Quan Bảng

Chương 363: Nhiệt tình




Khi Tô Mộc ra khỏi nhà máy Gia Hòa đã là hơn mười hai giờ trưa. Tô Mộc từ chối đám người Lôi Phong mời ăn cơm, dặn dò vài câu rồi yên tâm đi.

Chuyện nhà máy Gia Hòa đã chuẩn bị gần xong xuôi, bây giờ chỉ chờ ngày mai ký hợp đồng chính thức.

Xe của Tô Mộc chạy ra khỏi cổng nhà máy Gia Hòa, Lôi Phong xoay người nhìn Trần Kiều.

Lôi Phong cười nói:

- Trần Kiều, trước khi đi Tô chủ tịch đã toàn quyền ủy thác mọi chuyện cho cô vậy từ bây giờ cô hãy đại biểu Già Hòa đàm phán hiệp thương với tập đoàn Cự Nhân đi.

Trần Kiều cười nói:

- Lôi bí thư cũng biết là tôi có thể lo chuyện đàm phán nhưng nghi thức ký kết ngày mai thì nên là Lôi bí thư.

- Không, cô ký đi, tôi sẽ không ký.

Lôi Phong lắc đầu cười khổ nói:

- Lúc trước Gia Hòa dựng lên từ tay tôi, tôi không thể tự mình chấm dứt nó, tôi sẽ không chịu nổi.

Bỗng chốc Trần Kiều thấy tội nghiệp Lôi Phong, nàng cảm giác được gã thật lòng. Tình cảm trên mặt Lôi Phong rất chân thành tha thiết.

Trần Kiều trầm giọng nói:

- Lôi bí thư yên tâm, dù bị tập đoàn Cự Nhân thu mua nhưng tôi sẽ làm Gia Hòa huy hoàng hơn trước kia. Chỉ cần có thị trường, thương hiệu Gia Hòa sẽ không ngã xuống!

- Tôi tin cô.

Lôi Phong cười cười:

- Đi, trưa nay mọi người đừng đi đâu hết, tôi đã kêu căn tin nấu cơm, chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên. Ngày mai nơi này sẽ thật sự đổi chủ, coi như hôm nay để lại kỷ niệm. Hoàng Tử Phong, anh đi thông báo tối nay tất cả công nhân Gia Hòa đến nhà máy, ăn bữa tiệc lớn.

Hoàng Tử Phong gật đầu, nói:

- Vâng thưa Lôi bí thư.

Tô Mộc ngồi trong xe, tâm tình sung sướng hơn lúc vừa đến nhiều.

Đỗ Liêm cười nói:

- Chủ tịch huyện, thật không ngờ các cán bộ Gia Hòa dễ nói chuyện như vậy.

- Dễ nói ?

- Anh nghĩ trong bụng bọn họ thật sự như mặt ngoài sao ?

Tô Mộc lắc đầu, nói:

- Bọn họ bị buộc không còn cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn như vậy. Nếu có chút cơ may khác, anh nghĩ có ai muốn giao ra quyền lực nắm trong tay không ? Gia Hòa là cái thùng rỗng, quyền lực trong tay bọn họ bị áp súc không có một chút tác dụng. Vậy chẳng bằng dùng quyền lực đổi tiền.

Đỗ Liêm cảm thán rằng:

- Đúng rồi, nói cho cùng vẫn là một chữ tiền.

Tô Mộc lạnh nhạt nói:

- Nhưng tóm lại chuyện Gia Hòa giải quyết viên mãn, buổi chiều tôi đi báo cáo cho Nhiếp bí thư là có thể bắt tay vào làm. Đỗ Liêm, anh hãy nhớ kỹ tám giờ sáng mai tổ chức nghi thức ký kết trong hội trường nhà máy Gia Hòa. Nếu sau buổi trưa tôi quên thì nhớ nhắc tôi đi báo cáo với Triệu chủ tịch.

Đỗ Liêm gật đầu, nói:

- Rõ!

Tô Mộc nhìn mặt trời nóng cháy bên ngoài, nhớ đám người Đỗ Phẩm Thượng không biết mọi người âm mưu chọc phá gì mình. Tô Mộc nhếch môi cười bất đắc dĩ. Từ khi Tô Mộc trở thành phó chủ tịch huyện còn bận hơn lúc làm bí thư trấn ủy, nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn sẽ thành con quay.

Tô Mộc sắp xếp:

- Tiểu Thúy tỷ, tôi đây. Lát nữa tôi dẫn vài bằng hữu qua ăn cơm, làm phiền Tiểu Thúy tỷ chừa ghế cho tôi. Dặn nhà bếp cố gắng nấu mấy món nhà nông huyện Hình Đường chúng tôi. Đúng rồi, đồ ăn huyện nhà là được.

Nhà khách huyện.

Đỗ Phẩm Thượng nghe lời Tô Mộc, đến thị trấn rồi gã không đi chơi gì mà trực tiếp vào nhà khách huyện. Ô Dương đưa bọn họ tới phòng của mình, vài người tụ lại.

- Đỗ huynh, trưa rồi mà sao chưa có cơm ăn ?

- Đúng rồi, tôi đói bụng xẹp lép đây.

- Hay chúng ta ra ngoài ăn đại cái gì đi ?

- Số khổ quá, muốn gặp thầng tượng mà sao khó vậy ?

- Lão Đỗ, chỉ là phó chủ tịch huyện mà sao bận quá vậy ? Không nhớ giờ tan tầm ? Hắn không biết chúng ta đã qua đây sao ? Rốt cuộc muốn gì ?

Đỗ Phẩm Thượng đến huyện Hình Đường, tính cả gã gồm sáu người, ba nam ba nữ, phối hợp đúng chuẩn. Sáu người lái ba chiếc xe, mỗi chiếc toàn là xe sang. Xe mới đến thị trấn Hình Đường đã gây náo động, Ô Dương tự xưng là gặp qua vài trường hợp lớn cũng không chịu nổi mắt tròn mắt dẹt.

Đỗ Phẩm Thượng dựa vào tủ quần áo, nhướng mày nói:

- Mấy huynh đệ này, lúc trước tôi nói sao ? Là các người cứ kiên quyết đòi theo đến, tôi không ép buộc gì các người. Lão sư nói đang bận thì là bận, ai không muốn chờ cứ việc, xe đậu ngay bên ngoài, trực tiếp đi đi. Còn không thì câm miệng lại hết.

Đỗ Phẩm Thượng lạnh lùng nói:

- Có thể các người nghĩ tôi nói vậy là đang đùa, nhưng chút nữa lão sư đến ai dám la toa, nói mấy lời nhảm nhí thì đừng trách Đỗ Phẩm Thượng tôi đây không nể mặt!

Một câu bình tĩnh nhưng chứa khí thế khiến người sợ hãi. Năm người, bao gồm người mới rồi còn chỉ trích, thấy Đỗ Phẩm Thượng cáu lên thì nhíu mày. Không ai lải nhải nữa, mỗi người tự làm chuyện của mình.

- Xui xẻo, sớm biết như vậy đã không mang đám tôn tử các ngươi đến.

Đỗ Phẩm Thượng không nói tiếp, gã đốt thuốc lá nhưng không hút, ngón tay loay hoay điếu thuốc.

Nhóm Đỗ Phẩm Thượng không phải chờ lâu, ngoài hành lang vang tiếng bước chân, có tiếng gõ cửa. Đỗ Phẩm Thượng lao ra ngay, năm nam nữ khác liếc nhau, từ chỗ ngồi, trên giường đứng dậy.

Đỗ Phẩm Thượng mở cửa ra, thấy Tô Mộc thì vẻ mặt dữ dằn biến mất, gã lại như thiếu niên hoạt bát sáng sủa.

Đỗ Phẩm Thượng cười ngây thơ:

- Lão sư khỏe không ?

Tô Mộc cười mắng:

- Khỏe cái đầu ngươi, đã mấy giờ rồi ? Tôi đã bảo cậu dẫn bạn học đi ăn trước, hay không ăn sạch túi tiền của tôi thì không chịu ?

Đỗ Phẩm Thượng lốp bốp nói một tràng:

- Đương nhiên, em vất vả đến huyện Hình Đường một chuyến, nếu lão sư không mời em ăn một bữa, đợi khi em về bản thân em thì không sao, chỉ sợ làm lão sư mất mặt. Lão sư ngẫm lại đi, bị người ta nói là lão sư mà keo kiệt, đệ tử đến tiếc không mời được bữa cơm, lão sư còn mặt mũi nào ?

Đỗ Phẩm Thượng cười rất đáng đánh.

- Được rồi, vậy đi thôi, tôi đã đặt chỗ.

Tô Mộc nhìn năm nam nữ trong phòng, mấy người đó giống như Đỗ Phẩm Thượng, chỉ là đám nhóc.

Tô Mộc mỉm cười nói:

- Các em, rất xin lỗi, tạm thời có việc gấp nên không kịp tới đây. Chắc các em đã đói bụng, đi, trưa nay anh mời các em nếm đồ ăn đặc sản Hình Đường.

Im lặng giây lát sau một thiếu nữ đột nhiên khoa trương la lên:

- Ui chao, anh là Tô chủ tịch ? Đẹp trai quá, đẹp trai hơn em tưởng tượng. Chết rồi, em sắp nghẹt thở, Đóa Nhi qua đây đỡ tôi với!

Thiếu nữ ăn mặc khác người, tóc cột đuôi ngựa rất to, tô son trát phấn đậm đen, làn da vốn đã trắng càng chói mắt. Chết nhất là tuy bây giờ thời tiết không lạnh nhưng cũng không ấm, thiếu nữ thì nửa người trên mặc áo khoác đen nhỏ, thân dưới mặc váy. Nếu thiếu nữ mặc thêm cái gì thì thôi đi, cố tình trong váy không có gì, cặp đùi trắng lộ ra ngoài, rất chói mắt.

Tô Mộc nhìn thiếu nữ, trong đầu thầm nghĩ:

- Hay đây là Lưu muội phi chủ lưu trong truyền thuyết ?

Tô Mộc mỉm cười nói:

- Tô chủ tịch (DG: chủ tịch ở đây là chủ tịch hội sinh viên trường đại học Giang Nam khác với phó chủ tịch huyện Hình Đường) ? Đã lâu anh chưa nghe xưng hô này, cũng mấy năm rồi. Anh không còn là chủ tịch hội sinh viên đại học Giang Nam nữa, nhưng nói đi phải nói lại, anh là học trưởng của các em. Mấy học đệ, học muội, đi thôi, đã vào địa bàn của anh thì để học trưởng này làm chủ nhà mời các em ăn bữa ngon.

- Tốt!

Thiếu nữ nhảy tới bên cạnh Tô Mộc, choàng tay hắn:

- Tô chủ tịch, xin tự giới thiệu, em tên Khương Ninh, anh gọi em là Ninh nhi được rồi.

- Khương Ninh ?

Tô Mộc lắc đầu, cái tên này không giống người chút nào.

Có thể tưởng tượng bố mẹ của Khương Ninh hy vọng con gái nhã nhặn, điềm tĩnh nên mới đặt chữ Ninh. Ai ngờ ngược lại, Khương Ninh không yên lặng mà còn khác loại, nếu bố mẹ nàng nhìn thấy chắc hộc máu chết.

Tên: Khương Ninh.

Chức vụ: Bộ trưởng bộ văn nghệ hội sinh viên đại học Giang Nam.

Yêu thích: Những thứ kỳ lạ hiếm hoi.

Độ thân mật: Sáu mươi.

Lên chức: Tạm thời không.

Ẩn tật: Mất ngủ.

Tô Mộc nói:

- Khương Ninh học muội đúng không ? Rất vui quen biết học muội, đi thôi.

Tô Mộc rút tay ra, xoay người đi ra ngoài.

Khương Ninh nhìn bóng dang Tô Mộc, lẩm bẩm:

- Thật tình, nhỏ mọn, em không sợ mà anh sợ cái gì ?

Thiếu nữ bị Khương Ninh gọi là Đóa nhi tiến lên, cười nói:

- Này Ninh nhi, ngươi đừng quên nơi này là địa bàn của ai, Tô chủ tịch của ngươi có thân phận gì. Đi thôi.

Thiếu nữ tên Mai Đóa Nhi.

Thiếu nữ cuối cùng trong ba nàng cười nói:

- Đúng rồi, đừng trừng chúng tôi nữa, nếu không mau lên Tô chủ tịch của chúng ta đi thật.

Thiếu nữ tên Trần Bích Loa.

- Các người đừng trêu tôi, Tô chủ tịch càng như vậy, càng khó cua thì tôi càng thích. Xông lên, tôi muốn phát huy tinh thần hạt tiêu nhỏ, cho Tô chủ tịch kiến thức nhiệt tình như lửa của tôi. Tôi muốn hòa tan Tô chủ tịch, tôi muốn làm cho . . . Này, các người chờ tôi với! Tôi chưa nói xong! A, một đám gặp sắc quên bạn bè!

Khương Ninh cười chạy theo, trong hành lang văng vẳng tiếng cười trong trẻo.