Quan Bảng

Chương 176: Bợ đỡ




Bình tĩnh bình tĩnh.

Đáy lòng Tô Mộc yên lặng hô lên, mãi tới khi khống chế xong tâm tình phập phồng, nhờ vậy mới không xuất hiện trường hợp xấu hổ. Hai tiểu yêu tinh này thật sự là vô cùng vũ mị. Nếu không trải qua sự khảo nghiệm của Chu Từ, Tô Mộc cũng không dám khẳng định mình có qua được cửa ải này hay không.

- Anh Tô, tụi em tắm xong rồi, anh cũng đi tắm đi. Một thân mùi rượu, thật sự là khó ngửi muốn chết.

Ôn Ly cười nói, đôi bạch thỏ run run.

- Được!

Tô Mộc vốn không định tắm rửa, nhưng hiện tại thà rằng đi tắm còn hơn ở lại chịu tra tấn như thế. Hắn không chút do dự liền đứng dậy đi lên lầu hai, dù sao nơi này có thật nhiều phòng, không cần ngại sẽ dùng chung phòng tắm.

- A đầu phóng đãng, lẽ ra cô nên mặc ít hơn một chút nữa đi. Không nghĩ tới nha, Ngụy Mạn Ngụy đại tiểu thư lãnh diễm của chúng ta cũng bắt đầu đi con đường thục nữ. Chậc chậc, áo sơ mi trắng, váy ngắn, cô đùa chế phục hấp dẫn còn chưa hoàn toàn nha. Thế nào, nếu không tôi cho cô mượn cà vạt?

Ôn Ly tiến lên ôm vai Ngụy Mạn cười hỏi.

Ngụy Mạn không hề có chút vẻ thẹn thùng, từ trên cao nhìn xuống ra vẻ lạnh nhạt nói:

- Nhìn đôi chân ngắn của cô kìa, cho bộ đồ này cô dám mặc không?

- Cô…?

Ôn Ly nhất thời giương nanh múa vuốt, không hề nghĩ ngợi tay phải chụp thẳng vào ngực Ngụy Mạn:

- Dám giễu cợt lão nương, nếm thử Trảo Nãi Long Trảo Thủ của lão nương mới luyện thành!

- Liêu Âm Thối!

Ngụy Mạn cũng không chịu thua bắt đầu phản kích, chân dài mê người lập tức bay thẳng tới giữa hai chân Ôn Ly.

- A, cô âm người!

- Âm thì thế nào? Chơi cô đó, ai bảo cô không phục?

- Không phục thì sao!



Ôn Ly cùng Ngụy Mạn bắt đầu giằng co trong phòng khách, lúc Tô Mộc đang đi lên lầu nhìn lướt qua, trái tim nhất thời bùm bùm nhảy loạn. Ai nha, đây quả thật là muốn chết người, hai người vốn mặc ít quần áo, hiện tại còn giỡn ầm ĩ như vậy, nhất thời lộ ra thật nhiều da thịt tuyết trắng.

Dây áo của Ôn Ly đã tuột xuống một bên, Tô Mộc thậm chí có thể nhìn thấy ngọn núi cao ngất của nàng. Mà càng khoa trương chính là tay Ôn Ly vươn vào giữa hai đùi Ngụy Mạn, dọc theo váy ngắn trượt vào bên trong, tình cảnh này còn nhìn tiếp tục tuyệt đối sẽ phun máu mũi.

- Phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe…

Trong lòng Tô Mộc mặc niệm, vội vàng đi vào một phòng bên phải, mắt không thấy tâm không phiền. Đợi khi hắn cởi sạch đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh xối một trận, trái tim mới dần dần bình ổn trở xuống. Thật lưu loát tắm xong, hắn liền đi xuống, mà lúc này di động của hắn đã không ngừng lóe sáng nhiều lần.

- Alo!

Tô Mộc chuyển máy, bên kia truyền ra thanh âm có chút phấn khởi của Trịnh Mục:

- Huynh đệ, cậu đang ở đâu đó? Sao nửa ngày mới nghe điện thoại? Chẳng lẽ đang cùng hai mỹ nữ kia chơi đùa vui vẻ hay sao. Cậu thật mãnh liệt ah, phải kềm chế một chút đi, nếu hiện tại làm cho hư thoát, đợi Diệp Tích trở về cậu làm sao bây giờ? Nên nhớ hiện giờ Diệp Tích là đại lãnh đạo của tôi đó, tôi…Alo, alo, sao cậu lại cúp điện thoại…

Đợi khi Tô Mộc gọi lại lần nữa, Trịnh Mục quả nhiên không tiếp tục trêu chọc, Tô Mộc nói:

- Nhanh, có chuyện nói mau có rắm mau thả, tôi còn chưa ăn cơm đâu.

- Hắc hắc, huynh đệ, đêm nay thật sự bị cậu nói trúng rồi. Sau khi lão gia tử hay biết, mặc dù không nói ra nhưng tôi cảm nhận được vẻ vui sướng trong giọng nói của cha tôi. Được nha, ngay cả mạch đập của lão gia tử nhà tôi mà cậu cũng chuẩn xác, lợi hại!

Trịnh Mục cười nói.

- Là do cậu không muốn suy nghĩ, kỳ thật cậu còn hiểu rõ hơn ai khác!

Tô Mộc thản nhiên nói.

- Đừng cất nhắc tôi, tôi thật sự không biết. Được rồi, giữa huynh đệ chúng ta không cần nói chuyện này. Sao đây, ngày mai huynh đệ lại mang cậu tiếp tục đi chơi?

Trịnh Mục cười nói.

- Thôi đi, không còn việc gì ngày mai tôi phải về Tô trang. Ngày tết đó, bị cậu kéo tới đây ứng phó chuyện của cậu, cậu còn muốn tôi ở lại lang thang sao.

Tô Mộc nói.

- Được rồi, vậy ngày khác chúng ta tiếp tục! Lão gia tử hò hét kìa, tôi cúp máy đây!

Trịnh Mục liền cúp điện thoại.

Tô Mộc bỏ điện thoại vào túi áo, châm điếu thuốc đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm đèn đuốc sáng ngời bên ngoài, khóe môi lộ nụ cười thần bí.

Chuyện xảy ra đêm nay ban đầu chỉ là ngoài ý muốn, nhưng có thể đem điều ngoài ý muốn chế tạo thành một chuyện làm người khác khó thể tưởng tượng, cần có một loại trí tuệ chính trị mẫn tuệ. Thật hiển nhiên Tô Mộc đã làm được, hắn tin tưởng sang ngày mai có chút người nào khẳng định sẽ ngồi không yên.

Không cần nói đâu xa, chỉ riêng tội danh tụ đông hít thuốc phiện đã là tội nặng. Nếu Trịnh Vấn Tri không gật đầu, Tôn Mộ Bạch đừng nghĩ cứu được Tôn Tân đi ra.

- Anh Tô, ăn cơm đi!

Ngay lúc Tô Mộc còn đang trầm tư, dưới lầu truyền lên thanh âm hô to của Ôn Ly. Hắn ném đầu thuốc lá vào gạt tàn, thu thập xong mỉm cười đi ra khỏi phòng. Hắn cũng không quen thuộc nơi này nên mặc lại quần áo của mình.

Có lẽ vừa rồi đùa giỡn quá mức, hiện tại hai cô gái đã có vẻ thục nữ hơn, hai người ngồi cạnh bàn ăn, chờ Tô Mộc ngồi xuống. Bữa ăn là cơm Tây, chỉ có ba phần thịt bò, ba ly rượu đỏ cùng một bát canh.

- Anh Tô mau ngồi xuống nếm thử tài nghệ của tụi em thế nào?

Ôn Ly cười đẩy Tô Mộc ngồi xuống ghế.

- Được, anh nếm thử xem!

Tô Mộc vừa ngồi xuống, cầm dao nĩa còn chưa kịp ăn, cánh cửa đột nhiên vang lên thanh âm mở khóa, trong ánh mắt chăm chú của ba người, một thân ảnh đi vào.

Đó là một người phụ nữ dáng người tròn trịa, ăn mặc hợp thời trang. Nhưng khóe mắt hơi hếch lên, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ thế lực. Kỳ thật người đàn bà này đúng thật là người bợ đỡ, đối với người có hữu dụng cho mình sẽ cười tươi đối đãi, nếu là người vô dụng bà ta sẽ lập tức biểu lộ xem thường.

Mà người đàn bà này chính là Dương Ngọc Lâm, mẹ của Ôn Ly, một người đàn bà chỉ biết tiêu tiền hưởng thụ, không có đại não, chỉ biết ái mộ hư vinh!

- Mẹ, sao mẹ tới đây?

Ôn Ly kinh ngạc hỏi.

- Bác gái!

Ngụy Mạn đứng dậy nói.

Dương Ngọc Lâm cũng thật bất ngờ, Ngụy Mạn ở nơi này là chuyện bình thường, chẳng qua làm bà ngoài ý muốn chính là trong này xuất hiện một thanh niên xa lạ. Phải biết rằng từ khi Ôn Ly vào ở nơi đây, ngoại trừ cha em chưa từng có nam giới nào khác có thể đi vào nhà này.

Chẳng lẽ…

Nếu thật là như vậy, mình phải hỏi cho kỹ càng, giá trị thân phận của con gái mình cao quý, không phải là ai muốn truy thì truy theo, nếu không có quyền tiền thì nhanh chóng cút đi…

Dương Ngọc Lâm không chút do dự, thậm chí không cho Tô Mộc cơ hội mở miệng nói chuyện, lập tức đi qua, làm ra vẻ từ trên cao nhìn xuống liếc mắt.

- Cậu là ai?

- Tôi là Tô Mộc!

Tô Mộc thoáng tạm dừng, nói thêm một câu:

- Tôi là anh trai của Tô Khả