Quan Bảng

Chương 1059: Trấn hắc tước




Bàng Chấn Kỳ muốn nói gì, kỳ thật các ủy viên đều biết. Một khi hắn mở miệng, ý nghĩa hội nghị thường ủy hôm nay đã chấm dứt. Nhưng kết quả này làm cho thật nhiều người rớt vỡ kính mắt. Tương Hoài Bắc làm phó chủ tịch thường vụ, mới nhậm chức liền được phân công quản lý huyện Hoa Hải. Chuyện như vậy chưa từng xảy ra trong lịch sử Tây Phẩm thị.

Cho nên nội dung hội nghị không qua bao lâu đã truyền khắp quan trường Tây Phẩm thị. Toàn bộ những người biết tin tức này đều cảm thấy vô cùng nghi hoặc, suy đoán rốt cục Tương Hoài Bắc muốn làm gì.

Lúc này diễn viên gây ra sự kiện kia đang gọi điện thoại cho Tô Mộc.

Lão đệ, lần này đại ca toàn bộ phải nhờ vào cậu đó.

Tương Hoài Bắc nói.

Tương ca, anh nói gì vậy, anh yên tâm, nếu anh đã dám có lòng tin như thế, tôi làm sao lại kéo chân sau của anh đây? Chỉ cần không có ai hạ ngáng chân tôi, tôi cam đoan ở trong thời gian ngắn nhất đem kinh tế huyện Hoa Hải hoàn toàn phát triển!

Tô Mộc quyết đoán nói.

Trong lòng cậu có phải đã có ý tưởng rồi không?

Đôi mắt Tương Hoài Bắc tỏa sáng.

Phải, tôi đã có ý tưởng bước đầu về việc phát triển huyện Hoa Hải, chỉ cần xác minh là có thể chấp hành. Tương ca, chậm nhất nửa tháng tôi sẽ giao cho anh một phần kế hoạch thư đầy đủ. Chậm nhất một tháng tôi có thể làm cho trong huyện chân chính vận chuyển.

Tô Mộc tự tin nói.

Tốt!

Tương Hoài Bắc vui vẻ nói.

Tương Hoài Bắc biết rõ năng lượng của Tô Mộc, chỉ nói về quan hệ với Trịnh Mục đã đủ cho hắn có tư cách nói ra lời này. Nếu thật sự không được, chẳng lẽ Trịnh Mục có thể trơ mắt nhìn Tô Mộc gặp khó khăn hay sao? Nói thế nào cũng đưa tài chính đầu tư giúp hắn phải không? Hơn nữa Tương Hoài Bắt thật sự tin tưởng Tô Mộc, bởi vì một khi Tô Mộc chân chính muốn làm việc gì, cường thế tới mức mà người bình thường không thể tưởng tượng.

Cúp điện thoại, khóe môi Tô Mộc không khỏi hiện lên nụ cười bất đắc dĩ. Tương Hoài Bắc thật sự đủ can đảm, vừa nhậm chức lại dám đưa ra quyết đoán như thế. Xem chừng hiện tại trong thành phố đều đang nghĩ, nghi ngờ Tương Hoài Bắc có phải bị choáng váng hay không? Vì sao làm ra chuyện như vậy? Đúng là một tên lỗ mãng a! Nhưng Tô Mộc lại biết, Tương Hoài Bắc tin tưởng mình sẽ không sai!

Huyện Hoa Hải, nhất định phải phát triển!

Nghĩ tới đây, Tô Mộc bấm dãy số, đợi bên kia nghe máy, liền truyền ra tiếng cười khanh khách:

Sư đệ, anh đang muốn chơi trò gì đây? Chờ mãi không thấy gọi, lại đột ngột gọi như thế.

Đột ngột? Thật đột ngột sao?

Tô Mộc bất đắc dĩ hỏi.

Đương nhiên đột ngột, anh không biết sao? Vừa rồi người ta đang đi nhà vệ sinh đâu!

Mộ Dung Cần Cần cười nói.

Khụ khụ!

Tô Mộc nghe được liền ho khan, sư tỷ, mặc dù quan hệ giữa chúng ta khá thân thiện, nhưng cô cũng không cần chơi trò này đi, lại đi câu dẫn tôi?

Nói chính sự, tôi có một kế hoạch, cô suy nghĩ thế nào?

Tô Mộc nói.

Kế hoạch gì?

Mộ Dung Cần Cần vui vẻ hỏi.

Là như vậy…

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Tô Mộc càng thêm tin tưởng. Kỳ thật địa lý cùng tài nguyên của huyện Hoa Hải không kém, không có địa phương nào có khí hậu thích hợp như nơi này. Chỉ cần biết tận dụng núi lớn kia, là có thể đem nơi nào sáng tạo thành khu kinh tế phát triển. Muốn làm được điều này, phải xem kỹ năng của Tô Mộc.

Chủ tịch, dựa theo lời phân phó của ngài, hiện tại chúng ta có thể khởi hành đi xuống điều nghiên, không biết ngài muốn đi hương trấn nào trước?

Lư Đào gõ cửa đi vào hỏi.

Hiện tại đã sắp giữa trưa, sáng nay không đi, để chiều đi, ăn cơm xong lên đường là được. Lư chủ nhiệm, anh không cần đi theo, nơi này dù sao cũng phải có người lưu lại.

Tô Mộc nói.

Chủ tịch, để tôi đi theo ngài, dù sao tôi quen thuộc nơi này hơn. Bên cạnh ngài không có thư ký, có chuyện gì xử lý không tiện. Về phần ủy ban, sẽ không xuất hiện sự tình gì. Cho dù có cũng có thể điện thoại liên hệ.

Lư Đào nói.

Còn chưa tới nỗi nào!

Nếu vừa rồi Lư Đào thật sự lưu lại theo lời của Tô Mộc, giá trị của hắn ở trong lòng Tô Mộc sẽ biến nhẹ hơn. Mặc dù Tô Mộc muốn dùng Lư Đào, nhưng cũng không cần người chỉ biết nói chuyện. Người như vậy Tô Mộc không thích đi theo mình.

Tốt lắm, chuẩn bị, một giờ rưỡi chiều chúng ta xuất phát!

Tô Mộc nói.

Được!

Lư Đào cực kỳ hứng thú đáp.

Một giờ rưỡi chiều.

Đoạn Bằng lái xe, Lư Đào ngồi vào vị trí cạnh tài xế, chiếc xe rời khỏi tòa lầu ủy ban huyện đi thẳng tới trấn Hắc Tước nổi danh là hương trấn nghèo khó nhất huyện Hoa Hải. Trấn Hắc Tước có địa vị thật xấu hổ trong huyện, nếu như nói huyện Hoa Hải nằm lót đáy trong Tây Phẩm thị, như vậy trấn Hắc Tước cũng nằm cuối cùng trong huyện Hoa Hải. Nhưng trấn Hắc Tước này nghe nói từng có một đoạn lịch sử huy hoàng ngày trước.

Hắc Tước, không biết là vị hầu tước được phong từ triều đại nào, cho nên nơi này mới có tên như thế. Nhưng khổ nỗi chính là không ai biết vị hầu tước kia thuộc niên đại nào. Anh nói hương trấn của các anh có một vị hầu tước, nhưng thậm chí ngay cả tư liệu cơ bản nhất cũng không hề lưu lại chút nào.

Thế cho nên hiện tại trấn Hắc Tước chỉ gánh vác lên danh nghĩa mà thôi.

Kỳ thật Tô Mộc lựa chọn đi trấn Hắc Tước đầu tiên cũng không phải tùy ý, bởi vì hắn biết nơi này nổi danh kỹ thuật trồng hoa. Nhắc tới kỹ thuật này, mỗi nhà trong trấn đều biết, mà nơi này cũng trồng đủ loại hoa. Nhưng đây chỉ là sự tình trước kia, hiện tại cho dù trong trấn có người giỏi trồng hoa, cũng chỉ có lớp người già, thanh niên đều đã chạy ra ngoài làm công.

Chủ tịch, bí thư trấn ủy Hắc Tước tên Dương Hòa Tô, trấn trưởng là Trương Phượng Lâm. Dương Hòa Tô là do Lý bí thư đề bạt, mà Trương Phượng Lâm trước giờ là trưởng trấn, có tư cách lão.

Lư Đào thấp giọng hội báo.

Lư Đào xem như là bách sự thông trong huyện Hoa Hải, nhắc tới nhân sự hay chuyện gì xảy ra trong quan trường nơi này, Lư Đào hầu như đều biết. Người như hắn ở lại ủy ban huyện thật có chút đáng tiếc, nếu đặt lên địa phương cao hơn thì càng hữu dụng.

Nhưng lời này cũng đã tiết lộ rất nhiều chuyện, cho dù là hương trấn nghèo khó như trấn Hắc Tước, Lý Tuyển cũng không buông tha, thậm chí bí thư trấn ủy cũng là người của mình, có thể thấy được Lý Tuyển thật sự có tâm tư với huyện Hoa Hải, nếu không sẽ không làm ra hành động như vậy.

Nếu nói như vậy, Trương Phượng Lâm biết rõ ràng chuyện trong trấn Hắc Tước.

Tô Mộc nói.

Dạ!

Lư Đào gật đầu đáp.

Vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, chuyển một vòng trong trấn Hắc Tước, sau đó đi sâu vào trong các thôn xóm chuyển thêm một vòng rồi nói sau.

Tô Mộc nhắc tới là dừng, không có ý tứ tiếp tục nói về đề tài này.

Hiểu được!

Mặc dù Đoạn Bằng không quen thuộc trấn Hắc Tước, nhưng có Lư Đào đi chung là được. Nói thật, hiện tại Tô Mộc thật sự hài lòng với Lư Đào. Không phải ai cũng có thể hoàn toàn quen thuộc mỗi địa phương trong huyện Hoa Hải như vậy, Lư Đào lại làm được như thế, ít nhất nói rõ hắn là người muốn làm việc thực tế. Nếu không dựa theo thân phận chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện của hắn, cũng không cần nhúng tay vào việc này.

Lão Lư, tôi phát hiện anh vô cùng quen thuộc trấn Hắc Tước đâu.

Tô Mộc thay đổi xưng hô, dặn Lư Đào gọi hắn là lão bản, bởi vì nếu lộ ra ngoài sẽ gây ra phiền toái không cần thiết. Muốn giải quyết cũng chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu sẽ làm mục đích đi điều nghiên lần này của Tô Mộc sẽ không còn ý nghĩa gì.

Đương nhiên quen thuộc, bởi vì tôi là người ở đây mà!

Lư Đào cười nói.

Anh là người trấn Hắc Tước?

Tô Mộc ngoài ý muốn nói.

Phải, tôi là người trấn Hắc Tước!

Lư Đào gật đầu nói:

Từ nhỏ tôi sinh sống trong trấn Hắc Tước, sau khi tham gia công tác tôi cũng rời khỏi trấn, cho tới bây giờ trở thành chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện, mỗi khi nhắc tới trấn Hắc Tước tôi đều có chút hướng tới. Nếu lần này không phải đi cùng lão bản, bản thân tôi cũng không biết khi nào mình mới có thể trở về một chuyến.

Nguyên lai là như vậy!

Rất nhanh ba người đã đi tới trấn Hắc Tước. Bởi vì không có ai biết Tô Mộc đi xuống điều nghiên, cho nên trong trấn không có gì chuẩn bị. Loại tình cảnh chân thật hiện giờ mới là điều mà Tô Mộc muốn nhìn thấy.

Trong trấn Hắc Tước không có xí nghiệp gì lớn, thậm chí xí nghiệp nhỏ cũng không có vài nơi. Về kỹ thuật trồng hoa, thật như lông phượng sừng lân. Từng nhà ngoại trừ trồng ít hoa kiểng, tình huống trồng hoa quy mô không nhìn thấy.

Không phải đâu?

Chẳng lẽ trong trấn Hắc Tước, thật sự không ai muốn kế thừa tay nghề truyền thống sao?

Nếu thật sự là như thế, sẽ gây trở ngại không nhỏ tới kế hoạch của Tô Mộc.

Ngay lúc Tô Mộc sắp mất hẳn lòng tin, một thanh âm từ trong một ngôi nhà gần đó vang lên. Chính là thanh âm này đã khơi dậy tâm tình của Tô Mộc một lần nữa.