Phượng Vũ Chiến Ca

Quyển 3 - Chương 60: Gặp lại Lăng Tiêu




Dịch giả: Thiên Ý

Đại đao được ngọn đèn phản quang, tên hắc y nhân chậm rãi giơ đao lên.

Ánh sáng lóe lên, nàng nhắm mắt lại.

Mặc dù nói là không sợ chết, thế nhưng lúc cái chết đến thật thì nàng lại sợ đấy.

Sợ chết không mất mặt, trên thế giới này có ai không sợ chết đâu? Chỉ là có nhiều kiểu chết, lúc này nàng cũng không còn thời gian để nghĩ xem chết thế này với nàng có phải chuyện may mắn hay không?

Sau đó, một thanh âm xuyên vào da thịt vang lên, một thứ chất lỏng nóng ấm phun lên mặt nàng.

“Keng!” Tiếng kim loại rơi xuống.

Xong rồi sao? Sao nàng không thấy đau?

Trữ Hạ cẩn thận mở mắt ra. Một khuôn mặt bị che kín chỉ hở ra hai mắt đang trợn ngược đổ gục xuống người nàng. Nàng giơ hai tay ra đẩy, còn gọi khẽ một tiếng.

Hắc y nhân ngã xuống bên chân nàng, lúc nàng nàng mới thấy Lâm Phong đứng ở phía sau, toàn thân cứng đờ.

Tay Lâm Phong còn đang nắm chặt đoản kiếm của nàng, đoản kiếm xuyên qua người hắc y nhân từ sau lưng ra trước ngực hắn.

Chất lỏng ấm nóng vừa nãy chính là máu từ lồng ngực hắn phun ra.

Sắc mặt Lâm Phong tái nhợt, thở hổn hển. Trữ Hạ cắn răng đứng dậy, đẩy hắc y nhân ra, một tay kéo hắn, nói: “Đi mau!”

Hai người chạy từ cầu thang tới hậu viện, ngọn đèn dầu lay lắt dần dao động mạnh hơn.

Lôi Tiểu Tam từ trong chuồng ngựa ra, Lâm Phong vừa chạy ra mở cửa thì một mũi tên bắn xẹt qua tai Trữ Hạ.

Bọn họ bị phát hiện rồi.

“Mau lên đây!” Trữ Hạ cúi người kéo Lâm Phong lên, Tiểu Tam hí vang một tiếng và tung vó bỏ chạy.

Chung quanh ẩn có người bao vây, cũng may số lượng không nhiều, thừa dịp đêm tối nên Tiểu Tam dễ dàng xông ra ngoài.

Sau lưng vẫn có người lén bắt tên, Trữ Hạ dán chặt người vào Lâm Phong để bảo vệ nó. Cũng may tốc độ của Tiểu Tam rất tốt nên cuối cùng nàng cũng có thể tìm được đường sống trong mạo hiểm. Chạy được không bao lâu, sau lưng đã không còn âm thanh huyên náo nữa.

“Xin lỗi.” Trữ Hạ xoa xoa đầu Lâm Phong. Nàng trách cứ chính mình, sao có thể chủ quan, quên rằng mình cũng đang bị người ta đuổi giết, đi theo nàng nó cũng sẽ bị liên lụy.

Lâm Phong sững sờ, sau nửa ngày mới nói: “Những người kia… là đuổi theo đệ đấy.”

“Sao” Trữ Hạ lắp bắp kinh hãi.

“Thật xin lỗi, đệ tưởng đã cắt đuôi được chúng rồi.” Lâm Phong thấp giọng nói. Trời tối nên mọi biểu hiện của nó đều được giấu vào bóng đêm.

“Bọn hắn…”

“Bọn hắn muốn tới bắt ta.” Lâm Phong nói.

Trữ Hạ hồi tưởng lại, vừa rồi mấy tiếng ồn ào kia hình như đúng là tiếng Hán Thống.

“Sao bọn chúng lại muốn bắt đệ?” Nàng hỏi.

“Bắt đệ để uy hiếp mẹ đệ và Tứ thúc.” Thanh âm của Lâm Phong rất nhỏ, sau đó yên lặng hẳn. Sự yên lặng này thật sự không nên xuất hiện trên người một đứa trẻ bảy tuổi. “Thả đệ ra thôi, đi cùng đệ tỷ cũng sẽ bị liên lụy đấy.”

“Không thả.” Trữ Hạ ôm chặt nó.

Ban đêm thật lạnh. Nàng chỉ có một mình, cái ôm này làm nàng thấy ấm áp hẳn.

“Trữ Hạ…” Thanh âm Lâm Phong hơi run rẩy.

“Phải gọi tỷ tỷ. Thực không biết lễ phép.” Trữ Hạ lấy từ trong bọc hành lý ra một cái áo choàng bọc cả hai người lại, nói tiếp: “Sắp tới Phiên thành rồi, cố gắng một chút.”

“Ừ!” Lâm Phong gật đầu, thanh âm nức nở, thò tay đến trước ngực, ôm chặt tay Trữ Hạ.

Nói không kinh hãi là giả dối. Sớm đoán được Lâm Phong không phải đứa trẻ bình thường, nhưng không ngờ lại phức tạp đến nhường này.

Nhưng không sao, dù sao bây giờ nàng cũng không thể bỏ lại nó được.

Hai người chạy suốt một đêm không dám dừng lại. Sáng sớm ngày tiếp theo, khi mặt trời dần lên xua tan đi đêm đen và giá lạnh, làm cho lòng người cũng cảm thấy một chút hi vọng.

Hi vọng là một thứ rất quan trọng, nhất là với một đứa trẻ.

Cho nên suốt đường đi Trữ Hạ luôn cổ vũ hắn, dù những lời này nàng cũng không thể tin nổi.

Nhưng ít ra cũng phải cố mà sống. Nó còn trẻ như thế, nên sống sót đấy.

Càng tiến vào địa phận Hán Thống càng cảm thấy dân chúng lầm than.

Tràng cảnh khốc liệt đó làm cho người ta căn bản không dám vào ở trong thành.

Đi suốt một ngày một đêm, Trữ Hạ cũng không nói cho Lâm Phong biết chân mình đã bị trật. Vốn chỉ là đau đớn nhỏ, nhưng suốt một chặng đường dài cưỡi ngựa, hiện tại đã đau vô cùng.

Đêm xuống, Trữ Hạ dựng tạm một cái lều ở bên ngoài thành. Lâm Phong không những hái về rất nhiều quả dại mà còn bắt được một con gà rừng.

Mùa hè thật tốt, vạn vật sinh sôi nảy nở rất nhanh.

Trữ Hạ cái khác không dám nói, nhưng khả năng nướng gà thật sự rất tốt. Quả dại có vị hơi chat, nàng vẫn cố ép ra chút nước tẩm lên gà. Thật bất ngờ, gà nướng xong lại có mùi hương thơm ngát, vị ngon thần kỳ.

Gương mặt Trữ Hạ nửa đen nửa trắng, nhễ nhại mồ hôi, tóc tai tán loạn, thế nhưng biểu lộ lại rất chuyên chú, rất đẹp mắt.

Lâm Phong nhìn nàng, nói: “Trữ Hạ, sau khi đưa ta về rồi, tỷ đừng đi nữa nhé!”

“Hả?” Nàng ngẩng đầu, hai mắt sáng như sao.

Lâm Phong lơ đãng nhìn tới chiếc nhẫn trên tay nàng, nói tiếp: “Nếu như không có chuyện gì quan trọng thì sau khi đưa ta tới Phiên thành, tỷ cũng ở lại đi.”

Trữ Hạ giật mình, cười đáp: “Không được. Ta có chuyện quan trọng lắm.

“Ừm.” Lâm Phong cúi đầu xé một miếng thịt gà ăn ngấu nghiến.

Trữ Hạ vò đầu hắn, cười: “Không nỡ xa ta hả?”

Lâm Phong không hề phản kháng, chỉ liếc nhìn nàng, nói: “Đúng thế, sẽ không được ăn gà nướng ngon thế này nữa.”

“Vậy thì ăn nhiều vào!” Trữ Hạ cười như gió xuân.

Lâm Phong lặng lẽ ăn đùi gà Trữ Hạ đưa cho, chợt nghe thấy tiếng vang ở đằng xa.

Trữ Hạ cảnh giác kéo Tiểu Tam đang uống nước ở bờ song lại, tay nắm chặt đoản kiếm.

Một đống lửa chiếu sáng rõ thân ảnh của vài người từ trong rừng đi ra. Khi họ tới gần mới phát hiện ra đó là binh sĩ Hán Thống, xem ra là binh lính tuần tra gần đây.

Tiểu đội trưởng trẻ tuổi đi tuốt đằng trước thấy Trữ Hạ và Lâm Phong thì cũng hoảng sợ, ngẩn người một lúc rồi mới hỏi: “Các ngươi là ai?”

Lâm Phong còn chưa kịp mở miệng, Trữ Hạ bèn dùng tiếng Hán Thống đáp: “Dân chúng!”

Lâm Phong đưa mắt nhìn trời, làm gì có dân chúng nào nửa đêm không về nhà mà còn dắt ngựa ra đây nướng gà ăn vậy?

Sĩ quan kia đánh giá nàng từ trên xuống dưới, tay nắm trường thương không hề buông lỏng.

Lâm Phong nắm lấy tay Trữ Hạ, nói với sĩ quan kia: “Vì chiến loạn nên ta và tỷ tỷ tới Phiên thành gặp người thân, mới đi ngang qua nơi này.”

Trữ Hạ không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn Lâm Phong. Tiểu tử này tới thời điểm mấu chốt đúng là phong độ bất phàm.

“Tỷ tỷ?” Sĩ quan trong lòng còn do dự nhưng đã nhẹ nhàng thở ra. Một nữ nhân và một đứa trẻ con cùng một con ngựa thì có thể có uy hiếp gì được.

“Đúng vậy, để tiện ra ngoài nên đành giả nam.” Trữ Hạ gật đầu, đưa lỗ tai cho hắn xem, còn cố gắng nháy mắt một cái. “Đại nhân xem, người ta là con gái đấy.”

“Các ngươi tới phiên thành gặp ai? Chỗ đó hiện tại đều là nơi đóng quân của quân sĩ đấy.” Sĩ quan cau mày hỏi.

Lâm Phong ngừng một chút rồi nói: “Đại nhân Lưu Xa Thăng.”

Sĩ quan sững sờ. Đại danh của Lưu Xa Thăng đại nhân hắn từng nghe qua đấy, đó là người trước mặt hoàng thượng có thể nói được một hai câu.

“Đã vậy, hai vị theo chúng ta vào trong thành nghỉ ngơi thôi. Chờ bẩm báo lên trên xong, ngày mai chúng ta phái người hộ tống hai vị tới Phiên thành.” Sĩ quan khiêm tốn nói. Hắn làm như vậy, nếu thực sự là người thân của đại nhân Lưu Xa Thăng, hắn coi như đã lập được công, còn nếu không phải cũng có thể lập tức bắt giữ.

“Không cần…”

“Được.”

Hai âm thanh cùng vang lên.

Lâm Phong quay đầu nhìn Trữ Hạ khẽ lắc đầu, tay nó cũng siết tay nàng chặt một chút, sau đó giả bộ ngây thơ nói: “Tỷ tỷ, vị đại ca này đã nói thế rồi, chúng ta cũng đừng khách khí nữa. Tỷ xem đêm ở bên ngoài thật không an toàn. Sớm nhìn thấy thúc thúc thì càng yên tâm.”

Trữ Hạ đổ mồ hôi, thằng ranh con này lại còn cố tình diễn kịch.

Dáng vẻ tươi cười ngây thơ của nó thật sự quá lừa người rồi. Thế nhưng nàng còn từng thấy nó giết người đấy.

“Cái đó… được thôi.” Nó đã nói thế, có khi cái vị Lưu đại nhân kia thực sự là thân thích của hắn đấy.

Trên thế giới này, có quan hệ bảo kê thật sự là rất tốt.

Vì vậy, sau khi được ăn no ngủ say, Trữ Hạ và Lâm Phong cũng được đổi sang ngồi xe ngựa tiếp tục lên đường.

Trữ Hạ dùng khăn bó chặt chân để giảm đau đớn. Vết thương này cũng nhẹ, có lẽ vài ngày sẽ khỏi.

Thế nhưng ba ngày sau, nơi bị thương cũng không những khá hơn mà còn sưng to thêm.

Cũng may là đã tới được Phiên thành.

Vốn Trữ Hạ định không đưa Lâm Phong vào thành, nhưng Lâm Phong lại kiên quyết giữ lấy nàng không chịu thả đi. Nó lấy cớ là sĩ quan kia đã báo cáo nàng là tỷ tỷ của nó, đi thì nó biết nói làm sao.

Trữ Hạ nghĩ thế cũng đúng, gặp Lưu đại nhân rồi nàng cũng có thể xin một chút thuốc mỡ để bôi lên vết sưng ở chân.

Vị đại nhân Lưu Xa Thăng kia ước chừng bốn mươi tuổi, vừa thấy hai người đã lắp bắp kinh hãi, sau đó cảnh giác nhìn Trữ Hạ, rồi kéo Lâm Phong lên nói chuyện.

Cái này cũng chẳng có gì, thế nhưng sao cách nói chuyện như đang cố gắng lấy lòng thằng nhãi con này vậy?

Một trưởng bối lại dùng thái độ này để nói chuyện với một vãn bối thì đúng là kỳ quái đấy.

Trữ Hạ tập trung mọi tinh lực vào cái chân đau nên cũng không quá để ý tới bọn họ nữa. Sau khi thấy Lưu đại nhân kia vội vàng rời đi, Trữ Hạ hỏi Lâm Phong: “Hắn thật sự là thân thích của đệ à?”

“Không phải.” Lâm Phong thành thực trả lời.

“Vậy đó là…?”

“Là bộ hạ của Tứ thúc.”

“Ừ.” Trữ Hạ gật đầu, xem ra thằng ranh con này bối cảnh cũng cao đấy. Lưu đại nhân kia nhìn cũng không phải nhân vật nhỏ đâu.

Không lâu lắm, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, còn chưa thấy người đã có thanh âm vang lên: “Lâm Phong.”

Thanh âm nam nhân trầm ổn lại đầy lo lắng, vô cùng dịu dàng và êm tai…

Quan trọng là sao lại quen thuộc thế?

Thanh âm vô cùng, vô cùng quen thuộc đấy.

Lưng Trữ Hạ cứng ngắc, cảm thấy ngón tay đeo nhẫn trở nên đau nhức vô cùng.

“Tứ thúc!” Lâm Phong vội chạy ra.

Trữ Hạ ngồi trên ghế, không dám đứng lên, cũng không dám quay đầu lại.

Nàng thậm chí còn cảm thấy ánh mắt hắn rơi trên lưng nàng nóng rực như lửa.

Thì ra Lâm Phong họ Mạc, tên là Mạc Lâm Phong.

Trong nháy mắt, Trữ Hạ đột nhiên rất muốn kéo thằng nhóc kia tới, hung hăng vỗ lên cái mông của nó mấy cái cho hả giận.