Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 11 - Chương 3




CHƯƠNG 3

Lúc này Liệt Nhi đã uống đến mức hai tai đều hồng rực, khuôn mặt y như một khối hồng ngọc tinh xảo trong suốt. Y không chịu dừng lại mà còn cười giỡn ồn ào muốn uống tiếp, Liệt Trung Lưu vừa lấy chén rượu trong tay của y, vừa búng gương mặt non mềm che kín mây hồng, trìu mến nói, “Uống rượu hại thân, nếu là mỹ nhân, chẳng những khiến người khác đau lòng, bản thân cũng nên tự  thương tiếc mới phải” Dứt lời, tự mình nâng chén uống cạn rồi dốc ngược chén xuống úp lên bàn, biểu thị hai người không uống rượu nữa.

Phượng Minh dụ dỗ, “Liệt Nhi nghe lời Thừa tướng, hôm nay uống rượu thì ngày mai nhất định sẽ đau đầu, ngươi làm sao lên đường được?”

Liệt Trung Lưu hỏi, “Minh vương muốn đi đâu?”

“Đương nhiên là quay về Tây Lôi rồi.” Phượng Minh dừng lại, vỗ đầu nói, “Nga, lại quên nói với Thừa tướng, là lỗi của chúng ta. Từ hôm nay trở đi, chuyện gì chúng ta cũng phải thương lượng trước.” Cậu liền kể lại tin tức mà Miên Nhai tìm hiểu được cho Liệt Trung Lưu, rồi nói, “Chính vì như vậy, cho nên chúng ta muốn nắm chặt thời gian, càng sớm quay về Tây Lôi để ổn định nội bộ Tây Lôi mới tốt.”

“Nhóm thám tử thứ hai cũng mới trở về, nghe đồn Long Thiên đã chết, quả nhiên Nhược Ngôn lập tức chạy tới Phồn Giai, ngầm chiếm đoạt Phồn Giai.” Miên Nhai nói thêm một câu, bẩm báo tin tức vừa nghe được.

Mọi người trong sảnh nghe bọn họ thảo luận quốc sự, đều ngừng nói chuyện mà chuyển sự chú ý qua bên này.

Đại sảnh càng trở nên im lặng.

Liệt Trung Lưu lắc đầu nói, “Thời gian không khớp. Nếu Nhược Ngôn từ Vĩnh Ân đi tới, nhân mã trên tay hẳn là không nhiều lắm. Mà Ly Quốc và Phồn Giai như nước với lửa, đối với người Phồn Giai mà nói, Nhược Ngôn giống hệt Ma quân từ địa ngục chui lên. Cho dù hiện tại Phồn Giai như rắn mất đầu, Nhược Ngôn lại sắp xếp nội ứng một chút, nhưng không có cường binh áp trận, Nhược Ngôn tuyệt đối không dám nghênh ngang tiến vào Phồn Giai.”

“Thừa tướng nói rất đúng.” Miên Nhai nói, “Căn cứ vào tin tức thám tử nghe được, phân tích thời gian doanh địa của chúng ta bị Nhược Ngôn đánh lén, sau khi tin tức Long Thiên đã chết truyền tới, Nhược Ngôn hẳn là không quay về đô thành Lý Đồng của Ly Quốc, mà là trực tiếp từ Vĩnh Ân xuất phát, tới biên giới giữa Ly Quốc và Phồn Giai. Mặt khác, đại quân Ly Quốc lại nhanh chóng tập hợp, hướng về biên giới Phồn Giai, tạo thành uy thế đại quân tiếp cận, đồng thời cùng Nhược Ngôn tập hợp.”

Liệt Nhi trên mặt vẫn còn men say, bất quá khi đề cập đến quốc gia đại sự, người cũng thanh tỉnh không ít, chậc chậc lắc đầu nói, “Người Phồn Giai thật đáng thương, sài lang Long Thiên vừa mới chết, không ngờ lại rước lấy con ác lang Nhược Ngôn ở biên cảnh như hổ rình mồi.”

“Có Nhược Ngôn ở đó, xem ra Phồn Giai không giữ được.” Một tướng lãnh tên Thiên Lâm cũng cảm thán một câu.

Liệt Trung Lưu lại hỏi Miên Nhai, “Ngươi nói đại quân Ly Quốc nhanh chóng tập hợp, hướng về biên cảnh Phồn Giai. Lúc đó Nhược Ngôn không ở Ly Quốc, là ai đủ quyết đoán để triệu tập đại quân Ly Quốc rồi chuyển ra biên cảnh?”

“Chuyện này trước mắt chúng ta chưa thu được tin tức chính xác, tạm thời phỏng đoán, người ra lệnh chắc là công chúa Diệu Quang.”

Liệt Trung Lưu cười , lắc đầu, “Tuy công chúa Diệu Quang trí tuệ, nhưng nàng chỉ là nữ tử, không quen chinh chiến, khống chế quân đội cũng không mạnh. Chuyện của quân đội, nàng vạn lần không dám tự mình quyết định như vậy. Trừ phi… . .” Liệt Trung Lưu dừng một chút, ngưng trọng nói, “Trừ phi nàng đã sớm có được chỉ thị của Nhược Ngôn, một khi Long Thiên qua đời, phải lập tức điều động đại quân tiếp cận Phồn Giai. Bất quá nếu là như vậy, chẳng phải đã nói rõ kẻ giết Long Thiên chính là Nhược Ngôn sao?”

Trong chuyện này, Phượng Minh ngược lại là người biết rõ ràng nhất, vội vàng làm sáng tỏ, “Nhược Ngôn luôn làm nhiều việc ác, bất quá chuyện này không phải hắn làm, nhưng đương nhiên hắn nhất định rất muốn làm vậy. Long Thiên là bị phu nhân Diêu Duệ, cũng chính là nương của ta độc chết, còn cách hạ độc thế nào, ta cũng không rõ. Nương ta độc chết gã, vốn dĩ định giúp đỡ Dung Điềm một lần, kết quả bị Nhược Ngôn chiếm tiện nghi. Ai, đây là người tính không bằng trời tính.”

Liệt Trung Lưu đi cùng bọn họ trong khoảng thời gian này, nên cũng loáng thoáng nghe qua thân thế của Phượng Minh, nghe cậu nói phu nhân Diêu Duệ nổi tiếng độc ác là thân nương cậu, chỉ lơ đễnh gật gật đầu, trầm ngâm không nói.

Dung Điềm mở miệng hỏi, “Thừa tướng cảm thấy có chuyện gì không ổn sao?”

Từng tầm mắt của mọi người đều tập trung trên mặt Liệt Trung Lưu đang im lặng. Mọi người biết Dung Điềm có mắt nhìn người, Đại vương bỗng nhiên giao chức Thừa tướng cho Liệt Trung Lưu, tất nhiên người này có tài năng kinh người, đều không nhịn được hết sức chăm chú vểnh tai, chờ nghe một chút cao kiến của hắn.

Thị nữ bình thường đều lui ra ngoài, Thu Nguyệt đi tới, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi mới lẳng lặng ngồi xuống cạnh Thu Tinh.

Đại sảnh hoàn toàn im ắng.

“Người điều động đại quân không phải Nhược Ngôn, cũng không phải công chúa Diệu Quang, vậy thì là ai?” Liệt Trung Lưu lẩm bẩm.

Miên Nhai thử cung cấp đáp án, “Đại tướng Trác Nhiên là tâm phúc của Nhược Ngôn, lai lịch trong quân đủ lớn, có thể là y không?”

Liệt Trung Lưu lập tức bác bỏ, “Lai lịch Trác Nhiên đủ lớn, nhưng người này quá trầm ổn, ngược lại thiếu quyết đoán. Nếu y làm chủ, đại quân Ly Quốc tất nhiên sẽ không đúng lúc chạy tới biên cảnh Phồn Giai, cùng Nhược Ngôn phối hợp ăn ý.

Phượng Minh cố gắng suy nghĩ một hồi, không có đầu mối, lại bắt đầu vò đầu, cau mày nói, “Vậy rốt cuộc là ai? Người này chẳng những phải được Nhược Ngôn tín nhiệm, còn có thể chỉ huy đại quân Ly Quốc, hơn nữa phải phi thường hiểu tâm ý Nhược Ngôn, rồi cực kì giỏi giang.”

Năm đó bị Nhược Ngôn bắt cóc, mỗi ngày ở cạnh Nhược Ngôn, phàm là tướng lãnh có uy tín danh dự của Ly Quốc, cậu đều gặp qua, nhưng không có ấn tượng về một người như vậy a…

Dung Điềm dùng đầu ngón tay xoa nhẹ mi tâm cậu, “Không nghĩ ra được cũng không sao, không cần quá phiền não. Nếu là địch nhân, sớm hay muộn cũng phải đối mặt, không lo không gặp được.”

Miên Nhai bất an nói, “Đều là thuộc hạ vô dụng, suy nghĩ không chu toàn, thuộc hạ sẽ lập tức phái người tìm hiểu tin tức này.”

Liệt Trung Lưu mỉm cười nhìn y, “Thành Việt Trọng hẻo lánh, ngươi có thể mau chóng có được mấy tin tức này đã rất khó rồi.”

Những lời này của hắn rất hợp lí, làm hình tượng trong lòng Miên Nhai lập tức lớn thêm vài phần.

Dung Hổ luôn luôn chăm chú lắng nghe bọn họ nói chuyện, lúc này mở miệng nói, “Dù sao Ly Quốc và Phồn Giai ở xa, chờ Miên Nhai thám thính tin tức chính xác rồi thương lượng tiếp cũng không muộn, trước mắt chuyện quay về Tây Lôi quan trọng hơn. Về chuyện này, Thừa tướng nghĩ thế nào?”

Vấn đề này nói ra thật không sai, lập tức xoay đề tài về chuyện ban đầu .

Đây mới là vấn đề cấp bách nhất trước mắt.

Dựa theo tính toán của Dung Điềm, ngày mai chính là ngày xuất phát.

Đồng Nhi đã ngồi trên vương vị Tây Lôi đủ lâu rồi .

Liệt Trung Lưu hiển nhiên đã sớm nghĩ ra nên trả lời vấn đề này thế nào, hắn không đáp lời, mà chuyển mấy đĩa đồ ăn đã lạnh trên bàn qua bên cạnh.

Thu Lam thấy hắn hình như tính dọn sạch bàn để dùng, chạy tới hỗ trợ, thu thập mấy món đồ xong, lại lấy khăn vải lau sạch sẽ mặt bàn.

Sau khi chuẩn bị tốt, Liệt Trung Lưu từ trong tay áo lấy ra một vật, bày lên trên bàn, nói, “Mọi người lại đây nhìn .”

Mọi người rất tò mò, đều cúi xuống nhìn.

Vừa xem, thì ra bức tranh trên tấm vải chính là bản đồ.

Trên đó vẽ rõ ràng vị trí, biên giới của Thập nhất quốc, cũng không biết Liệt Trung Lưu dùng nét bút như thế nào, vẽ ra giới tuyến rất nhỏ lại cực kỳ tỉ mỉ, trên đó chú thích A mạn giang và hai nhánh sông lớn.

“Đây là hôm nay ta tranh thủ vẽ ra, vì thời gian không nhiều nên không chi tiết lắm. Mà ta chưa bao giờ đến Đan Lâm, cho nên chỉ vẽ tới vị trí eo biển Mạc Đông, mà không vẽ ra đảo quốc Đan Lâm.”

Tầm mắt mọi người theo đầu ngón tay hắn nhìn qua, quả nhiên ngoài đất liền, có vài nét bút lăn tăn, trên đó dùng mực tàu đoan chính viết bốn chữ ‘Eo biển Mạc Đông’, cũng không thấy vị trí của Đan Lâm.

Phượng Minh giờ mới hiểu được vì sao Vệ Thu Nương không đánh đập Liệt Trung Lưu, thì ra vị tân Thừa tướng này trốn đi làm việc.

Đầu ngón tay của Liệt Trung Lưu chuyển qua Tây Lôi, nói, “Tây Lôi mặt tây nam hướng biển, chỗ khác tiếp giáp với Đồng quốc, Vĩnh Ân, Chiêu Bắc, nếu xét về diện tích lãnh thổ, trong Thập nhất quốc, chỉ có Ly Quốc bì kịp.”

Hắn nói rất đúng tình huống địa lý cơ bản của Tây Lôi, đừng nói Dung Điềm, dù là tướng lãnh bình thường đều phi thường rõ ràng.

Bất quá mọi người biết hắn mới nói khúc dạo đầu, phía sau tất nhiên còn có lời trọng yếu muốn nói, nên chỉ yên lặng lắng nghe.

Liệt Trung Lưu lại không lập tức nói tiếp, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chung quanh một vòng, hỏi, “Các ngươi cảm thấy điểm khác biệt lớn nhất giữa Tây Lôi và Ly Quốc là gì?”

Liệt Nhi là người trả lời đầu tiên , “Đại vương Tây Lôi có đức có tài, Đại vương Ly Quốc tàn bạo, bất đồng Đại vương, đương nhiên quốc gia cũng bất đồng.”

Liệt Trung Lưu giễu cợt, “Đại vương Tây Lôi đang lưu lạc nơi đất khách, vương vị cũng không phải của mình, giờ phút này nói cái gì có đức có tài, e là không quá chân thật.”

Liệt Nhi trừng mắt, đang muốn phản bác thì bả vai lại bị vỗ vỗ. Quay đầu nhìn, hóa ra là Dung Hổ.

Dung Hổ thấp giọng nói, “Bây giờ đừng lạc đề, nói chính sự quan trọng hơn.”

Liệt Nhi mới chịu im miệng.

Tuy Liệt Trung Lưu chấp nhận làm Thừa tướng Tây Lôi, nhưng mọi người đều biết hắn nể mặt Phượng Minh nên mới lưu lại, thái độ thiếu nghiêm túc của hắn đối với Dung Điềm làm cho những người sùng bái Dung Điềm như Liệt Nhi Dung Hổ đã đi theo Dung Điềm từ nhỏ, rất chướng mắt.

Tử Nham cẩn thận nghiên cứu bản đồ một chút, thử hỏi, “Ngoài diện tích lãnh thổ tương đương, sự phân bố của thổ địa phì nhiêu cằn cỗi, núi rừng thảo nguyên cũng khác nhau. Có phải Thừa tướng muốn nói, Ly Quốc nhiều thảo nguyên mà Tây Lôi ta nhiều rừng núi, ví như trồng trọt thu hoạch, Ly Quốc sẽ mạnh hơn Tây Lôi một chút?”

Thiên Lâm bổ sung, “Chính là từ khi Tây Lôi chúng ta dùng phương pháp ruộng bậc thang của Minh vương, thu hoạch đã tăng rất nhiều, phương diện này không phải là vấn đề lớn.”

Liệt Trung Lưu nói, “Đúng, phương pháp ruộng bậc thang quả thật rất hữu hiệu, về lương khố quốc gia, ta tin tưởng Tây Lôi không gặp vấn đề gì.”

Lời này của hắn đương nhiên phủ định ý tưởng của Tử Nham.

“Tiên sinh có thể cho một chút gợi ý không ?” Dung Hổ hỏi.

Gợi ý của Liệt Trung Lưu ít đến đáng thương, đơn giản nói một câu, “Cứ nhìn bản đồ .”

Mọi người mở to hai mắt săm soi bản đồ, bản đồ địa hình Thập nhất quốc bọn họ đã nhìn quen rồi, tuy rằng cách vẽ bản đồ khác nhau, nhưng hình dáng đại khái đều không khác lắm, nhìn tới nhìn lui, thật sự nhìn không ra ý mới nào.

Trong thời gian ngắn, mọi người đều yên lặng.

Liệt Trung Lưu thấy không ai nói lời nào, ánh mắt chuyển lên mặt Phượng Minh, cười nói, “Thỉnh Minh vương nói thử xem.”

“A? Lại là ta sao?” Phượng Minh chỉa mũi mình.

Thấy Liệt Trung Lưu gật đầu, cậu liền lộ ra vẻ mặt đau khổ .

Trời ạ… . . Lại chơi trò cân não nữa sao? Hôm nay cậu mới gian khổ qua được một ải, đối với loại trò chơi này còn sợ hãi a.

Trả lời sai chắc sẽ không bị phạt đi?

Cậu cúi đầu nhìn bản đồ Liệt Trung Lưu vẽ, suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra câu trả lời long trời lở đất gì. Thấy vẻ mặt Liệt Trung Lưu mong chờ nghe cậu trả lời thế nào, biết trốn không thoát, đành phải nhăn mặt nhíu mi, nói, “Ta cảm thấy… . . Ân, cái kia… . Tây Lôi chúng ta giáp biển, quanh Ly Quốc không có biển, bốn phía đều là những quốc gia khác.”

Không thể trách cậu tùy tiện quơ đại thông tin mà ai cũng biết làm đáp án, nếu cậu thật sự biết đáp án thì đã tự làm Thừa tướng rồi.

Không ngờ Liệt Trung Lưu vừa nghe xong, lại vỗ tay một cái, phát ra tiếng vang thanh thúy,  vui mừng cười nói, “Quả nhiên chỉ có Minh vương nghĩ ra. Ha hả, điểm khác nhau lớn nhất giữa Ly Quốc cùng Tây Lôi, chính là như thế.”

Lần này, chẳng những Phượng Minh trợn mắt há mồm, ngay cả mọi người chung quanh cũng ngạc nhiên.

Liệt Trung Lưu giả vờ nửa ngày, đáp án lại là vấn đề bình thường mà ai cũng biết?

Sau khi Liệt Trung Lưu cười, lại cúi đầu chỉ vào bản đồ, giải thích, “Tiếp giáp với Tây Lôi chỉ có ba quốc gia, mà trong ba quốc gia này, trước mắt lại chỉ có quan hệ của Đồng quốc cùng Tây Lôi là căng thẳng nhất.”

Mọi người đều biết hắn sắp nói đến trọng điểm, không ngừng gật đầu, nhìn chăm chú bản đồ theo đầu ngón tay của hắn.

“Nói tới Đồng quốc, không lâu sau sẽ có một việc phi thường tuyệt vời phát sinh.”

“Ta biết, Thừa tướng nhất định nói tới chuyện Đại vương Khánh Đỉnh Đồng quốc bị ám sát.” Tướng lãnh Thiên Lâm đứng cạnh Tử Nham phản ứng mau lẹ, cười nói, “Sau khi Khánh Đỉnh chết, nội bộ Đồng quốc khẳng định sẽ phát sinh chấn động, ít nhất trong thời gian ngắn, Đồng quốc sẽ không trở thành uy hiếp đối với Tây Lôi.”

Đây đương nhiên là một chuyện “phi thường tuyệt vời” với Tây Lôi.

“Nói rất đúng.” Liệt Trung Lưu thưởng thức liếc y một cái, “Xin hỏi quý danh của vị tướng quân này?”

Thiên Lâm chắp tay nói, “Tiểu tướng Thiên Lâm, kiến quá Thừa tướng.”

“Thiên Lâm… . . . . .” Liệt Trung Lưu ghi nhớ tên của y, lại tiếp tục vấn đề vừa rồi, “Cho nên trước mắt, an toàn của Tây Lôi căn bản không cần lo lắng.”

“Ân, có đạo lý.” Phượng Minh gật đầu, bỗng nhiên lại nghiêng đầu một chút, “Nhưng mà Thừa tướng, đó là giả thuyết nếu các quốc gia khác muốn xâm lấn, nhưng chúng ta căn bản không lo lắng an toàn của Tây Lôi a.”

Trước mắt chuyện bọn họ lo lắng chính là vấn đề nội bộ Tây Lôi.

Cũng chính là thời điểm mà Dung Điềm lấy lại thứ thuộc về Dung Điềm.

Vấn đề này hiển nhiên là vấn đề mọi người muốn hỏi, họ nhìn về phía Liệt Trung Lưu, xem hắn trả lời thế nào.

”Vấn đề này tuy Minh vương hỏi rất hay, nhưng thứ lỗi ta thừa nước đục thả câu, tạm thời không nói.” Liệt Trung Lưu khóe môi hơi hơi giương lên thành một độ cung, cho Phượng Minh một bí ẩn xong, đầu ngón tay xẹt qua tấm lụa bóng loáng, dừng trên hai chữ Ly Quốc, “Trước tiên chúng ta nói về tình huống của Ly Quốc.”

“Ly Quốc không giáp biển rộng, là một nước hoàn toàn đất liền, tứ phía đều giáp với quốc gia khác, gồm Vĩnh Ân, Bác Gian, Bắc Kỳ, Đông Phàm, Phác Nhung, Yến Đình, Phồn Giai.” Lần này đến phiên Dung Hổ lên tiếng, y từ trước đến nay luôn chăm chỉ, đọc thuộc làu các quyển sách miêu tả tình hình các quốc gia, mắt cũng không nháy đã một mạch nói ra.

Thu Lam đứng sau lưng y, cong ngón tay đếm đếm, “Ân, ước chừng có bảy quốc gia a.”

“Ha ha ha, Thừa tướng quả nhiên lợi hại!” Bỗng nhiên, Dung Điềm vẫn không nói gì tán thưởng một câu, lộ ra nụ cười vui sướng, thân hình cao lớn từng bước đến gần, học bộ dáng Liệt Trung Lưu chỉ vào bản đồ nói, “Mặc dù Thập nhất quốc phân tranh đã lâu, nhưng chiến rồi lại hòa, hòa rồi lại chiến, nhiều nhất thì quốc gia thua trận cống nạp vàng bạc hoặc cắt lãnh thổ liền chấm dứt, chưa từng có việc một đại quốc bị nước láng giềng hoàn toàn thâu tóm. Một khi Nhược Ngôn thật sự thâu tóm Phồn Giai, sáu nước còn lại tất nhiên sẽ có phản ứng kịch liệt.”

Phượng Minh nhìn ngón tay hắn chỉ bản đồ, lường trước tất cả, chậm rãi bình luận, dáng dấp tuấn tới cực điểm, suất tới không gì sánh kị. Cậu được hắn nhắc nhở, tương lai rộng mở tươi sáng, không nhịn được cũng hưng phấn, gật đầu phụ họa nói, “Đúng đúng! Có lý! Sáu nước khác đương nhiên lo lắng Nhược Ngôn sẽ từ từ thôn tính bọn họ, cho nên nhất định sẽ ‘tiên hạ thủ vi cường’, liên kết chống lại Ly Quốc, cứ như vậy, Nhược Ngôn sẽ đau đầu . Năm đó Tần quốc chính vì như vậy, cho nên chưa kịp tung hoàng thiên hạ đã… . . Ách. . . . . Ha ha, mọi người không cần để ý tới câu cuối cùng của ta .”

Dung Điềm nói, “Vì thế Thừa tướng cho rằng, Nhược Ngôn đoạt được Phồn Giai thì tất nhiên thực lực đã mạnh lên, nhưng hậu hoạn cũng rất lớn, phải đối phó thế lực cũ bên trong Phồn Giai khó hoàn toàn diệt trừ, cùng đối phó sáu nước chung quanh sợ hãi nên mạnh mẽ phản kháng để tự bảo vệ, sẽ tiêu hao phần lớn lực lượng của Ly Quốc.”

“Đúng! Quá có lý.” Phượng Minh gật đầu nói.

Tư thế oai hùng của Dung Điềm khi nói về thiên hạ, thật sự nhìn trăm lần cũng không chán.

“Cho đến lúc này, Nhược Ngôn ngược lại không thừa lực lượng để viễn chinh Tây Lôi cách một Vĩnh Ân. Nếu không có uy hiếp của các nước láng giềng, mất đi kình địch Ly Quốc thèm khát, Tây Lôi tạm thời tương đối an toàn .”

“Đúng! Phân tích quá chính xác.” Phượng Minh gật đầu thật mạnh.

“Bởi vậy Thừa tướng cũng không tán thành ta lập tức quay về Tây Lôi.”

“Đúng! A? Cái gì?” Phượng Minh thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình, mắt trừng to, nhìn Dung Điềm, lại nhìn Liệt Trung Lưu.

Nếu Nhược Ngôn thật sự không thừa lực lượng đối phó Tây Lôi, bọn họ không phải nên quý trọng cơ hội, mau chóng trở về giải quyết chuyện Tây Lôi sao?

Chẳng lẽ phải đợi Nhược Ngôn có rảnh đối phó bọn họ  mới thi thi nhiên đi đoạt lại vương vị?

Lại một tiếng tán thưởng vang lên.

Lần này người lên tiếng chính là tiểu tướng Thiên Lâm mới được Liệt Trung Lưu lưu ý.

“Nếu Đại vương không đoạt vị, các quốc gia kia nhất định nhắm vào Ly Quốc. Nếu Đại vương đoạt vị, thì bọn họ sẽ sợ hãi đề phòng, rồi âm thầm liên minh chuẩn bị lực lượng, ngoài Ly Quốc nhất định cũng có Tây Lôi chúng ta.” Vẻ mặt Thiên Lâm nhìn Liệt Trung Lưu tràn ngập sùng bái, con ngươi phát ra quang mang, bội phục nói, “Thừa tướng muốn các quốc gia mở đường trước cho Tây Lôi, tiêu hao sức mạnh của Ly Quốc.”

“Ân, đây là chuyện xưa về lang thôi. Nhược Ngôn là lang, tất cả dê đều chú ý hắn, cùng nhau dùng sừng chống lại hắn. Đại vương chúng ta đương nhiên cũng là lang, bất quá Đại vương thông minh hơn, trước tiên phủ thêm da dê, xen lẫn trong đàn dê, rồi mới chờ con lang kia bị đánh gần chết, đàn dê cũng mệt mỏi, mới nhảy ra nuốt gọn tất cả.”

So sánh của Liệt Nhi rất sinh động thú vị, ngay cả Thu Nguyệt Thu Tinh không hiểu quân tình cũng bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay cười nói, “Thú vị thú vị! Đại vương chúng ta lợi hại hơn Nhược Ngôn.”

“Sai rồi.” Liệt Trung Lưu nhìn về phía hai tỷ muội, “Không phải Đại vương các ngươi lợi hại hơn Nhược Ngôn, mà là hắn có vận khí tốt hơn, gặp được Liệt Trung Lưu ta.” Liệt Trung Lưu nhìn Thu Nguyệt Thu Tinh cười tươi như hoa nên nhất thời lại tái phát bệnh cũ, phao mị nhãn trêu chọc hai nàng.

Hình tượng anh tuấn vừa mới được xây dựng đã bị hủy diệt hơn phân nửa.

Tuy lời nói có chút tự phụ, nhưng cũng không quá phận, không có nhắc nhở của hắn, nhóm Dung Điềm đã nghĩ đến việc đoạt lại vương vị Tây Lôi trước tiên .

“Nói như vậy, tạm thời Dung Điềm không nên quay về Tây Lôi  sao?” Phượng Minh hỏi.

Kỳ thật không hỏi thì đáp án cũng rõ ràng, nếu không Liệt Trung Lưu cũng không cần bày nhiều trò, nói nhảm nhiều như vậy.

Một khi Phồn Giai chính thức bị diệt quốc, cục diện tương đối an ổn gần trăm năm qua sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.

Mâu thuẫn giữa các quốc gia sẽ trở nên căng thẳng, sinh tồn hoặc diệt vong, đều sắp trở thành vấn đề vô cùng cấp bách. Đến lúc đó, quốc gia nhỏ yếu cũng sẽ dốc toàn lực tìm đường sống, không từ thủ đoạn liên minh lại, đối phó quân vương và quốc gia cường đại.

Con thỏ nóng nảy còn cắn người mà.

Nếu Dung Điềm quay về Tây Lôi, ngồi lên vương vị lần nữa, lấy uy vọng năng lực của hắn, còn có dã tâm thống nhất thiên hạ người người đều biết, tuyệt đối sẽ bị “Hội đồng”.

“Nếu ngày mai Đại vương liền quay về Tây Lôi, ta tin tưởng với năng lực cùng mưu lược của Đại vương, điều động binh lực ngầm cùng nội ứng vẫn trung với Đại vương trong Tây Lôi, thêm chiến thuật của ta, trong vòng mười lăm ngày, chúng ta có thể đoạt lại đô thành Tây Cầm, giúp Đại vương ngồi lên vương vị Tây Lôi lần nữa.” Liệt Trung Lưu nói, “Nhưng mà trước đó, Tây Lôi sẽ vì nội chiến mà hao tổn binh lực, thủ thành cũng có thể vì vậy tổn thất. Sau đó, Đại vương chẳng những phải chỉnh đốn lại Tây Lôi sau nội loạn, trấn an các thần tử lập trường dao động, đồng thời lại phải dựa vào đại quân cùng thủ thành đã bị hao tổn để đối phó ít nhất ba nước láng giềng vì tự bảo vệ mà có thể liên thủ áp chế Tây Lôi bành trướng.”

“Vậy thì sẽ giống hệt Nhược Ngôn a.”

Liệt Nhi cẩn thận suy nghĩ, khịt mũi nói, “Tạm thời tha cho Đồng tiểu tử, để gã uy phong thêm mấy ngày cũng không phải chuyện lớn gì. Nhưng Thừa tướng không lo gã ngồi trên vương vị càng lâu, căn cơ càng ổn, tương lai Đại vương chúng ta muốn đối phó gã sẽ khó khăn hơn không ?”

Liệt Trung Lưu ha hả cười, ung dung nói, “Đã không còn hoạ ngoại xâm, thì nội không lo. Dung Đồng chiếm vương vị, lo lắng đầu tiên chính là Đại vương về nước, cho nên nhất định cố gắng mượn sức đám quyền quý, cầu bọn họ ủng hộ. Nhưng một khi Đại vương mai danh ẩn tích, gã sẽ thở phào nhẹ nhõm, chuyện đầu tiên phải làm tất nhiên là đối phó đám quyền quý, bồi dưỡng thân tín của mình.”

Thu Lam cả kinh, “Vậy không phải càng hỏng bét sao? Gã rảnh tay, sẽ tiêu diệt đám thần tử trước đây, thay bằng những người kiên quyết phản đối Đại vương. Vậy các lão thần tử còn trung tâm với Đại vương có thể tranh thủ làm nội ứng đều bị giết cả sao? Đến lúc đó phải đánh một trận thật lớn để vào thành rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy, nghe xong thật đáng sợ.” Thu Nguyệt Thu Tinh cũng cùng nhau sợ hãi.

Đôi tỷ muội tâm ý tương thông, ngữ điệu giống nhau, ngay cả biểu tình cũng giống, hết sức đáng yêu thú vị.

Liệt Trung Lưu thích đùa giỡn các nàng nhất, nghe vậy nhìn nhìn các nàng, cười nói, “Sợ hãi sao? Tiểu mỹ nhân cho ta sờ nhẹ tay nhỏ, ta sẽ nói cho các nàng biết một cách không cần sợ hãi.”

Sâu thẳm trong con ngươi Dung Điềm hơi dao động, đã hiểu rõ tất cả.

Tuy hắn nghĩ tới, nhưng không muốn đột ngột nói ra, vẫn nhàn nhã đứng một bên, vén mái tóc đen dài xõa trên vai Phượng Minh.

Thú vui của Liệt Trung Lưu chính là dáng vẻ đáng yêu của Thu Nguyệt Thu Tinh khi bị đùa giỡn thôi, hắn cần gì vạch trần.

“Ta không cần đâu? Ngươi đã làm Thừa tướng, sao còn khi dễ thị nữ nho nhỏ?” Thu Nguyệt Thu Tinh kêu to, “Người làm đại quan đều rất uy nghiêm, nói chuyện không nói một nửa, nói mau nói mau, cách gì không cần sợ hãi?”

Không ngờ Liệt Trung Lưu lại phi thường phối hợp, lúc này khụ một tiếng, hai tay chống nạnh, bày ra bộ dáng uy nghiêm.

Nhưng một câu cũng không chịu thốt ra.

Mọi người thấy vậy đều lén bật cười.

Tân Thừa tướng có tâm tính hài tử như vậy, thật có vài phần tương tự Minh vương. Hèn gì hắn coi trọng Minh vương như thế.

Thu Lam thấy vậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Liệt Trung Lưu, ôn nhu khẽ nói, “Thừa tướng, lời ngươi nói rất thú vị, ta cũng nổi lòng hiếu kỳ. Không bằng ta cho ngươi sờ nhẹ tay, thỉnh ngươi nói tiếp được không?”

Tính tình nàng từ trước đến nay dịu dàng hơn Thu Nguyệt Thu Tinh, sau khi làm thê tử, khuôn mặt càng tăng thêm hai phần nhu mì động nhân.

Liệt Trung Lưu được nàng tâng bốc, rồi có một bàn tay nhỏ non mịn đưa tới trước mắt, hắn liền thấy rung động nhưng lại ngượng ngùng, đành hắc hắc cười nói, “Ngươi muốn nghe, đương nhiên ta sẽ nói thật tỉ mỉ rồi.” Hắn không sờ bàn tay nhỏ kia. 

“Bất công bất công!” Thu Nguyệt Thu Tinh bắt đầu bất mãn, lớn tiếng kháng nghị.

Thu Lam hạ tay xuống, cảm kích cười với Liệt Trung Lưu.

Đề tài bị lệch hướng cũng thành công trở về.

Liệt Trung Lưu khôi phục tư thế oai hùng, cúi người cầm lấy chén rượu cùng bầu rượu, châm đầy rồi bình tĩnh nâng chén nói, “Đầu tiên, để chúng ta cạn một chén vì kẻ ngồi trên vương vị là Dung Đồng.”

Mọi người thấy hắn nâng chén, cũng phối hợp lấy chén rót rượu lần nữa.

Vui vẻ phấn khởi cùng cạn một chén.

Liệt Trung Lưu uống xong mới phân tích, “Nếu người đi lên vương vị là Nhược Ngôn, hoặc xui xẻo hơn là lão tướng quân Đồng Kiếm Mẫn của Tây Lôi, sự tình sẽ nhàm chán. Nhưng người đó lại là Dung đồng thì mọi chuyện sẽ rất thú vị. Đầu tiên, Dung đồng là tuổi trẻ quyền quý, làm việc tất nhiên không đủ ngoan độc. Với đạo hạnh của gã, giải quyết chính sự quốc gia, muốn tiêu diệt thế lực chống đối gã, chỉ sợ càng giết càng loạn.”