Quan Bảng

Chương 419: Đứng vững bất động trong giương thương múa kiếm!




Cuộc họp thường ủy huyện ủy hôm nay là do Nhiếp Việt triệu tập, ngoại trừ biến số Lý Kiều, còn lại đều trong lòng bàn tay của hắn. Cho dù không có Lý Kiều dẫn lời, Nhiếp Việt cũng sẽ kêu Tô Mộc đứng ra nói chuyện. Hiện tại tự Lý Kiều nói ra, hiệu quả còn tốt hơn nhiều là hắn nói.

Chẳng qua ngay cả Nhiếp Việt cũng không nghĩ tới, Tô Mộc dám công khai đối đầu đến cùng với Triệu Thụy An như vậy!

Phải biết rằng hiện tại Tô Mộc chỉ là một phó Huyện trưởng chưa nhập thường vụ, hơn nữa Triệu Thụy An còn là cấp trên trực thuộc của hắn, là người đứng đầu chính quyền huyện. Tô Mộc lại dám ở trong thường ủy huyện ủy kiên trì ý kiến của mình, công khai chất vấn Triệu Thụy An..., có thể tưởng tượng sau khi hội nghị kết thúc, chuyện đã xảy ra chắc chắn lập tức truyền khắp cả huyện ủy chính quyền huyện. Nếu là trước kia, Nhiếp Việt chắc sẽ không đồng ý cho Tô Mộc làm như vậy.

Nhưng hiện tại hai mắt Nhiếp Việt tỏa sáng, rất bội phục quyết đoán của Tô Mộc!

Thời cơ bắt được lần này của Tô Mộc không thể tốt hơn, hôm nay chính là thời điểm hắn bị vây vào xui xẻo nguy hiểm nhất, ở tình cảnh như thế, biết rõ hắn không làm sai, Triệu Thụy An còn muốn chèn ép Tô Mộc, lúc này Tô Mộc lựa chọn công khai chống đối, cho dù truyền đi, cũng không có ai có đứng về phía Triệu Thụy An. Bởi vì chuyện này nếu đổi lại là người nào, cũng sẽ làm ra cử động giống như Tô Mộc.

Bị người ta khi dễ đến trên cổ, nếu không dám thốt ra một tiếng, chẳng phải là một kẻ bất lực?

- Vô liêm sỉ, lại dám nói như thế, ngươi như vậy là có thái độ gì! Tô Mộc, bây giờ không phải là trước kia, trước kia ngươi còn có Lý Hưng Hoa làm núi dựa cho ngươi, hiện tại thì sao? Ta cũng không tin, quan hệ giữa ngươi và Tần Mông thân thiết như vậy. Tần Mông sẽ vì một người tầm thường như người, làm ra chuyện gì quá phận. Nếu Tần Mông không ra mặt giúp ngươi. Thật sự cho rằng chỉ dựa vào Nhiếp Việt, ngươi vẫn có thể ngất trời sao? Nằm mơ đi.

Trong lòng Triệu Thụy An lửa giận thiêu đốt, nơi này không phải là văn phòng Huyện trưởng. Mà là huyện ủy thường ủy hội, Tô Mộc lại dám không nể mặt, công khai chống đối mình. Nếu chuyện này truyền đi, uy tín của mình còn đặt ở đâu ?

Tô Mộc, ngươi quả nhiên là vô cùng trẻ con!

Những người còn lại cũng không nghĩ tới, thái độ của Tô Mộc có thể quyết đoán như vậy, hơn nữa còn nói ra những lời kiên quyết. Cái gì gọi là thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc, đây rõ ràng là ám chỉ cái gì? Triệu tập buổi công bố truyền thông, hắn thật sự cho là buổi công bố là một chuyện rất đơn giản, hắn chỉ cần ra ngoài tùy tiện nói mấy câu là có thể giải thích rõ ràng? Phải biết rằng có những ký giả rất xảo trá tai quái, nếu thật sự bị bọn họ bắt được một vấn đề hỏi khó, chuyện sẽ không đơn giản như ngươi muốn nghỉ phép đâu.

Khi đó Tô Mộc, chỉ sợ sẽ thật sự xong đời!

- Tô Mộc Huyện trưởng, đối với buổi công bố truyền thông lần này cậu có mấy thành nắm chắc?

Lý Kiều ho khan cười híp mắt hỏi.

- Lý bí thư, buổi công bố truyền thông lần này là tôi nhất thời nảy lòng thông báo, bởi vì sợ đến lúc đó không có bao nhiêu truyền thông tới tham gia. Cho nên ấn định thời gian vào một giờ chiều. Mặc dù thời gian có chút gấp gáp, nhưng truyền thông nên mời tôi cũng đã cho người mời. Tin tưởng chỉ cần đến lúc đó buổi công bố truyền thông vừa triển khai, là tôi có thể giải thích rõ sự kiện dư luận lần này. Chuyện này nhằm vào huyện ủy chính quyền huyện chúng ta, cho nên tôi sẽ hết sức làm sáng tỏ.

Tô Mộc nói.

- Vậy thì tốt!

Lý Kiều cười nói.

- Trong thời gian ngắn làm ra quyết định như vậy, lại không trải qua đồng ý của huyện ủy chính quyền huyện. Tô phó Huyện trưởng, bây giờ đừng nói khoác, đến lúc đó nếu cậu không có biện pháp làm sáng tỏ, cậu nên biết hậu quả như thế nào.

Triệu Thụy An quát lạnh nói.

- Triệu Huyện trưởng, tôi cam đoan với ngài, tất cả mọi việc có thể làm sáng tỏ, nếu thật sự không có biện pháp làm được, không cần ngài nói, tôi sẽ gánh chịu tất cả trách nhiệm!

Tô Mộc không thèm để ý trấn định nói.

Thành công rồi!

Trên mặt Triệu Thụy An tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đang cười nở hoa. Mặc dù mình bị buổi công bố truyền thông này làm cho bối rối, nhưng bất kể như thế nào, chuyện này bố trí rất khéo léo. Nếu bây giờ Tô Mộc đồng ý chịu trách nhiệm, vậy mình sẽ xem hắn chịu trách nhiệm như thế nào. Chưa nói hắn có thể tìm được những phương tiện truyền thông có giá trị trong thời gian ngắn như vậy, cho dù những truyền thông kia thật sự tới đây, hỏi vấn đề bén nhọn, Tô Mộc ngươi có thể ứng phó làm sao?

Đến khi Tô Mộc ngươi không có cách nào giải quyết, đó chính là thời khắc ta đại phản kích. Đến lúc đó, bản thân ta muốn xem xem Nhiếp Việt còn có thể nói cái gì? Đây là Tô Mộc tự đòi gánh trách nhiệm, cũng không phải là ta ép!

Chính bởi vì bày ra bố trí như vậy, cho nên Triệu Thụy An vốn muốn giơ tay biểu quyết đề nghị vừa rồi, hiện tại lại tạm thời gác lại. Đừng nói hiện tại hắn không có mười phần nắm chắc có thể nắm được Tô Mộc, cho dù có thể hoàn toàn đắc tội với Nhiếp Việt, nếu có thể làm cho Tô Mộc tự rước lấy nhục, cớ sao mà không làm?

- Nói như vậy, tôi đồng ý đồng chí Tô Mộc triệu tập buổi công bố truyền thông!

Triệu Thụy An khó dằn nổi tâm tình giơ tay lên.

- Tôi cũng đồng ý!

Lương Trung Hòa theo sát phía sau. Không thể nói tại sao, Lương Trung Hòa chính là cảm giác có cái gì không đúng, nhưng lại không nói ra được cảm giác không đúng này rốt cuộc là thế nào? Tô Mộc thật sự sẽ làm loại chuyện không có nắm chắc này sao?

Hiện tại Lương Trung Hòa chắc chắn là người lo lắng đề phòng nhất, mặc dù tối hôm qua mình từ chỗ Lương Thiên, biết được chân tướng của sự kiện dư luận lần này, hơn nữa làm trước một số an bài, trong đó bao gồm để cho Trương Trường Pháp gánh trách nhiệm. Nhưng cho dù như vậy, Lương Trung Hòa vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Làm bộ trưởng tuyên truyền huyện ủy, hắn biết chuyện này đại biểu cho hậu quả gì.

Lương Trung Hòa bị vây vào trạng thái tâm tình khẩn trưởng, đã không còn sức lực đánh chửi Lương Thiên, chuyện cũng đã phát sinh, kế hoạch hôm nay chính là phải nghĩ cách giải quyết như thế nào mới là chính đạo, hi vọng tất cả đều có thể tiến hành trong khống chế.

Lương Xương Quý cũng lần đầu tiên nghe được Tô Mộc muốn triệu tập buổi công bố truyền thông, nhìn vẻ mặt của mấy người Triệu Thụy An, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bất an:

- Nhiếp bí thư, nếu buổi công bố truyền thông, là để khôi phục danh dự cho huyện ủy chính quyền huyện chúng ta, tôi nghĩ không biết có thể lấy danh nghĩa huyện ủy, phát thư mời cho giới truyền thông hay không?

- Có thể!

Hội nghị đã đến loại trình độ này, tình huống muốn biết Nhiếp Việt đã hoàn toàn rõ ràng. Cho nên không chuẩn bị cho những người khác cơ hội nói chuyện, trực tiếp quyết định:

- Trịnh chủ nhiệm, chuyện này giao cho cô đi làm, lấy danh nghĩa huyện ủy phát thư mời các giới truyền thông, mời bọn họ đúng một giờ chiều đến nhà khách huyện.

- Vâng, Nhiếp bí thư!

Trịnh Tuyết Mai gật đầu.

- Ngoài ra, bốn đề nghị vừa rồi Triệu huyện trưởng đã nói, không có gì ngoài điểm thứ tư đáng suy nghĩ, còn lại ba điểm tôi đều đồng ý. Nếu như các vị không có ý kiến, mời giơ tay biểu quyết!

Nhiếp Việt vừa nói vừa dẫn đầu giơ tay lên.

- Đồng ý!

Đề nghị của mình Triệu Thụy An cũng sẽ không phản đối, lập tức giơ tay lên.

- Đồng ý!

Lý Kiều cũng mỉm cười giơ tay, từ đầu đến cuối trên mặt hắn vẫn duy trì nụ cười, làm cho người ta không đoán ra rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Nếu ba vị này đều giơ tay đồng ý, như vậy những thường ủy huyện ủy còn lại cũng không có khả năng cự tuyệt, đều không ngoại lệ toàn bộ giơ tay thông qua.

- Tốt, nếu tất cả mọi người đã thông qua ba đề nghị trên, liền chia ra bắt đầu thi hành đi. Triệu Huyện trưởng, chuyện kháng nghị với huyện Hoa Lâm, kêu bọn họ cho một giải thích rõ ràng giao cho anh đi làm. Lý bí thư, về điều tra kỷ luật bên trong bộ tuyên truyền huyện ủy và vấn đề của bộ trưởng Lương Trung Hòa, do anh toàn quyền chịu trách nhiệm, trong khoảng thời gian Lương bộ trưởng bị điều tra, công việc của bộ tuyên truyền huyện ủy tạm thời giao cho phó bộ trưởng thường vụ Miêu Phong chịu trách nhiệm; Trương bí thư, chuyện thành lập tiểu tổ điều tra tòa soạn báo Hình Đường, giao cho anh.

Nhiếp Việt giải quyết dứt khoát, quyết đoán đánh nhịp.

- Vâng!

- Tan họp!

Không có hậu đài là không được!

Thời điểm mấu chốt vẫn cần có người ở phía sau ủng hộ mới được!

Giống như hội nghị hôm nay, Tô Mộc muốn mượn chính là thế của Nhiếp Việt. Nếu như không phải dựa vào đánh nhịp cuối cùng của Nhiếp Việt, dựa vào thân phận của Nhiếp Việt, Tô Mộc quả quyết không dám làm ra loại cử động này.

May mà, tấy cả đều ở trong dự liệu!

- Thật đúng là chỉ tính toán mặt tốt theo ý mình muốn!

Trương Giải Phóng cúi đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nhỏ giọng nói.

- Chờ coi đi, chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu.

Hà Vị nghiền ngẫm nói.

Sau khi tan họp, mọi người liền trở lại phòng làm việc của mình, lần này không có người nào đi theo Tô Mộc tới đây. Ai cũng rõ ràng, hiện tại Tô Mộc hẳn sẽ rất bận rộn, lúc này đi qua quấy rầy hắn là không cần thiết. Ngay cả Lương Xương Quý cũng lựa chọn không đi, chớ nói chi là người khác.

- Huyện trưởng!

Đỗ Liêm cung kính nói.

- Thế nào rồi ? Đều sắp xếp xong xuôi rồi chứ?

Tô Mộc hỏi.

- Huyện trưởng, ngài cứ yên tâm đi, chúng ta đã thông báo cho tất cả truyền thông, quy mô lần này thật sự không nhỏ, đã có mười mấy nhà truyền thông cấp thành phố chuẩn bị xong, bảo đảm sẽ không làm chậm trễ thời gian.

Đỗ Liêm nói.

- Chuyện truyền thông cậu không cần để ý tới, Đỗ Liêm, hiện tại giao cho cậu một chuyện, cậu có thể làm được không?

Tô Mộc nhìn Đỗ Liêm hai mắt nghiêm túc nói.

Đỗ Liêm hoàn toàn có thể cảm giác được thái độ nghiêm túc hiện tại của Tô Mộc, hắn biết chuyện Tô Mộc sắp nói khẳng định không đơn giản, nhưng càng không đơn giản càng tốt, nếu thật sự đơn giản, sẽ không thể hiện được giá trị của hắn. Bất kể là chuyện gì, Đỗ Liêm cũng biết mình phải làm tốt, nếu làm hỏng, tiền đồ của mình cũng hoàn toàn hủy diệt.

- Huyện trưởng, ngài cứ phân phó, chuyện gì.

Đỗ Liêm trầm giọng nói.

- Chuyện này vô cùng quan trọng, tôi đã làm xong chuẩn bị tiền kỳ, hiện tại cậu phải đem những chứng cớ kia mang về. Như vậy, bây giờ là 10h sáng, cậu lập tức đi tìm Từ Viêm, hắn sẽ đưa cho cậu một phần tài liệu, cậu chỉ cần đem đầy đủ tài liệu về là được.

Tô Mộc nói.

- Tôi hiểu, tôi đi đây!

Đỗ Liêm cung kính xoay người rời đi.

Tô Mộc đứng phía trước cửa sổ, mặc cho ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên trên người, con cờ nên bày cũng đã bày, hiện tại chỉ đợi đến lúc phản kích mà thôi.

- Ta chẳng qua là muốn làm chuyện hiện thực cho nhân dân, đây chính là mục tiêu của ta, ai dám hủy diệt mục tiêu của ta, ta sẽ dẫm người đó dưới chân! Là kẻ địch của ta, không sao cả! Nhưng là kẻ địch của dân, ta sẽ chiến đấu đến cùng!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mộc phát ra càng trở nên kiên định.