Quan Bảng

Chương 393: Dựa thế: mời tất cả đi uống trà!




- Không thể phủ nhận, thủ pháp của cô rất cao minh, lúc đầu tôi cũng không phát hiện. Nhưng từ khi cô bắt đầu theo dõi tôi, nếu tôi không tìm được thứ không thuộc về mình trên người, vậy thì tôi quá u mê rồi.

Tô Mộc vuốt vuốt chiếc USB lớn bằng ngón tay trên tay, nụ cười trên mặt rất trấn định, dáng vẻ đoán chừng đã nắm được nhược điểm của Đệ Ngũ Bối Xác rồi.

Thật ra Đệ Ngũ Bối Xác thật sự đã bị nắm được nhược điểm!

Đến bây giờ nàng sở dĩ vẫn đi theo Tô Mộc, là bởi vì muốn lấy lại cái USB này, bên trong USB là tất cả chứng cớ trong nhiệm vụ lần này của nàng. Nếu không lấy lại được những chứng cớ này, tâm huyết hao phí nửa năm của Đệ Ngũ Bối Xác xem như hóa thành hư ảo. Cái này cũng chưa tính, chủ yếu nhất là mục tiêu theo dõi lần này, cũng sẽ vì chứng cớ chưa đầy đủ mà có thể chạy trốn.

Đệ Ngũ Bối Xác tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh!

Chẳng qua Đệ Ngũ Bối Xác có chút nghi ngờ là, Tô Mộc làm thế nào phát hiện ra tung tích của nàng? Phải biết rằng nàng là thành viên tinh nhuệ trong cục Quốc an, kỹ thuật theo dõi và phản theo dõi vô cùng thành thạo. Dưới tình hình như thế, Tô Mộc lại có thể phát hiện ra tung tích của nàng, trong chuyện này tuyệt đối có cổ quái. Cho dù bị phát hiện, Đệ Ngũ Bối Xác cũng không tin, đây là Tô Mộc dựa vào năng lực của mình làm được.

Dĩ nhiên những điều này là một vấn đề khác, hiện tại Đệ Ngũ Bối Xác phải đối mặt với chất vấn chính diện của Tô Mộc.

- Anh có biết trong tay anh đang cầm vật gì hay không?

Đệ Ngũ Bối Xác đứng thẳng người nói.

- Xin lỗi, tôi không có thời gian xem qua. Chẳng qua nếu như cô không muốn, hiện tại tôi có thể tiêu hủy.

Tô Mộc tùy ý nói.

- Anh?

Tận đáy lòng Đệ Ngũ Bối Xác nhất thời căm phẫn, nhìn Tô Mộc nói:

- Hiện tại có lẽ anh đã biết thân phận của tôi rồi? Không sai, tôi là người của cục Quốc an, vật trong tay anh là thứ tôi đã bỏ vào trong túi áo của anh lúc ở phi trường Thịnh Kinh. Những người bám theo tôi chính là vì muốn cướp đoạt chiếc USB này. Chiếc USB này đối với cục Quốc an chúng tôi rất quan trọng. Cho nên hiện tại tôi yêu cầu anh lập tức giao ra.

Lấy thế đè người!

Đệ Ngũ Bối Xác cũng không tin Tô Mộc không lo sợ, phải biết rằng người bình thường khi nghe thấy cục Quốc an cũng sẽ bị hù dọa. Nhưng đáng tiếc, uy hiếp của Đệ Ngũ Bối Xác đối với Tô Mộc hoàn toàn vô dụng, mí mắt của hắn còn không thèm nhúc nhích.

Đừng nói Tô Mộc đã sớm biết thân phận của Đệ Ngũ Bối Xác, cho nên sẽ không kinh ngạc. Cho dù hiện tại hắn mới vừa biết, cũng sẽ không biểu hiện giật mình. Cục quốc an thì thế nào? Cục Quốc an thì có thể tùy ý bắt người sao?

- Đệ Ngũ Bối Xác, tôi nghĩ cô đã lầm một chuyện, chúng ta vốn không quen biết, tôi cũng không có hứng thú với nhiệm vụ của cô. Tôi vẫn nhắc lại điều kiện vừa rồi, nếu cô làm thì giao cho cô, không làm thì tôi sẽ vứt đi. Lựa chọn đi!

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Anh?

Đệ Ngũ Bối Xác đột nhiên có loại cảm giác bất đắc dĩ như con cọp gặm con nhím. Tô Mộc rõ ràng là không chịu hợp tác.

Nhưng Đệ Ngũ Bối Xác có lựa chọn sao? Không. Nàng không có lựa chọn, nàng phải đáp ứng yêu cầu của Tô Mộc. Bởi vì nếu nàng không đáp ứng, cái USB kia cũng sẽ bị Tô Mộc ném đi. Từ trong ánh mắt kiên định của Đệ Ngũ Bối Xác, Tô Mộc có thể cảm giác được, hắn không nói đùa.

Thật ra chuyện xảy ra tối nay, Đệ Ngũ Bối Xác đã sớm nhìn thấu. Cho dù vừa rồi bị cúp điện, nhưng trong lúc đó xảy ra chuyện gì, Đệ Ngũ Bối Xác vẫn biết rõ. Được rồi, thấy Tô Mộc không làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, đồng thời cũng không muốn thấy chiếc USB bị hủy diệt, thấy mình là người lợi dụng Tô Mộc trước, nàng sẽ giúp việc này.

- Đưa cho tôi đi, chuyện của anh cứ giao cho tôi.

Đệ Ngũ Bối Xác lạnh nhạt nói.

- Tốt!

Tô Mộc vừa nói vừa ném chiếc USB tới, sau đó liền xoay người rời đi, đi tới bên cạnh Lý Nhạc Thiên. Nhìn lướt qua Tôn Nguyên Thắng vẫn ngang ngược càn rỡ, hờ hững nói:

- Chúng ta đi thôi!

- Đi? Ai cho ngươi đi.

Tôn Nguyên Thắng lớn tiếng nói.

- Huynh đệ, cứ đi như vậy sao?

Lý Nhạc Thiên kinh ngạc nói.

- Đi thôi, tóm lại sẽ không để anh chịu thiệt, tin tôi đi.

Tô Mộc cười nói.

- Được, vậy chúng ta rời đi trước!

Lý Nhạc Thiên gật đầu nói.

- Quản lý Lý. Lời tôi vừa nói cô hãy cẩn thận suy nghĩ, quán rượu Lưu Tô này rốt cuộc có đáng để cô ở lại hay hông, người tên là Thường tổng rốt cuộc có thể cho cô sân khấu thực hiện mơ ước hay không.

Tô Mộc bình tĩnh nói, nói xong liền cùng Lý Nhạc Thiên xoay người đi tới cửa.

- Đứng lại!

Tôn Nguyên Thắng bị chọc tức, hắn hoàn toàn không ngờ rằng, chuyện náo thành như vậy, Tô Mộc và Lý Nhạc Thiên vẫn dám giống như người không có chuyện gì, chuẩn bị cứ như vậy rời khỏi, đây quả thực là buồn cười.

Nếu bọn họ đi thật, vậy chẳng phải vở kịch mình bày ra là vô ích hay sao? Không thể trơ mắt nhìn Lý Nhạc Thiên ngã dưới chân mình, cục tức trong lòng Tôn Nguyên Thắng làm sao có thể phát tiết hết ra ngoài?

- Ngươi đứng lại!

Đột nhiên khi Tôn Nguyên Thắng chuẩn bị bước ra, còn chưa hiểu thế nào, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, đương nhiên chính là Đệ Ngũ Bối Xác. Tôn Nguyên Thắng nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ, trang phục thời thượng của Đệ Ngũ Bối Xác, hai mắt không khỏi sáng ngời.

Thật là một mỹ nhân xinh đẹp!

Quán rượu Lưu Tô này đúng là tàng long ngọa hổ, không ngờ vở kịch mình bày ra tối nay, chẳng những kéo được Lý Nhạc Thiên vào tròng, mà còn kiếm được một đại mỹ nhân, vận khí của mình thật tốt quá.

- Cô là ai? Tại sao chặn đường của tôi? Lẽ nào cô cũng là người của công ty giải trí Lý thị hay sao? Chẳng lẽ cô cũng là người bị hại? Nhanh lên, hai ký giả mau tới đây chụp nàng.

Ánh mắt Tôn Nguyên Thắng xoay động nói.

Hai ký giả không do dự, trực tiếp giơ cameras lên chụp hình, chỉ có điều khi bọn hắn vừa mới chuẩn bị chụp, chợt thấy hoa mắt, cameras trong tay đã rơi vào trong tay Đệ Ngũ Bối Xác. Nàng cười lạnh, chán ghét trừng mắt liếc nhìn Tôn Nguyên Thắng.

Khó trách Tô Mộc ghét người này như vậy, xem ra hắn thật sự chọc người ta tức giận.

- Bảo vệ tốt cửa trước cửa sau, khống chế phòng quan sát, tiếp quản nơi này!

Đệ Ngũ Bối Xác không nhìn thẳng Tôn Nguyên Thắng, nói vào trong tai nghe.

- Vâng, tổ trưởng!

- Cô rốt cuộc là ai?

Thần sắc Tôn Nguyên Thắng nhanh chóng biến đổi, nhìn Đệ Ngũ Bối Xác đứng trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ kiêng kỵ.

- Cô là người của cục cảnh sát sao? Cục trưởng của các người là ai? Cô có biết tôi là ai không?

- Câm miệng!

Đệ Ngũ Bối Xác trực tiếp lấy ra chứng minh công tác của mình, trong nháy mắt Tôn Nguyên Thắng nhìn thấy dấu hiệu trên chứng nhận, sắc mặt liền phút chốc tối sầm, làm sao như vậy? Tại sao ở đây có thể có người của cục Quốc an? Chẳng lẽ nam nhân vừa rồi lại lợi hại như thế? Có thể sai khiến người của cục Quốc an?

Nhưng cục Quốc an thì thế nào? Mình không phạm pháp, bọn họ có thể làm gì mình?

- Cục Quốc an các người muốn làm gì? Có biết tôi là tổng tài của công ty giải trí Đại Hoa không, biết ông nội của tôi là ai không? Biết cha tôi là ai không? Nếu cô dám đụng đến tôi thì thử xem?

Tôn Nguyên Thắng quát lạnh nói.

Chân mày Đệ Ngũ Bối Xác cũng không có nhếch lên, hờ hững liếc nhìn Tôn Nguyên Thắng, nói:

- Việc anh làm trong lòng anh biết rõ, nếu anh không có chuyện gì, chột dạ làm gì? Đi theo chúng tôi một chuyến!

Reng reng!

Khi bên này đang nghiêm tra, điện thoại của Đệ Ngũ Bối Xác đột nhiên vang lên, Đệ Ngũ Bối Xác lấy điện thoại ra, cẩn thận xem qua. Nếu như Tô Mộc ở nơi này, hắn sẽ ngạc nhiên phát hiện, lúc này trên điện thoại di động đang biểu hiện tin tức của hắn. Từ khi Tô Mộc bắt đầu đi học đến hiện tại, tất cả mọi chuyện của hắn đều được ghi chép trong hồ sơ. Trong số này bao gồm chuyện hắn từng nhậm chức bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn, bao gồm thân phận phó Huyện trưởng hiện tại của hắn, thậm chí còn cả chuyện Từ Trung Nguyên nhận hắn làm cháu trai.

- Cháu trai của Từ lão! Cái này khó trách!

Đệ Ngũ Bối Xác như có điều suy nghĩ nói.

Tất cả nghi ngờ trong lòng Đệ Ngũ Bối Xác trong phút chốc được giải trừ, xe quân xa của Thịnh Kinh đưa đi, cục trưởng thiếu tướng đi đón, thì ra bởi vì... người này có thân phận như vậy. Chẳng qua nếu để cho Tô Mộc biết, Đệ Ngũ Bối Xác lại nghĩ về hắn như vậy, có lẽ Tô Mộc thật sự không biết nói gì.

- Tổ trưởng, mọi việc đều chuẩn bị xong rồi, bây giờ xử lý bọn họ như thế nào?

Đệ Ngũ Bối Xác nhìn lướt qua đám người Tôn Nguyên Thắng, vẻ mặt càng thêm buông lỏng nói:

- Mời tất cả bọn họ về uống trà.

- Cô thật sự dám làm như vậy sao?

Tôn Nguyên Thắng hung dữ nói.

- Tôn Nguyên Thắng, đừng lấy thủ đoạn anh có thể hù dọa người khác ra dọa tôi? Nói thật cho anh biết, tôi không sợ, mang tất cả đi!

Đệ Ngũ Bối Xác lạnh lùng nói.

- Đi!

Bên ngoài quán rượu ngoài, bên trong chiếc xe LandRover.

Lý Nhạc Thiên nhìn cánh cửa quán rượu Lưu Tô, có chút không giải thích được hỏi:

- Huynh đệ, rút cuộc cậu đang làm gì vậy? Người đàn bà kia là ai? Nàng có thể giải quyết chuyện này sao? Tôn Nguyên Thắng không đơn giản đâu, hắn là người của Tôn gia.

- Tôn gia?

Tô Mộc hỏi:

- Bối cảnh thế nào?

- Tôn gia giống như Lý gia chúng tôi, đều là dựa vào thế hệ trước hưng khởi. Nếu nói chi tiết thì chính là đời thứ hai của Tôn gia và Lý gia chúng tôi đối chọi gay gắt, quan hệ của vị đó nhà lão Tôn và lão tổ tông nhà ta vẫn không tốt. Cho nên quan hệ của đời thứ hai đời thứ ba vẫn thủy hỏa bất dung.

Tôn Nguyên Thắng nhằm vào ta, hao hết tâm tư bố trí bẫy rập này, ngoại trừ muốn đánh ngã công ty giải trí Lý thị, nguyên nhân chủ yếu chính là cái này.

Cho nên tôi nói, nếu vị cô nương cậu tìm không có gốc rễ cứng rắn..., thì coi như xong. Nàng không thể làm gì Tôn Nguyên Thắng, cho dù nắm chặt cục Công an, rất nhanh cũng sẽ được thả ra. Nếu không hiện tại tôi sẽ tìm người? Tên khốn khiếp này dám ra ám chiêu hãm hại tôi, tôi cũng không cần phải giả bộ quân tử với hắn. Tôi cũng không tin, lần này đối đầu với hắn tôi sẽ thua.

Lý Nhạc Thiên tức giận nói.

- Không cần thiết, chờ xem, nàng có thể giải quyết được, tôi tin tưởng nàng!

Tô Mộc mỉm cười nói.

Tô Mộc có cách khác có thể giải quyết chuyện này, nhưng bất kể là loại nào, đối với hắn bây giờ mà nói, cũng không phải cách sáng suốt nhất. Hắn không muốn làm người khác cho rằng mình ỷ vào Từ Trung Nguyên, ở bên ngoài làm xằng làm bậy. Đợi sau khi giải quyết xong chuyện này, cho dù nghĩ biện pháp thu thập công ty giải trí Đại Hoa, cũng không thể làm ra chuyện để cho người khác chọc ngoáy.

Sự thật đúng như Tô Mộc đoán.

Không bao lâu sau, đám người Tôn Nguyên Thắng liền bị đưa vào hai chiếc xe mang đi, còn trong tay Đệ Ngũ Bối Xác cầm một cái túi nhựa, đi về hướng chiếc xe LandRover. Trong túi nhựa chứa đựng tất cả hình ảnh ướt át vừa rồi, còn có hai chiếc cameras, ngoài ra còn có một đĩa phim, đĩa phim này chính là bản sao thu được trong phòng quan sát quán rượu Lưu Tô. Nếu đã làm, Đệ Ngũ Bối Xác không ngần ngại làm chu toàn.