Quan Bảng

Chương 1663: Hồ điệp vũ, yến song phi




Một phòng xuân quang, cực kỳ quyến rũ.

Khi Tô Mộc xuất hiện tại nơi này, nhìn cửa phòng bật mở, đập vào mắt là cảm giác này. Hiện tại Tô Mộc rất muố cảm ơn lúc trước Chu Phụng Tiền Chu lão sắp xếp chỗ cho hắn là huyện Ân Huyền, vị trí địa lý đúng là khá tốt.

Nếu không phải bởi vì nơi này là huyện Ân Huyền thi sao Tô Mộc có thể trong thời gian ngắn ngủi lái xe từ thị trấn chạy tới Đan Hán thị,có mặt tại đây?

Nhưng xuân quang trước mắt khiến Tô Mộc câm nín. Rất quá đáng, hai người có cần không kiêng nể vậy sao?

Ai nhìn bộ dạng của các người đều biết là vừa mới làm cái kia, thấy không? Trên mặt hai người còn ửng hồng sau khi cao trào.

Có chuyện như vậy mà các người không chờ ta, chẳng lẽ ta không đem lại sung sướng hơn là hai người tự cọ xát nhau sao? Cây trường thương của Tô Mộc ta là ăn chay sao? Thật là làm tổn thương lòng tự tôn nam nhân của ta.

So sánh với tâm tình đó là Tô Mộc không quá để bụng Chu Từ và Lạc Lâm cọ sát nhau. Hai người dù gì la nữ nhân, vì thế mà Tô Mộc không có nhiều kiêng kỵ.

Chu Từ nói:

- Như thế nào? Đứng ở nơi đó làm cái gì? Chẳng lẽ chờ chúng ta mời ngươi lại đây sao? Được rồi, ta mời đây., đại lão gia, hoan nghênh trở về!

Chu Từ chạy chậm tiến lên, phong tình sau khi tỉ mỉ trang điểm vào lúc này toát ra hết.

Không nói thứ khác, chỉ nhìn váy ren dài mỏng khêu gợi dụ dỗ đủ làm Tô Mộc nhìn thẳng mắt.

Năm tháng này rất tốt!

huyện Ân Huyền thật là tuyệt.

Tô Mộc thầm cảm thán, vì lúc này hắn không biết dùng ngôn ngữ gì để hình dung tình cảnh trước mắt. Hoặc bây giờ nói gì đều sáo rỗng, nếu vậy chẳng bằng dùng động tác rõ ràng nhất thay lời nói.

Lạc Lâm không đợi Tô Mộc nói chuyện đã đứng dậy đi hướng phòng ngủ:

- Ta mệt rồi, muốn ngủ.

Lạc Lâm đóng sầm cửa phòng.

Tô Mộc khó hiểu:

- Chuyện gì vậy?

Chu Từ cười tủm tỉm:

- Chắc xấu hổ.

Tính cách Chu Từ theo kiểu rộng rãi, khi ở chung với Tô Mộc thì tùy tính nhiều, nàng không có nhiều ý tưởng với hắn nên rất tự nhiên.

- Ngươi đói chưa? Ta chuẩn bị đồ ngon đây, ngươi có muốn ăn chút lót dạ không?

Chu Từ vừa nói vừa đi hướng bàn ăn.

- A!

Ai ngờ Tô Mộc kéo Chu Từ lại, trong tiếng cười của nàng đầu gần sát, hít vào hơi thở quen thuộc, cảm nhận nãon ngọc ôn hương, hắn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

- Hiện tại ta chỉ muốn ăn nàng rồi tính. Đi, vào phòng ngủ!

- Đi đâu? Phòng ngủ của ta ở bên kia.

- Qua bên kia không vui, chút nữa vẫn sẽ phải lại đây, chăn lớn ngủ cùng nhau!

- Ha ha, ta thích!

- Ai cho hai người đi vào, mau ra ngoài cho ta!

- A!

- Ưm!

Điên loan đảo phượng!

Phúc vũ phiên vân!

Đây không phải lần đầu tiên Tô Mộc hưởng thụ cảm giác song phi, giờ lại nhấm nháp nó vẫn cảm thấy rất kích tình.Tô Mộc biết Lạc Lâm, Chu Từ rất cố gắng, nhìn động tác của bọn họ là biết, không chừng thật sự tham klhảo phim kỵ binh của đảo quốc.

Tư tế kích thích đó, động tác chết người đó, tiếng rên rỉ hút hồn đó làm Tô Mộc kích tình trút ra. Giờ Tô Mộc đang trong trạng thái kích động bùng nổ nhất, tiếng hét thoải mái cuối cùng vang lên, hắn trái ôm phải ấp nằm trên giường.

Tô Mộc đốt điếu thuốc thơm, Tô Mộc nhìn Lạc Lâm cười hỏi:

- Đã bảo nàng đừng ở chung với Từ tỷ, nhìn xem, có phải nàng bị làm hỏng rồi không?

Chu Từ cãi lại:

- Ngươi nói vậy là sao? Đang ghét bỏ ta?

Tô Mộc cười nói:

- Làm gì có.

Lạc Lâm bĩu môi nói:

- Ta thích ở chung với Từ tỷ, trước kia thích, hiện tại thích, tương lai vẫn thích. Ai bảo Tô Mộc ngươi cách xa chúng ta quá, bình thường muốn dùng chút cũng không có cơ hội. Nếu ta không ở chung với Từ tỷ, ngươi nói xem chúng ta làm sao giải quyết nhu cầu cá nhân? Chẳng lẽ ngươi hy vọng chúng ta bỏ tiền đi tìm chuyên nghiệp?

Lạc Lâm nói xong mông bị vỗ mạnh để lại dấu đỏ, nàng oán hận.

Tô Mộc bá khí nói:

- Chuyện gì ta đều khoan dung nhưng việc này tuyệt đối không được. Nếu các nàng đi theo ta thì ta sẽ bảo đảm sinh hoạt, oông tác cho các người. Nhưng nếu các người muốn cuộc sống kiểu kia thì được thôi, chờ chia tay rồi tính. Trước khi chưa chia tay néu ai trong các người dám để ta đội nón xanh thì ta sẽ không tha cho các người! Sẽ làm thịt bất cứ nam nhân nào các người vừa mắt. Đừng nghi ngờ, ta có năng lực đó.

Hốc mắt Lạc Lâm ngấn lệ nói:

- Ngươi thật sự nhẫn tâm xuống tay, nhìn xem, chỗ kia của ngươi ta đỏ rồi.

- Thì tại ta sốt ruột, nào, ngoan, ta xoa cho nàng.

Tô Mộc kéo Lạc Lâm tới cạnh mình, tay phải vuốt ve từ từ.

Bị xoa nắn Lạc Lâm chợt phát hiện thân thể nổi lên cảm giác kỳ lạ, rất nhạy cảm, khiến nàng không kiềm được muốn rên rỉ.

- Ta biết ta nợ các nàng rất nhiều, ta biết đời này không có cơ hội trả lại. Nhưng hiện tại ta không muốn nói những điều này, nếu các người thật sự muốn phân rõ giới hạn với ta thì ta rất đau lòng.

- Có phải bây giờ cảm giác con người ta không phải quan tốt không? Ta chưa bao giờ nói mình là quan tốt, về vấn đề tác phong thì ta khuyết điểm nặng nề, về điểm này chính ta phải công nhận. Nhưng có vài việc đã làm rồi thì ta sẽ chịu trách nhệm. Vẫn câu vừa rồi, nếu nàng nàng muốn cuộc sống mà người thường sẽ có thì nhân dịp bây giờ các người còn trẻ ta...

Tô Mộc chưa nói hết câu đã bị Chu Từ nằm bên cạnh che miệng, nhìn thẳng đôi mắt hắn, giật lấy điếu thuốc dụi tắt trong gạt tàn.

- Này Tô Mộc, lời như vậy về sau ngươi đừng nói lại, ít nhất đừng nói trước mặt lão nương ta. Giờ là thời đại gì rồi còn nhiều quy định vậy? Nếu muốn giữ quy định thì giữa ta và ngươi không nên như vậy. Ta đã trở thành nữ nhân của ngươi, hiện tại ta rất hưởng thụ làm nữ nhân của ngươi nên ta sẽ không bỏ ngươi. Ngươi đừng hòng đá ta đi, coi như làm quỷ ta vẫn sẽ trở thành ư của ngươi!

Lời này bá khí còn hơn Tô Mộc.

Lạc Lâm dứt khoát nói:

- Tô Mộc, có vài lời trước kia ta nói rồi, giờ lặp lại không có ý nghĩa gì. Chuyện giữa chúng ta thì hai ta rõ ràng nhất. Tá bây giờ không muốn đòi danh nghĩa gì bên cạnh ngươi, chỉ muốn yên tĩnh hưởng thụ thanh xuân, hưởng thụ cuộc sống của ta. Chờ sau này già đi, khi ta không còn tuổi xuân nữa, không hối hận thanh xuân là được. Nên như Từ tỷ nói, sau này ngươi đừng nói mấy lời vớ vẩn đó nữa.

Thái độ cực kỳ bá đạo.

- Lâm Lâm, ngươi nói xem sao tiểu tử này nói kiểu đó? Chúng ta từ xa chạy tới gặ riêng với nàng, còn chủ động cho hắn hưởng thụ đãi ngộ đại lão gia lại đi nói lời như thế với chúng ta, có phải nên trừng phạt hắn không?

- Từ tỷ, về vấn đề này thì ta vô cùng đồng ý với tỷ, phải trừng tị hắn nghiêm khắc vào. Hay là bắt đầu từ phía dưới? Tỷ chờ chút, ta đi tìm kéo, chúng ta dứt khoát răng rắc hắn đi!

- Răng rắc sao? Tuy trừng phạt này đủ nặng ksay nhưng sau này chúng ta sẽ làm quả phụ ở không thì ta thấy thôi đi. Lâm Lâm, sao ngươi có thể như vậy? Ngươi xuống tay còn sớm hơn ta.

Khi Tô Mộc nghe hai chữ răng rắc thì cảm giác nửa người dưới có làn gió mát. Bạn nhỏ tiểu Tô sắp mềm xuống ai ngờ tiến vào một chỗ mềm ấm.

Kỹ xảo quen thuộc đó kích thích Tô Mộc, tiểu Tô đồng chí nhanh chóng lớn lên.

- Hay thật, các người muốn vô pháp vô thiên, dám nói ra kiểu trừng phạt đó. Vì biểu thị trừng phạt các người nghiêm khắc, vì vực dậy phu cương, ta quyết định bây giờ trừng phạt các người, trừng phạt lớn hoàn toàn!

- Ui da!

- Ai sợ ai?

- Đại chiến ba trăm hiệp!

Sáng sớm hôm sau.

Khi Tô Mộc rời khỏi nơi này thì Lạc Lâm, Chu Từ chưa tỉnh ngủ. Đêm qua rát điên cuồng, không biết cuối cùng điên đến mức nào.

Tóm lại bây giờ hai người mệt đến không dậy nổi, khi Tô Mộc rời đi chỉ hí mắt nhìn, lười đứng dậy tiễn.

Nói theo kiểu của Chu Từ là bọn họ khó khăn lắm mới có một cơ hội, nếu không thỏa mãn cho đã không biết lần sau khi nào mới có.

Cho nên bọn họ mới khùng điên, hưởng thụ như vậy.

Thần thanh khí sảng, tâm tình rất vui vẻ, sáng sớm lái xe nhưng Tô Mộc chỉ cảm thấy hưởng thụ sung sướng. Nếu nói có thể không rời đi thì Tô Mộc tuyệt đối không đi.

Nhưng hôm nay phải đi làm, nghĩ đến bản thân là trưởng quan tối cao nhất vai khiêu của huyện Ân Huyền mà dám bỏ bê công việc sẽ gây ra ảnh hưởng ác liệt khó thể tưởng tượng.

Sáng sớm, bảy giờ rưỡi.

Khi Tô Mộc chạy đến thị trấn thì chưa trễ giờ. Vì chưa ăn cơm nên Tô Mộc đậu xe lại, tùy tiện tìm một tiệm nhỏ bắt đầu ăn.

Bữa ăn này xảy ra chuyện.