Quan Bảng

Chương 437: Ngồi không ăn bám




Lâm Phương ngồi ở đó chậm rãi nói, mỗi câu nói ra đều không rơi vào trọng điểm, về phần những gì mấy chữ xây dựng giáo dục văn hóa, tức thì bị nàng ném đến tận chín tầng mây. Hiện tại nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là khóc than. Lãnh đạo còn lại của cục giáo dục, ngồi bên cạnh, nghe Lâm Phương khóc than, nhưng không có ai đứng ra phản đối, thậm chí có người còn muốn cổ vũ.

Phải biết rằng hiện tại khóc than, ý nghĩa Tô Mộc đã động đến ngân khố của bọn họ. Làm như vậy chính là lợi ích của bọn họ sẽ không bị tổn hại, sau này, sai bù lại là rất hậu đãi. Nếu thật sự để cho bọn họ gặp phải một cục trưởng không phải Lâm Phương như vậy, đi lên lấy lòng Tô Mộc, sợ rằng cuộc sống sau này của bọn họ cũng sẽ không sống khá giả, đều phải nắm chặt dây lưng quần mà sống.

Cho nên tất cả bọn họ đều lựa chọn sống chết mặc bây.

- Tô huyện trưởng, tôi chính là muốn nói như vậy.

Lâm Phương nói.

- Lâm cục trưởng, cô nói nhiều như vậy, là muốn biểu đạt, sở giáo dục huyện không có tiền?

Tô Mộc trực tiếp hỏi.

- Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự thật.

Lâm Phương gật đầu nói, lộ ra vẻ mặt không thể làm gì.

Ánh mắt Tô Mộc quét qua Lâm Phương, quét qua những người còn lại, cuối cùng rơi xuống mặt Lưu Đăng Khoa.

- Lưu cục trưởng, nếu như tôi nhớ không lầm, tài chính của sở giáo dục huyện là do anh phân quản, anh nói cho tôi nghe xem, nếu để cho sở giáo dục huyện ra mặt chịu trách nhiệm, chính là chọn một trường học trong huyện ưu tiên làm thí điểm..., có thể làm được hay không?

Tô Mộc lạnh lùng hỏi.

Trong lòng kêu khổ!

Lưu Đăng Khoa làm sao cũng không nghĩ tới lúc này Tô Mộc lại hỏi hắn, là người có thâm niên ở sở giáo dục huyện. Hắn biết nếu lúc này nói ra những lời không thỏa đáng, sợ rằng rất nhanh sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nhưng nếu không nói, thật sự là đắc tội với Tô Mộc. Nói như vậy, ý nghĩa tất cả cố gắng trước kia của mình đều trở thành bọt nước.

Cái này còn chưa tính, thậm chí còn có thể vì vậy trêu chọc Tô Mộc. Sở Tác Mai chính là một ví dụ rất tốt. Nếu thật sự bị Tô Mộc nhớ mặt, vậy cuộc sống của Lưu Đăng Khoa hắn chỉ sợ cũng sẽ chấm dứt.

Ý nghĩ như vậy chỉ chợt lóe lên trong đầu, Lưu Đăng Khoa rất nhanh quyết định chú ý, cho dù là liều mạng đắc tội với tất cả đồng liêu, cũng không thể lưu lại ấn tượng xấu với Tô Mộc. Đây là cơ hội duy nhất của mình, nếu bắt được, cuộc sống sau này sẽ khá giả. Không nhìn thấy sao? Tô Mộc dám mạnh mẽ kéo một bộ trưởng bộ tuyên truyền xuống, chớ nói chi là thu thập nhân vật như mình?

Đắc tội đồng liêu. Bọn họ có thể làm gì mình?

Nếu đắc tội với Tô Mộc, tình huống thật sự hỏng bét.

Lưu Đăng Khoa biết rõ ràng mình không có lựa chọn. Hắn càng thêm rõ ràng, nếu lựa chọn như vậy rơi vào trên đầu người khác, tuyệt đối cũng sẽ làm ra quyết định giống nhau, gia nhập vào Tô Mộc.

- Tô huyện trưởng, tôi cho là Lâm cục trưởng nói cũng đúng thực tế. Nếu muốn tiến hành toàn bộ trong huyện..., với tình huống của sở giáo dục là không có cách nào thực hiện, cần một số tài chính lớn, hơn nữa chủ yếu nhất là bởi vì trước kia chưa từng có kinh nghiệm, sợ rằng nếu làm sẽ có rất nhiều phiền toái không tưởng được. Nếu như vậy, chi bằng chúng tôi làm một thí điểm trước. Nếu thí nghiệm thành công, sẽ phát triển ra toàn bộ huyện.

- Hơn nữa làm thí điểm này, có thể giảm bớt nhân lực tài lực vật lực, lại có thể đạt được kinh nghiệm. Trọng yếu hơn là, có thể cho chúng ta phát hiện rất nhiều vấn đề ẩn núp. Nếu làm thí điểm..., tôi cho là với tình huống hiện tại của sở giáo dục huyện, chỉ cần cố gắng giảm bớt, lại thông qua biện pháp và con đường khác, không phải không thể giải quyết.

Lưu Đăng Khoa nói.

Trong nháy mắt những lời này từ trong miệng Lưu Đăng Khoa nói ra, sắc mặt của tất cả lãnh đạo còn lại trong sở giáo dục huyện đều biến đổi. Còn Lâm Phương lại càng hồi hộp, hắc hắc, Lưu Đăng Khoa, ông luôn thích đối nghịch với tôi sao? Lần này tôi xem ông làm thế nào? Ông đã trêu chọc nhiều người tức giận rồi. Giảm bớt, ông giảm bớt chi tiêu của người nào? Còn con đường khác, Lưu Đăng Khoa, cái này gọi là ông tự mua dây buộc mình.

- Lâm cục trưởng, cô nghĩ thế nào?

Tô Mộc không tỏ rõ ý kiến cười hỏi.

- Tô huyện trưởng, tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia, không có tiền tất cả đều là uổng công.

Lâm Phương bất đắc dĩ nhún vai.

- Nếu nói như vậy...

Tô Mộc thoang trầm ngâm, ngẩng đầu trong mắt toát ra một loại tinh quang:

- Lưu cục trưởng, chuyện này bắt đầu từ hiện tại giao cho anh phụ trách, có lòng tin hay không?

- Có!

Lưu Đăng Khoa quyết đoán nói.

Lưu Đăng Khoa cũng là một người rất có quyết đoán, nếu đã lựa chọn, vậy không cần thiết nhăn nhăn nhó nhó. Dù sao chỉ cần Tô Mộc cao hứng, vị trí của mình tuyệt đối sẽ giữ được. Hơn nữa Lưu Đăng Khoa cũng không cho là chuyện này không có khả năng vận hành, đây là một chuyện tốt. Nếu là chuyện tốt, có thể kiếm lấy danh dự cho mình, có thể mượn cơ hội này hoàn toàn trèo lên chiếc thuyền của Tô Mộc, cớ sao không làm?

- Vậy thì được, Lưu cục trưởng, sau này kế hoạch cụ thể và tình huống thao tác, anh cứ trực tiếp báo cáo với tôi.

Tô Mộc không dừng lại quá lâu, sau khi nói ra những gì nên nói liền đứng dậy liền rời đi.

Khi Tô Mộc rời đi, vẻ mặt Lâm Phương rõ ràng trầm thấp không ít, ánh mắt nhìn Lưu Đăng Khoa cũng trở nên rất có địch ý.

Chỉ có điều hiện tại Lưu Đăng Khoa, cũng không rảnh để ý tới Lâm Phương, hắn trở về phòng làm việc của mình, sau khi ngồi xuống uống một ngụm trà, lại quay đầu hồi tưởng, lúc này càng nghĩ càng cảm thấy khiếp sợ.

Lưu Đăng Khoa cho là lần này Tô Mộc tới đây, tuyên bố quyết định như vậy chỉ là muốn chọc giận Lâm Phương, nhưng hiện tại cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy hoàn toàn không phải. Tô Mộc rõ ràng là đang từng bước xâm chiếm quyền lực của sở giáo dục! Lâm Phương cô không phải là cục trưởng sở giáo dục sao? Tôi cứ đem công việc này giao cho Lưu Đăng Khoa, còn tôi là phó Huyện trưởng phân quản giáo dục toàn bộ huyện, sau này công việc trọng điểm chính là xây dựng tài nguyên giáo dục văn hóa.

Khi cả hệ thống giáo dục cũng lấy việc xây dựng này làm hạch tâm, quyền lực của Lâm Phương sẽ vô hình trung bị phân chia hết. Cô cũng không có biện pháp lên tiếng trong chuyện này, cô còn có thể làm gì nữa?

Một khối bánh ngọt to như vậy lấy ra, đủ hấp dẫn những người còn lại tới đây xé xác ăn. Cái này cũng chưa tính, trong chuyện này còn cô lập Lâm Phương, không tin duới tình huống như thế, cô còn có thể chống cự Tô Mộc?

Hay, một quân cờ rất hay!

Nghĩ đến cái này, Lưu Đăng Khoa liền cảm giác mặt đầy hồng quang, cảm giác lo lắng vừa rồi hoàn toàn biến mất, trong mắt hiện ra nhiều tia hưng phấn. Chỉ cần mình nắm giữ miếng bánh ngọt này trong tay, sẽ không sợ những người còn lại không cùng tới đây?

Hơn nữa Lưu Đăng Khoa cũng không tin, Tô Mộc không có hậu thủ đối với chuyện này. Tiền của sở giáo dục huyện nhất thời không lấy ra được bao nhiêu..., chỉ cần có tài chính huyện gẩy ra một chút, liền có thể chọn ra một nơi thí điểm tiến hành thí nghiệm.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy một màn vừa rồi, Lưu Đăng Khoa cũng hoài nghi, thủ đoạn tinh diệu như vậy, là xuất phát từ tay Tô Mộc?

Sau khi từ sở giáo dục huyện ra ngoài, tâm tình của Tô Mộc tương đối bình tĩnh. Tình huống của sở giáo dục huyện hắn tựa hồ đã rõ ràng, hiện đang đợi chính là báo cáo của Lưu Đăng Khoa. Nói thật, Tô Mộc cũng không để mắt đến tài chính của sở giáo dục huyện. Nhưng thứ hắn muốn là thái độ, Lâm Phương cô ngay cả thái độ cũng không muốn biểu đạt, vậy thì phải tự trách mình rồi.

Tiền! Tiền! Tiền!

Nói cho cùng đây đều là chuyện tiền nong, nếu thật sự có tiền..., Tô Mộc còn dùng giật gấu vá vai. Nhà máy xi măng Hoàng Vân muốn vận hành cần tài chính khởi động, xây dựng giáo dục huyện cần đầu tư, nhưng Tô Mộc đồng dạng cũng rất rõ ràng, đó chính là cho dù huyện Hình Đường có tiền, số tiền này cũng không thể ném hết cho mình. Tô Mộc đúng là thân tín của Nhiếp Việt, nhưng tất cả đơn vị khác cũng cần vận chuyển.

Có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu!

Hơn nữa còn không thể chỉ ký thác hi vọng vào Nhiếp Việt.

- Huyện trưởng, bây giờ chúng ta đi đâu?

Đỗ Liêm hỏi.

- Trở về chính quyền huyện, tôi muốn gặp Triệu Huyện trưởng.

Tô Mộc nói.

- Vâng!

Tô Mộc làm phó Huyện trưởng, lãnh đạo phân quản chính là Triệu Thụy An, dù sao hắn cũng là người đứng đầu chính quyền huyện. Mình cũng không thể làm bất cứ chuyện gì, cũng trực tiếp lướt qua Triệu Thụy An, tìm Nhiếp Việt xin giúp đở. Ở trong quan trường mặc dù biết rõ anh đứng bên đội nào, nhưng quy củ nên tuân thủ vẫn phải tuân thủ. Hơn nữa Tô Mộc cũng muốn thông qua Triệu Thụy An, nhận được chút ít tài chính từ cục tài chính.

Cho dù những khoản tiền kia không cách nào thỏa mãn nhu cầu vận chuyển nhà máy xi măng Hoàng Vân, nhưng dùng để làm thí điểm giáo dục, vẫn dư dả. Dù sao chỉ làm một thí điểm..., tài chính cần có cũng không đến mức quá lớn. Về phần còn lại, cứ đợi sau khi làm thí điểm thành công rồi nói sau.

Nhưng sau khi Tô Mộc xuất hiện trong phòng làm việc của Triệu Thụy An, trình bày kế hoạch vận chuyển của nhà máy xi măng Hoàng Vân và xây dựng giáo dục văn hóa, quả nhiên, nghe được lời khước từ từ chỗ Triệu Thụy An. Nói đơn giản chính là cục tài chính đã sớm làm xong dự tính, không có dư thừa tiền dùng ở hai phương diện trên.

Nhưng Triệu Thụy An cuối cùng cũng thông tình đạt lý, đặc biệt cho Tô Mộc năm vạn đồng. Năm vạn? Có thể làm gì?

Đối mặt với loại đùn đẩy trách nhiệm của Triệu Thụy An, Tô Mộc thực sự bất đắc dĩ thực sự nhức đầu, trong lòng cũng rất cáu kỉnh. Nhưng nếu kêu hắn chống đối Triệu Thụy An..., hắn cũng không có tư cách như vậy, cũng sẽ không đi làm như vậy.

Trong quan trường nếu lưu lại một ấn tượng xấu với lãnh đạo, tiền đồ của Tô Mộc chắc chắn là ảm đạm.

Sau khi Tô Mộc đi ra phòng làm việc, đối mặt với hỏi thăm của Lâm Song cũng chỉ cười nhạt. Lâm Song đi theo lãnh đạo như Triệu Thụy An, thật sự có chút đáng tiếc. Triệu Thụy An, tôi đưa cho anh hai bản kế hoạch, bất kể là cái nào chỉ cần làm được một thứ thành công đều là chính tích không thể bỏ qua. Nhưng anh lại trực tiếp hủy bỏ, còn nói tài chính khẩn trương gì đó, kêu tôi nghĩ cách khác kiếm tiền.

Thật sự như vậy sao?

Lề lối của anh chính là như vậy!

- Đỗ Liêm, đi, chúng ta đến huyện ủy.

Tô Mộc cũng không trở về phòng làm việc, trực tiếp đi về phía tòa nhà huyện ủy.

Triệu Thụy An đứng trong phòng làm việc, nhìn theo thân ảnh Tô Mộc, trên mặt hiện lên ra một nụ cười lạnh:

- Còn muốn dựa vào tôi xin tiền, tôi thật sự muốn nhìn xem, cậu có thể kiếm được tiền từ đâu! Không có tiền, tôi xem cậu làm sao bò về phía trước!