Quan Bảng

Chương 180: Là của mình ai muốn cướp cũng không cướp được




- Anh Tô, em…

- Ôn Ly, anh biết em muốn nói gì, em chỉ cần biết một điều, em là em, mẹ em là mẹ em, anh và em là bạn bè, không quan hệ gì tới mẹ em.

Tô Mộc nói thẳng.

- Anh Tô, có những lời này của anh là đủ rồi, chờ xem, tụi em còn lâu mới tới ngày khai giảng, nói không chuẩn hôm nào đó em cùng Ngụy Mạn sẽ đến Tô trang tìm Khả Khả. Em đã sớm nói cho tụi em biết cảnh núi mùa đông ở chỗ của anh rất đẹp, còn nói muốn dẫn tụi em đi bắt thỏ đâu.

Ôn Ly yêu kiều cười nói.

- Được!

Tô Mộc cũng không nói thềm lời nào, cúp điện thoại, không nhịn được bất đắc dĩ lắc đầu. Ôn Ly muốn ăn thịt thỏ còn cần đi bắt vào mùa đông sao? Tìm lý do cũng thật sứt sẹo!

Rất nhanh hắn cũng không để tâm chuyện này, bởi vì cánh cửa đã bị đẩy ra, một thân ảnh hung hăng xông vào.

Người kia chính là Trịnh Mục.

Chuyện tối hôm qua kích thích Trịnh Mục rất lớn, hắn thật sự không nghĩ tới, vốn cho rằng về nhà sẽ bị quở trách, nhưng chẳng những không bị la mắng, ngược lại còn được Trịnh Vấn Tri khen ngợi. Mặc dù cha hắn cũng không nói rõ ràng, nhưng thái độ ôn hòa đã nói rõ vấn đề.

Trong lúc kích động Trịnh Mục thật muốn đi tìm Tô Mộc uống say một bữa. Nhưng lo lắng Tô Mộc đã ôm được mỹ nhân về, cho nên không đi quấy rầy. Vì vậy trời vừa sáng sau khi biết tin Tô Mộc đang ở khách sạn, hắn không chút chần chờ hưng phấn chạy tới.

- Huynh đệ, cậu đang muốn đi đâu?

Trịnh Mục nhìn Tô Mộc đứng trước mặt lớn tiếng hỏi.

- Tôi còn có thể đi đâu? Đương nhiên là về nhà.

Bộ dạng Tô Mộc uể oải nói.

- Về nhà? Hiện tại cậu phải về sao?

Trịnh Mục trừng lớn đôi mắt hô, theo sau tiến lên thấp giọng nói:

- Tối hôm qua có phải cậu làm chuyện gì kia, sợ chịu trách nhiệm cho nên…

- Chịu cái đầu của cậu, tôi là người không có đảm đương như vậy sao?

Tô Mộc tức giận nói:

- Chuyện của cậu đã giải quyết rõ ràng, tôi cũng không cần tiếp tục lưu lại nơi này. Trịnh đại thiếu gia, hiện tại là ngày tết, tôi không ở nhà cùng cha mẹ, chẳng lẽ thật rảnh rỗi sao?

- Nói vậy cũng phải, một lát cậu về nhà rồi, đợi qua tết khi nào Lý Nhạc Thiên cùng Diệp Tích trở lại, chúng ta gặp mặt. Đúng rồi, cậu không cần tìm xe, tôi chuẩn bị xong cho cậu rồi, cậu trực tiếp lái về là được.

Trịnh Mục cười nói.

- Được.

Tô Mộc cũng không nói thêm gì nữa, đi ra khách sạn lên xe của Trịnh Mục lái đi. Trịnh Mục cũng không lập tức rời khỏi, châm điếu thuốc, híp mắt lấy di động bấm dãy số.

- Ngụy Mạn, là tôi!

- Anh Trịnh, tìm tôi có việc?

Ngụy Mạn hỏi.

Cho dù trước kia Ngụy Mạn cũng không nhận thức Trịnh Mục, nhưng điều này cũng không trở ngại đôi bên có số máy di động của nhau. Mỗi địa phương đều có vòng luẩn quẩn của mình, nói thế nào Ngụy Mạn cũng được xem là vòng luẩn quẩn tiểu thư công tử trong Giang Nam. Muốn biết số di động của Trịnh Mục cũng không hề có chút khó khăn.

- Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Thanh âm Trịnh Mục lạnh lùng nói. Lúc này hắn không còn chút bộ dáng cười hì hì khi nói chuyện với Tô Mộc, nếu Ngụy Mạn nhìn thấy mới phát hiện vẻ mặt của hắn thật lạnh lẽo.

- Tối hôm qua…

Ngụy Mạn có chút chần chờ.

- Đừng nghĩ gạt tôi, tôi mới tiễn Tô Mộc rời khỏi, nói đi!

Trịnh Mục lãnh đạm nói.

- Chuyện tối hôm qua là…

Khi Ngụy Mạn đem chuyện xảy ra tối hôm qua thuật lại đầu đuôi, cô lại vội vàng nói:

- Anh Trịnh, chuyện này không quan hệ gì tới Ôn Ly, tất cả đều do mẹ của nàng, anh nên biết mẹ của em chính là loại người như vậy, Ôn Ly…

- Được rồi, tôi đã biết!

Trịnh Mục không còn ý tứ nghe tiếp, cúp điện thoại, khóe môi lộ ra độ cong băng sương:

- Mắt chó xem người thấp, huynh đệ của tôi cũng là các người có thể miệt thị? Còn dám đuổi ra khỏi nhà, trời lạnh như vậy để cho hắn đi ngủ khách sạn. Được ah, huynh đệ tôi mời tới, các người dám đối đãi như vậy, xem ra các người cho rằng có chút tiền dơ bẩn thì có thể làm xằng làm bậy. Tô Mộc không để ý, tôi làm huynh đệ làm sao có thể bỏ qua.

Trong lòng Trịnh Mục hung hăng mắng to, nghĩ nghĩ liền bấm dãy số:

- Tiểu Quang, giúp tôi làm một chuyện, là về tập đoàn Ôn thị…

Tô Mộc cũng không nghĩ tới mình đi rồi Trịnh Mục sẽ gây khó xử cho tập đoàn Ôn thị, trên thực tế cho dù hắn có biết cũng sẽ không nói gì. Tuy hắn không thích ỷ thế hiếp người, nhưng bị người khi dễ mà còn mở miệng nói giúp, Tô Mộc còn chưa tu luyện tới mức trở thành người hiền lành như vậy.

Tô Mộc quay về Tô trang cũng không lập tức rời đi, nên chúc tết cũng đã chúc tết xong, hắn thành thật ở lại bồi cha mẹ vài ngày. Tựa như hắn đã nói với Trịnh Mục, sau khi đi công tác hắn sẽ ít về nhà, không thừa dịp ngày tết bồi cha mẹ, bản thân hắn cũng cảm thấy trở ngại.

Đợi mãi tới khi ngày tết dần trôi qua, hết thảy đều quay về chính quy. Tô Mộc trở lại trấn Hắc Sơn, bắt đầu công tác bận rộn phong phú của mình. Nhưng ngay lúc hắn vừa ngồi xuống ghế trong văn phòng không lâu, thân ảnh Lâm Thần chợt xuất hiện trước mặt.

- Chúc mừng năm mới, Tô bí thư!

Lâm Thần cười nói.

- Chúc mừng năm mới!

Tô Mộc mỉm cười nói. Quan hệ giữa đôi bên thế nào cũng không cần tỏ vẻ, mỗi khi hắn đi vắng, chuyện gì cũng cần có Lâm Thần quan sát canh chừng chuyện xảy ra trong trấn.

Vẻ mặt Lâm Thần đột nhiên biến thành nghiêm túc, nói:

- Tô bí thư, có chuyện tôi nghĩ nên báo cáo với ngài, lúc ăn tết Đỗ trưởng trấn từng hẹn tôi ra ngoài uống rượu.

- Việc này không phải anh đã nói với tôi rồi sao, chuyện này thật bình thường, ăn tết thôi, mọi người họp mặt cũng không phải chuyện lớn gì.

Tô Mộc mỉm cười nói.

- Không phải như vậy, hôm nay trước khi tôi đi làm, có một người bạn học trước kia gọi điện cho tôi, nói tối hôm qua Đỗ trưởng trấn, Lâm trưởng trấn cùng Mã trưởng trấn họp mặt trong huyện thành, cô nghe được bọn họ nói không qua vài ngày Tô bí thư sẽ không thể tiếp tục nhảy nhót được nữa, còn nói trong huyện sẽ có hành động lớn, không cho ngài cơ hội kiếm được chiến tích lớn như thế.

Lâm Thần trầm giọng nói.

- Cái gì?

Nghe được lời nói của Lâm Thần, trên mặt Tô Mộc không khỏi tức giận, chức vị của hắn vốn ghét nhất là tranh giành quyền lợi, hắn chỉ muốn thực hiện khát vọng trong lòng. Nhưng trong quan trường là như vậy, mình không tìm người khác phiền phức thì người khác cũng gây phiền toái cho mình. Một cây cải củ một cái hố, mình chiếm rồi thì đương nhiên người khác đừng nghĩ chiếm, đương nhiên sẽ chướng mắt mình.

Lời nói của Lâm Thần làm cho Tô Mộc có chút bận tâm, nhóm người Đỗ Kiện gom lại một chỗ, hắn cũng biết. Nhưng ở trong trấn Hắc Sơn hắn nắm giữ quyền nói chuyện tuyệt đối, bọn hắn muốn nhảy nhót cũng không nhảy ra được. Nhưng điều này cũng không có nghĩa Đỗ Kiện sẽ không có biện pháp, dù sao trưởng trấn phụ trách chính là kinh tế, hơn nữa sau lưng hắn còn có Triệu Thụy An. Hắn không làm được gì, nhưng Triệu Thụy An thì được