Quan Bảng

Chương 1291: Cuộc đời này hoàng đế không tảo triều




Đang chờ những lời này của em đây!

Tô Mộc ở trong phòng nghe được lời nói của Lạc Lâm, đáy lòng cảm động, mà hắn cũng biết Tô Thấm muốn làm gì. Tiểu yêu tinh kia thật biết gây sức ép, kéo một vòng lớn chỉ vì làm mình vui vẻ. Cần gì chứ? Cho dù không chơi trò song phi, mình cũng thích các nàng. Hắn luôn như vậy, nếu không cách nào bảo hộ được tình yêu, thật sự quá mức thất bại.

Tô Mộc biết mình là quan chức, không nên có quá nhiều dây dưa trong phương diện này. Nhưng hắn cũng không quan tâm, dù vì những hồng nhan tri kỷ bên người, hắn nhất định phải đi về phía trước, bởi vì hắn hiểu thật rõ ràng, chỉ khi nào đi càng cao thì mới có thể biến vấn đề trở nên đơn giản.

Có phải sẽ vào hay không?

Đúng vậy, sắp vào rồi!

Hì hì!

Tô Thấm không nhịn được bật cười run rẩy cả người, thân thể bước tới một bước, xem như đối mặt với Lạc Lâm. Lạc Lâm đã có thể cảm giác được mùi hương trong tóc Tô Thấm đang truyền vào mũi nàng.

Mặc dù cảm thấy mất tự nhiên, nhưng Lạc Lâm vẫn quật cường không lui ra sau, lúc này nếu nàng thối lui, cũng ý nghĩa triệt để bỏ qua Tô Mộc, ý nghĩa mất đi quyền nói chuyện trước mặt Tô Thấm.

Chuyện này nàng tuyệt đối không cho phép xảy ra!

Vì vậy nàng vẫn kiên trì!

Lạc Lâm, vừa rồi chỉ đùa với em thôi, nói vậy hiện tại em cũng đoán được, chị cũng như em, đều là nữ nhân của Tô Mộc!

Tô Thấm cười nói.

Thật sao?

Dù đã có suy đoán, nhưng khi chính tai nghe Tô Thấm thừa nhận, Lạc Lâm thật khó thể tưởng tượng, làm sao lại như thế? Tô Thấm cũng là nữ nhân của Tô Mộc, nói như vậy toàn bộ nghi hoặc đều có thể giải thích rõ ràng.

Vì sao Tô Thấm gọi điện cho Tô Mộc?

Vì sao Tô Mộc vừa nhận được điện thoại thì lập tức chạy tới?

Đương nhiên là sự thật, chẳng lẽ chị cần nói dối loại chuyện này sao?

Tô Thấm cười híp mắt nói, ngón tay giơ lên lướt qua khuôn mặt Lạc Lâm, đẩy cằm nàng, trong mắt toát ra vẻ hâm mộ.

Nói thật, em trẻ tuổi lại xinh đẹp hơn chị nhiều, còn nhận thức Tô Mộc từ nhỏ, việc này chị không cách nào so với em. Nhưng cũng như em vừa mới nói, em nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì Tô Mộc, chị cũng như vậy. Cho nên chúng ta phải thật sự đi làm mà không chỉ nói bằng miệng.

Tô tỷ, chị làm cái gì vậy?

Lạc Lâm thật sự không chịu nổi loại không khí như thế, nhưng trong lòng chợt nổi lên khát vọng, không ngừng kích thích nàng, làm nàng đắm chìm ở bên trong.

Làm gì? Đương nhiên là làm chuyện cần làm, chúng ta...

Ô a! Thật vậy chăng?

Lạc Lâm giật mình, nàng thật sự không ngờ mình nghe được lời này trong miệng Tô Thấm, khuôn mặt đã sớm đỏ bừng lên.

Sao vậy? Vừa rồi không phải em đã nói có thể làm bất cứ chuyện gì cho Tô Mộc sao? Hiện tại đã muốn đổi ý sao?

Tô Thấm cười hỏi.

Không phải đổi ý, nhưng mà việc này...

Lạc Lâm chần chờ, chẳng qua khi nàng thấy vẻ tươi cười của Tô Thấm, đột nhiên cảm thấy buồn bực.

Dựa vào cái gì?

Không phải là song phi sao?

Không phải chưa từng làm, nhưng vì sao mỗi lần đều là người khác nói ra, mà nàng phải phối hợp. Không được, cho dù là làm, phải do nàng chủ động. Chỉ có chủ động mới làm Tô Mộc cảm giác được, nàng đang lấy lòng hắn mà không phải vì người khác khuyên bảo mới đi làm như thế.

Lạc Lâm trực tiếp vươn tay bắt lấy ngọn núi của Tô Thấm, trong tiếng thở gấp của Tô Thấm, khuôn mặt Lạc Lâm lộ ra nụ cười quỷ dị.

Tô tỷ muốn chơi song phi tới như vậy sao? Được, nếu muốn chơi, chúng ta thí nghiệm trước, để em dạy chị cái gì gọi là song phi!

Tô Thấm thật hết lời để nói!

Lúc này nàng chỉ biết rên rỉ lên!

Thật sự đúng là đông cung đồ sống a!

Tô Mộc đã tháo xuống khăn che mắt, dựa vào cửa quan sát hai cô gái đã động tình, khóe môi tươi cười. Nữ nhân của hắn thích chơi trò bách hợp, hắn cũng không để ý, dù sao xem như gia tăng tình thú trên giường. Nhưng nếu là cùng người khác, hắn quả quyết sẽ không gật đầu.

Hai vị, đùa thật lớn nha! Có phải không đem anh để trong lòng hay không! Không được, anh cảm thấy hai người đang gây hấn với quyền uy của anh nghiêm trọng, là vũ nhục tôn nghiêm của anh, cho nên phải chấp hành gia pháp! Đều qua đây đi! Anh phải trọng chấn quyền làm chồng, ai bảo hai người hồ nháo!

Thanh âm đột nhiên vang lên lập tức làm Lạc Lâm muốn hét lớn, nhưng khi nàng nhìn thấy người đứng dựa cửa phòng nói chuyện là ai, hai mắt trợn tròn xoe.

Sao lại như thế?

Vì sao Tô Mộc xuất hiện ở nơi này?

Quả thật là xấu hổ, một màn vừa rồi bị hắn nhìn thấy hết rồi đi?

Nghĩ tới đây Lạc Lâm chỉ muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Tô Thấm ôm cổ, ngay lập tức một mùi hương như hoa lan truyền tới.

Vừa rồi không phải đùa rất vui sao? Sao bây giờ lại thẹn thùng? Lạc Lâm, em mới nói em có thể làm bất cứ chuyện gì, không phải em còn rất chủ động sao? Sao bây giờ xấu hổ? Nếu em xấu hổ, vậy lưu Tô Mộc cho một mình chị đi thôi!

Nói xong Tô Thấm liền đi về hướng Tô Mộc, Lạc Lâm nhìn thấy nàng bắt đầu ôm Tô Mộc, trong lòng chợt nổ tung.

Không được, Tô Mộc là của mình, mình tuyệt đối không cho ai cướp đi!

Mình phải cướp về!

Không phải là song phi sao?

Ai sợ ai?

Mình cũng từng chơi qua, chẳng lẽ còn sợ hãi!

Tô Mộc, chờ em!

Tô Mộc, em cũng vậy!

Đương!

Cửa phòng đóng lại, trên giường truyền ra thanh âm rên rỉ gọi mời...

Tô Mộc im lặng nằm giữa hai cô gái, tay bồng tay bế, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

Nếu được hưởng mãi mùi vị như thế, cuộc đời này hoàng đế không tảo triều!