Quan Bảng

Chương 439: Cảnh tỉnh, hù dọa toát mồ hôi!




Bởi vì lúc này Từ Viêm đang ở trong huyện thành, cho nên cũng không trì hoãn quá lâu, hai chiếc xe trước sau xuất hiện bên ngoài quán thịt nướng. Từ Viêm từ bên trong xe đi ra, đi về phía Tô Mộc.

- Lãnh đạo, nghe nói buổi trưa hôm nay anh muốn xuất huyết nhiều, hắc hắc, chúng tôi rốt cục cũng được tham dự một bữa tiệc lớn rồi.

Từ Viêm cợt nhả nói.

Chỉ có Từ Viêm mới nói đùa với Tô Mộc trước mặt người khác. Không có cách nào, ai bảo quan hệ của hai người không bình thường. Khi Tô Mộc còn là phó trấn trưởng Hắc Sơn trấn, đã quen biết Từ Viêm. Hai người quen biết từ sau sự kiện cướp bóc đến hiện tại. Trong thời gian này, Từ Viêm chưa bao giờ thay đổi quyết định ban đầu, chăm chú đi theo Tô Mộc nện bước.

Rất nhiều chuyện phát sinh ở Hắc Sơn trấn, ở huyện Hình Đường đều không thể không nhờ cha con Từ Viêm và Từ Tranh Thành giúp đỡ. Điểm này, trong lòng Tô Mộc biết rõ. Vì vậy đối với Từ Viêm, Tô Mộc cũng có tình cảm đặc biệt.

- Yên tâm đi, ngoại trừ không thể uống rượu, cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được, tôi bảo đảm trả đủ!

Tô Mộc cười nói.

- Từ cục!

Đỗ Liêm cười lên chào hỏi.

- Được rồi, Đỗ thư ký, không cần khách khí với ta như vậy, còn Đoạn Bằng, mấy ngày không gặp, tiểu tử cậu lại càng rắn chắc rồi, hôm nào đấy chúng ta ra ngoài luyện một chút.

Từ Viêm cười to nói.

- Anh không thắng được đâu!

Đoạn Bằng thản nhiên nói.

- Đoạn Bằng cậu có thể đừng thành thật như vậy được không, làm tôi thật sự mất mặt! Nếu không phải lãnh đạo có phân phó, hôm nay tôi không hạ gục cậu không được.

Từ Viêm la lớn.

- Được rồi. Vào đi thôi!

Tô Mộc mỉm cười lắc đầu.

Khi bốn người đi vào quán thịt nướng, Phàn Thược sớm nhận được tin tức liền từ bên trong đi ra, trên mặt treo nụ cười nịnh hót, chạy tới:

- Tô huyện trưởng, Từ cục, các vị tới rồi, chỗ của các vị đã chuẩn bị xong, mời đi theo tôi.

Hôm nay Tô Mộc đã là người cả huyện Hình Đường không ai không biết. Có cơ hội kéo gần quan hệ với lãnh đạo như vậy, chẳng phải là một chuyện rất lợi ích? Phải biết rằng so với những lãnh đạo quan trường, những người gọi là ngôi sao giải trí cũng không xứng xách giày cho bọn hắn.

Đợi sau khi mọi người ngồi xuống, Tô Mộc liền cười hỏi:

- Nói đi. Cậu tìm tôi có chuyện gì muốn báo cáo?

Sau khi Từ Viêm ăn một miếng thịt nướng, cười nói:

- Lãnh đạo, không phải thời gian trước anh kêu tôi giúp đỡ điều tra vụ săn trộm ở Hắc Sơn trấn sao? Tôi gần đây có chút đầu mối, nhưng không điều tra không biết, nay điều tra tôi mới hiểu được, chuyện này quả thực quá điên cuồng, tuyệt đối không phải chuyện huyện chúng ta có thể định đoạt.

- Tại sao?

Chân mày Tô Mộc khẽ nhếch.

- Chuyện này theo tôi hiện tại điều tra được, có thể xác định đây tuyệt đối là một đội săn trộm làm ra. Hơn nữa đội này còn nhảy qua tỉnh khác lén lút gây án, cho dù là ở trong tỉnh chúng ta, huyện chúng ta cũng chỉ là một phân điểm. Trong nội bộ bọn họ có phương thức liên lạc rất nghiêm mật, mấu chốt là nghiên cứu địa hình, săn trộm, vận chuyển, tiêu thụ đều là một dây chuyền.

Vẻ mặt Từ Viêm nghiêm túc nói.

Một dây chuyền phục vụ? Tô Mộc trầm xuống, đây thật sự là một con cá lớn!

Tổ chức tội phạm có thể bày ra loại tràng diện này tuyệt đối không phải tổ chức nhỏ, nếu chỉ dựa hết vào lực lượng của huyện Hình Đường, sợ rằng thật sự không xử lý được. Nhưng cho dù không xử lý hết được, không có nghĩa là nhìn thấy bọn họ đang ở trước mắt mà không xử lý. Nếu nó là một sợi dây chuyền hoàn chỉnh, đi qua địa bàn của tôi. Vậy tôi sẽ làm sợi xích này đứt rời từng đoạn, khiến cho bọn họ đau lòng.

- Lãnh đạo, anh thật sự muốn động tay sao?

Từ Viêm hỏi.

- Làm sao? Cậu không dám?

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Không dám? Tôi không dám? Chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, tôi lập tức mang theo người của tôi động thủ. Chẳng qua lãnh đạo có lẽ anh không rõ lắm, tình huống của Hắc Sơn trấn có chút đặc thù. Trước kia điểm bảo vệ động vật hoang dã là trong thành phố cắt ra, vì vậy đội phòng hộ cũng là một phần quản hạt trực tiếp của cục công an thành phố. Cơ cấu tổ chức là một tiểu đội không nói, ngay cả tất cả hồ sơ tài liệu của bọn họ đều ở cục lâm nghiệp thành phố.

Từ Viêm nói.

Thì ra là như vậy!

Lời nói của Từ Viêm muốn biểu đạt cái gì, Tô Mộc đã rất rõ ràng, nếu thật sự để cho Từ Viêm động thủ, sẽ phát sinh mâu thuẫn với đội phòng hộ rừng. Đến lúc đó nếu thật sự xuất hiện cái gì ngoài ý muốn..., ai sẽ chịu trách nhiệm? Hơn nữa Tô Mộc nghĩ đến còn nhiều hơn, Hắc Sơn trấn phát sinh chuyện săn trộm, anh dám nói đội phòng hộ rừng hoàn toàn không biết chuyện? Anh dám nói cục lâm nghiệp thành phố không biết tin tức gì? Anh dám nói cục lâm nghiệp huyện không có bất kỳ báo cáo nào?

Điều này hiển nhiên là không thể!

Nếu đã có thể phát sinh, vậy tại sao đến hiện tại, cũng không có người nào đứng ra quản chuyện này?

Tô Mộc hiện giờ cũng không phải là kẻ não rỗng năm đó, gặp phải bất kỳ chuyện gì, hắn cũng sẽ đào sâu nghiên cứu. Nếu như tất cả đều giống như mình suy đoán, tùy tiện động thủ, sợ rằng thật sự sẽ tạo ra phiền toái không cần thiết.

- Từ Viêm, như vậy, cậu mang theo người của cậu bám chặt theo dõi những đầu mối kia cho tôi trước đã.

Tô Mộc nói.

- Tôi hiểu!

Từ Viêm gật đầu.

Có thể trở thành cục trưởng phân cục cục công an huyện, hơn nữa còn là phân cục Hắc Sơn trấn đang vô cùng nổi danh ở huyện Hình Đường, Từ Viêm tuyệt đối không phải người đầu óc ngu si, nếu thật sự như vậy, vị trí này hắn tuyệt đối không ngồi yên. Bây giờ nghe Tô Mộc nói như vậy, trong lòng nghĩ đến gì đó nhưng không nói ra. Hắn biết, trong lòng Tô Mộc nhất định có suy nghĩ kín đáo hơn.

Sau khi bàn bạc xong sự kiện săn trộm , Từ Viêm liền cười lớn bắt đầu khuấy động không khí. Nếu nói đến cái này, không người nào thích hợp hơn Từ Viêm. Các loại tiết mục từ trong miệng hắn không ngừng nói ra, cũng không ngừng nghỉ, khiến Tô Mộc cảm thấy buồn cười, càng tin tưởng Từ Viêm tuyệt đối là “nhân tài”.

- Lãnh đạo, có chuyện muốn nhờ anh giúp một việc.

Khi không khí đang náo nhiệt, Từ Viêm cười nói.

- Chuyện gì?

Tô Mộc hỏi.

- Chuyện này nói trước, cha tôi không biết tôi sẽ nói với anh, cho nên anh đừng tưởng là hắn kêu tôi nói với anh.

Từ Viêm nói trước dự phòng.

- Bớt nói nhảm đi!

Tô Mộc nói thẳng.

- Thật ra là như vậy, chính là cục công an thành phố không phải đang còn trống vị trí phó cục trưởng hay sao? Tôi nghĩ có thể chạy cho cha tôi hay không. Lãnh đạo, anh cũng biết, tôi và cha tôi đều ở huyện Hình Đường không nói, còn đều là cục trưởng. Chuyện này đã dấy lên phê bình, nếu thật sự tiếp tục, tôi sợ rất nhanh sẽ trở thành sự kiện dư luận thứ hai.

Từ Viêm nói.

Là chuyện này!

Tô Mộc thật ra nghe Từ Viêm nói ra, cũng có chút xấu hổ, chuyện này lúc trước Từ Viêm cũng đã từng đề cập tới một lần, Tô Mộc cũng đáp ứng hỗ trợ. Nhưng bởi vì còn chưa liên hệ với Lý Hưng Hoa, cho nên đến hiện tại cũng chưa có hồi âm. Nhưng nếu theo Từ Viêm nói, đó cũng là chuyện không tệ. Với tư lịch của Từ Tranh Thành, đến cục thành phố làm một phó cục trưởng cũng không có bất cứ vấn đề gì.

- Từ Viêm, chuyện này là tôi nghĩ không chu đáo, vậy đi, cậu chờ một lát, để tôi hỏi cho cậu.

Nói xong Tô Mộc liền không chần chờ, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Lý Nhạc Dân. Dù sao Lý Nhạc Dân là bí thư chính pháp ủy thị ủy thành phố Thanh Lâm, phân quản cục công an. Nếu thật sự có chuyện..., tiếng nói của hắn ở trên cũng không yếu. Phải biết rằng Lý Nhạc Dân không phải tự nhiên nhảy dù, mà đã làm ở thành phố Thanh Lâm nhiều năm, với thủ đoạn của hắn, cộng thêm hơi lộ ra bối cảnh thân phận, sớm đã khống chế cơ cấu kiểm sát và cục công an huyện của thành phố Thanh Lâm trong tay.

- Lý bí thư, tôi là Tô Mộc!

- Tô Mộc, có việc gì?

Lý Nhạc Dân hỏi.

- Là như vậy, Lý bí thư, có chuyện tôi muốn hỏi ngài, chính là nghe nói cục công an thành phố đang để trống chức vụ phó cục trưởng có phải không?

Tô Mộc cười hỏi.

Trầm mặc, trầm mặc giống như chết!

Sau khi Tô Mộc nói ra lời này, bên kia cũng không xuất hiện đáp án như trong tưởng tượng, mà là trầm mặc. Khi Tô Mộc bị loại trầm mặc này đè nén có chút hít thở không thông, Lý Nhạc Dân đột nhiên thay đổi ngữ điệu, giọng nói lạnh thấu xương.

- Tô Mộc, cậu có biết hiện tại cậu đang làm cái gì hay không? Cậu có biết cậu nói như vậy có ý nghĩa như thế nào hay không? Phải biết rằng hiện tại cậu chỉ là cán bộ cấp phó phòng, cậu lại muốn can thiệp vào chuyện bổ nhiệm cán bộ trong thành phố? Cậu nên biết phó cục trưởng cục công an thành phố là cấp bậc gì, là chức quan như thế nào? Cậu có phải thật sự cho là cánh của mình cứng rồi, cứng rắn đến mức cậu có thể muốn làm gì thì làm? Không kiêng sợ nhận lời người khác? Cậu có biết nếu chuyện này truyền đi, sẽ có ảnh hưởng tồi tệ đến tiền đồ sau này của cậu thế nào không? Hôm nay tôi không nhiều lời với cậu, cậu mau tỉnh lại đi. Nghĩ thông suốt rồi tới tìm tôi, nếu nghĩ không ra thì sớm cút đi, quan hệ giữa chúng ta cũng nhất đao lưỡng đoạn, bớt cho sau này, tôi bị cậu lôi mệt chết! 

Cạch!

Lý Nhạc Dân căn bản không cho Tô Mộc tiếp tục mở miệng giải thích, giống như trong nháy mắt Tô Mộc há miệng hỏi thăm, cũng đã quyết định chú ý. Thanh âm tắt máy vừa vang lên, đồng thời trong tai Tô Mộc truyền đến tiếng vang chói tai.

Tô Mộc cầm di động, sắc mặt khiếp sợ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Lý Nhạc Dân phải tức giận như vậy. Nhưng rất nhanh theo quan bảng xoay tròn, khiếp sợ trên mặt Tô Mộc trong nháy mắt biến thành kinh hãi!

Không sai, chính là kinh hãi!

Đồng thời, phía sau lưng Tô Mộc trong chớp mắt hiện đầy mồ hôi lạnh!

Khinh thường, thật sự là quá sơ suất!

Tại sao mình có thể phạm sai lầm như vậy, may là hôm nay người hỏi thăm chính là Lý Nhạc Dân, có tầng quan hệ với Lý Nhạc Thiên, Lý Nhạc Dân cũng không nói gì khác, chỉ chửi mắng một trận. Nếu đổi lại là người khác, Tô Mộc thật không biết sẽ gây ra hậu quả ác liệt cỡ nào.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc không nhịn được hoảng sợ một trận!

Bởi vì lúc này Tô Mộc, đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn biết mình phạm vào sai lầm trí mạng cỡ nào!

Mà sai lầm giống như Lý Nhạc Dân đã nói, sẽ hoàn toàn kéo hắn vào vực sâu tử vong!