Quan Bảng

Chương 394: Một phần hậu lễ




- Đây là tất cả những thứ anh muốn, hiện tại đều đưa cho anh rồi!

Đệ Ngũ Bối Xác gõ cửa sổ xe, trực tiếp đút túi nhựa vào.

Tô Mộc không mở ra nhìn, hắn tin tưởng thực lực của Đệ Ngũ Bối Xác, tuyệt đối có thể làm mọi chuyện hoàn mỹ.

- Tôn Nguyên Thắng, cô định sẽ làm gì? Sẽ không mang đến phiền toái cho cô chứ?

Tô Mộc hỏi.

- Làm sao? Hiện tại biết thương xót tôi rồi sao? Vậy tại sao vừa rồi lại kéo tôi xuống nước? Anh thật sự cho là thân phận nhân viên cục Quốc an có thể tùy tiện lôi ra sử dụng hay sao?

Đệ Ngũ Bối Xác khẽ cười nói.

- Đúng vậy, nếu như cô không nói, tôi còn cảm thấy có chút kỳ quái. Thật ra cho dù cô không đáp ứng hỗ trợ, tôi cũng sẽ đưa cho cô chiếc USB kia. Nhưng tại sao cô lại động thủ?

Tô Mộc hiếu kỳ nói.

Cục Quốc an không phải thế lực cá nhân của ai, Tô Mộc rất rõ điều này. Nếu nói vừa rồi hắn muốn để Đệ Ngũ Bối Xác hỗ trợ giải quyết chuyện này là nói thật, vậy cũng có chút thái quá. Bởi vì hắn cũng không cho Đệ Ngũ Bối Xác sẽ động thủ, mặc dù động thủ cũng sẽ không hỗ trợ. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho Tô Mộc thật sự bất ngờ, bởi vì Đệ Ngũ Bối Xác chẳng những giúp, còn muốn mang bọn Tôn Nguyên Thắng đi.

Bối cảnh của Tôn Nguyên Thắng, Tô Mộc hiện tại đã rất rõ ràng, cho nên Tô Mộc càng thêm xác định, Đệ Ngũ Bối Xác chắc không biết làm sao đối phó Tôn Nguyên Thắng. Nhưng nếu hiện tại nàng làm như vậy, thì nên biết, kế tiếp sẽ gặp phải vấn đề khó khăn không nhỏ. Nếu Tôn gia gây chút phiền toái cho Đệ Ngũ Bối Xác..., sau này nàng muốn bình thường công tác ở cục Quốc an, cơ bản cũng là hy vọng xa vời.

Cho nên Tô Mộc thật sự tò mò, tò mò Đệ Ngũ Bối Xác rốt cuộc nghĩ như thế nào.

- Hắc hắc!

Đệ Ngũ Bối Xác nhìn vẻ mặt tò mò của Tô Mộc, bất chợt cười run rẩy cả người. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Lý Nhạc Thiên, nàng cười nói:

- Anh thật sự cho là mình lợi hại như vậy sao? Thật sự nghĩ rằng anh là lão Đại của cục Quốc an sao? Chúng tôi đã sớm theo dõi quán rượu Lưu Tô, nơi này có quan hệ đến một nhiệm vụ của chúng tôi. Cho nên chúng tôi mới có thể bố trí nhiều người ở đây như vậy, nếu không anh cho rằng chuyện này có thể trùng hợp như vậy sao?

Thì ra là như vậy!

Tô Mộc nhìn Đệ Ngũ Bối Xác, cảm thấy nữ nhân xinh đẹp trên thế giới này thật sự không đơn giản.

- Được rồi, nếu chúng ta đã thanh toán xong rồi, vậy tạm biệt. Huynh đệ, lái xe đi!

Tô Mộc nói.

- Được, tới liền!

Lý Nhạc Thiên nhấn chân ga, chiếc xe Land Rover liền nhanh như tia chớp biến mất, Đệ Ngũ Bối Xác đứng tại chỗ, nhìn theo chiếc xe Land Rover hòa mình vào trong dòng xe cộ, khóe miệng lộ ra nụ cười kỳ quái.

- Thanh toán xong? Anh nói thanh toán xong là thanh toán xong sao. Nằm mơ đi! Tôi đã để anh thiếu tôi một món nhân tình.

Vừa nói Đệ Ngũ Bối Xác lấy điện thoại di động ra, sau khi bấm nút gửi đi, liền xoay người đi về hướng xe của mình.

Tô Mộc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hai mắt khép hờ, nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối nay, sau khi xác định không có bất kỳ sơ hở nào, thần kinh căng thẳng mới xem như từ từ buông lỏng.

Tối nay vốn chỉ là một cuộc gặp mặt bình thường, Tô Mộc không ngờ thần xui quỷ khiến lại gặp phải chuyện trùng hợp như vậy. Tôn Nguyên Thắng bố trí bẫy rập cho Lý Nhạc Thiên, quán rượu Lưu Tô lại bị cục Quốc an theo dõi, vừa vặn mình lại là người Đệ Ngũ Bối Xác muốn tìm được. Nếu như không phải có nhiều chuyện thần xui quỷ khiến như vậy..., hiện tại sợ rằng Lý Nhạc Thiên cũng sẽ bị Tôn Nguyên Thắng thật sự bôi đen rồi.

- Huynh đệ, cậu nói Tôn Nguyên Thắng có thể để đám báo chí giải trí chuẩn bị xem trò cười của tôi hay không?

Lý Nhạc Thiên tức giận nói.

Một câu nói nhắc nhở Tô Mộc.

Không sai, Tôn Nguyên Thắng chắc chắn sẽ không làm chuyện vô dụng, nếu hắn đã sắp xếp ký giả, chứng tỏ hắn cũng đã âm thầm mua chuộc báo chí, nếu những tờ báo giải trí này thật sự làm ra những cử động quá đáng, danh tiếng của Lý Nhạc Thiên thật sự có thể bị giội nước bẩn.

Tích tích!

Khi Tô Mộc đang suy nghĩ làm thế nào ứng phó loại cục diện này, điện thoại của hắn chợt nhận được tin nhắn, sau khi mở ra hai mắt tỏa sáng, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng.

Người của cục Quốc an thật đúng là lợi hại, trong thời gian ngắn ngủi như vậy chẳng điều tra được số di động của mình, còn có thể gửi tin nhắn đến. Dĩ nhiên những thứ này cũng không phải trọng yếu, quan trọng là... Đệ Ngũ Bối Xác đã tặng cho hắn một phần lễ vật, quả thực chính là cơn mưa đúng lúc.

- Nhạc Thiên, có muốn dùng một đòn đánh tan Tôn Nguyên Thắng, hoàn toàn đánh đổ công ty giải trí Đại Hoa không?

Tô Mộc mỉm cười hỏi.

Két!

Lý Nhạc Thiên đang lái xe nghe nói như thế, chợt phanh xe, ngay sau đó mặt lộ vẻ kinh ngạc:

- Huynh đệ, cậu biết mình mới vừa nói gì không? Cậu nói hoàn toàn đánh đổ công ty giải trí Đại Hoa? Có thể sao?

- Trước kia có lẽ là không thể nào, nhưng bây giờ không có bất cứ vấn đề gì, chỉ cần hơi vận hành, liền có thể làm cho Tôn Nguyên Thắng chịu không nổi, anh nhìn xem những thứ này là cái gì?

Tô Mộc mỉm cười đưa điện thoại cho Lý Nhạc Thiên.

Lý Nhạc Thiên nhận lấy, càng xem càng hưng phấn, sau khi xem xong hắn chợt vỗ tay lái:

- Cái này đủ cho Tôn Nguyên Thắng cái con chó điên uống một hồ!

Thì ra phần lễ vật Đệ Ngũ Bối Xác đưa tới này, thực sự không nhẹ, những tư liệu này chính là căn cứ chính xác mà công ty giải trí Đại Hoa thông qua kinh doanh giải trí, sản xuất phim ảnh để tiến hành rửa tiền. Chỉ cần có những chứng cớ này trong tay, sẽ không sợ không bắt được Tôn Nguyên Thắng.

- Đáng đời tên chó điên xui xẻo!

Tô Mộc cười nói.

- Ha ha, huynh đệ, tôi phát hiện cậu chính là phúc tinh của tôi. Không nói nữa, đi, chúng ta tìm một chỗ uống một bữa!

Lý Nhạc Thiên cười to nói.

- Tối nay không được, ngày kia đi.

Tô Mộc nói.

- Tại sao?

Lý Nhạc Thiên không vui nói.

- Muốn biết nguyên nhân, được, nếu anh có thể thuyết phục ông nội tôi để chúng ta đi uống rượu, vậy tôi sẽ uống!

Tô Mộc nói.

- Vậy được rồi, tôi không có lá gan đó!

Nghĩ đến ánh mắt của Từ Trung Nguyên, Lý Nhạc Thiên liền rụt cổ.

- Đi thôi, đưa tôi trở về Tây Sơn biệt viện, anh cũng đừng nhàn rỗi, sau khi trở về cầm những tài liệu này nhanh chóng ra tay, phải nhớ hoặc là không làm, nếu làm phải làm cho tốt nhất, không thể cho cơ hội Tôn Nguyên Thắng lật bàn!

Ánh mắt Tô Mộc lấp lánh tinh quang.

- Tôi hiểu rồi, cậu cứ chờ xem!

Lý Nhạc Thiên điềm nhiên nói.

Là đại công tử nhất lưu ở thủ đô, Lý Nhạc Thiên không dám nói cái khác, cả người hắn đều là nhất lưu. Huống chi hiện tại mình đang cầm chứng cớ trong tay, cho dù không có cách làm gì Tôn Nguyên Thắng, đánh đổ công ty giải trí Đại Hoa hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Sau khi về nhà, thương lượng với mấy tiền bối. Không chừng còn có thể thông qua chuyện công ty giải trí Đại Hoa rửa tiền này, vớt vớt được tư cách chính trị ngoài ý muốn.

Không sai, cứ như vậy mà làm!

Lý Nhạc Thiên nghĩ đến điều này trong lòng lại có thêm một phần cảm kích Tô Mộc. Nhưng cảm kích này, hắn sẽ vĩnh viễn không nói ra. Bởi vì từ khi hai người bọn họ quen biết đến hiện tại đã sớm thân thiết hơn huynh đệ thật sự. Nói ra những lời tạ ơn gì đó, thật sự là vô cùng khách khí. Thay vì nói cám ơn, chi bằng âm thầm làm những chuyện khác cho Tô Mộc.

Nói thí dụ như trợ giúp Tô Mộc đầu tư, đầu tư phát triển kinh tế ở khu vực hắn quản lý!

Nói thí dụ như để Lý gia giúp đỡ Tô Mộc, nói giúp cho hắn ở thời điểm thích hợp!

Quán rượu Lưu Tô.

Quán rượu mới vừa rồi còn náo nhiệt, hiện giờ đã vô cùng vắng vẻ. Tất cả khách nhân đều rời đi, đám phục vụ bên trong quán rượu cũng về nhà, trong đại sảnh trống rỗng chỉ còn lại Lý Mộng và Quan Ngư.

Lý Mộng chưa đi bởi vì nàng chưa có có để đi. Quan Ngư chưa đi bởi vì nàng rất quan tâm đến Lý Mộng.

- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Lý Mộng lẩm bẩm tự nói.

Tất cả mọi chuyện phát sinh tối nay, đối với Lý Mộng giống như đang nằm mơ, giống như không phải sự thật. Nếu như không phải tràng diện vắng lặng hiện ra trước mắt, bất luận như thế nào Lý Mộng cũng không thể tin đây là sự thật.

Tôn Nguyên Thắng và Lý Nhạc Thiên tranh đấu, chuyện này đối với Lý Mộng mà nói, cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Dù sao bất kể là ai thắng, cũng không có quan hệ đến quán rượu Lưu Tô. Nhưng đáng chết chính là Thường Sơn đã xảy ra chuyện.

Nghĩ đến thời khắc Thường Sơn bị mang đi, để lại cho nàng một câu nói, Lý Mộng liền cảm giác từ đầu đến chân một trận rét run.

- Lý Mộng, từ hiện tại quán rượu Lưu Tô sẽ hoàn toàn đóng cửa, cô tự tìm đường mưu sinh đi!

Chính là một câu như vậy, đến tai Lý Mộng không thua gì sét đánh giữa trời quang. Thường Sơn nói quán rượu Lưu Tô sẽ hoàn toàn đóng cửa? Hơn nữa nhìn những người dẫn hắn đi, tuyệt đối không phải cảnh sát bình thường. Chẳng lẽ Thường Sơn thật sự làm chuyện gì phạm pháp, hiện tại bị điều tra ra rồi? Ông chủ cũng bị bắt đi, quán rượu Lưu Tô chắc chắn không có khả năng kinh doanh được nữa, không đóng cửa còn làm sao bây giờ?

Chủ yếu nhất chính là quán rượu Lưu Tô đóng cửa, Lý Mộng cũng không còn chỗ mà làm?

- Quan Ngư, tỷ tỷ sợ rằng sau này cũng không có cách nào chiếu cố em nữa. Quán rượu này có lẽ sẽ thật sự đóng cửa, nếu như em còn muốn tiếp tục ca hát..., chị có thể giới thiệu em đến quán rượu khác, nhưng không có cách nào tiếp tục che chở cho em.

Lý Mộng nhìn Quan Ngư ngồi bên cạnh, cười khổ nói.

- Mộng tỷ, đừng bi quan như thế, tái ông thất mã làm sao biết không phúc, trong tay chị không phải có số điện thoại của người kia sao? Gọi qua đi, ngày mai chị có thể có công việc tốt hơn.

Quan Ngư nói.

- Quan Ngư, em còn quá trẻ, làm sao có thể nhẹ dạ tin lời của người khác như vậy? Em thật sự cho là số điện thoại kia là thật sao? Cho dù là thật, em cho rằng hắn sẽ nhận sao? Cho dù hắn có nhận, em cho rằng hắn thật sự sẽ dùng chị sao? Thư ký cấp cao nhất, còn là thư ký cấp cao nhất của công ty giải trí Lý thị, điều này có ý nghĩa như thế nào, em có biết không.

Lý Mộng tự giễu cười nói.

Lời nói của Lý Mộng khiến cho ánh mắt Quan Ngư một trận hoảng hốt, nhưng nàng rất nhanh tỉnh táo lại, trên mặt hiện ra một loại kiên định, tựa như lúc nàng mới ca hát vừa rồi:

- Không, Mộng tỷ, em cảm thấy lần này chị đoán sai rồi, trong ánh mắt người đó lộ ra vẻ chân thành, chị nên tin lời hắn nói.

- Thật sao?

Lý Mộng lẩm bẩm.

- Nhất định có thể!

Quan Ngư vừa nói vừa lấy điện thoại di động của mình ra, đưa cho Lý Mộng:

- Mộng tỷ, chị nên biết mỗi lần em đi hát, đều sẽ mở chức năng quay phim, chính là để ghi lại dáng vẻ lúc hát của em, sau đó mang về cho mẫu thân xem. Đúng lúc hai ký giả kia đứng ở sau vị trí của em, cho nên ở trong này có thu lại một số thứ, đến lúc đó chị chỉ cần giao chiếc điện thoại này cho bọn họ, em nghĩ phần thắng của chị sẽ lớn hơn.

Lý Mộng cũng không ngờ, Quan Ngư lại quay được những thứ thực chất như vậy. Nhưng sau khi khiếp sợ, nàng lập tức trở nên thoải mái.

Không phải chỉ gọi điện thoại thôi sao, có làm trễ nãi chuyện gì đâu, bây giờ mình lại đang cần tìm việc? Có cơ hội tốt như vậy bày ở trước mắt, Lý Mộng ngu mới không quý trọng.

- Được, chờ sau khi chị làm xong chuyện này sẽ trả di động cho em.

Lý Mộng nói.

- Chị cầm dùng đi, dù sao em cũng rất ít phải dùng tới.

Quan Ngư cười nhạt nói.

Đúng vậy, Quan Ngư thật sự tạm thời không cần phải dùng, bởi vì qua tối nay, nàng sẽ sẽ không để điện thoại di động trở thành vật tiêu dùng bên người nữa. Tiền điện thoại mỗi tháng cũng đủ mua một ngày thuốc cho mẫu thân của nàng rồi.