Quá Thời Hạn

Chương 35: Ngoại truyện 2




Ba tôi là giáo viên dạy học cho một trường học nhỏ trong thị trấn. Ông có khuôn mặt phúc hậu, sống mũi cao cao nâng lấy cặp kính mắt bên trên, giọng điệu rất ôn nhu, ánh mắt luôn toát lên nét hiền từ nhân hậu. Còn mẹ tôi cũng là người phụ nữ rất giỏi, những việc lớn nhỏ của hàng xóm chung quanh, mẹ tôi đều tốt bụng giúp đỡ. Bà vốn là người hiền lành nhưng cứ hễ tôi phạm vào sai lầm thì mẹ trở nên rất hung hăng, đem tôi dạy bảo một phen. Nhưng tôi một chút cũng không sợ, bởi vì tôi đã có ba ba che chắn phía trước.

Ba ba chính là người hiểu rõ tôi nhất. Những lúc rãnh rỗi không đi dạy, ông thường ngồi ôm tôi, phơi nắng dưới tàng cây hạnh nhân, còn kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện xưa: Tây có, Trung có. Giọng ba ba thật êm, thật trầm giống hệt như những người chủ trì, nói chuyện trong các chương trình tivi. Mỗi lần nghe ba kể chuyện tôi đều rất phấn khởi, quấn lấy ông, bắt ông kể cho đến tận trời tối mới thôi.

Hàng năm đến mùa cây hạnh nhân thu hoạch cũng chính là thời điểm tôi nhìn thấy ba ba bận rộn phơi nắng ngoài sân hái hạnh nhân, lấy chúng ngâm đường cho tôi ăn. Cuối cùng tôi vì quá tham lam mà ăn rất nhiều đến nỗi phải bị tiêu chảy. Mẹ thấy thế mắng tôi một trận xong, còn đem chúng đi giấu hết. Nhưng ba ba lại rất chìu tôi, đôi khi lén mẹ vụn trộm đem đưa cho tôi một ít. Nhiều khi hạnh nhân còn quá nhiều, ba ba lại thông minh, nghĩ ra cách đem chúng phơi khô, đến mùa đông có thể ăn như hạt dưa.

Tôi nghĩ mặc kệ cho dù thời gian có qua bao lâu tôi sẽ mãi mãi không quên hình ảnh ba ba vì tôi đem hạnh nhân phơi khô, cũng như tôi sẽ mãi không quên được mùi hạnh nhân thơm ngát kia.