hắn.

Thiếu niên nóng nảy: “Này, ngươi thật là kỳ quái, còn nói mình không ngốc sao? Ngay cả một câu cám ơn cũng không biết à?”

Lưu Tịch bình tĩnh đáp: “Cảm ơn!”

“…” Thiếu niên đứng đần ra tại chỗ, sau đó dở khóc dở cười nói tiếp. “Ta là Gia Long, tên ngươi là gì?”

“Lưu Tịch.” Mặt không cảm xúc.

“…” Thiếu niên híp mắt lại. “Ta nói này, người bình thường khi tỉnh lại thì câu đầu tiên hỏi sẽ là ‘Ta đang ở đâu?’, ‘Ta không chết sao?’, hoặc là ‘Ngươi là ai?’ có đúng không?”

“Nếu ta chết rồi thì ngươi đang nói chuyện với ai?” Lưu Tịch không nhịn được nhìn hắn một cái.

Thật sự quá giống nàng!

“Ngươi thật chẳng thú vị gì cả!” Thiếu niên liếc mắt nhìn hắn, nhàm chán quay trở lại bàn châu báu.

Thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt như quan ngọc, tóc như lụa đen. Tuy ngôn ngữ hành vi hơi phóng túng nhưng theo động tác giơ tay nhấc chân cũng có thể thấy hắn từ nhỏ được giáo dưỡng khá tốt.

Ánh mắt của hắn dù có bắt chước thế nào cũng không thể bắt chước được, giống hệt như nàng vậy.

“Ngươi là ai?” Lưu Tịch hỏi.

Thiếu niên quay đầu cười gian: “Hắc hắc, muốn biết sao, bổn thiếu gia không nói cho ngươi đấy.”

“…” Tính cũng xấu y như nàng.

Thiếu niên này dù thích đùa dai nhưng bản tính lại không xấu. Lưu Tịch được hắn chăm sóc bằng toàn những dược liệu quý báu nên tốc độ hồi phục cũng rất nhanh.

Sau đó hắn biết thiếu niên này là người thừa kế của gia đình giàu nhất Khế Sa – Lê gia. Lưu Tịch cũng được gặp mẫu thân của thiếu niên này, một phụ nhân trung niên dịu dàng như nước, nhẹ nhàng khoan khoái như gió mát mùa hè, rõ ràng không hề giống với đứa con trai xem tiền như mạng của mình. Nàng chỉ có mình hắn nên nuông chiều thành một kẻ tính tình quái dị vô cùng.

Thiếu niên này rất thích Lưu Tịch, hay nói cách khác là rất thích gần gũi Lưu Tịch.

Lúc Lưu Tịch rơi xuống vách núi, bên dưới là một hồ nước sâu. Hắn hôn mê theo dòng nước chảy tới một bãi cạn trong phạm vi sơn trang, được Gia Long lúc ấy đang đi săn cứu được.

Lúc cứu hắn lên, Lưu Tịch vì mất máu nhiều đã hôn mê sâu. Chỉ cần chậm thêm chút nữa là hắn cũng không có cơ hội mở mắt ra nhìn cuộc đời này nữa rồi.

Hoặc đây cũng là duyên phận. Gia Long hay nói với hắn: “Mỹ nhân này, ngươi nhanh đứng dậy đi lại đi, như thế mới có thể báo đáp được đại ân đại đức của bổn thiếu gia đối với ngươi. Bổn thiếu gia đã đầu tư rất nhiều bạc vào ngươi rồi, ngươi không thể không trả lại cho ta thiếu một phần được.”

Mỗi lần như thế, Lưu Tịch đều không thèm để ý tới hắn.

Gia Long tương lai là chủ gia đình giàu có rồi mà vẫn như cái thần giữ của.

Sơn trang này có tên là Gia Nham, ba mặt nước bao quanh, một mặt là vách núi, phúc địa động thiên, gió trăng mênh mang. Bởi vì địa thế hiểm trở nên ít có người tới đây, cũng không sợ bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, thật là một nơi tốt để tĩnh dưỡng.

“Thương thế khỏi rồi ta sẽ đi.” Lưu Tịch ngồi trên một tảng đá gần mép nước nhìn ráng mây ở hướng tây, nói.

“Tốt, ta đi với ngươi.” Gia Long vung tay áo, xắn ống quần lội xuống bắt cá.

“…” Lưu Tịch híp híp mắt. “Không cho theo.”

Gia Long nhảy dựng lên, duỗi ngón tay chỉ thẳng vào Lưu Tịch: “Ngươi! Có biết ngươi thiếu ta bao nhiêu tiền không? Đến đây, chúng ta tính toán một chút, tiền thuốc men, phí nấu ăn, phí ăn ở, bổn công tử trò chuyện với ngươi cũng cần phải tính phí…”

“Ta sẽ trả lại ngươi.” Lưu Tịch ngắt lời hắn.

“Ngươi lấy cái gì trả?” Lỗ mũi Gia Long bốc lên khí. “Còn tiền lãi nữa. Tiền lãi của ta nữa thì sao, đem bán ngươi đi cũng không đủ.”

“…” Đây không phải là vơ vét tài sản sao?

Gia Long hết dùng lý lại tới nói tình: “Mỹ nhân à, ngươi biết rõ ta mấy ngày nay chăm sóc cho ngươi vất vả cỡ nào rồi, cũng chỉ vì mong ngươi mau chóng khỏe mạnh, vui vẻ. Thế nhưng ngươi đối đãi với ta thế này sao? Vừa khỏi liền muốn đi?”

Gia Long tiếp tục nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ai oán nói: “Ngươi cứ thế mà đi, vất bỏ ta sao? Tiền ngươi thiếu nợ ta, ta cũng không nhắc ngươi trả, nhưng ngươi ngay cả liếc ta một cái cũng không thèm…”

Lưu Tịch khóe mắt run rẩy, vội vàng ngắt lời hắn: “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”

Gia Long trở mặt như lật sách: “Muốn theo ngươi đi chơi!”

“Ta không đi chơi!” Lưu Tịch nhẫn nại giải thích, đứa nhỏ này đúng là khó dạy.

“Ngươi bị một kiếm đâm xuyên qua xương tỳ bà.” La Long tay chống nạnh, cười xấu xa. “Có lẽ là ngươi bị kẻ thù đuổi giết đúng không? Nếu không có bổn thiếu gia bảo vệ, mỹ nhân ngươi sao có thể đối phó được đám nam nhân dâm đãng, hèn mọn, bỉ ổi trên giang hồ hả?”

Lưu Tịch hít sâu một hơi, đứng dậy.

Tiểu tử này xem ra không thể thuyết phục bằng miệng được rồi.