Prisoner Of My Desire

Chương 9




"Ta hài lòng vì đó là ngươi"

Warrick sẽ không bao giờ quên những lời đó, cũng như không bao giờ tha thứ nó. Gã nhắc lại chúng nhiều lần trong những ngày kế tiếp trong khi vẫn còn bị xích trên giường.

Nàng đổ nhào trên ngực gã khi chuyện đó qua đi, nước mắt nàng làm ướt gã. Nàng không tìm thấy khoái lạc trong cuộc giao phối, nhưng nàng đã có điều mong muốn. Trước khi rời khỏi, nàng đã chạm vào má gã và thì thầm "Ta hài lòng vì đó là ngươi" nhưng lòng căm ghét của gã đã tăng gấp mười lần.

Người hầu của nàng đã đến ngay sau đó để chăm sóc vết thương cho gã. Người phụ nữ lớn tuổi hơn này cứ luôn miệng quanh chuyện gã đã làm đau mình, nhưng cô ta cũng tìm thấy cục u đã bị khô máu trên đầu gã và băng bó. Gã để cô ta làm. Bị huỷ hoại bởi thất bại, gã không quan tâm điều gì tiếp theo được làm cho mình. Gã cũng không thèm bực bội khi tên đàn ông vào phòng sau đó để nhìn dấu máu và hạt giống vẫn còn ướt trên bộ phận của gã với sự trộn lẫn giữa hài lòng và bực tức.

"Nàng cho ta biết ngươi đã chống đối. Điều đó cũng tốt, nhưng ta muốn giết ngươi ngay bây giờ vì những gì ngươi đã có với nàng."

Dứt lời, hắn quay lưng và rời khỏi phòng ngay, Warrick không còn gặp lại hắn. Tuy nhiên, những lời ít ỏi đó đã cho gã nhiều thông tin. Gã biết rằng mình sẽ không thể rời khỏi nơi này mà còn mạng. Chúng không đòi tiền chuộc. Chúng muốn duy nhất đứa bé mà có thể vừa chớm hình thành trong bụng của người con gái đó. Gã cũng biết tên đàn ông đó ghen tị với gã, nên hắn sẽ rất thoã mãn khi giết Warrick một khi giá trị lợi dụng đã hết.

Gã vẫn không quan tâm, không chỉ về thời gian mà tất cả mọi chuyện. Gã thậm chí không cảm thấy nhục nhã khi được Mildred đút cho ăn, tắm rửa và giúp đỡ để gã tiểu tiện ngay trên giường. Gã cũng không thèm cố nói chuyện với cô ấy khi miếng giẻ được lấy ra để đút ăn. Sự lạnh nhạt của gã gần như tuyệt đối cho đến khi người con gái đó trở lại.

Chỉ khi đó gã mới biết đêm lại đến, vì trong căn phòng nhỏ không cửa sổ nên gã không biết bao nhiêu giờ đã trôi qua. Và chỉ khi đó gã mới sống lại, sự bực tức làm gã gần phát điên. Những cú quẫy đập làm lỏng các miếng băng, ấn vòng cùm vào sâu trong vết thương.

Nhưng nàng rất kiên nhẫn trong đêm thứ nhì này. Nàng không cố chạm vào gã cho đến khi gã kiệt sức. Nàng cũng tránh trèo lên giường cho đến khi gã gần như đầy đủ, sẵn sàng cho nàng.

3 lần nàng bắt gã chịu đựng trong đêm thứ nhì, suốt đêm, và 3 lần trong đêm kế tiếp, đánh thức gã mỗi khi nàng cần. Mỗi lần, tất yếu, kéo dài hơn, với thân thể gã đã thoả mãn vẫn không ngăn nàng. Nàng có gã trong sự ban ơn hoàn toàn của nàng. Nàng kiểm tra sự đầy đủ của gã bằng chiêu bài mơn trớn và kích thích gã sẵn sàng, ở khắp nơi, nhưng phần lớn ở giữa chân gã.

Nàng ấn tượng với chất đàn ông của gã, nàng đưa mặt và thở sát nó, nàng chưa bao giờ thực sự làm như đã hứa trong đêm đầu tiên, vì điều đó không cần thiết. Đó chỉ là suy nghĩ rằng nàng có thể gây hiệu ứng với gã, như nàng đã làm. Và gã không thể ngăn cản được điều gì, không thể bắt nàng dừng, không thể tác động đến nàng với cái nhìn hoặc đặt nỗi sợ trở lại trong nàng mà nàng đáng nhận lấy. Nàng sử dụng gã, nàng làm gã kiệt quệ, nàng không thể hiện sự hối tiếc dù nhỏ nhất nữa. Nàng không có sự sung sướng nào cả.

Lạy chúa, sao gã muốn trả thù nàng quá. Đó là tất cả những gì gã nghĩ đến trong ngày thứ 3, gã sẽ làm gì với nàng nếu có thể đặt tay trên người nàng. Miên man nghĩ, gã nhớ đến ý nghĩ sẽ cho nàng mái nhà trong lần đầu tiên trông thấy nàng. Phải, gã sẽ cho nàng nơi ở, nhưng trong nhà tù của gã. Nhưng trước hết gã phải đáp trả nàng tất cả. Không, trước tiên gã phải trốn thoát.

"Hãy cho ta biết tên cô ta"

Đó là những lời đầu tiên gã nói với Mildred. Cô nhìn gã cảnh giác khi múc thêm một muỗng đầy thịt cừu hầm dày cui đưa vào miệng gã.

"Tôi nghĩ là không. Ngươi không cần phải biết."

"Người của ta sẽ tìm thấy ta, thưa cô. Cô muốn sống trong sự huỷ diệt khi ta sẽ tàn phá nơi này hay bà hợp tác với ta bây giờ."

Cô cười hô hố láo xược vào mặt gã.

"Ngươi chỉ có một mình khi bị bắt."

“Không, ta có một tên hầu, Geoffrey. Chúng đã giết nó, cô biết chưa?"

Sự lạnh lẽo len vào giọng gã, Mildred đột nhiên sợ gã, mặc dù gã đã bị xích chặt. Sau đó cô chế giễu chính mình và gã.

"Một hiệp sĩ à? Không, người ta đang tìm một tên nông nô. Ngươi nghĩ người ta biết được điều khác biệt chứ?"

Gã không thử thuyết phục cô bằng cách khác.

"Người của ta đã được cử đi trước, ta đã lên kế hoạch sẽ gặp họ vào sáng hôm sau. Cô nghĩ họ sẽ tiếp tục mà không có ta sao?

"Ta nghĩ ngươi đã khéo bịa chuyện, vậy cuối cùng thì sao?" Cô hỏi.

"Thả ta ra"

"Cách hay"

Cô cười toe toét với gã.

"Nhưng không cần thiết phải nói dối ta. Nếu ta có chìa khoá tháo xiềng xích cho ngươi, ta cũng sẽ không dùng cho đến khi tiểu thư của ta có điều người ấy muốn từ ngươi."

Cô không thêm chuyện Rowena đã yêu cầu cô đi tìm chìa khoá. Nhưng cô chưa có được may mắn tốt như thế, nên cô không muốn cho gã hi vọng ảo như Rowena đã làm.

Lần này, việc cho ăn mất nhiều thời gian hơn vì gã không còn im lặng nữa. Thời gian cộng thêm làm phai bớt những dấu đỏ bị hằn trên má gã do miếng giẻ nhét vào miệng tạo ra. Cô chú ý đến nó khi thay miếng giẻ bị miệng mới, gương mặt gã không có những dấu hiệu làm rối trí đó đã mang đến cho cô một cái rùng mình rõ ràng.

"Chúa nhân từ, ngươi có cái nhìn thật dữ tợn coi chừng ngươi", cô nói thêm cho chính mình hơn là cho gã.

"Ta không biết nó trước đây"

Warrick không cần biết điều đó. Đó là lí do tại sao những người vợ đầu sợ gã. Đó là lí so tại sao kẻ thù sợ gã. Đó là lí do tại sao người phụ nữ đáng nguyền rủa đó cách li khỏi gã. Nó tập trung trong mắt gã, để diễn đạt những suy nghĩ hung bạo của gã, nó cũng thể hiện trong cái nhếch môi cứng nhắc và chua cay, rất hiếm khi mỉm cười. Và thông điệp của gã giờ càng đặc biệt chua cay khi biết rằng cô không chịu giúp đỡ gã.

"Cô nên nhớ rõ nó"

Cô nhét miếng giẻ vào miệng gã để cắt ngang lời, vừa nói một cách phẫn nộ.

"Ngươi không cần phải đe doạ ta, thưa ngài. Ta chỉ thực hiện yêu cầu của tiểu thư ta, không phải của ngươi. Không có gì ngạc nhiên khi tiểu thư luôn phiền muộn sau khi rời ngươi mỗi đêm. Ngươi có mất mát gì đâu nếu đối xử với tiểu thư dịu dàng, bởi tiểu thư không có lựa chọn khi đến với ngươi. Nhưng không, ngươi thật là hung tợn như bản chất của mình."

Gã chìm lại trong sự tức giận tột độ trước những lời đứt đọan đó. Gã được mong đợi tỏ lòng trắc ẩn dành cho người đàn bà liên tục hiếp gã sao? Gã được mong đợi chia sẻ sự cảm thông trước mục đích cướp đứa trẻ từ gã sao? Khi nào nàng hài lòng là chính gã được sự ban ơn của nàng thay vì những người khác? Và tại sao là như thế? Tại sao nàng lại hài lòng khi những phụ nữ khác luôn sợ hắn? Điều đó đã tồn tại kể từ khi gã 16 tuổi, khi gã nhận biết mình mất tất cả, gia đình, nhà cửa. Không gì còn lại ngoài tính mạng và một hôn ước không thể hủy bỏ. Gã đã thay đối từ đó, thay đổi hoàn tòan, không chỉ ở tính cách mà cả ngoại hình, vì những u uất đi vào tâm hồn gã cũng khắc đậm trên mặt gã.

Kể từ đó, gã không bao giờ mang vào giường một người đàn bà nào mà ban đầu không sợ gã sẽ làm đau cô ta. Thậm chí sau lần thứ hai hay thứ 3, bọn họ vẫn không tin gã sẽ không lưu lại những dấu vết hung bạo trên người họ. Những người vợ của gã… quá nhút nhát, là những tạo vật nhu nhược, họ chưa bao giờ vượt qua nỗi sợ gã, dù gã chưa bao giờ thể hiện một dấu hiệu nào là sẽ đối xử độc ác với họ. Tuy nhiên, cả 2 đều chết từ nhiều năm trước. Họ đã sống cùng gã trong những năm gã sống và thở để báo thù, khi mỗi suy nghĩ của gã đều hướng vế sự tàn phá và giết ngừoi, cũng giống như bây giờ.

Sao nàng có thể hài lòng? Vì gã bị xích chặt nên không thể chạm vào nàng chăng? Vì nàng biết gã sẽ bị chết trước khi xiềng xích được tháo bỏ, do đó nàng không sợ gã chăng? Điều đó là sát thực tế nhất, gã sẽ bị giết ngay trên chiếc giường này, không có một cơ hội tự bảo vệ mình, không có cơ hội bấu víu sự trả thù dù là nhỏ nhất.

Gã không sợ chết. Đã có thời điểm gã đón chờ nó, khi cuộc đời gã quá trống rỗng và đau thương, gã đơn thuần không thiết sống chết và kể từ đó cũng chẳng khá hơn. Tuy nhiên, gã sẽ tiếc cơ hội mà gã đang có với tiểu thư Isabella. Thậm chí, vượt trên điều đó, gã sẽ tiếc nuối khi không thể rửa mối nhục trước những người này vì những lỗi lầm họ đã làm với gã, với mạng sống của gã.

Một sự kinh ngạc hòan toàn dành cho Warrick khi Mildred đến mà không mang theo thức ăn ở ngày kế tiếp, thay vào đó là một chồng quần áo và chìa khóa mở cùm xích. Cô đến theo lệnh của tiểu thư mình nếu đó là những lời đầu tiên cô xác nhận.

‘Rất may là ta tìm thấy chìa khóa, thưa ngài, vì tiểu thư của ta muốn ngươi thoát, và bây giờ cơ hội đã đến, anh trai của người đã vào thị trấn tuyển quân’

Cô vừa nói vừa tháo miếng giẻ nhét trong miệng gã.

‘Ta sẽ thuyết phục hắn hạt giống của ngươi đã bén rễ, nhưng điều đó không có nghĩa hắn sẽ không săn lùng ngươi’

‘Anh trai?’ Warrick nhớ lại tên đàn ông cùng sự ghen tị của gã. ‘Ta đảm bảo không phải ruột thịt’

‘Không, nhờ ơn Chúa, họ không cùng dòng máu’ cô nói, không nhìn gã cũng không mất thời gian tháo xiềng xích.

‘Vậy nếu hạt giống của ta không nảy mầm thì sao? Sẽ có người khác thế chỗ ta trên chiếc giường đáng nguyền rủa này chứ’

‘Không phải chuyện của ngươi, thưa ngài’

‘Vậy hãy cho ta biết tại sao phải cần đứa bé? Và phải là con ta? Ít nhất ta cũng đáng biết điều đó chứ.’

Mildred ngạc nhiên khi cho rằng Rowena đã nói với gã điều đó rồi, nhưng cô nhún vai.

‘Tại sao ư? Để bảo vệ nơi này. Tiểu thư kết hôn với lão già Kirkburough, nhưng lão đã chết trong ngày tân hôn, là ngày ngươi bị bắt. Đứa bé được sinh ra sẽ được coi là con của lão.’

Tham lam, gã nên biết thế chứ. Kirkburough là một vùng đất rộng lớn bao gồm một thị trấn. Gã đã nhìn thấy pháo đài từ thị trấn, gã đã tránh phải gặp mặt với lãnh chúa và giải thích sao lại đến đây. Cận vệ của gã gồm 30 người sẽ gây báo động thậm chí trong thị trấn nêdn gã đã cho chúng đi truớc. Tất cả những gì gã cần chỉ là giường ngủ và tắm táp, điều mà bất cứ khách điếm nào cũng có thể đáp ứng. Gã đã không tính đến chuyện một cô dâu tham lam muốn chiếm hết tất cả bằng mọi giá.

Mildred tránh khỏi tầm với của gã sau khi sợi xích cuối cùng rớt xoảng xuống sàn nhà. Warrick cẩn thận hạ cánh tay từ từ xuống, cơ bắp của gã căng cứng sau 3 ngày bị xích chặt. Gã cắn chặt răng nén đau và một cảm giác lạ lẫm khi trên miệng không còn miếng giẻ. Nhưng gã không đợi cho nỗi đau trên vai lắng xuống mới chộp lấy quần áo. Áo dài làm bằng vải thô thứ cấp gã chưa bao ngờ nhìn thấy , chỉ hợp với những nông nô hạ đẳng, và bốc mùi kinh khủng. Nhưng ít ra nó cũng vừa vai và tay gã, dù chiều dài quá ngắn. Quần bó (xà cạp) màu nâu cũng bằng vải thô, rách lỗ chỗ và sờn gấu, dài đến chưa đến mắt cá chân gã. Đôi giày làm bằng vải nên kéo căng cũng vừa chân gã. Thắt lưng chỉ là một sợi dây vải mỏng. Gã không phàn nàn gì về quần áo tồi tệ. Ngay khi mặc quần áo, trong đầu gã chỉ có một điều.

“’Cô ta ở đâu?”

“Không”

Mildred lùi về phía cửa

“Nếu ngươi cố làm hại tiểu thư, ta sẽ la lên”

“Ta chỉ muốn nói chuyện với cô ta”

“Ngươi nói láo. Điều đó hiện trong mắt ngươi. Tiểu thư đã yêu cầu ta giúp ngươi trốn thoát vì người không muốn day dứt lương tâm khi ngươi chết, nhưng người không bao giờ muốn gặp lại ngươi. Nếu ngươi trở lại đây, Lãnh chúa Gilbert sẽ giết ngươi. Chỉ đơn giản như thế, do đó hãy giữ lấy mạng sống mà biến đi”

Gã nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, ước muốn được đặt tay lên người đàn bà mà có thể hoặc chưa mang trong mình đứa con của gã, xung đột dữ dội với ước muốn tự do. Nhưng gã không biết mình sẽ phải chiến đấu với bao nhiêu người nếu như Mildred kêu to cầu cứu vì thế tạm nguôi đi.

“Được rồi, nhưng ta cần một thanh gươm và ngựa của ta”

“Ngươi điên à?”, cô rít lên. “Ngươi sẽ đi như thế, đừng gây chú ý thêm. Ngươi không có gì cả khi được mang đến đây, bây giờ đi đi. Ta sẽ dẫn ngươi đến cửa sau. Không còn nhiều thời gian đâu.”

Gã theo sau cô, nhưng kịp ghi nhớ tất cả những gi nhìn thấy trên đường rời khỏi pháo đài và khoảng sân trong lâu đài. Gã gần như thay đổi suy nghĩ bỏ đi khi thấy có nhiều cận vệ rải rác hơn là người hầu. Phòng thủ rất mạnh, nhưng không ai quan sát họ.

Không có gì lạ khi tên anh trai tuyển thêm cận vệ. Kirkburough có thể bị chiếm trong 1 ngày, và Warrick sẽ nhanh chóng trở lại chứng minh điều đó trong vòng chưa đến 1 tuần.