Quan Bảng

Chương 506: Anh được sao?




Mỗi lời mỗi câu của Vọng Nguyệt chân nhân ở trong lòng Tô Mộc chỉ là lời vui đùa, không xem là thật sự. Chẳng qua chuyện phát sinh làm Tô Mộc có chút ngoài ý muốn. Vọng Nguyệt chân nhân không khả năng biết trước sự kiện tiên nhân khiêu, càng không khả năng biết người của đại đội trị an sẽ bắt hắn. Trừ phi những người này đều do Vọng Nguyệt chân nhân an bài tốt, nhưng Tô Mộc biết quan bảng lộ ra tin tức đã nói hắn không phải người như vậy.

Nếu là như thế, lời của Vọng Nguyệt chân nhân thật sự có huyền cơ. Nhất là hiện tại Nhâm Lập Quyên hiện thân, càng làm Tô Mộc cảm thấy ngạc nhiên.

Chẳng lẽ tướng thuật thật sự lợi hại như vậy?

Nếu thật là như thế, phải tìm cơ hội đi hội họp với hắn!

Chẳng qua hắn lập tức gạt chuyện này sang bên, hiện tại còn có chuyện trọng yếu phải đối mặt, đó chính là làm sao giải quyết nguy cơ trước mắt. Ở trong lòng Tô Mộc, vốn nghĩ nếu như không được cũng chỉ đành vận dụng vị phó cục trưởng thường vụ cục công an Cổ Lan Đỗ Dã mà Tần Mông đã giới thiệu. Nhưng hiện tại xem ra Nhâm Lập Quyên xuất hiện cũng không cần làm như thế.

Hắn thật sự không tin cô bạn học cũ này không thể giải quyết chút việc như vậy hay sao?

Nhưng vừa rồi nhìn thấy thái độ nói chuyện của Vương Bình đối với Nhâm Lập Quyên, có thể thấy được cô bạn học cũ trôi qua không tốt. Cho dù nàng là đội trưởng đại đội trị an, chưa hẳn có thể khuất phục được thủ hạ. Nếu Nhâm Lập Quyên có đủ uy nghiêm, làm sao cho phép Vương Bình mở miệng trào phúng?

Nghĩ tới đây, đáy lòng Tô Mộc đã có chủ ý.

- Tô Mộc, anh chờ một chút, tôi cũng phải đi xem rốt cục là chuyện gì xảy ra. Anh yên tâm, có tôi ở nơi này, không có ai động được tới anh.

Nhâm Lập Quyên cá tính mạnh mẽ, nói đi liền đi, không nhớ mở còng tay cho Tô Mộc.

Chẳng qua cho dù Nhâm Lập Quyên muốn mở còng tay, Tô Mộc cũng không để cho nàng làm vậy. Khóe môi hắn hiện lên tia cười lạnh, có bàn tay không phải nói còng thì còng lên, muốn mở ra thì dễ dàng mở ra.

Nhâm Lập Quyên đi thật nhanh, trở về cũng không chậm, lúc này vẻ mặt nàng đã có vẻ hiểu rõ. Bởi vậy có thể thấy được cho dù nàng không có bao nhiêu thực quyền trong này, nhưng vẫn bồi dưỡng được vài tâm phúc, nếu không sẽ không biết đầu đuôi câu chuyện.

- Một đám hỗn trướng, cũng dám gây ra chuyện này. Lần này thật xin lỗi anh, tôi mở còng tay cho anh.

Nhâm Lập Quyên nói xong muốn mở còng tay, ngay lúc này sau lưng chợt truyền tới tiếng bước chân, mấy thân ảnh tiến vào, đi đầu chính là Từ Hổ.

- Không cho phép mở ra!

Từ Hổ còn chưa tới thanh âm đã tới trước.

- Từ đội phó, anh có ý tứ gì?

Nhâm Lập Quyên xoay người, thanh âm lạnh lùng nói.

- Nhâm đội trưởng, cô nói tôi là chuyện gì xảy ra?

Ánh mắt Từ Hổ tham lam đảo qua trên người Nhâm Lập Quyên, che giấu dục vọng trong lòng, thoáng sửa sửa mũ công an, lớn tiếng nói:

- Không được thả người này, hắn bị tình nghi phạm tội nguy hại trị an công cộng, còn dám kêu gái gọi, bị chúng tôi mang về còn chưa nghiêm khắc thẩm vấn, sao có thể bỏ qua? Nhâm đội trưởng, cho dù người này là bạn học cũ của cô, cô cũng không thể lấy việc công làm việc tư đi?

Nghe lời này Nhâm Lập Quyên hung hăng trừng mắt nhìn Vương Bình. Vương Bình rụt rụt cổ, nhưng rất nhanh đứng thẳng người, hắn đứng sau lưng Từ Hổ, Từ Hổ lại có quan hệ chặt chẽ cùng lãnh đạo phân cục, hắn còn sợ cái gì? Sau khi nghe được quan hệ giữa Nhâm Lập Quyên cùng Tô Mộc, hắn đã lập tức bẩm báo với Từ Hổ. Vì vậy Từ Hổ vừa đi vào liền dùng cớ này nói ra lời khiêu khích.

- Lấy việc công làm việc tư?

Nhâm Lập Quyên không chút dao động nói:

- Đúng vậy, Tô Mộc là bạn học của tôi, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới lấy công làm tư. Tình nghi nguy hại trị an công cộng sao? Tôi muốn hỏi Từ đội phó, Tô Mộc đang nằm ngủ trong khách sạn, nguy hại trị an công cộng gì? Còn nói kêu gái gọi, các anh thật sự nhìn thấy hắn gọi gái sao? Việc này có chứng cớ xác thực hay không?

- Đương nhiên, chúng ta có người chứng minh!

Từ Hổ vênh váo tự đắc nói.

- Nhân chứng? Nhân chứng ở nơi nào?

Nhâm Lập Quyên khinh thường nói.

- Mang lại đây cho tôi!

Từ Hổ vừa lên tiếng, vài người áp giải Hạ Đào xuất hiện, Từ Hổ chỉ Hạ Đào nói:

- Nhâm đội, chính là hắn cử báo nói người này nguy hại trị an công cộng, có hành vi phiêu xướng (chơi gái) trong khách sạn, sau khi bị hắn phát hiện chẳng những Tô Mộc không biết hối cải, ngược lại ra tay đả thương người, chẳng những đánh Hạ Đào, còn có vài người có thể làm chứng.

Ngoan độc ah, nguyên lai là trò này!

Tô Mộc ngồi trên ghế, cười lạnh nhìn đám người biểu diễn. Nhưng làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là vì sao trong mắt Hạ Đào hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Theo lý mà nói, lưu manh giống như hắn nhất định là bị Từ Hổ sai khiến, chuyện như vậy khẳng định đã làm nhiều lần, vì sao lại có vẻ mặt này?

Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì?

- Các người…

Nhâm Lập Quyên còn chưa kịp lên tiếng, Từ Hổ đã nói:

- Nhâm đội, chẳng những hắn có thể làm chứng, còn có bà chủ khách sạn Quân Duyệt cũng có thể làm chứng, chứng minh Tô Mộc đã phiêu xướng. Mặt khác chúng tôi còn tìm được vật chứng, nhân chứng vật chứng đều có, Nhâm đội, cô nói chúng tôi bắt hắn về chẳng lẽ sai lầm rồi sao?

Hừ, thằng nhóc, chỉ con đường sáng cho mày mà mày không đi, vậy đừng trách tao lòng dạ độc ác. Lần này chẳng những mày xui xẻo, tao còn muốn đem cả cô bạn học cũ của mày kéo xuống. Hắc hắc, Nhâm Lập Quyên, đại đội trị an không phải nơi cho cô chơi đùa, nơi này là địa bàn của lão tử, trị an khu cao tân là do lão tử định đoạt, cô muốn giao thiệp bên trong, nằm mơ đi!

Chỉ cần hắn đem chuyện này tạo thành thiết án, xem ai có thể làm được gì?

- Từ Hổ, đây là trình tự phá án của anh?

Nhâm Lập Quyên cũng không phải thái điểu mới nhậm chức, đối với vấn đề trong những án kiện trị an rõ ràng vô cùng, càng khỏi nói những hiệp cảnh kia sắm vai diễn gì, nàng hiểu biết vô cùng tinh tường.

- Đúng vậy, trình tự phá án của tôi là như thế, dựa theo quy củ phá án. Nhưng mà…

Từ Hổ cố ý kéo dài thanh âm, ánh mắt có chút dâm tà lướt qua ngực Nhâm Lập Quyên:

- Xem trên mặt mũi của Nhâm đội, chuyện này chúng ta cũng có thể thương lượng. Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn lao, chẳng qua cho người này bồi tiền, hay là vầy, Nhâm đội, chúng ta đi vào văn phòng bên cạnh thương lượng nên làm sao bây giờ?

- Từ đội phó, mời chú ý lời nói của anh!

Sắc mặt Nhâm Lập Quyên tối sầm.

Nhìn diễn tới đây, nên hiểu biết đều đã hiểu rõ, hiện tại Tô Mộc đã biết rõ ràng, sở dĩ khu cao tân không thể phát triển đại đội trị an tuyệt đối là sâu mọt gây hại. Mặc dù Nhâm Lập Quyên có ý tưởng phục vụ cho dân, đáng tiếc lại không cầm quyền, hết thảy chỉ vô ích. Nếu hắn cần chủ chính nơi này, đầu tiên phải xử lý sạch sẽ vấn đề trị an.

Nếu là như vậy, nghĩ tới người khác không bằng dùng Nhâm Lập Quyên càng thêm an toàn.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc biết mình nên ra mặt. Nếu còn để Từ Hổ tiếp tục làm ầm ĩ, không chừng càng nói ra những lời thêm ghê tởm.

- Từ đội phó, nếu như có thể, tôi muốn mời anh lấy ba lô của tôi tới đây!

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Ba lô? Đó là vật chứng, anh muốn lấy làm gì?

Từ Hổ khinh thường nói.

- Nói như vậy là không trả lại ba lô cho tôi?

Tô Mộc lãnh đạm nói, nhìn vẻ hung hăng càn quấy của Từ Hổ, đáy lòng cười lạnh.

- Đương nhiên, đó là vật chứng!

Ý tưởng thực tế trong lòng Từ Hổ chính là vì bên trong ba lô còn hai mươi ngàn, đã sớm bị hắn phân chia, lúc này trả ba lô có khác gì cho Tô Mộc lấy lý do thưa kiện? Không có cửa!

- Nói vậy tôi có thể gọi điện thoại hay không?

Tô Mộc hỏi.

- Gọi điện thoại? Tiểu tử, đây là địa phương gì? Anh muốn thế nào thì được thế đó sao?

Từ Hổ bừa bãi nói.

- Từ Hổ, anh đừng quá phận!

Nhâm Lập Quyên quát.

- Quá phận? Tôi làm gì quá phận, tôi chỉ làm việc theo nếp!

Từ Hổ lớn tiếng nói.

Làm việc theo nếp? Tô Mộc nhìn thẳng hai mắt Từ Hổ, trầm giọng nói:

- Nếu tôi phạm vào chuyện lớn như vậy, phải tìm người đem tiền tới đây đi, sao vậy, chẳng lẽ tôi không cần thường tiền sao?

- Cần, đương nhiên cần, nói như vậy anh gọi đi!

Từ Hổ nghe nhắc tới tiền, hai mắt tỏa sáng, lập tức đổi giọng. Không nghĩ tới mình bắt được một đầu dê béo, còn muốn gọi điện cho người đem tiền tới. Chẳng qua cái cớ lấy tiền nên thế nào, có…

- Tô Mộc, nhóm người Hạ Đào bị anh ẩu đả bị thương nặng, anh nhanh chóng cho người đem tiền lại đây, trước đi chữa trị cho họ!

Lý do thật tốt!

Không còn cái cớ nào càng hoàn hảo!

Nhất thời Từ Hổ phải bội phục mình thông minh lanh trí!

- Được thôi, tôi sẽ cho người đem tiền tới trị thương cho bọn hắn!

Tô Mộc cười lạnh nói.

- Không được!

Ngay lúc Tô Mộc vừa định gọi điện thoại, Nhâm Lập Quyên nhìn chằm chằm Từ Hổ:

- Từ Hổ, chuyện này anh nhất định làm lớn sao? Có biết kết cục khi làm vậy hay không?

- Nhâm đội, không phải tôi nghĩ làm lớn, là sự tình vốn nên như vậy.

Từ Hổ lộ bộ dạng mỡ muối không vào:

- Là ý tứ gì? Chẳng lẽ Nhâm đội muốn thiên vị hay sao?

- Từ Hổ, anh!

- Nhâm đội, không cần phải phí võ mồm với hắn, tôi gọi điện thoại là được, Nhâm đội, cho tôi mượn di động của cô dùng một chút.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

- Tô Mộc, anh thật sự muốn mang tiền tới sao, việc này anh yên tâm, tôi có thể xử lý, tôi thật không tin không thu thập được Từ Hổ.

Nhâm Lập Quyên đi tới thấp giọng nói.

- Nhâm tỷ, tôi biết cô làm được, nhưng chỉ sợ không dễ dàng, nếu nói vậy chi bằng để tôi giải quyết. Yên tâm đi, tôi sẽ cho bọn hắn biết còng tay tôi dễ dàng, muốn mở ra rất khó khăn.

Nhâm Lập Quyên chợt hốt hoảng, phải biết Từ Hổ là người của cục trưởng phân cục công an khu cao tân, cho dù nàng động tới hắn cũng phải nghĩ kỹ.

Tô Mộc, anh được sao?