Qua Cửa

Quyển 2 - Chương 27: Đức Bà muôn hoa




Đậu Tầm quay về phòng như chạy trốn, cả người đều không ổn lắm.

Hắn cách áo sơ mi, sờ soạng lung tung không hề có mục đích trên hông mình, giống như muốn xóa đi mấy dấu vân tay Từ Tây Lâm để lại, đồng thời, đoạn phim vừa bị Từ Tây Lâm mở nhầm lặp đi lặp lại quanh quẩn trong tai trước mắt; trên cơ sở “thiên thời địa lợi nhân hòa”, sự chấn động bị tăng lên vô hạn, tác dụng của nhiều tầng cảm quan tụ tập lại, hắn trằn trọc trên giường mất ngủ nửa đêm, hôm sau lại làm bẩn cả ga giường.

Đậu Tầm dậy từ tinh mơ, lén lút xử lý chứng cứ phạm tội, không dám phơi bên ngoài, gột cục bộ xong lấy máy sấy làm khô, sau đó nhân Từ Tây Lâm còn chưa dậy, tìm đại một cái cớ mà trốn về trường.

Hắn theo bản năng cảm thấy mình nên có một ngày để bình tĩnh.

Trường học trong kỳ nghỉ đông rất tiêu điều, im ắng, thư viện mở đến ngày hai mươi bảy tháng Chạp, mấy hôm nay còn chưa đóng cửa.

Đậu Tầm ngồi trong thư viện một lúc, sách nghiêm túc đọc không nổi, đực ra một hồi, đột nhiên đứng dậy đi tới giá sách xã hội học, lựa ra tất cả nghiên cứu liên quan đến “đồng tính luyến ái”, lật xem nhanh chóng.

Hắn ngồi cả ngày liền, gần đến chập tối, thư viện muốn đuổi người, Đậu Tầm mới đóng gói mấy quyển chưa đọc xong mượn đi.

Trút đầy một bụng tâm lý học, luân lý học và lý luận xã hội học lộn xộn, nhưng hắn vẫn không thể phân tích ra nguyên cớ vấn đề của mình.

Đậu Tầm hai tay đút túi, hoang mang đi ra ngoài, tự hỏi lòng mình: “Tức là mình là người đồng tính à?”

Lúc này văn hóa hủ trên internet và ti vi còn chưa kịp phổ biến, mọi người còn tin rằng giữa đàn ông với đàn ông có tình hữu nghị thuần khiết, y học mới tách vấn đề xu hướng tình dục khỏi phạm trù “bệnh hoạn” chưa được mấy năm, đám nam sinh tự nhiên ngốc nghếch mít đặc văn sử, mấy từ như “đoạn tụ” rồi “Long Dương” còn chỉ là chú giải cho danh từ lạ.

Bốn chữ “đồng tính luyến ái” nghiêm túc đến mức làm máu trong tim chảy ngược.

Đậu Tầm có một chút sợ hãi, song không nhiều lắm, vì dù sao thì hắn đâu phải mới ngày đầu tiên lạc loài. Vả lại hắn chẳng khác nào trên không cha mẹ, dưới không anh em, chỉ một thân một mình, thật sự không có gì đáng sợ… thành ra mù mờ nhiều hơn.

Vì cuộc đời tương lai không thể bắt chước, vì nguyện vọng ngày càng rõ nét hơn.

Thi được bao nhiêu điểm có thể tự quyết định, nhưng thích một người, lại phải xem người ta có chịu phối hợp hay không.

Đậu Tầm không biết Từ Tây Lâm sẽ nhìn nhận chuyện này thế nào, nhưng bản năng cảm thấy kết quả có thể sẽ không như ý lắm.

Đột nhiên, có người gọi hắn lại: “Đậu Tầm?”

Đậu Tầm hồn vía lên mây, vẻ mặt mù mờ quay đầu lại, nhìn cả buổi mới nhận ra là nhị ca trong phòng ngủ – Chịu thôi, hắn vốn đã không dễ thân với ai, ở trường chưa được mấy hôm lại bắt đầu “học ngoại trú”, nhị ca lại nhân tháng Chạp cạo đầu, khiến hắn suýt nữa không nhận ra.

Nhà nhị ca ở vùng khác, cha mẹ tết âm đi du lịch không dẫn theo con kỳ đà này, hắn bèn ở lại trường coi thư viện, còn có thể kiếm ít tiền tiêu vặt. Hắn vẫy tay gọi Đậu Tầm, hỏi: “Sao mày lại đến trường?”

Đậu Tầm ấp a ấp úng, thuận miệng đáp lấy lệ.

Hắn chỉ thiếu viết bốn chữ “hồn vía lên mây” trên mặt, nhị ca thấy hắn như vậy cũng không tiện hỏi nhiều, đơn giản hàn huyên vài câu rồi cáo từ, Đậu Tầm lại bỗng nhiên nhớ tới tay này từng bốc phét mình là “thánh tình ái”, nhất thời nhũn não mở miệng gọi hắn lại.

“Muốn thỉnh giáo mày một việc.” Đậu Tầm cố gắng sắp xếp từ ngữ, ngắc ngứ hỏi, “Người… người lần trước mày nói… thanh mai trúc mã, đúng là có một người như vậy, nhưng tao không biết nên làm thế nào…”

Nhị ca chẳng hiểu gì hết, cùng Đậu Tầm trố mắt nhìn nhau một hồi, rồi khổ não giơ tay vò cái đầu đã gần thành ông sư: “Đậu Tầm, mày có thể dùng tiếng người phiên dịch lại đoạn vừa rồi không?”

Mười lăm phút sau, Đậu Tầm ra tay giúp nhị ca dọn dẹp sạch sẽ phòng đọc sách.

Nhị ca rốt cuộc cũng dở khóc dở cười hiểu được nỗi nghi hoặc cuộc đời hắn, đương nhiên, Đậu Tầm còn chưa đần lắm, hắn tỉnh lược mấu chốt về giới tính của thanh mai trúc mã.

“Mày đó… tao phải nói gì mày đây.” Nhị ca khóa cửa phòng đọc sách, “Mày thích ai đâu có phạm pháp, chúng ta cũng chẳng xấu hơn ai, cho dù người ta không có ý đó với mày, cũng không thể vì mày thích mình mà có thành kiến! Cứ suy tính tới lui như mày, thì loài người đã sớm tuyệt chủng rồi! Mày nghe tao đi, mày theo đuổi trước, không được thì bám riết lấy, vẫn không được thì đổi người, ‘chân trời nào chẳng có cỏ thơm, đỉnh núi bên cạnh cũng rất tốt’ mà!”

Đậu Tầm ngậm miệng, cảm thấy hỏi hắn là một sai lầm, thay vì khoe khoang mình là “thánh tình ái” gì đó, tay này càng giống làm nghề “không biết xấu hổ” cách vách hơn.

“Nếu sợ về sau gặp mặt xấu hổ, thì mày thử vài lần trước, xem cô nàng có thái độ thế nào,” Nhị ca vừa nói tới việc này, liền khá hăng hái, bày đặt chỉ vẽ cho Đậu Tầm: “Nếu cô nàng không lảng tránh, thì tương đương với ngầm đồng ý, mày trở về thử xem, nếu có hi vọng lại đến tìm tao, tao dạy cho bước tiếp theo.”

Đậu Tầm đã học được kỹ năng trao đổi cơ bản miệng thì nói: “À, được, cảm ơn.”

Bụng lại nghĩ: “Cái rắm, thằng ngu.”

Đậu Tầm vô công rồi nghề ở trường một ngày, chỉ thu hoạch được mấy quyển sách lý luận và một chủ ý cùi mía.

Trong khi hắn đương trăn trở, mỗi ngày phân ra càng nhiều thời gian đi rình mò Từ Tây Lâm, thì năm mới đến.

Từ Tây Lâm hoàn thành nhiệm vụ học tập của một ngày, bị dì Đỗ sai đi siêu thị mua đồ tết, Đậu Tầm không cần ai sai cũng tự giác đi theo.

Vừa ra khỏi cửa, sự thoải mái vui vẻ của Từ Tây Lâm lúc ở nhà liền biến mất.

Đây không phải lần đầu tiên Từ Tiến không trở về nhà vào dịp Tết, nhưng là lần đầu tiên bà không bao giờ về nhà nữa.

Gã đã chấp nhận hiện thực này, cũng biết vết thương nát lòng hơn trong cuộc sống tầm thường ngày qua ngày rốt cuộc cũng sẽ lành dần, chỉ là lúc này, vết thương còn rỉ máu, gã biết chỗ đó chưa khép miệng, chỉ có thể mượn sự bận rộn mà cẩn thận tránh đi.

Bình thường có thể tránh được, chỉ có mỗi khi gặp lễ tết nhớ người thân gấp bội không trốn tránh được, ở nhà còn cố gắng tươi cười – bởi vì dì Đỗ và bà Từ cũng làm như vậy.

Gã không lên tiếng, Đậu Tầm cũng không gợi chuyện, cứ thế im lặng đi theo. Khi đi Từ Tây Lâm đút hai tay vào túi, khi trở về xách quá nhiều thứ, nên mấy ngón tay chưa được một lúc đã đỏ lên vì lạnh.

Đậu Tầm cởi một cái găng tay ném cho gã: “Mỗi người một cái.”

Từ Tây Lâm cũng không khách sáo, chụp lấy đeo vào, sau đó đổi bịch ni-lông sang tay đeo găng, tay kia đang định đút túi, giữa chừng lại bị Đậu Tầm nắm lấy.

Đậu Tầm dùng bàn tay mới tháo găng hãy còn ấm nắm mấy ngón tay gã, độ ấm của bàn tay ấy một công đôi việc, chia nhiệt độ trong ngoài lên hai tay Từ Tây Lâm.

Từ Tây Lâm không thích lắm, muốn rút ra: “Ôi trời tao đi đây, kỳ quá, bộ tao với mày là trẻ mầm non mới tan học hả?”

Đậu Tầm nắm chặt không cho gã rút, hai người đọ sức một lúc, lòng bàn tay rịn mồ hôi, Từ Tây Lâm rốt cuộc từ bỏ chẳng muốn cãi cọ nữa, Đậu Tầm thở nhẹ ra một hơi khói trắng, hoa trong lòng lặng lẽ nở một nửa.

Hắn bỗng cảm thấy chủ ý của nhị ca tuy rất cùi nhưng không phải là không có lý.

Chỉ là Đậu Tầm không có sự tiêu sái lốp dự bị khắp thế giới, hắn chỉ thích một gốc cỏ trên một đỉnh núi, cho nên càng phải thận trọng hơn.

Đêm ấy về nhà, Đậu Tầm liền dùng sức hành động mạnh mẽ mà thức suốt đêm, tra tư liệu lại thêm suy nghĩ của bản thân, làm một bản kế hoạch tiến độ thời gian kín kẽ, mục tiêu chiến lược ngắn hạn là sau khi Từ Tây Lâm kết thúc cuộc thi đại học mùa hè, thông qua trải đường giai đoạn trước, thuận lợi thổ lộ.

Bản kế hoạch cực kỳ chính xác, thậm chí đối với mỗi một bước thăm dò của mình và phản ứng có thể có của Từ Tây Lâm cũng tưởng tượng trước.

Đây là lần đầu tiên trong đời Đậu Tầm chọn thế chủ động trên mối quan hệ với người khác, mà không phải bị động nhận người ta đối tốt hay tệ, mới đầu có chút thấp thỏm, song vừa đưa ra phương án này, hắn giống như có lý luận mạnh mẽ chống đỡ, những điều kỳ diệu không thể nắm bắt giữa người với người như đều có quy tắc định trước, có thể làm theo!

Tiếc thay, Đậu Tầm hoàn toàn là luận binh trên giấy.

Ngày đầu tiên hắn trưng vành mắt đen sì, thần thái sáng láng bắt đầu thi hành bản kế hoạch hoang đường vô cùng này, Từ Tây Lâm liền hoài nghi Đậu Tầm uống lộn thuốc…

Từ Tây Lâm sáng sớm dậy thần trí còn chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng làm hết mớ bài tập điền vào chỗ trống, ý chính còn chưa xem xong cơ bản đã ngồi ngủ gục, làm xong so đáp án, hai mươi câu sai hết mười bốn.

Thầy Đậu xem qua, biểu cảm rõ ràng báo trước rằng hắn muốn lấy ly nước hắt vào mặt Từ Tây Lâm.

Thầy Đậu không phụ sự mong đợi của mọi người, quả thực giơ tay về hướng ly nước, ai ngờ giơ lên rồi không biết nhớ tới cái gì, vẻ mặt vặn vẹo một lúc lâu, vậy mà cúi đầu uống nước luôn, kế đó cố gắng kìm nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười, rút bút khỏi tay Từ Tây Lâm: “Tao nói lại từ đầu.”

Từ Tây Lâm không cần hắt nước lạnh, đã bị nụ cười hằn thù kia dọa tỉnh hẳn.

Kỳ nghỉ đông này, Đậu Tầm trong mắt Từ Tây Lâm ngày càng không bình thường – “Không tỏ ra vẻ” mà hắn hiểu chỉ sợ không giống hành vi thực tế của chính hắn.

Đậu Tầm càng lúc càng dính Từ Tây Lâm lâu hơn, mỗi ngày từ tờ mờ sáng gọi gã dậy, đến tận trước khi ngủ đóng cửa tiễn khách, hận không thể ngay cả đi vệ sinh cũng bám theo, Từ Tây Lâm sắp sửa phát điên rồi, mà bản thân hắn không mảy may nhận thấy. Đậu Tầm còn ngày ngày cầm một quyển sách ngồi bên cạnh Từ Tây Lâm, làm bộ như tập trung tinh thần đọc sách, kỳ thực cả buổi không lật một trang, chốc chốc lại trộm nhìn Từ Tây Lâm một cái.

Từ Tây Lâm sau khi phát hiện không làm to chuyện, chỉ một mình buồn bực trong lòng – cũng không biết mình là bị bệnh nan y sắp chết, hay trên mặt nở một đóa hoa to.

Thế là một ngày nọ, nhân lúc Đậu Tầm xuống lầu nhận chuyển phát nhanh, Từ Tây Lâm rốt cuộc không nhịn được trộm mở quyển “Phân tích thính lực cấp sáu” mà Đậu Tầm xem đã hơn một tháng.

“Phân tích thính lực cấp sáu” chỉ là bìa ngoài, bao bên trong một quyển sách cũ bìa đã ố vàng cả – “Đức Bà muôn hoa(1)”, tác giả là Jean Genet.

Từ Tây Lâm kiến thức hạn hẹp chưa từng nghe nói đến nó, không biết thứ gì khiến Đậu Tầm lén la lén lút như vậy, vừa vặn máy tính bên cạnh đang mở, gã bèn nhanh tay tra Baidu thử.

… Sau đó mặt gã ngớ ra một lát, rồi lại bỏ sách bỏ xuống nguyên dạng.

  1. Đức Bà muôn hoa – Notre Dame des Fleurs, được Jean Genet sáng tác trong tù, đề cập đến các vấn đề bị kiêng kị nhất như đồng tính luyến ái và cuộc sống trong nhà tù… Bản thân tác giả trong thời gian làm lính lê dương cũng từng có quan hệ đồng tính với các binh lính khác dẫn đến bị trục xuất.