Quan Bảng

Chương 583: Ngoài vòng tròn, lời nói sắc bén




Vật họp theo loài thật ra dùng trong xã hội thực tế, hình dung xác thực nhất chính là vòng tròn. Anh có vòng tròn của anh, tôi có vòng tròn của tôi, có lẽ vòng tròn của hai bên vì chuyện gì đó có thể giao tập, nhưng đừng quên giao tập như vậy chỉ là tạm thời. Nếu anh muốn từ vòng tròn của anh, thoáng cái bước vào vòng tròn của một người khác, gian khổ phải bỏ ra khó có thể tưởng tượng.

Hơn nữa phải biết rằng, thay thế và dung hợp giữa vòng tròn là chuyện không dễ dàng.

Giống như tối nay!

Tô Mộc chứng kiến bữa tiệc cá nhân trước mắt, hắn có thể khẳng định hắn và những người này quả quyết không có khả năng giao tập. Theo ánh mắt của hắn có thể phân biệt được, những người này hoặc là phú nhị đại thắt lưng dắt bạc, hoặc là quan nhị đại con nhà quan lại, nhưng bất kể là loại nào, bọn họ có nền móng nhất định, một cách tự nhiên sẽ tạo thành một vòng tròn.

Trong vòng tròn này, mọi người có thể tùy ý vui đùa. Cho dù đôi khi sẽ phát sinh chút mâu thuẫn, nhưng chỉ là mâu thuẫn trong nội bộ, trong thời gian ngắn nhất, có người điều giải tiến hành điều giải là giải quyết xong.

Nhưng nếu vào lúc này có người xông vào vòng tròn của bọn hắn, sẽ bị đối đãi như địch nhân. Không có ai vô duyên vô cớ nguyện ý nhìn thấy một người xa lạ tiến vào trong vòng tròn của mình. Bởi vì như vậy ý nghĩa khiêu khích vòng tròn của bọn họ. Loại cảm giác không thoải mái này, sẽ làm mọi người đều cảm thấy một loại chán ghét phát ra từ xương cốt, từ đó sẽ làm ra một số chuyện quá đáng.

- Nhìn thấy không? Đây không phải là Triệu Nguyên sao?

- Người kia là ai vậy? Lại có thể đi theo Triệu Nguyên xuất hiện ở chỗ này?

- Triệu Nguyên thật sự xem mình là đại nhân vật rồi, còn dám mang người tới đây?

- Lần này nếu như không phải Hạ thiếu bị bỏ tù, Triệu Nguyên khẳng định sớm bị nuốt chửng rồi.

Khi mấy tên thiếu gia nhà giàu rõ ràng mang theo ánh mắt khinh thường quét nhìn tới đây, không che dấu nghị luận, chân mày Tô Mộc liền nhíu chặt. Mấy người này nói người khác Tô Mộc sẽ không xen vào, nhưng bọn hắn chẳng những nói Triệu Nguyên, còn thuận tiện kéo hắn vào. Ý tứ phảng phất như hôm nay hắn xuất hiện ở chỗ này, chính là một tên nghèo rớt mùng tơi chiếm được cơ hội bái kiến hoàng đế.

Thật sự là một đám bị cuộc sống làm hư người!

- Triệu Nguyên. Có phải cậu đã sống những ngày không thoải mái ở đây không? Trước kia cậu làm thế nào chịu đựng được? Những người này chẳng lẽ cùng một bọn với Hạ Kiếm Đường sao? Là chơi cùng Hạ Kiếm Đường?

Tô Mộc thấp giọng nói.

- Bọn họ đều là phú nhị đại quan nhị đại, trước kia cũng theo chân Hạ Kiếm Đường xen lẫn. Trong lòng bọn họ xem thường tôi, cho rằng cha tôi đã thất thế, cho nên bọn họ muốn dẫm tôi ở dưới chân, dùng cái này lấy lòng Hạ Kiếm Đường. Những chuyện này tôi cũng biết, chỉ là tôi cũng không để trong mắt. Tô Mộc, lần này chúng ta tới đây là muốn gặp Vọng Nguyệt chân nhân, đừng chấp nhặt với bọn họ, không đáng.

Trong giọng nói của Triệu Nguyên mang theo một mùi vị khổ sở.

Đúng vậy, mất đi chiếu cố của cha Triệu Nguyên, kinh doanh của công ty du lịch Giải Mộng vừa không thể lớn, vừa không tạo thành quy mô bao nhiêu. Duới tình huống như thế, thân phận của Triệu Nguyên so sánh với những người này, thật sự không đáng nói.

- Cậu đấy, chính là mềm lòng quá.

Tô Mộc lắc đầu nói.

- Được rồi, không nói những chuyện này nữa, đi thôi, chúng ta đi vào trong.

Triệu Nguyên cười nói, nguyên nhân hắn xuất hiện ở chỗ này, cũng không phải giống như những phú nhị đại quan nhị đại khác. Hắn là có nguyên nhân khác, cho nên hắn cũng không đặt khiêu khích của những người đó vào trong mắt.

Nhưng có đôi khi có một số việc thật sự nhàm chán như vậy, khi anh không muốn để ý tới những người này, bọn họ lại ỷ vào bối cảnh thân gia ưu việt của mình, muốn can thiệp vào, sỉ nhục Triệu Nguyên. Đúng vậy, trước kia Triệu Nguyên ở trước mặt bọn họ chính là một người không dám lên tiếng, hôm nay lại dám xuất hiện trước mặt bọn họ, kêu bọn họ làm sao có thể nuốt xuống khẩu khí này.

Nghĩ đến Hạ Kiếm Đường rất có thể cũng bởi vì Triệu Nguyên mà bị niêm phong hội sở Cẩm Tú, hỏa khí trong lòng những người này không có cách nào khống chế, nhất thời liền có mấy người trẻ tuổi, lôi kéo mấy cô gái mặc bikini xinh đẹp đi tới, chặn đường đi của bọn người Tô Mộc.

- Triệu Nguyên, thế này là thế nào? Đây là ngươi nhìn thấy chúng ta đã muốn né tránh đúng không?

- Đúng vậy, chẳng lẽ nói Hạ thiếu không ở đây, ngươi cũng không đặt chúng ta trong mắt sao?

- Người kia là ai, ngươi dám mang vào nơi này sao?

- Có biết đây là nơi nào hay không? Nơi này là hành cung ở lại ở lão thần tiên, ngươi thật sự quá lớn mật!

- Còn không mau đuổi những kẻ không được phép vào đây ra ngoài.

Khi những lời này từ trong miệng đám người này toát ra, tâm tình Tô Mộc đặc biệt bình tĩnh, quét qua mấy người này, nhưng không có ý tứ muốn làm khó bọn họ. Mấy người ở đây, ở trong mắt Tô Mộc chính là một đám bất nhập lưu. Hắn là thân phận gì? Bọn họ là thân phận gì? Chỉ là một đám ỷ vào trong nhà có chút bản lãnh, làm xằng làm bậy, nếu không chấp nhặt với bọn họ, đó là nể mặt bọn họ lắm rồi.

- Triệu Nguyên, chúng ta đi thôi.

Tô Mộc lạnh lùng nói.

- Được!

Triệu Nguyên hung hăng trợn mắt nhìn mấy người này:

- Tôi nói này mấy ca, hôm nay tôi dẫn bạn học tới đây gặp chân nhân, nếu các người ngang ngược ngăn trở..., không sợ làm hỏng quy củ của chân nhân? Quy củ của chân nhân các người không biết sao? Ở chỗ này không được xảy ra bất kỳ chuyện ẩu đả đánh nhau, nếu ai dám làm như vậy, chân nhân tuyệt đối sẽ không bấm quẻ cho người đó.

Quy củ của chân nhân? Nghĩ đến quy củ theo lời Triệu Nguyên, mấy người này thật sự có chút thoái chí. Phải biết rằng Triệu Nguyên nói không sai, ban đầu Vọng Nguyệt chân nhân chính là sợ có người ở đây gây chuyện, cho nên hắn mới định ra quy củ như vậy. Bất kể giữa các người có nhiều cừu hận, ở chỗ này tuyệt đối không cho phép gây chuyện, nếu ai gây chuyện, sau này đừng nghĩ đến chuyện đến nơi này nữa.

Một đòn sát thủ rất lợi hại!

Nhưng Vọng Nguyệt chân nhân thật sự có thể vì Triệu Nguyên mà trở mặt với bọn họ, không xem bói cho bọn hắn nữa sao?

Nguyên nhân đám phú nhị đại quan nhị đại bọn hắn xuất hiện ở đây có rất nhiều loại, giống như nơi này là nơi ăn uống chơi gái đánh bạc tốt nhất, hơn nữa còn rất bí mật, chỉ cần ngươi thích, chọn trúng nữ nhân hoàn toàn có thể mang đi, xem như tình một đêm; giống như bậc tiền bối của bọn hắn rất phóng túng để bọn họ chơi đùa ở đây; còn có rất nhiều nguyên nhân khác.

Nhưng không thể phủ nhận một điều chính là, ở chỗ này bọn họ có thể được Vọng Nguyệt chân nhân xem bói, có thể được Vọng Nguyệt chân nhân chỉ điểm phong thủy, mà sự thật chứng minh chỉ cần là những quẻ Vọng Nguyệt chân nhân xem cho bọn hắn, tất cả đều ứng nghiệm, điều này mới khiến bọn họ xem Vọng Nguyệt chân nhân như thần tiên sống.

Khi mấy người bọn họ đang liều lĩnh thử dò xét, Tô Mộc đột nhiên hướng về phía một góc bên cạnh, lạnh lùng nói:

- Vọng Nguyệt, làm sao, đây chính là phương thức chiêu đãi khách nhân của ngươi hay sao?

- Ha ha!

Tựa hồ theo lời nói của Tô Mộc, thân ảnh của Vọng Nguyệt chân nhân liền xuất hiện ngay tại chỗ, hình tượng giống trong ấn tượng của Tô Mộc. Vọng Nguyệt chân nhân mặc đạo bào xa hoa nhất, biểu hiện còn giống như đạo nhân rất cao thâm. Chỉ có điều nụ cười ranh mãnh trên mặt hắn, đã hoàn toàn bại lộ bản tính của hắn. Nói tên gia hỏa này là một đạo nhân đắc đạo, Tô Mộc mới không tin.

- Lão thần tiên!

- Chân nhân!

Mấy người vừa rồi và Triệu Nguyên không hẹn mà cùng khom người kêu lên, mặc dù cách gọi khác nhau, nhưng trên mặt đều toát ra vẻ sùng bái. Vọng Nguyệt chân nhân tùy ý quét qua những người này, cuối cùng ánh mắt vẫn rơi xuống trên người Tô Mộc.

...

- Tôi đã nói chúng ta có thể gặp lại nhau, thế nào? Đúng là gặp lại rồi chứ?

Vọng Nguyệt chân nhân cười đùa nói.

- Đúng vậy, chân nhân thật sự rất linh cơ, nhưng chân nhân, tôi muốn biết, nếu ngươi có thể tính ra tôi sẽ tới đây, không biết ngươi có thể tính ra, đùi phải của ngươi có vết thương hay không?

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Chính là câu nói như vậy, khiến cho vẻ mặt của Vọng Nguyệt chân nhân biến đổi, khi nhìn về hướng Tô Mộc, thần sắc trên mặt đã có thêm mấy phần nghiêm túc, trong nghiêm túc còn mang theo vẻ khiếp sợ không kềm nén được.

- Vào trong nói chuyện.

Vọng Nguyệt chân nhân nói.

- Tốt.

Tô Mộc cười nói.

Hai người cứ như vậy chào hỏi sắc bén, người khác nghe không hiểu là xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng hai người lại biết rõ. Có thể né tránh đám nhị đại vô vị này, Tô Mộc cũng lười ở lại.

- Các người nói rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

- Làm sao hai người mới nói mấy câu như vậy, người kia đã được lão thần tiên mời vào rồi.

- Đúng vậy, phải biết rằng ở trong đó cho dù là chúng ta cũng không có tư cách đi vào!

- Hâm mộ!

Mấy phú nhị đại nhìn thân ảnh Tô Mộc biến mất trước mắt, trên mặt đều lộ ra vẻ hâm mộ và suy đoán, nhưng rất nhanh không quên luôn chuyện này. So với lao lực đi nghĩ những chuyện này, bọn họ muốn hưởng thụ sung sướng trước mắt hơn. Phải biết rằng tất cả những người này đều là vì nể mặt Vọng Nguyệt chân nhân mà đến, trước mắt có nhiều mỹ nữ như vậy, không đi hưởng thụ, chính là nghiệp chướng.

Giống như mấy người này đã nói, đừng thấy nơi này bố trí là nhà bốn gian, đừng thấy bên ngoài là hoạt động hoạt sắc sinh hương ồn ào, nhưng trong khoảnh khắc bọn họ bước qua cánh cửa, tiến vào tòa đình viện thứ hai, tất cả tiếng động lớn nhỏ liền hoàn toàn biến mất, bên trong vô cùng yên tĩnh. Nếu như không phải tự mình trải qua màn vừa rồi, Tô Mộc cũng muốn hoài nghi chuyện này có phải thật hay không.

Một cửa hai vách, trong náo nhiệt lấy yên lặng, thật sự là thiết kế vô cùng xảo diệu.

Chỗ như thế, thật sự chỉ là một căn nhà cũ bốn gian thôi sao?