Quan Bảng

Chương 1021: Hai thắng




Một đêm lặng lẽ trôi qua. Khi ánh nắng buổi sớm bắt đầu bao phủ thành phố Tân Khuyết, Tô Mộc và Khương Mộ Chi cũng đã tỉnh lại. Một đêm này, hai người không đi đâu. Bởi vì lo lắng cho đám người Dương Di, cho nên cả hai đều ở lại. Bảo Tô Mộc làm chuyện như vậy thật ra vẫn có phần làm khó hắn. Bởi vì hắn từ trước tới nay chưa từng làm vậy. Nhưng Khương Mộ Chi cũng chưa từng. Nghĩ đến hai người lần đầu tiên lại ở chỗ này, Tô Mộc vẫn có chút bất đắc dĩ.

– Hôm nay là thứ sáu. Ngày mai các người có buổi học. Nếu như có thể, tôi nghĩ anh đi là tốt nhất. Yên tâm. Tôi không phải muốn làm khó anh. Thật sự bởi vì người giảng bài ngài mai chính là tiên sinh Thái Nhã Nho của đại học Yến Kinh.

Khương Mộ Chi nói.

– Thái Nhã Nho! Thật hay giả vậy?

Tô Mộc ngạc nhiên nói. Hắn chưa từng nghe nói qua trong ban lại có danh nhân như vậy đến giảng bài. Có phần không hợp với lẽ thường.

– Anh nghĩ rằng các anh như vậy ban có thể tùy tiện ứng phó sao? Phải biết rằng lớp các anh có phần không chính quy, nhưng vẫn là do đại học Yến Kinh tổ chức. Đại học Yến Kinh sẽ chịu trách nhiệm đối với các anh, chịu trách nhiệm đối với văn bằng nghiên cứu sinh phát ra cho các anh.

Khương Mộ Chi nói.

– Nói vậy, thật sự phải đi một chuyến.

Tô Mộc cười nói.

– Vậy tôi đi đặt vé xe?

Khương Mộ Chi nói.

– Các cô ấy thì sao?

Tô Mộc nhìn lướt qua đám người Dương Di đã không có vấn đề gì nữa.

– Chuyện của các cô ấy tôi đã thu xếp xong. Lần này họ sẽ cùng chúng ta quay về trường. Đợt thực tập của họ đã kết thúc, ở lại chỗ này nữa cũng không có ý nghĩa gì. Ngày hôm nay tôi sẽ cùng họ đi làm thủ tục xin nghỉ và trả phòng. Mếu như đi, buổi chiều chúng ta ngồi giường nằm trở lại. Nói như vậy, khoảng rạng sáng ngày mai là có thể đến kinh thành.

Khương Mộ Chi nói.

– Được, vậy chuyện này để tôi làm. Tôi cũng đã lâu không ngồi xe lửa.

Tô Mộc cười nói.

– Để tôi đi mua!

Khương Mộ Chi nói.

– Được rồi. Đừng tìm cách từ chối tôi nữa. Chuyện này để tôi làm. Tôi làm dù sao cũng nhanh hơn cô. Được rồi. Ban ngày tôi còn có chút việc phải làm. Vậy buổi chiều chúng ta gặp mặt sau.

Nói xong Tô Mộc liền xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Đợi sau khi Tô Mộc rời khỏi phòng bệnh, đám người Mộc Thanh mới cười đi lên.

– Khương lão sư, đó là bạn trai của lão sư sao?

– Cái gì mà bạn trai. Giống như các em, là học trò của cô thôi.

Khương Mộ Chi cáu giận nói.

– Sinh viên? Đó chính là tình yêu giữa thầy và trò nha. Oa. Em đã nói mà. Khương lão sư là thần tượng của em. Đã không chơi thì thôi. Một khi chơi chính là kinh tâm động phách như thế. Tưởng tượng, hai người có thể sớm chiều ở chung, đóng vai lão sư sinh viên, có bao nhiêu kích thích chứ?

– Đúng vậy, đúng vậy. Khương lão sư, người này không tệ. Chuyện hắn làm cho chúng em ngày hôm qua, chúng em đều đã nghe nói. Nếu như hắn tới làm chồng của sư phụ chúng em, chúng em tuyệt đối sẽ giơ hai tay tán thành! Dương Di, bạn nói xem?

– Nghiêm trọng đồng ý!

Khi tiếng nói cười đó truyền vào trong tai Khương Mộ Chi, cô biết bọn họ đã không sao nữa. Chỉ có điều bọn họ không sao, nhưng hiện tại lại khiến cho mình không nói rõ được. Trong lòng Khương Mộ Chi cũng không có muốn giải thích nhiều, nên mặc cho bọn họ nói.

– Nhanh xuất viện thôi. Buổi chiều cô sẽ dẫn mọi người quay về trường học.

– Được rồi!

Chuyện Tô Mộc muốn làm hôm nay tất nhiên là chuyện đứng đắn. Bởi vì hắn đã hẹn Bạch Dương. Lại nói tiếp, ở thành phố Tân Khuyết mấy ngày qua, Tô Mộc cũng không làm được chuyện gì. Chỉ mới đặt mục tiêu tập trung vào tòa nhà của cục giám sát chất lượng thành phố này, thông qua lời giải thích của Tôn Mai người sinh sống ở đây, hắn biết phong phú tài nguyên nhất của thành phố Tân Khuyết là gì. Chính là đất đai! Không có thành phố nào có thể giống như thành phố Tân Khuyết, đất đai bạt ngàn.

Có nhiều đất đai, có nghĩa là thành phố Tân Khuyết có nhiều người làm nghề nông. Ở dưới tình huống như vậy, tất nhiên sẽ hình thành một số lao động nhàn rỗi. Nói thật, dưới xã hội bây giờ đã không còn cảnh gia đình nào đó bởi vì đói quá mà chết. Nếu thật sự dựa vào đất đai muốn làm giàu phát tài, cũng là chuyện rất không hiện thực. Cho nên việc cấp bách chính là đi ra nước ngoài. Chỉ cần đi ra nước ngoài. Rất nhiều lực lượng lao động của thành phố Tân Khuyết được đưa ra nước ngoài. Nói như vậy, đối với sự phát triển kinh tế của thành phố Tân Khuyết cũng có tác dụng xúc tiến!

Đương nhiên Tô Mộc vẫn tập trung mục tiêu vào đất đai của thành phố Tân Khuyết. Hắn đang suy nghĩ xem có thể thông qua chính sách lưu chuyển đất đai, lợi dụng giá trị đất đai thành phố Tân Khuyết tăng cao. Nói như vậy, vừa có thể bảo đảm nông nghiệp của thành phố Tân Khuyết ổn định, có sự phát triển rất nhanh theo trật tự, có thể kéo theo các nghiệp nghiệp khác đi tới. Chủ yếu nhất chính là, tiết kiệm sức lao động, có thể thông qua các địa phương còn lại, chân chính làm giàu, giảm bớt áp lực cho chính quyền của thành phố Tân Khuyết.

Xí nghiệp Bạch Dương dựa vào cái gì để lập nghiệp? Chính dựa vào nông nghiệp.

Xí nghiệp Phong Thực, cái tên rất giản dị, nhưng cũng đại biểu cho suy nghĩ của Bạch Dương, chính là hi vọng tất cả nông dân của thành phố Tân Khuyết có thể vĩnh viễn thu hoạch tốt. Đương nhiên hôm nay, xí nghiệp Phong Thực đã trở thành một tập đoàn, dưới sự giao thiệp với rất nhiều nghề nghiệp khác. Chỉ riêng đồ gốm sứ các loại đã có thể nói rõ vấn đề.

Trong một quán trà.

Thời gian đối với Bạch Dương mà nói vẫn tương đối thoải mái. Càng không nói ngày hôm nay hắn còn được Tô Mộc mời đến đây, tất nhiên càng không có bất cứ vấn đề gì. Khi hai người ngồi xuống, gọi một bình Bích Loa Xuân xong, Bạch Dương liền trực tiếp mở miệng.

– Tô chủ nhiệm, cảnh tượng ngày hôm qua thật sự đủ hả hận. Cũng may là cậu. Đổi lại là tôi, chắc hẳn sẽ ra tay quá nặng!

Bạch Dương cười nói.

– Đúng vậy, Bạch tổng thật sự hiểu tôi. Chỉ có điều Bạch tổng, anh không nhất thiết phải gọi tôi là Tô chủ nhiệm. Cứ trực tiếp gọi tôi là Tô Mộc là được.

Tô Mộc cười nói.

– Nói vậy, cậu cũng đừng gọi tôi là Bạch tổng Bạch tổng. Tôi cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu tuổi. Chúng ta gọi nhau là anh em đi.

Bạch Dương đủ lưu loát, bản lĩnh theo sợi dây bò về phía trước đã sớm được tôi luyện ra. Tô Mộc bên này vừa cho bậc thang, hắn đã trực tiếp nhảy lên.

Chỉ có điều bậc thang như vậy, Tô Mộc tự nguyện cho.

– Chỉ có điều Tô lão đệ. Dù sao lão đệ cũng là người bên trong thể chế. Tôi nghe nói chuyện này Liễu Sinh Nhất Hối sẽ không định bỏ qua. Hiện tại không đúng đã đưa đến cấp mặt. Lẽ nào lão đệ thật sự không sợ sao?

Bạch Dương giả vờ thâm trầm nói.

– Bạch lão ca, chúng ta đã xưng hô như vậy, nếu như lão ca còn muốn thử tôi, thật sự không có ý nghĩa gì. Tôi sợ sao? Tại sao tôi phải sợ Liễu Sinh Nhất Hối hắn. Tôi tự nghĩ mình làm đúng, không sợ Liễu Sinh Nhất Hối hắn. Đừng nói là hắn, cho dù là cha hắn đến đây, tôi vẫn nói như vậy. Đây là đất đai Thiên Triều. Hiện tại đã không phải là thời đại trước kia. Nếu như người đảo quốc thật sự dám làm xằng làm bậy, trực tiếp thu thập là được!

Tô Mộc quyết đoán nói.

– Thật hay. Nào, lấy trà thay rượu, cạn một cái!

Bạch Dương vỗ đầu gối lớn tiếng nói.

– Cạn!

Tô Mộc gật đầu nói.

Đợi qua đi lời dạo đầu, Tô Mộc và Bạch Dương bắt đầu nói chuyện nghiêm túc. Bạch Dương ban đầu không coi Tô Mộc ra gì. Đương nhiên cái không coi ra gì chính là chuyện Tô Mộc nói muốn hiểu rõ trình độ phát triển kinh tế của thành phố Tân Khuyết. Ở trong lòng Bạch Dương cho rằng Tô Mộc này thuần túy chính là một kẻ thêu hoa. Một mình anh đường đường chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, chuyện của cục giám sát chất lượng thành phố không đi điều tra, anh ở chỗ này nói những lời này, có ý nghĩa sao?

Nhưng càng nói chuyện, Bạch Dương càng ý thức được mình thật sự đã nhầm, hơn nữa nhầm rất lớn.

Bởi vì mỗi một vấn đề mà Tô Mộc nói ra, quả thực đều nói trúng tim đen, đều là vướng mắc mà xí nghiệp Phong Thực gặp phải trong quá trình phát triển. Trước kia, Bạch Dương đối với mấy vấn đề này tuy rằng cũng coi trọng, nhưng lại không biết nên giải quyết như thế nào. Bây giờ vừa nghe Tô Mộc nói như vậy, hắn nhất thời có loại cảm giác hiểu ra. Bạch Dương mới biết được mình thật sự lầm. Người trẻ tuổi trước mắt này không những có quyết đoán tuyệt đối, còn có năng lực ứng phó tương đối quyết đoán.

Không phải ai cũng có thể nắm rõ kiến thức cơ sở đối với nông nghiệp như lòng bàn tay!

Không phải ai cũng có thể biết xí nghiệp trong lúc phát triển phải vận dụng thế nào!

Không phải ai cũng có thể làm lão sư của Bạch Dương giải đáp mối nghi ngờ của hắn!

Đương nhiên, trong lúc nói chuyện, Tô Mộc cũng từ trong miệng Bạch Dương nhận được tư liệu mình muốn. Có Bạch Dương là chủ xí nghiệp ở đây, tình hình phát triển kinh tế bên trong thành phố Tân Khuyết chắc hẳn sẽ thay đổi rất rõ ràng. Hơn nữa Bạch Dương có thể đến giúp Tô Mộc, còn trực tiếp vận dụng quan hệ, trực tiếp thu thập đưa tư liệu phát triển kinh tế của xí nghiệp Phong Thực và xí nghiệp còn lại của thành phố Tân Khuyết cho Tô Mộc.

Phải biết rằng những tài liệu này tuy nói là rất phổ biến, nhưng không ai đặc biệt thu thập. Bạch Dương có thể có khả năng quan sát như vậy, đã có thể nói rõ vấn đề. Khả năng quan sát của chủ xí nghiệp như Bạch Dương thật sự đủ c xa!

Khi hai người bọn họ nói chuyện xong, đã là buổi trưa. Đúng lúc đó, Phong Ký gọi điện thoại qua, bảo muốn đưa vé xe lửa qua cho Tô Mộc. Tô Mộc thật ra không do dự, trực tiếp đồng ý. Sau khi nói ra địa điểm, hắn lại cùng Bạch Dương hàn huyên vài câu, Phong Ký mới qua tới nơi. Sau khi Phong Ký đến, quan hệ giữa Bạch Dương và Tô Mộc lại gần thêm một bước. Một bên là Bạch Dương đối với Tôn gia không bỏ không rời, một bên là bạn học cũ Tô Mộc. Có Phong Ký ở giữa xe chỉ luồn kim, bữa trưa ăn cũng rất tốt.

– Tô Mộc, biết không? Việc mình bị xử phạt đã thu lại. Hiện tại không chỉ trở về chức vụ cũ, thậm chí có tin tức nói, mình còn được đề bạt.

Phong Ký cười nói.

– Vậy thật sự phải chúc mừng cậu!

Tô Mộc cười nói.

– Cái gì mà chúc mừng không có quà như vậy chứ? Mình biết tất cả những điều này là thế nào. Bản thân là bạn học cũ, mình không nói nhiều làm gì. Trong lòng mình đều biết rõ.

Phong Ký nói.

– Đúng vậy. Nếu đã nói là bạn học cũ, vậy không nhất thiết phải nhiều lời.

Tô Mộc cười nói.

Bạch Dương hiện tại cảm thấy hâm mộ Phong Ký có thể có được người bạn học cũ giống như Tô Mộc. Phải biết rằng hoạn nạn mới thấy chân tình. Phong Ký ở thành phố Tân Khuyết này cũng không phải chỉ có một người bạn học cũ là Tô Mộc. Nhưng đối mặt với chuyện như vậy, chỉ có Tô Mộc chịu ra mặt cho hắn. Điều này còn chưa thể nói rõ vấn đề sao?

– Đúng rồi, bạn học cũ, ông ngoại mình bảo mình đưa đồ tới cho cậu.

Đang dùng cơm, Phong Ký đột nhiên nhớ tới điều gì, trực tiếp lấy từ trong túi công văn bên cạnh ra một hồ sơ túi. Hồ sơ rất dày. Nhìn qua là biết có rất nhiều.