Quan Bảng

Chương 492: Phóng túng




Phong thủy luân lưu chuyển, có phong thủy tốt, lại có phong thủy làm người tuyệt vọng. Tỷ như Phùng gia hiện tại, tuyệt đối là thuộc loại phong thủy này. Mặc cho ai cũng không nghĩ tới Phùng gia gặp phải chuyện như vậy.

Đổng Quang Minh đứng trước mặt Phùng Như Thành, nhìn chằm chằm vào hắn, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Lão bí thư, lần này chỉ sợ tôi không thể giúp được chuyện của gia đình ông, có lẽ ông còn không biết những người đi cùng Tô Mộc là ai, có hai người tôi thật không biết, nhưng có một vị tôi rất rõ ràng, hắn chính là cán bộ thực quyền cấp chính xứ trẻ tuổi nhất của sở tài chính tỉnh. Ông nói Phùng gia các vị đắc tội ai không tốt, lại gọi nhịp với Tô Mộc ở nơi này, tự thu xếp ổn thỏa đi.

Đổng Quang Minh nói xong liền xoay người rời khỏi, hắn thật sự không muốn tiếp tục ở lại nơi này chút nào, đêm nay hắn nhận lời mời dùng cơm chính là một sai lầm. Phải biết rằng đắc tội Tô Mộc, đắc tội Diêm Sùng, những ngày an nhàn của hắn sẽ chấm dứt. Diêm Sùng sao, cán bộ cấp chính xứ trẻ tuổi nhất của sở tài chính, ngẫm lại làm lòng người kinh hãi run rẩy. Nghe nói trong năm năm tới Diêm Sùng rất có khả năng thuận lợi thăng làm phó sở.

Cán bộ phó sở ba mươi tuổi, Đổng Quang Minh có thể đắc tội được sao?

- Gia Mẫn, vừa rồi con kêu cái gì chứ?

Tới bây giờ Hoàng Thư Cẩm mới hiểu được thân phận Tô Mộc khá lớn, nhưng không rõ vì sao con gái lộ ra loại vẻ mặt hoảng sợ này. Phải biết rằng xưa nay Phùng Gia Mẫn luôn trấn định, dù miệng lưỡi bén nhọn là kế thừa bà ta, nhưng phong độ trầm tĩnh vẫn là do Phùng Như Thành một tay dạy dỗ.

- Gia Mẫn, hay là bên trong cũng có người mà con nhận thức?

Phùng Như Thành một châm kiến huyết nói.

- Có nhận thức, nhưng người ta có nhận ra con hay không thì khó nói. Cha, con không phải nói hai ngày này đoàn ủy tỉnh sẽ tới đoàn ủy thành phố kiểm tra công việc sao, mà người vừa rồi nói chuyện với Tô Mộc chính là vị tổ trưởng tổ kiểm tra đoàn ủy tỉnh, Từ Lâm Giang Từ trưởng phòng.

Phùng Gia Mẫn cười khổ nói.

Lần này thật sự gặp phải tấm sắt.

Phùng Gia Mẫn không tin Từ Lâm Giang không biết mình, bởi vì hai ngày này trong công tác chiêu đãi là do nàng hữu ý vô ý tiếp cận hắn, còn lộ ra thân phận bí thư thành ủy trước kia của cha nàng. Dưới tình huống như thế, nếu nói Từ Lâm Giang không biết Phùng Gia Mẫn, chính là giấu đầu hở đuôi. Nếu nhận thức vậy chuyện xảy ra hôm nay sẽ gây ra hậu quả gì, Phùng Gia Mẫn thật không dám nghĩ.

- Còn đi vào sao?

Mã Phàn ở bên cạnh hỏi.

- Ăn, chỉ biết ăn thôi, sớm hay muộn ăn thành đầu heo đi!

Phùng Như Thành hung hăng trừng mắt Mã Phàn, xoay người rời khỏi nhà hàng Nhã Trúc.

Vẻ mặt của hai đứa con hắn cũng đã nói rõ vấn đề, hắn đã sớm về hưu, nhân tình gì đó cũng đã dùng xong, cho nên lần này hắn đích thân ra mặt chỉ vì hi vọng Đổng Quang Minh có thể giúp được Phùng gia. Nhưng hôm nay phát sinh việc này, Phùng Như Thành biết đừng nói có thể đề bạt, cho dù muốn bảo trụ bát cơm cũng đã không dễ dàng. Còn tiếp tục lưu ở đây chẳng lẽ khiến cho người chê cười thêm sao?

Mặt mũi Phùng gia hôm nay mất hết!

Tô Mộc đưa ba người Từ Lâm Giang vào phòng, giới thiệu với Thường Duệ Pháp, sau đó mọi người chào hỏi quen thuộc thật nhanh. Bây giờ Thường Duệ Pháp thật sự giật mình, phải biết rằng ba người kia dù nghe qua quan chức không lớn, nhưng đều có thực quyền. Nhất là Diêm Sùng, cán bộ cấp chính xứ sở tài chính tỉnh, Thường Duệ Pháp chỉ nghĩ tới đây đã cảm thấy kinh người. Khi hắn còn ở độ tuổi của Diêm Sùng, chỉ là một cán bộ chính khoa đang cố gắng hướng về phía trước.

Về sau nếu không phải nhân duyên trùng hợp, được đề bạt trở thành phó cục trưởng thường vụ ban tổ chức thành phố như bây giờ, Thường Duệ Pháp thật sự không biết mình còn đang ở nơi nào.

- Các vị lãnh đạo, bữa cơm hôm nay Nhã Trúc thỉnh mời, mong các vị vui vẻ ăn uống.

Chu Từ nói ra một câu nói ứng phó trường hợp, mỉm cười xoay người rời khỏi. Đợi sau khi nàng đi ra, Từ Lâm Giang nhìn Tô Mộc cười đầy ẩn ý.

- Tô Mộc, cậu xuống tay thật nhanh, đừng nói với tôi vừa rồi cậu làm như vậy không liên quan gì với nàng. Trùng quan xông pha vì hồng nhan, không hổ là huynh đệ của tôi.

- Cái gì mà xông pha vì hồng nhan chứ.

Tô Mộc cười bất đắc dĩ:

- Từ ca, anh đừng trêu ghẹo tôi. Tôi chỉ là vỗ mông ngựa Chu tổng, anh còn không biết đi? Cha của Chu tổng chính là bí thư ban kỷ luật thanh tra thành phố Thanh Lâm đâu.

- Thật là vậy sao?

Từ Lâm Giang cười tủm tỉm nói.

- Bằng không thì sao đây?

Tô Mộc nhún vai hỏi lại.

Thường Duệ Pháp ngồi bên cạnh, cũng không nhắc tới chuyện của Chu Từ, mà xảo diệu đem đề tài chuyển sang nơi khác. Phải biết rằng thân phận Chu Từ có chút xấu hổ, hắn còn chưa có tư cách chống lại Chu Tòng Lan. Mặc dù đang ở trường hợp riêng tư, nhưng có những lời vẫn không nên nói, Thường Duệ Pháp hiểu thật rõ ràng. Nhưng khi hắn nghe được Tô Mộc thuật lại chuyện vừa rồi, trên mặt liền lộ vẻ khinh thường.

- Tôi biết Phùng Gia Hảo, ỷ vào cha hắn từng làm bí thư thành ủy, luôn làm xằng làm bậy trong Thanh Lâm, nghe nói từng tình nghi cưỡng bức phụ nữ. Nhưng bởi vì Phùng Như Thành làm bí thư thành ủy, cho nên việc đó đã bị áp xuống. Về sau Phùng Như Thành xuống sân khấu, mấy năm gần đây Phùng Gia Hảo mới ổn định một chút, thật không ngờ hắn còn dám gọi nhịp với Tô lão đệ, thật sự không biết chừng mực.

Đây cũng là điểm thông minh của Thường Duệ Pháp!

Thay vì nói nhiều lời biểu trung tâm, không bằng thông qua phương thức này tỏ rõ thái độ của mình. Như vậy vừa có thể làm cho Tô Mộc biết rõ ý nghĩ của hắn, đồng dạng còn làm mấy người Diêm Sùng hiểu được mình đứng chung chiến tuyến với Tô Mộc.

- Bỏ đi, không nói hắn, mất hứng vô cùng, nào, chúng ta uống rượu!

Tô Mộc cười nói.

- Nhắc tới uống rượu, Tô Mộc, ta nghe nói sắp có tân nhậm chủ tịch tới huyện Hình Đường, mà cậu thì bị dời đi, có chuyện này hay không?

Khương Đào cầm chén rượu hỏi.

- Khương ca, anh không hổ làm công tác bên tổ chức, có thể trao đổi thêm với Thường ca một chút. Đúng vậy, tân nhậm chủ tịch huyện Hình Đường sắp tới nhậm chức, mà tôi thì bị dời đi, tham gia hoạt động giao lưu cán bộ đất khách.

Tô Mộc cười nói.

- Vậy là ý gì? Trích quả đào sao?

Từ Lâm Giang tức giận nói.

- Từ ca, không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu.

Tô Mộc khoát tay đáp.

- Theo tôi nghĩ, nếu nói sâu hơn lần này chưa chắc là chuyện xấu. Phải biết rằng lần này Tô lão đệ mặc dù bị dời ra ngoài, nhưng địa phương kia dù sao cũng là khu khai phát kỹ thuật cao tân cơ cấu huyện cấp. Nếu Tô lão đệ đi qua, ít nhất có thể giải quyết cấp bậc hành chính cấp chính xứ.

Thường Duệ Pháp chợt mở miệng nói.

- Thường ca, anh là lão nhân ban tổ chức thành phố Thanh Lâm, nói cụ thể một chút đi, lần này Tô Mộc bị điều tới vị trí nào?

Từ Lâm Giang hỏi.

Nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, Thường Duệ Pháp mỉm cười nói:

- Việc này kỳ thật cũng không phải bí mật gì, làm cán bộ giao lưu đất khách, lần này an bài cũng đã bị định sẵn. Tô Mộc được điều nhiệm tới khu khai phát kỹ thuật cao tân, nhậm chức bí thư đảng ủy kiêm chủ nhiệm khu khai phát, toàn diện phụ trách thủ tục phát triển trong khu. Mà theo tôi hiểu được, cơ cấu khu cao tân đã được Cổ Lan thị sớm quy hoạch sẵn, bí thư đảng ủy cùng chủ nhiệm là do cán bộ cấp chính xứ đảm nhiệm. Lần này Tô Mộc điều qua các anh nói là họa hay phúc đây!

Nếu thật sự là như vậy đối với Tô Mộc mà nói chính là một lần cơ hội. Tô Mộc có thể làm ra chiến tích trong huyện Hình Đường, trong ngắn hạn được đề bạt là không thành vấn đề. Nhưng nếu đề bạt trong huyện Hình Đường, chỉ sợ sẽ khiến chê trách không nhỏ. Nhưng nếu mượn cơ hội như vậy dời hắn ra ngoài, vì bồi thường Tô Mộc giải quyết cấp bậc cấp chính xứ cho hắn cũng là chuyện thật rõ ràng.

Kỳ thật bên trong còn có Tôn gia ra sức, điểm này Tô Mộc cũng đoán được. Nếu dời Tô Mộc mà không cho hắn đủ ngon ngọt, Tôn Nguyên Bồi muốn đảm nhiệm chức chủ tịch huyện Hình Đường sẽ khó khăn trùng điệp.

- Khu khai phát kỹ thuật cao tân sao? Đây là bổn sự của Tô Mộc đâu, nhắc tới phát triển kinh tế, thật không có ai so sánh được với hắn.

Từ Lâm Giang cười nói.

- Đúng vậy!

Thường Duệ Pháp gật đầu đồng ý.

- Tô Mộc, sau này hai huynh đệ chúng ta ở cạnh nhau.

Khương Đào nói ra lời này cũng có căn cứ, bởi vì khu khai phát kỹ thuật cao tân Cổ Lan thị thật sự nằm gần Hoàng Dương thị, nếu lái xe cũng chỉ khoảng bốn mươi phút là tới. Rất nhiều người của khu cao tân cũng không mua nhà trong Cổ Lan thị mà là mua ở Hoàng Dương thị, đây cũng đã nói rõ vấn đề.

- Phải đó, sau này còn cần Khương ca chiếu cố nhiều hơn!

Tô Mộc cười nói.

- Tự huynh đệ làm gì khách khí như vậy!

Khương Đào nói.

Bữa ăn trôi qua vui vẻ, rất nhanh bốn người đều bị tửu lượng của Tô Mộc làm sụp ngã. Nếu không phải còn ngại để họ đi ra ngoài làm mất thể thống, Tô Mộc tuyệt đối sẽ chuốc ngã họ xuống đất.

Cuối cùng mỗi người đều tự lên xe rời khỏi, buổi tiệc tối cứ vậy chấm dứt.

Tô Mộc lại không rời đi, xoay người trở vào Nhã Trúc, đi tới chỗ thang máy riêng của quan tổng tài.

Đinh đông!

Thang máy dừng lại, Tô Mộc vừa bước ra ngoài còn chưa kịp phản ứng, một làn gió thơm đã lao vào trong ngực của hắn. Nơi này đã là cấm địa của Chu Từ, không có mệnh lệnh của nàng không ai được đi lên, cho nên cũng không cần lo lắng bị nhìn thấy.

Chu Từ ôm chặt lấy Tô Mộc, hung hăng hôn lên môi hắn, cho dù cửa phòng bị đẩy ra, hai người vẫn quấn chặt lấy nhau.

- Em muốn làm gì đây? Chết ngạt anh sao!

Tô Mộc thật vất vả tránh khỏi môi thơm của Chu Từ, ôm nàng dựa sát tường, bỡn cợt hỏi.

- Không thích sao?

- Mặc dù có chút bá đạo, nhưng anh vẫn rất thích!

- Có muốn thích hơn nữa không?

- Thật sao?

- Anh nói đi?