Quan Bảng

Chương 1026: Tòa nhà đổ, đổ rồi ai dám kéo?




Điều mà người trong nước không thiếu nhất đó là tình cảm mãnh liệt!

Chỉ cần châm cho bọn họ một ngọn lửa, tình cảm mãnh liệt của bọn họ trong nháy mắt sẽ bạo phát ra. Mà trong tình cảm mãnh liệt như vậy, thù hận đối với đảo quốc không thể nghi ngờ đã xếp vị trí đầu não. Cho nên sau khi Tô Mộc phát ra một vài ảnh chụp và video, toàn bộ internet còn bùng nổ nhiệt tình hơn cả bầu không khí lúc trước. Trước đó, khi không biết gì, một vài người sẽ nói ra vài lời quá đáng. Nhưng bây giờ nếu đã biết chân tướng là thế nào, bọn họ làm sao có thể nuốt được cục tức này?

Trên internet hình thành cục diện nghiêng về một bên. Chẳng qua là hoàn toàn nghiêng về phía Tô Mộc.

Vào lúc này, chỉ cần có ai dám cả gan nói xấu Tô Mộc một câu, rất nhanh sẽ bị hacker tra ra được vị trí cụ thể, sau đó lôi kéo người đó ra. Nhất thời tất cả những người online đều kêu đánh, khí thế như vậy càng lúc càng mãnh liệt.



Tôn gia.

Hiện tại Tôn lão gia tử vẫn đang sống. Cũng bởi vì Tôn lão gia tử còn sống, cho nên Tôn gia hiện tại mới có thể có được địa vị như bây giờ. Nếu như Tôn lão gia tử vừa chết, nếu dựa vào chút thủ đoạn chính trị của Tôn gia, tuyệt đối sẽ bị cắn nuốt tới cặn xương cũng không còn.

Nói trắng ra Tôn gia vẫn không có người nào có thể gánh vác trọng trách. Cho dù là Tôn Văn Nhạc hiện tại đang đứng ở vị trí cao nhất, nhưng khả năng chính trị của hắn vẫn khiến Tôn lão gia tử lo lắng.

Ầm!

Tôn lão gia tử luôn luôn rất hiền hòa bây giờ đã thật sự phẫn nộ!

Khi ở trên internet, tin tức che trời lấp đất truyền tới, Tôn lão gia tử đã biết chuyện là thế nào. Mặc dù Tôn Văn Nhạc tự cho rằng làm rất bí ẩn, nhưng phải biết rằng ở trong Thiên Triều, mối quan hệ giữa Tôn Văn Nhạc và Liễu Sinh Tỉnh Thôn, nếu như thật sự muốn điều tra, vẫn có thể dễ dàng tra ra được. Quan hệ như vậy, Tôn lão gia tử lại thật sự không biết. Bởi vì sau khi lui ra, Tôn lão gia tử gần như không quản sự vụ trong nhà.

Ai ngờ chính vì thả lỏng như vậy đã mang đến tai họa cho Tôn gia.

– Nói một chút xem các người làm những chuyện ngu xuẩn gì. Năm đó chúng ta liều mạng đánh đuổi đám súc sinh đảo quốc kia ra ngoài. Các người hiện tại thì hay rồi, không ngờ lại mời bọn họ đến. Các người nói đây là chiêu dẫn dụ thương nhân nước ngoài tới đầu tư. Tôi chấp nhận. Nhưng tôi thật không ngờ, đám súc sinh kia làm ra chuyện như vậy, các người không những không muốn trừng trị bọn họ, còn suy nghĩ làm thế nào động tới người Thiên Triều. Chẳng lẽ Tô Mộc làm chuyện này là sai sao? Chẳng lẽ các người không khiến tôi trở thành tội nhân của dân tộc thì không chịu nổi sao?

Tôn lão gia tử gầm thét.

Tôn lão gia tử xuất thân từ quân đội, cho nên đối với người đảo quốc cũng không có bao nhiêu thiện cảm.

Biết Tôn lão gia tử hiện tại thật sự đang trong cơn giận, cho nên đám người Tôn Văn Nhạc đều ngậm miệng. Không có người nào dám xông vào rủi ro lúc này. Nhưng bọn họ không xông vào, không có nghĩa là Tôn lão gia tử sẽ buông tha bọn họ như vậy.

– Các người đều tự giải quyết cho tốt đi. Chuyện lần này tôi sẽ nói chuyện với bên trên. Các người còn quá non, không biết đấu tranh chính trị hiểm ác đáng sợ tới mức nào. Các người này đi bước cờ này thật sự là nước cờ dở, là một nước cờ muốn thối bao nhiêu có bấy nhiêu. Bây giờ điều tôi có thể làm chính là cố gắng cứu vãn lại mặt mũi cho các người. Nhưng tôi nghĩ cơ hội như vậy cũng rất ít. Các người nếu như vẫn như vậy, sau này Tôn gia chỉ sợ sẽ xuống dốc.

Tôn lão gia tử nói xong những lời này liền xoay người rời khỏi.

Khi ở đây chỉ còn lại những người trong dòng chính của Tôn gia, mọi người đều nhìn về phía Tôn Văn Nhạc. Quan hệ giữa Tôn Văn Nhạc và Liễu Sinh Tỉnh Thôn, bọn họ đều biết. Bọn họ cũng hiểu, sự nghiệp của Tôn gia hiện tại gần 90% đã liên kết mật thiết với đảo quốc. Nói thật, phát sinh chuyện như vậy, việc kinh doanh của Tôn gia bọn họ nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Nếu thật sự là như vậy, bọn họ chẳng phải sẽ tổn thất một số tiền lớn sao.

Tô Mộc làm sao, bọn họ không có người nào quan tâm. Điều bọn họ quan tâm chỉ là lợi ích của mình.

Gia tộc như vậy, nếu như thật có thể cường thịnh, mới thật sự là chuyện lạ.

– Ba, làm sao bây giờ?

Tôn Nguyên Bồi nhìn những người còn lại đều bỏ đi, sau đó khẽ hỏi.

– Có thể làm sao nữa? Lần này đoán chừng là phải ra máu lớn.

Tôn Văn Nhạc bất đắc dĩ cười khổ. Lại nói tiếp, lựa chọn lần này thật sự một khoản thất bại thảm hại. Sớm biết như vậy, cho dù đánh chết Tôn Văn Nhạc cũng sẽ không làm như vậy. Tôn Văn Nhạc có cảm giác như mình mang đá đập chân mình. Là mình bảo bộ tuyên truyền phối hợp. Hiện tại xem ra, người của Tôn gia trong bộ tuyên truyền cũng sẽ bởi vì sự kiện lần này mà hoàn toàn bị quét ra khỏi cục.

Chẳng lẽ lần này Tôn gia thật sự phải mất máu lớn sao?

Tôn Văn Nhạc lần đầu có ảo giác, Tô Mộc thật sự chính là một sao Tang Môn!

Khi trên internet dấy lên trận đại chiến này, Tô Mộc đã xuất hiện ở biệt viện Tây Sơn, đứng ở trước mặt Từ Trung Nguyên. Từ Trung Nguyên rất thoả mãn nhìn về phía Tô Mộc, mỉm cười nói:

– Cháu làm rất tốt!

– Gia gia, ngài đừng giễu cợt cháu. Hiện tại tôn tử của ngài đã nổi tiếng rồi. So với những minh tinh kia sợ rằng cũng sáng chói hơn nhiều.

Tô Mộc cười khổ nói.

– Ha ha, trở thành người nổi tiếng có gì không tốt? Mặc dù bây giờ tuổi cháu còn trẻ, cũng đã là chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy. Nhưng phải biết rằng ở bên trong cơ quan ở đây, có không ít cán bộ cấp chính xử bằng tuổi cháu. Lại nói, cháu cũng không phải dựa vào quan hệ đi lên. Cháu là dựa vào thành tích thật sự. Nếu như lần này kéo được người ra, có thể tôn cháu lên, tất nhiên là một chuyện tốt. Xã hội này rất cần chính là năng lực. Cháu vừa vặn sẽ sắm vai nhân vật như vậy.

Từ Trung Nguyên cười nói.

– Gia gia, ngài nói xem cháu đi ở trên đường, có thể bị người ta chen chúc tới chụp ảnh đòi ký tên hay không?

Tô Mộc nói.

Nhìn vẻ mặt cầu xin như vậy, Từ Trung Nguyên cười ha ha.

Mình nhận lấy người cháu nuôi này, vẫn thật sự một người kỳ diệu!

Chỉ có điều sau khi cười xong, thần sắc Từ Trung Nguyên bắt đầu rất nhàn nhã hỏi:

– Chuyện lần này, cháu hiểu có chuyện gì xảy ra không?

– Biết. Là người của Tôn gia!

Tô Mộc nói thẳng. Ở trước mặt Từ Trung Nguyên, Tô Mộc không nhất thiết phải che che giấu giấu. Rất nhiều chuyện thông qua Từ Trung Nguyên, có thể càng phân tích rõ ràng hơn. Lại nói, Tô Mộc cũng muốn thông qua Từ Trung Nguyên thăm dò một chút tin tức, xem lần này Tôn gia sẽ làm sao.

– Không sai, là người của Tôn gia. Thật không ngờ gia hỏa Tôn Đại Pháo này là anh hùng hảo hán, con cháu lại xuất hiện đám bùn nhão không thể đắp nổi tường như vậy.

Từ Trung Nguyên hoàn toàn không che giấu sự khinh thường trong lòng.

– Gia gia, lần này Tôn gia sẽ ra sao?

Tô Mộc hỏi.

– Cháu nói xem?

Khi Từ Trung Nguyên nói tới đây, trong mắt chợt ánh lên vẻ sắc bén.

– Gia gia đã cảnh cáo Tôn gia, để cho bọn họ không trêu chọc cháu. Ai ngờ bọn họ vẫn làm như vậy. Hơn nữa còn liên thủ với đảo quốc làm chuyện này. Cho nên, đợi sau khi chuyện này qua đi, Tôn gia Tôn Văn Nhạc sẽ gặp từ vị trí thị trưởng Ma Đô lui ra. Mấy quan lớp cấp tỉnh bộ còn lại trong Tôn gia cũng sẽ bị điều tới vị trí nhàn rỗi.

Danh tác!

Thật sự là thủ bút lớn!

Tô Mộc mặc dù trước đó từng có chút suy đoán, nhưng bây giờ nghe từ trong miệng Từ Trung Nguyên nói ra những lời này, hắn cũng không tránh khỏi cảm thấy chấn động. Điều này có ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa là sau khi Tôn gia trải qua lần này, rất có thể sẽ không gượng dậy nổi. Khí số của Tôn gia cũng vì vậy mà hoàn toàn bị tắt. Vị trí của Tôn gia để trống, các gia tộc khác nhất định sẽ tranh đoạt. Đến lúc đó chỉ cần hình thành một sự cân đối, Tôn gia còn muốn xoay người, chính là khó khăn càng thêm khó khăn.

Đây cũng là tính tàn khốc trong đấu tranh chính trị!

Tô Mộc cũng không cho là Tôn gia xuống dốc, đều là vì mình. Nếu thật sự là như vậy, cũng có chút quá xem trọng mình. Xem ra liên hệ Tôn gia và đảo quốc, đã khiến cho cao tầng Thiên Triều thất vọng về Tôn gia. Nếu như không phải nghĩ tới sự cống hiến của Tôn lão gia tử, Tôn gia nhất định sẽ bị dọn dẹp càng thảm hại hơn.

– Tôn gia, sắp kết thúc!

Tô Mộc cảm khái nói.

– Từ trước tới nay, trong Thiên Triều không có bất kỳ một gia tộc nào có thể vĩnh viễn phát triển an toàn. Cũng chỉ có không ngừng thay đổi máu mới như vậy, mới có thể bảo đảm cho Thiên Triều khỏe mạnh, phát triển có trật tự. Tôn gia như vậy là tự chuốc họa vào thân, không trách được bất kỳ kẻ nào. Chỉ có điều chỉ cần Tôn Đại Pháo còn sống, Tôn gia sẽ áo cơm không lo. Về điểm ấy thật ra không cần hoài nghi.

Từ Trung Nguyên nói.

– Vâng, cháu biết gia gia!

Tô Mộc nói.

Sự kiện Tô Mộc đánh người sôi trào, ở trong tình cảnh đó đã nghịch chuyển, hoàn thành xoay người một cách hoa lệ. Tô Mộc ở trong kinh thành tiếp tục đi học.

..

Trong lãnh sự quán, sắc mặt Liễu Sinh Tỉnh Thôn cũng âm trầm đáng sợ. Bởi vì ngay vừa rồi, hắn nhận được điện thoại từ đảo quốc gọi tới, khiển trách hắn một trận. Liễu Sinh Tỉnh Thôn thật sự không nói được gì. Ai có thể ngờ được, chuyện tưởng rằng nắm chắc phần thắng, lại gặp phải bước ngoặt lớn như vậy.

Không ngờ trong tay Tô Mộc có chứng cứ! Những chứng cớ này lại không thể cãi lại như vậy! Sớm biết có những chứng cớ này, tôi tuyệt đối không làm như vậy!

Đương nhiên Liễu Sinh Tỉnh Thôn chắc sẽ không bởi vì chuyện như vậy mà bị triệu hồi về nước. Nếu quả thật là như vậy, ngược lại phía bên đảo quốc có phần đuối lý. Quốc gia giả nhân giả nghĩa này, trừ phi đánh cho bọn họ sợ, bằng không bọn họ vĩnh viễn sẽ không thừa nhận sai lầm.

– Chẳng lẽ chuyện này cứ dừng lại như vậy sao?

Liễu Sinh Nhất Hối không cam lòng nói.

– Câm miệng!

Liễu Sinh Tỉnh Thôn mắng:

– Tất cả đều là con trêu chọc ra. Nếu như không phải bởi vì con quá háo sắc, sao có thể phát sinh chuyện như vậy được? Con có biết, bởi vì con lỗ mãng, khiến đảo quốc chúng ta phải tự nguyện tổn thất bao nhiêu không? Chỉ riêng Tôn gia bị dọn ra khỏi cục, có nghĩa là đầu tư của chúng ta trong bao nhiêu năm qua đã hoàn toàn bị hủy. Bây giờ con còn dám ở chỗ này kêu to gọi nhỏ với cha sao? Con sớm bò trở lại cho cha, đàng hoàng một chút. Đừng tiếp tục gây chuyện thị phi. Bằng không cha sẽ trực tiếp tống con về nước.

– Vâng!

Liễu Sinh Nhất Hối vội vàng nói.

Một tòa nhà nói đổ là sẽ đổ xuống. Muốn khiến tòa nhà này không đổ xuống, chỉ có một biện pháp. Chính là nền móng của tòa nhà phải vững chắc. Giống như hiện tại, không quan tâm Tôn Văn Nhạc hay Liễu Sinh Nhất Hối, người như bọn họ, con cháu không có một người nào có thể lấy ra tay, như vậy bọn họ xuống dốc thật sự đừng mong có thể xoay người.

Vấn đề giáo dục con cháu, xây dựng đội ngũ đoàn hệ đều là nhân tố có quan hệ đến sự tồn tại vĩnh viên của tòa nhà.