Quan Bảng

Chương 175: Tiểu yêu tinh, đại vũ mị




Đương nhiên điều kiện tiên quyết trong chuyện này chính là thân phận của Trịnh Mục, Tô Mộc cũng không giấu diếm hai người, mà cũng không cần làm như thế.

- Khái khái!

Tô Mộc ho khan hai tiếng, cười nói:

- Hai vị mỹ nữ, nếu hai người đã xem đủ rồi có phải cần về hay không? Chẳng lẽ hai người còn muốn ở lại nơi này chơi tiếp?

- Em không thèm!

Ôn Ly cười khúc khích nói.

- Anh Tô, anh đi đâu? Tụi em đưa anh đi!

Ngụy Mạn nói.

Đi đâu? Đây thật đúng là một vấn đề. Lúc hắn đi ra quá mức vội vàng, thế cho nên hoàn toàn không kịp an bài nơi ăn ở. Hiện tại thình lình hỏi hắn đi đâu, hắn thật không biết. Nhà Trịnh Mục đương nhiên là không khả năng, hiện tại Trịnh gia nhất định đang bận rộn. Cho dù không có việc gì, Tô Mộc cũng không tự đại tới mức dám đến ở trong nhà bí thư tỉnh ủy.

Mà bây giờ cũng đã quá muộn, đến nhà Ngô Thanh Nguyên thật phiền toái người khác. Diệp Tích lại vắng mặt tại Thịnh Kinh, chẳng lẽ hắn phải đi tìm gia hỏa Đỗ Phẩm sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Mộc chỉ nghĩ thôi thì đi khách sạn qua một đêm, ngày mai ngồi xe trở về. Dù sao lần này tới đây giúp đỡ Trịnh Mục cũng đã xong xuôi, cũng không cần tiếp tục lưu lại nơi này.

- Anh Tô, có phải anh không có chỗ nào để đi không?

Bản lĩnh quan sát của Ôn Ly không kém, chỉ thấy Tô Mộc vừa nhíu mày liền phân tích ra nỗi khó xử của hắn hiện tại.

- Phải đó, Anh Tô biến thành kẻ lang thang, không có chỗ đi, chỉ có thể tới khách sạn ở đỡ một đêm.

Tô Mộc cười nói.

- Đừng nha, ngày tết sao có thể cho anh ở khách sạn được chứ. Hay là anh theo em cùng Ngụy Mạn quay về…khái khái, quay về chỗ của em đi. Vừa lúc đêm nay anh giúp tụi em nhiều như vậy, tụi em còn chưa kịp cảm ơn anh đâu. Anh còn chưa ăn cơm đi? Tụi em tự mình xuống bếp làm cho anh một bữa tiệc lớn, anh có đồng ý không?

Ôn Ly cười khúc khích kéo tay Tô Mộc lay lay nói.

- Nói thế nào anh cũng là anh trai của Khả Khả, anh tới đây đã giúp đỡ tụi em còn chưa kịp mời anh ăn bữa cơm, nếu để anh ở khách sạn bị Khả Khả biết sẽ mắng chết tụi em mất, có được hay không vậy, Anh Tô!

Phụ nữ làm nũng đúng là vô địch!

Phụ nữ vừa xinh đẹp lại làm nũng quả thật là muốn mạng!

- Anh Tô, anh đi cùng tụi em đi.

Ngụy Mạn xen lời nói.

- Được, anh đi, Ôn Ly, em đừng lắc nữa, tiếp tục lắc anh choáng váng đầu.

Tô Mộc vội vàng cười nói.

- Hay lắm! Lên xe!

Ôn Ly vung tay lên, khí phách hào hùng nói, không hề ý thức được động tác với biên độ lớn như vậy khiến cho đôi bạch thỏ dưới áo nhất thời có dấu hiệu như muốn nhảy ra.

Nhà Ôn Ly giàu có Tô Mộc cũng biết, nhưng lại không nghĩ tới có tiền như vậy, tùy tiện mua cho cô chiếc xe làm chân chạy lại là Mercedes. Thân xe hình giọt nước dưới ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, phóng xuất ra vẻ sáng ngời nội liễm.

Tô Mộc vừa ngồi vào trong xe đã cảm nhận được hương thơm thật độc đáo, nếu hắn không đoán sai hương nước hoa này rất có danh tiếng. Hơn nữa trong xe bố trí tràn đầy chân khí của tiểu nữ sinh, tùy ý có thể nhìn thấy được những con rối xinh xắn đặt chung quanh.

- Chúng ta đi đâu?

Tô Mộc hỏi.

- Anh không phải bán tiên sao? Anh tính thử xem!

Ôn Ly cười khúc khích nói.

- Bán tiên gì chứ? Anh là cán bộ Đảng trải qua khảo nghiệm, bán tiên không liên quan gì tới anh.

Tô Mộc thật thoải mái cười đáp.

- Hì hì…

Ôn Ly cùng Ngụy Mạn bật cười, bên trong xe nhất thời tràn ngập bầu không khí thoải mái ấm áp. Ôn Ly lái xe, thật lưu loát chuyển đầu xe lướt nhanh vào dòng xe cộ trên đường.

Quan Triều Viên.

Tô Mộc cũng không nghĩ tới tiểu nha đầu Ôn Ly lại đưa mình tới địa phương này. Phải biết rằng Quan Triều Viên là khu biệt thự xa hoa nhất Thịnh Kinh. Mỗi tòa biệt thự ở đây nếu không có tám con số là tuyệt đối không thể mua được. Không quản tới trang hoàng hay là quản lý vật nghiệp bên trong, nơi này có thể xưng tụng là nơi cao cấp nhất thành phố Thịnh Kinh.

So sánh biệt thự của Trịnh Mục cùng nơi này, dù giá trị không kém bao nhiêu, nhưng trong mắt người dân Thịnh Kinh, Quan Triều Viên vẫn tốt hơn không ít.

Quan Triều Viên xây dựng trên một ngọn núi nhỏ, tổng cộng có mười tám biệt thự, ở trong Thịnh Kinh, có thể mua nhà ở đây ý nghĩa tượng trưng thân phận của mình.

Tô Mộc biết nơi này là bởi vì Đỗ Phẩm cũng có một bộ biệt thự tại đây. Lúc trước hắn cũng đã tới đây một lần, bởi vậy cũng không cảm thấy đáng ngạc nhiên.

- Anh Tô, anh tùy tiện ngồi đi, em cùng Ngụy Mạn đi tắm rửa một chút, sau đó sẽ nấu cơm mời anh ăn!

Trong biệt thự vang ra tiếng cười thanh thúy như chim sơn anh, Ngụy Mạn hiển nhiên vô cùng quen thuộc nơi đây, vì vậy đi thẳng lên lầu hai. Hai cô gái hoàn toàn không hề có chút phòng bị với Tô Mộc, thật yên tâm để hắn ở trong nhà, thậm chí còn báo với hắn họ muốn đi tắm rửa.

Tô Mộc tùy ý đi dạo trong biệt thự, không thể không nói trong nhà trang hoàng thật xa xỉ, thật sự là dùng tiền tạo ra tới. Chỉ cần có thể nghĩ ra, trong này đều đầy đủ hoàn toàn. Chẳng hạn như đồ điện tử, phòng bếp kết hợp Tây lẫn Đông phương, như vi tính…

Hơn nữa chỉ riêng hai phòng bếp đã đủ làm cho người ta đố kỵ muốn chết, có chút người vất vả cả đời đều chưa hẳn mua được một thước vuông nơi này, nhưng có chút người vừa sinh ra đã bình yên hưởng thụ hết thảy những vật chất này.

Đây chính là thế giới thực tế!

Đây cũng là sự thật mà không có ai có thể thay đổi, không có cách nào phủ nhận!

Không bao lâu trên lầu truyền xuống tiếng bước chân, Tô Mộc quay người lại, trước mắt hiện lên hai cảnh sắc thật xinh đẹp.

Ôn Ly vừa tắm rửa xong, thật tùy ý mặc một chiếc áo dây, bên dưới là váy ngắn mini rộng rãi, đôi chân trắng nỏn lộ bên ngoài chói mắt. Nếu không phải trong biệt thự thật ấm áp, với trang phục như vậy ở mùa này đủ đông cứng thành băng.

- Thật lớn!

Hai mắt Tô Mộc không tự chủ được lướt qua bộ ngực của Ôn Ly, quả nhiên là hùng vĩ, một bàn tay tuyệt đối không thể ôm lấy, đôi bạch thỏ theo từng bước chân của cô không ngừng run rẩy lên.

Nếu như nói Ôn Ly đã đủ mị hoặc, Ngụy Mạn càng làm tim đập rộn, với kiến thức như Tô Mộc, từng chứng kiến qua phong tình của Chu Từ vẫn bị tình cảnh trước mắt trấn trụ.

Thật sự là quá mức yêu nghiệt!

Đây quả thật là hấp dẫn chế phục!

Ngụy Mạn cũng vừa tắm rửa xong, mái tóc mây tùy ý cuốn lên, dùng mộc trâm bới cao. Cô mặc một chiếc áo trắng rộng rãi, bên dưới là một chiếc váy ngắn, chẳng qua vì có chiếc áo dài che lại nên cho người ta cảm giác như nửa thân dưới hoàn toàn trần trụi.

Nếu chỉ như vậy cũng không có gì, nhưng không biết cô cố ý hay vô tình, lại không cài nút bên trên, bộ ngực thoáng lộ ra một mảnh cảnh xuân. Mãi tới lúc này Tô Mộc mới biết được, suy đoán của hắn thật chính xác, Ngụy Mạn thật sự rất có nguyên liệu.

Em đeo một chiếc kính mắt khung đen, toàn thân tản mát ra mị hoặc thành thục, hơn nữa từ một cô gái lãnh diễm như nàng, thật sự càng thêm trí mạng.