Quá Sớm

Chương 44




Tôi gạt tay Cẩn Du ra không ngờ “Koong” một tiếng, là tiếng kim loại rơi xuống sàn, nhẫn cưới của tôi không cẩn thận bị tuột khỏi ngón tay, lăn vài vòng trên mặt sàn trơn bóng rồi lăn xuống dưới sô pha.

Tôi đến bên cạnh sô pha, quỳ gối trên mặt đất, úp sấp người rồi với tay vào gầm sô pha.

“Tần Triều Ca.” Cẩn Du đi tới giữ lấy bả vai tôi, khuôn mặt anh phóng to ra trước mắt tôi, anh dựa vào tôi quá gần, chỉ cần thoáng ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên mặt anh.

“Xã hội đen, buôn thuốc phiện, buôn lậu, giết người.” Cẩn Du nhìn tôi, nói từng chữ một, “Bởi vì tính chất công việc đặc thù cho nên từ trước tới nay hành tung của cậu ta vẫn luôn bất định phải không?”

“Đầu óc anh có vấn đề à.” Tôi mắng sau đó tiếp tục cúi sấp xuống tìm nhẫn cưới, cái nhẫn chết tiệt đó lăn vào tận góc trong của sô pha, tay tôi không đủ với nên đành phải dán mặt xuống dưới đất rồi với tay vào mò.

Lấy lại được nhẫn, tôi xoa xoa tay rồi đeo lại nó vào ngón áp út của mình.

“A…” Cẩn Du bật cười, càng cười càng to, cuối cùng còn ho khan rồi anh đứng lên, qua một lát, anh bình tĩnh lại, cả người tựa vào sô pha, ánh mắt đảo quanh nhẫn cưới trên tay tôi, nét mặt lạnh băng.

“Triều Ca, cái em muốn là yên ổn nhưng em đừng tự mình lừa mình.” Cẩn Du vươn tay nâng cằm tôi lên, “Hạ Ngang, cậu ta không thể cho em yên ổn, không cho được…”

Tôi lạnh lùng nhìn Cẩn Du, đáp: “Em không hề tự mình lừa mình, em rất rõ trước kia anh ấy làm cái gì nhưng Cẩn Du, anh nghe rõ rồi chứ, đó là trước kia mà không phải hiện tại. Trước khi em với anh ấy chuyển từ Paris tới Lille, Hạ Ngang đã cắt đứt sạch sẽ với những thứ đã qua.”

Cẩn Du thản nhiên hỏi lại: “Có thật không?”

Tôi đứng lên đi ra ngoài, không nhiều lời với Cẩn Du nữa.

Tới trước cánh cửa, giọng của Cẩn Du vang lên cách tôi không xa.

“Triều Ca, giờ em đã làm mẹ rồi, nên suy nghĩ cho con gái của mình nhiều hơn một chút.”

“Cám ơn lời khuyên của anh.” Tôi hời hợt đáp trả, sau đó rời khỏi phòng.

~

Sau khi trở về, Tiểu Linh hỏi tôi đi đâu, tôi tiếp lấy con gái từ tay cô bé, sau khi bước ra khỏi khách sạn mới phát hiện trời bên ngoài đang mưa, màn mưa giăng nhẹ bên ngoài tựa như sa mỏng, lại thêm gió thổi nên càng trở nên mịt mờ.

Tiểu Linh lấy một cái ô xanh từ trong túi ra che lên đầu tôi, tôi nhìn cán ô màu bạc chợt nhớ tới có một lần trời mưa đúng vào khi tôi ra ngoài mua sắm ở Pháp, tôi thì ôm con còn Hạ Ngang vừa cầm túi vừa che ô.

Anh thì cao mà lại cố tình che ô thấp, lúc về tới nhà, áo sơ mi đậm màu anh hay mặc đã ẩm ướt một khoảng rộng.

Căn biệt thự chìm vào im lặng, con gái đã ngủ từ trên xe, lúc Tiểu Linh định ôm con bé lên lầu thì tôi bảo: “Để chị.” Sau đó nhẹ nhàng đón lấy con bé từ tay Tiểu Linh.

Vì thay đổi tư thế ngủ nên con gái ở trong lòng tôi khẽ hờn giận nhíu mày.

“Tình tình xấu lắm.” Trong lòng tôi thầm nói.

Ôm con bé lên tầng, đặt nó nằm ngủ bên cạnh tôi, tôi vuốt ve mái tóc xoăn xoăn của con gái, chiếc điện thoại đặt ở đầu giường vẫn luôn yên lặng, tôi mệt mỏi ấn ấn mi tâm sau đó tắt đèn ngủ.

Cho tới nửa đêm, điện thoại trong phòng khách chợt reo lên. Lúc này mới ngủ được một chút, Tiểu Linh còn chưa tỉnh dậy tôi đã đi tới phòng khách.

“Em cứ ngủ đi.” Tôi nói với Tiểu Linh mới đi từ trong phòng ra.

Tiểu Linh ngáp lớn rồi gãi gãi mái tóc rối tung nói: “Hay là tiên sinh gọi tới?”

Chắc là không phải, Hạ Ngang biết lệch múi giờ nên anh không bao giờ gọi điện thoại vào lúc nửa đêm.

Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên, tựa như thúc giục, tôi bật đèn tường, ánh sáng vàng sậm hắt lên trên sàn tạo thành một quầng sáng lờ mờ, tôi đè nén dự cảm không tốt trong lòng xuống sau đó cầm ống nghe lên.

“Alo…”

“…”

Đặt ống nghe xuống, tôi đờ người ngồi trên sô pha, Tiểu Linh thấy sắc mặt tôi không tốt nên tiến lại gần hỏi: “Có chuyện gì vậy chị Triều Ca?”

Đầu óc dường như trở nên chậm chạp, một lúc sau tôi mới ngẩng đầu lên dặn: “Chị phải về Lille ngay, em ở lại chăm sóc cho Lê Tử nhé.”

Tiểu Linh gật đầu, cũng không hỏi nguyên nhân.

“Vậy sáng mai em sẽ mua vé máy bay giúp chị.

Thực ra tôi vẫn không tin Hạ Ngang đã xảy ra chuyện. Vừa mấy tiếng trước, trong buổi hôn lễ của Tần Bạch Liên và giáo sư Lý anh vẫn còn gọi điện thoại cho tôi mà.

Anh bảo mấy ngày này nhiệt độ ở thành phố Z sẽ chuyển lạnh, còn dặn tôi mặc nhiều quần áo đừng để bị cảm lạnh.

Sau đó tôi còn cáu giận với anh, không để anh kịp nói hết lời đã ngắt máy.

Nửa đoạn sau Hạ Ngang sẽ nói cái gì đây? Lê Tử có khỏe không, con bé có phá em không?

Nhưng tôi chắc chắn anh nhất định sẽ không nói: Triều Ca, anh bị thương.

Tôi giơ tay lên lau nước mắt, chất lỏng lạnh lẽo đọng lại trên mặt thực sự khiến người ta khó chịu, ở phòng khách ngồi thừ một lúc lâu tôi mới trở vào phòng trong. Con bé đang ngủ rất say, cong người lại, khuôn mặt bình thản phản chiếu ánh trăng mờ mờ.

Nằm trên giường một đêm nhưng không thể nào chợp mắt, ngày hôm sau tôi liền lên chuyến bay tới Lille.

Đây là một bệnh viện tư nhân của Lille, xây bên cạnh một nhà thờ. Khi xuống máy bay tôi đã được một người đàn ông tóc dài đưa tới đây. Trên đường đi anh ta vẫn luôn dùng tiếng Anh giải thích với tôi, nét mặt anh ta có vẻ sốt ruột mà cả đoạn đường tôi vẫn luôn im lặng lại càng làm anh ta sốt ruột thêm.

Anh ta nói: “Tính mạng của Ngang gặp nguy hiểm nhưng cậu ấy không cho tôi nói cho cô. Nhưng chúng tôi không muốn lừa dối cô, Ngang cần một chỗ dựa tinh thần, cô là vợ của cậu ấy, cô có thể giúp cậu ấy…”

Tôi có thể giúp anh ấy sao? Nhưng có lẽ anh ta không biết, Hạ Ngang chưa bao giờ để tôi giúp anh ấy, anh chưa bao giờ nói, anh chỉ cần tôi đứng đằng sau anh, đi theo anh là được rồi.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn bị dọa sợ. Hạ Ngang nằm trên giường bị cắm đủ các loại ống dẫn, trên tường còn treo rất nhiều túi thuốc mà chỉ chốc lát sau sẽ đưa vào trong cơ thể anh, đầu anh cũng bị quấn một vòng băng gạc thật dày, trên băng vải trắng còn lộ ra màu máu đỏ sậm.

Viên đạn đó găm vào trong lồng ngực, ngay sau khi anh gọi điện thoại cho tôi anh liền bắt đầu ca phẫu thuật lấy đầu đạn trong lồng ngực.

Tay chân tôi mềm nhũn, đi tới cạnh giường bệnh sau đó im lặng ngồi xuống.

Ngoài cửa có khá nhiều người, trong đó có một người phụ nữ năm sáu mươi tuổi, bà đi tới ôm tôi một cái rồi nói một câu tiếng Pháp:

“Cháu phải kiên cường lên, cô bé ạ.”

Rốt cuộc không nhịn được nữa, tôi chạy ra khỏi phòng bệnh, ngồi xổm ở cuối hành lang khóc lớn.

Bác sĩ người Đức nói nếu vượt qua 3 ngày nguy hiểm nhất thì Hạ Ngang sẽ không sao, tôi ở bệnh viện canh 3 ngày. Sau khi cục cưng của tôi với Cẩn Du qua đời, tôi liền không tin vào tín ngưỡng gì nữa nhưng cả 3 ngày này tôi đều đi tới nhà thờ bên cạnh cầu nguyện. Tôi thành kính cùng giáo dân niệm “Thánh Kinh”, một ngàn một vạn lần cầu nguyện.

3 ngày sau Hạ Ngang tỉnh lại, tôi đi ra khỏi phòng bệnh khóc không thở nổi.

Những người đang canh giữ bên ngoài cũng rất vui, còn ôm lấy nhau.

“Xin lỗi…” Đây là câu nói đầu tiên sau khi Hạ Ngang tỉnh lại nói với tôi.

Tôi không thể nào thốt lên câu “Không sao đâu” được.

Cổ họng tắc nghẹn, tôi cúi đầu, vừa lau nước mắt vừa nói: “Hạ Ngang, anh nhớ cho kỹ, chuyện như vậy em không cho phép xảy ra lần nữa, không cho phép xảy ra một lần nào nữa, anh có nghe thấy không?”

Hạ Ngang nở nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt vẫn bình thản như cũ.

Anh đáp: “Được.”

Tôi quay đi lau nước mắt. Nước mắt nóng bỏng lại tràn qua khe hở. Tôi chưa bao giờ cảm thấy biết ơn sự sống, từ sau khi Hạ Ngang tỉnh dậy, tôi mới thực sự cảm thấy biết ơn, bởi vì tôi không thể nào tưởng tượng được nếu không có Hạ Ngang thì sẽ ra sao.

Cơ thể Hạ Ngang đã hồi phục được một chút. 2 ngày sau anh có thể ăn được thức ăn lỏng, 1 tuần sau anh có thể vươn tay ra xoa đầu tôi, 2 tuần sau, anh đã có thể xuống giường.

Nhưng mà Hạ Ngang không cho tôi xem miệng vết thương của anh, mỗi lần bác sĩ thay băng, anh đều tìm cớ “đuổi” tôi ra khỏi phòng bệnh.

Cho dù như vậy tôi cũng vẫn phối hợp. Mọi người đối với những thứ tưởng chừng như sẽ mất đi nay có lại thường sẽ rơi vào tình trạng cảm kích quá độ cho nên cảm thấy dù có thế nào cũng được, tôi cũng như vậy. Đối với Hạ Ngang, giờ đây tôi chỉ muốn anh khỏe mạnh.

Đương nhiên tôi cũng trở nên càng ngày càng mất đi cảm giác an toàn, tôi dùng đủ mọi cách khiến Hạ Ngang đồng ý với tôi sau khi anh hồi phục thì chúng tôi sẽ trở về nước.

Hạ Ngang cũng đồng ý với tôi.

“Sau khi về nước chúng ta sẽ mở một phòng tập gym, dáng người của anh sẽ hấp dẫn rất nhiều khách tới.” Tôi nói.

Hạ Ngang nhướn mắt lên: “Thật thế sao?”

“Đương nhiên là giả rồi.” Tôi bật cười, “Làm sao em có thể để anh ra ngoài “bán thân” được.”

Hạ Ngang gõ đầu tôi sau đó kéo tay tôi lại bảo: “Triều Ca, cho dù sau này về nước anh cũng sẽ không để em sống khổ.”

Tôi dở khóc dở cười, ghé vào vai Hạ Ngang: “Chúng ta còn có tiền gửi ngân hàng, không phải sợ.” Dừng lại một chút, “Sau khi về nước chúng ta sẽ sống những ngày bình thường, em không cần giàu sang phú quý, chỉ cần anh với Tiểu Lê ở bên em là tốt rồi.”

Nói tới con gái, Hạ Ngang lại xoa đầu tôi hỏi: “Lê Tử vẫn đang ở thành phố Z sao?”

Tôi: “Không cần lo, mẹ em với Tiểu Linh sẽ chăm sóc tốt cho con.”

“Xin lỗi.” Hạ Ngang lại bắt đầu nói xin lỗi rồi!

Tôi ngẩng đầu trợn mắt với anh: “Từ bây giờ không cho anh nói xin lỗi nữa, anh chỉ có thể sống vui vẻ bên em thôi.”

“Được.” Hạ Ngang đồng ý với tôi.

Hạ Ngang còn nửa tháng nữa mới có thể xuất viện, tôi cần về căn nhà ở Lille lấy thêm chút quần áo để tắm rửa nhân tiện sắp xếp lại hành lý chuẩn bị về nước. Theo tôi rời khỏi bệnh viện còn có hai người đàn ông mặc tây trang màu đen luôn theo sát phía sau, đây là do Hạ Ngang sắp xếp.

Về tới nhà, tôi pha trà cho hai người này, bọn họ không quen uống trà của Trung Quốc, vừa uống vào một ngụm đã suýt nhổ hết ra.

“Hương vị rất quái lạ.” Bọn họ nói.

Tôi mỉm cười sau đó đổi thành bia cho bọn họ rồi vào phòng lấy quần áo cho Hạ Ngang.

Lúc tôi đẩy cửa ra, cả người bỗng bị kéo mạnh vào, hơi thở nồng nặc đập vào mặt, tôi lại nhớ tới lần nhà mình bị đột nhập khi mới tới Pháp, nỗi sợ hãi khiến tôi không kịp phản ứng, sau gáy đã bị nòng súng lạnh lẽo chĩa vào.

“Tôi không muốn tổn thương cô nhưng chồng của cô lại giết chết anh trai tôi.”

Tôi bị ép đi ra ngoài, đầu óc trống rỗng, nhưng trong lòng hiểu được số người ẩn núp trong căn phòng này không chỉ có 1 người, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng đánh nhau truyền tới từ dưới tầng.

Tôi bị cưỡng ép ra ngoài cửa rồi đi lên một chiếc xe jeep đang mở cửa.

ở trong xe, hai tay bị trói, mắt bị băng dán dán chặt, cả đường xóc nảy, tôi cũng không biết mình đang ở nơi nào.

Ngồi trong xe bao lâu tôi cũng không biết nhưng bởi vì mắt bị dán băng nên tôi mất hết khái niệm ngày đêm, nếu dựa vào một ngày ba bữa để tính thời gian thì trên đường đi bọn chúng đã ăn 6 lần, như vậy tôi đã ở trên cái xe này 2 ngày đêm.

Khi bọn chúng ăn sẽ cho tôi ăn một chút. Bọn chúng dù rất oán giận tôi nhưng lại không thể bỏ đói tôi cho nên mỗi lần cho tôi ăn, ngoại trừ cho ăn, bọn chúng còn nghĩ đủ mọi biện pháp nhục nhã.

Có lẽ khi khủng hoảng tới cực điểm thì con người sẽ bình tĩnh trở lại, không hề nghĩ ra cách nào, tôi chỉ có thể buộc đầu óc mình không được suy nghĩ nữa, tôi không thể tưởng tượng những sự việc xảy ra sau đó sẽ tệ hại tới mức nào.

Tôi sợ nghĩ tới Hạ Ngang, sợ nghĩ tới việc bọn họ sẽ dùng tôi như thế nào để đối phó với anh, tôi lại càng sợ nghĩ tới con gái tôi, con bé mới có hơn 1 tuổi, miệng còn chưa nói rõ tiếng mẹ nữa.

Tuy bức bách bản thân mình không được suy nghĩ nữa nhưng đủ thứ suy nghĩ lung tung cứ nhiễu loạn đầu óc tôi, hành hạ tôi tưởng chừng như phát điên.

Khi xuống xe, tôi bị ném vào một nơi ẩm ướt lạnh lẽo, trong không khí ngoại trừ mùi kim loại nặng và mùi thuốc súng thì còn tanh mùi máu, tôi ghê tởm quỳ rạp trên mặt đất nôn.

Sau đó mặt bị tát một cái, cả người tôi bị kéo sang một bên, “Rầm” một tiếng, là tiếng đồ vật rơi xuống.

“Cô lại còn ghê tởm sao, cô không biết những người ở đầy đều là do tên đàn ông khốn kiếp nhà cô giết chết hay sao?” Nói chuyện là một người khác, tôi chưa từng nghe thấy giọng hắn ở trên xe, dường như đầu lưỡi hắn quá ngắn nên mặc dù là lời nói độc ác đầy hằn học nhưng bởi vì không nói rõ nên nghe thấy buồn cười.

Tôi không nói lời nào, cả người tựa vào đống đồ chất đằng sau, im lặng không nói.

Trán xủa tôi bị đập vào góc của đống đồ đó, tuy không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy máu tươi đang chảy xuống mặt, đây là dòng máu chảy từ trong người tôi xuống, mang tới mùi máu tươi mới mẻ hơn.

2 ngày đêm nữa lại trôi qua, dường như mỗi một phút trôi qua, khoảng cách với cái chết lại càng trở nên gần hơn. Đã có lúc tôi cho rằng khi máu trên trán chảy hết, tôi cách cái chết cũng không còn xa lắm nhưng mạng sống so với tưởng tượng của tôi lại ngoan cường hơn rất nhiều, hoặc nên nói bởi vì khát vọng sống trong tiềm thức của tôi quá mạnh mẽ. Tôi rất muốn ngủ nhưng trong 2 ngày đêm ở nơi này, tôi cũng chưa bao giờ ngủ. Ngược lại trên chuyến xe bị ép đưa tới đây tôi có cảm giác như mình đã ngủ, cho nên mới nói, cảnh ngộ của tôi ở nơi này rất tệ hại, tệ hại vô cùng.

Hơn nữa tôi cũng không dám ngủ, tôi chỉ sợ khi tôi không cẩn thận ngủ quên mất thì tôi sẽ không thể dậy được nữa. Tôi rất sợ, sợ rằng tôi sẽ không bao giờ được hôn con gái của tôi nữa, sợ Hạ Ngang sẽ gặp phải chuyện không may còn sớm hơn so với tôi…

Có lẽ là tới ngày thứ ba, bên tai truyền tới tiếng lọc xọc nghe rợn người, tiếng động này nghe giống như tiếng chùy sắt gõ vào kim loại, sau đó là tiếng bước chân của mấy người đi tới.

Rồi “Xoẹt” một tiếng, miếng băng dính màu đen che kín đôi mắt, đôi mắt suốt năm ngày không được tiếp xúc với ánh sáng chợt không chịu nổi kích thích từ ánh sáng, không chỉ không mở được mà còn chảy nước mắt.

“Rất xinh đẹp.” Có người nói như vậy.

Khen ngợi thì cũng tùy trường hợp, trong tình huống này của tôi thì nghe thấy lời nói này cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Tôi bị người ta kéo dậy, sau đó hắn ghé vào bên tai tôi nói: “Chồng của cô đã tới rồi…”

Tôi “À” một tiếng, không nói gì.

Qua một lát sau, vang lên tiếng cửa sắt mở ra, rồi tôi bị kéo đứng thẳng lên.

“Đã lâu không gặp, Hạ Ngang.” Người nọ nói.

Hạ Ngang, nước mắt càng rơi nhiều thêm, kiên cường từ từ mở mắt ra. Hạ Ngang thật sự tới đây, anh mặc một cái áo khoác đen dài bên ngoài, bên trong vẫn là bộ đồ bệnh nhân bệnh viện Thánh. Ngay trước khi tôi bị bắt đi một ngày, tôi vẫn đang ký tên trong phòng bệnh của anh, bên trên còn viết tên anh.

“Không liên quan tới cô ấy, thả cô ấy đi.” Hạ Ngang nói.

Một khẩu súng nhắm vào đầu tôi, sau khi mở mắt ra tôi mới biết nơi đây là một kho hàng, ngoại trừ tôi với Hạ Ngang, nơi này có tổng cộng bốn người.

Hạ Ngang buông tay, phanh áo khoác màu đen ra cho bọn chúng xem: “Tôi không mang theo vũ khí.”

Có hai gã đi lên kiểm tra, tìm kiếm một lúc rồi gật đầu với 2 gã còn lại, chứng thực Hạ Ngang thật sự không mang theo vũ khí.

“Có thể thả cô ấy ra chưa?” Hạ Ngang lặp lại lần nữa.

Gã kia cười: “Chúng ta cùng chơi một trò chơi trước đã.”

Tim như ngừng đập, tôi nhìn chằm chằm vào Hạ Ngang, dự cảm không tốt ngày càng mãnh liệt nhưng tôi lại không thể nói được, tôi lắc đầu với Hạ Ngang, nước mắt xóa mờ tầm mắt nhưng tôi vẫn nhìn thấy màu máu đỏ sậm trào ra bên ngoài bộ đồ bệnh nhân của Hạ Ngang, miệng vết thương của anh đã vỡ ra.

“Triều Ca, nhắm mắt lại đi.” Hạ Ngang nhìn về phía tôi, anh vẫn dùng ánh mắt dịu dàng đó, rõ ràng tình huống đã tồi tệ đến thế này nhưng anh vẫn giống như bình thường khi tan làm trở về nhà, nhìn về phía tôi đang ôm con gái, trong lòng tràn ngập yêu thương.

Nước mắt chảy xuống không ngừng, tôi đã khóc không thốt nổi nên lời, tôi lắc đầu, liều mạng lắc đầu.

“Nhắm mắt lại, Triều Ca.”

Theo tiếng súng nổ, rốt cuộc tôi cũng biết vì sao Hạ Ngang bảo tôi nhắm mắt lại, Hạ Ngang nửa quỳ trên mặt đất, máu tươi róc rách chảy từ đầu gối anh ra.

“Đừng, đừng vậy mà…” Tôi mở to mắt, không thể nào tiếp nhận nổi cảnh tượng này.

“Đoàng—“ Lại tiếp tục là một tiếng súng nổ nữa, tôi không kìm được kêu lên, “Hạ Ngang…”

“Bắn trượt rồi…” Người nói là Hạ Ngang, anh vẫn còn cười được! Gã đang giữ tôi không chịu nổi trò đùa này, gã đẩy tôi sang một bên rồi cất bước tiến lên giữ lấy Hạ Ngang.

Tôi ngã dúi vào cửa sắt, miệng vết thương trên trán lại nứt ra rồi, dòng máu ấm nóng chảy tràn trên đầu tôi, rồi lại từ hai má tôi đi xuống dưới.

Tôi quỳ rạp trên mặt đất, tầm mắt ngày càng mơ hồ, sau đó có 5 tiếng súng nổ đinh tai nhức óc vang lên bên tai tôi rồi dần dần biến mất…

Tôi nhắm mắt lại, suy nghĩ chợt ngược dòng trở về kỳ nghỉ đầu tiên ở cao trung, tôi, Cẩn Du, Hạ Ngang cả ba cùng tới tiệm cháo Hà Gia ăn khuya, tôi gọi một bát cháo hải sản, Cẩn Du là cháo trứng muối thịt nạc, mà Hạ Ngang lại là cháo trắng.

Chúng tôi gọi thêm rất nhiều sinh tiên*, tôi cúi đầu ăn nhiệt tình, vừa ăn được một miếng, nước dùng trong sinh tiên liền bắn tung tóe ra ngoài, trúng vào bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng của Hạ Ngang.

(Sinh tiên: Một loại bánh bao nhỏ nhân thịt chứa nước trái cây, phổ biến ở Thượng Hải, Tô Châu)

Tôi nhanh nhảu nói: “Xin lỗi.”

“Không sao đâu.” Hạ Ngang nhận lấy cái khăn tay tôi đưa tới, đầu ngón tay anh run run khi chạm vào tay tôi rồi ngay lập tức buông ra, sau đó anh nói với tôi và Cẩn Du, “Tớ đi vệ sinh.”

Rồi ký ức trở về mùa hè năm tôi 19 tuổi, một mùa hè nóng bức, tôi giữ lấy xe hỏa táng không cho cục cưng tiến vào lò hỏa thiêu, tôi nhắc đi nhắc lại với thằng bé: “Cục cưng, kiếp sau đầu thai nhớ phải mở to mắt.”

Thật sự thì mặt trời rất rất lớn, ánh mặt trời chói lọi như thiêu đốt địa cầu, phun trào ra ánh lửa sáng ngời.

Sau đó tôi dường như lại trông thấy cảnh Tần Bạch Liên ở trong ngục giam nói với tôi, bảo tôi phải chăm sóc cho bản thân thật tốt.

Tôi còn thấy ảnh của chính mình trên mặt báo, scandal ùn ùn kéo tới ép tôi không tài nào thở nổi.



Đầu càng ngày càng nặng, cuối cùng có tiếng khóc của trẻ con khi thức dậy vang lên bên tai, dường như có hai tiếng khóc nhưng tôi lại không thể phân rõ nữa…