Quan Bảng

Chương 636: Muốn về hưu?




Mọi chuyện đều phải đợi sau khi sự kiện của Trương Lão Hổ đã kết thúc, nếu có thời gian thuận tiện Yến Tiễn có thể đi cùng Tô Mộc tới Thịnh Kinh thị. Cho nên mãi tới khi Yến Tiễn lên xe, cùng tiểu Thảo rời khỏi công viên, vẫn còn chưa tỉnh táo trở lại.

- A Tiễn, anh không sao chứ? Hai người rốt cục đã nói gì? Có phải hắn không muốn bỏ qua cho anh?

Tiểu Thảo có chút sốt ruột hỏi.

- Không phải!

Yến Tiễn thanh tỉnh lại, khóe môi hiện nụ cười khổ.

- Vậy là sao anh?

Tiểu Thảo hỏi.

- Anh đang suy nghĩ anh đúng là quá xem thường Tô Mộc, Hạ Kiếm Đường cùng Cao Bằng Phi rơi xuống trong tay hắn thật không oan uổng chút nào. Lão thần tiên nói rất đúng, kiếp nạn của anh thật sự phải nhờ Tô Mộc hóa giải. Tiểu Thảo, đừng hỏi nhiều như vậy, đi thôi, đưa anh về nhà, hôm nay anh ở lại trong nhà.

Yến Tiễn nói.

- Dạ!

Sau khi hai người rời đi, Tô Mộc cũng lên xe, tới lúc này Triệu Vô Cực có chút đồng cảm gật đầu:

- Chuyện này anh làm không sai.

- Kỳ thật cho dù Yến Tiễn không tới tìm tôi, tôi cũng sẽ không làm gì hắn. Ai không có thời gian trẻ tuổi, chỉ cần phạm sai lầm biết sửa đổi là được. Càng khỏi nói Yến Tiễn cũng là người biết đúng mực, cấp cho hắn cơ hội cũng xem như tự cho mình cơ hội.

Tô Mộc đạm nhiên nói.

- Bây giờ đi đâu?

Triệu Vô Cực hỏi.

- Về nhà!

Tô Mộc đáp.

Hai sự kiện kinh động ầm ĩ, kỳ thật xét tới cùng cũng chỉ là một sự kiện, đó là đưa ra đáp án làm cho Phó Khẩn Canh hài lòng. Lẽ ra hôm nay trong tỉnh phái người tới, nhưng bị Phó Khẩn Canh nghiêm khắc cự tuyệt, bên trong tỉnh mới bỏ qua ý định. Bởi vì bọn họ biết, cho dù đi qua nhưng với tính tình của Phó Khẩn Canh tuyệt đối sẽ mắng thẳng vào mặt ngay đương trường.

Nếu là như vậy chỉ bằng chờ đợi Phó Khẩn Canh đi tới Thịnh Kinh họ mới ra mặt nghênh đón. Nên có lễ nghĩa cấp bậc vẫn phải làm, Phó lão nghĩ thế nào là chuyện của hắn, bọn họ vẫn phải biểu lộ thái độ.

Sáng hôm sau.

Khi Tô Mộc trở lại văn phòng quản ủy hội, phát hiện trong phòng đã được quét dọn thật sạch sẽ, Trương Quan Trung đang ở bên trong sắp xếp văn kiện, nhìn thấy Tô Mộc đi vào, vội vàng nói:

- Chủ nhiệm, ngài đã tới!

- Quan Trung, sao hiện tại đã tới làm rồi? Không bồi Phó lão cùng Trương gia gia sao?

Tô Mộc mỉm cười nói:

- Chỗ của tôi cũng chưa có chuyện gì, nếu anh có việc thì hãy đi qua bồi hai lão nhân gia.

- Không sao, ông nội của tôi đang dưỡng thương trong quân phân khu, ngày mai sẽ cùng Phó lão đi thủ đô. Tôi ở đó cũng không việc gì làm, vì vậy mới tới công tác. Đúng rồi, buổi chiều Phó lão sẽ đi tham gia hoạt động do thành ủy tổ chức đã hẹn trước.

Trương Quan Trung anh khí bừng bừng nói.

Cho dù có được hậu trường như Phó lão, ngoại trừ trên người Trương Quan Trung vẫn mang theo dáng vẻ phấn chấn, ngoài ra vẻ ngạo nghễ hoàn toàn không có. Điều này làm cho Tô Mộc thật hài lòng, càng thêm kiên định ánh mắt nhìn người của chính mình.

- Nếu nói như vậy thì bắt đầu quen thuộc công tác trong hội quản ủy đi. Về chức vụ của anh, tạm thời kiêm nhiệm phó chủ nhiệm văn phòng, sau đó tiếp tục nghiên cứu mấy văn kiện tôi đưa cho anh.

Tô Mộc nói.

- Dạ, chủ nhiệm!

Trương Quan Trung gật đầu nói.

- Đúng rồi, quên hỏi, tình huống điều tra trong thành phố thế nào?

Ngay lúc Trương Quan Trung định rời đi, Tô Mộc chợt hỏi.

- Trong thành phố đã có lời nói, trải qua tổ chuyên án điều tra, đã tra xét được Cao Viễn tham ô hối lộ, đã có bằng chứng chính xác. Trên người Cao Bằng Phi cũng có thật nhiều vấn đề vi phạm pháp luật, mà đám người Lang ca cũng bị xử lý nghiêm khắc. Phó lão nói, chuyện này như vậy đã xong, không cần tiếp tục làm lớn. Mà ông nội của tôi cũng gật đầu đồng ý, sự tình sẽ dừng ở đây.

Trương Quan Trung nói.

Vậy sao!

Tô Mộc cũng biết sự tình khẳng định sẽ chấm dứt như vậy, nhưng hắn thật có chút tò mò, vì sao Yến Tiễn không có việc gì? Chẳng lẽ bên trong có ai ra sức sao? Không đạo lý, bởi vì hắn còn chưa đánh tiếng chào hỏi đâu?

Quả nhiên đúng lúc này Trương Quan Trung lại nói tiếp:

- Chủ nhiệm, Phó lão dặn tôi chuyển lời cho anh, nói không cần liên lụy tới Yến Tiễn, dù sao Yến Nguyệt Dung là quan tốt, dù không phải người mẹ tốt chăng nữa, nhưng chỉ cần để bà ấy trở về giáo dục lại Yến Tiễn là được.

Chuyển lời cho mình?

Tô Mộc thoáng cân nhắc, trên mặt lộ ý cười, gừng càng già càng cay, Phó Khẩn Canh nói như vậy còn có ý đặc biệt cho Trương Quan Trung chuyển lời cho mình, dụng ý rất rõ ràng. Ý của hắn là muốn nói, đánh xong hổ lớn, về phần con sâu nhỏ không liên hệ bao nhiêu, xem như cho qua. Dù sao Yến Nguyệt Dung cũng là ủy viên thành ủy, có chuyện của Yến Tiễn, bà ấy nhất định sẽ đem nhân tình này tính lên người Tô Mộc, nói như vậy xem như tạo chút ưu đãi trong công tác của Tô Mộc tại Cổ Lan thị.

Trong quan trường không thể thiếu nhân tình, một khi nợ nhân tình rất khó trả lại. Cho nên có phần nợ nhân tình này, Yến Nguyệt Dung sẽ không làm khó Tô Mộc. Càng khỏi nói khu Triêu Nhan nằm cạnh khu cao tân, nếu có sự tình gì, Yến Nguyệt Dung làm sao có thể thờ ơ?

- Tôi đã biết, nếu ngày mai Phó lão rời đi, như vậy tối nay sau khi tan tầm tôi đi cùng anh tới gặp Phó lão cùng Trương gia gia.

Tô Mộc cười nói.

- Dạ!

Trương Quan Trung gật gật đầu, thấy Tô Mộc không còn chuyện gì khác phân phó liền rời khỏi phòng làm việc của mình. Hiện tại hắn mới giao thiệp nơi này, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng tình huống trong hội quản ủy với thời gian ngắn nhất.

Hiện tại hội quản ủy khu cao tân từ khi có Trương Quan Trung tới đã rực rỡ hẳn lên. Đậu Kiến Huy đã bị xác định liên quan tới sự kiện tham ô của Đậu Long nên sẽ không trở về, sẽ bị nghiêm khắc xử lý. Tô Mộc dùng thủ đoạn cường thế tuyệt đối của mình, làm cho tất cả mọi người hiểu được, hiện tại nên thành thật công tác, đừng nghĩ làm chuyện gì vô dụng, nếu ai dám làm người đó sẽ gặp xui xẻo.

Người hoảng loạn chính là ai? Mai Ngự Thư! Hiện tại Mai Ngự Thư đã xin gặp Bạch Vi Dân vài lần, nhưng đều bị Bạch Vi Dân áp chế, hắn biết Bạch Vi Dân không muốn ra mặt cho mình, vì vậy rơi vào trạng thái sợ hãi. Hắn biết chuyện của bản thân, cũng hiểu rõ Đậu Kiến Huy không xong, trong lúc thẩm vấn nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, như vậy Đậu Kiến Huy tuyệt đối sẽ kéo hắn xuống nước.

Thay vì chờ đợi bị bắt, không bằng hiện tại dùng binh đi hiểm chiêu.

Nghĩ tới đây, Mai Ngự Thư liền đi tới gặp Tô Mộc, đợi khi hắn xuất hiện, vừa nói ra câu nói đầu tiên lại xuất ra phần văn kiện thứ nhất, thật sự làm Tô Mộc có chút ngoài ý muốn.

- Tô chủ nhiệm, đây là đơn xin về hưu của tôi!

- Về hưu? Sao lại thế này?

Tô Mộc khó hiểu hỏi.

- Tô chủ nhiệm, là như vậy, tuổi của tôi đã tới lúc về hưu, gần đây tôi phát hiện sức khỏe không đủ, hơn nữa thân thể rất có thể xảy ra vấn đề, cho nên tôi chuẩn bị đi chữa bệnh. Vì không muốn ảnh hưởng công tác trong hội quản ủy, tôi quyết định xin nghỉ hưu sớm.

Mai Ngự Thư nói.

Đây là Mai Ngự Thư dùng cách binh đi hiểm chiêu!

Mai Ngự Thư muốn thông qua thủ đoạn này giải vây cho mình, tìm đường rút quân. Hắn đã muốn về hưu, người khác cũng không thể tiếp tục níu lấy đuôi sam của hắn không buông tha đi? Hơn nữa trong thể chế có một tiềm quy tắc, đừng động trước kia từng làm chuyện xấu gì, chỉ cần sự tình còn nằm trong phạm vi khống chế, chỉ cần có người giúp đỡ nói vài câu, sau khi người kia về hưu sẽ xem như hết thảy mọi chuyện đều không phát sinh.

Đây là do Mai Ngự Thư bất đắc dĩ làm ra lựa chọn!

Nếu như còn có thể tiếp tục lưu lại cầm quyền, có ai nguyện ý buông tha quyền lực trong tay?

Ý tưởng của Mai Ngự Thư, Tô Mộc chỉ liếc mắt liền nhìn rõ. Mai Ngự Thư rõ ràng muốn tìm đường lui cho mình, muốn cho người khác sản sinh hiểu lầm với Tô Mộc, cho rằng Tô Mộc cường ngạnh vô cùng, sau khi tới hội quản ủy bắt đầu kéo xuống những người cũ trong khu vực này. Đậu Kiến Huy bị Tô Mộc kéo xuống, nếu Mai Ngự Thư cũng rời đi, Tô Mộc sẽ biến thành người thế nào trong quan trường Cổ Lan thị?

Mai Ngự Thư đúng là có bàn tính như ý!

Bất quá thật đáng tiếc, hắn cho rằng hắn làm chuyện phạm pháp sau đó có thể dựa vào thủ đoạn như vậy chạy thoát sao? Có đôi khi có một số việc có thể bỏ qua, nhưng có một số việc chỉ cần đã làm nhất định phải nhận lấy trách nhiệm.

Việc này không quan hệ nhân tình, chỉ nói tới nguyên tắc!

Nghĩ tới đây, Tô Mộc mỉm cười đem phần báo cáo đặt lên bàn:

- Mai chủ nhiệm, chuyện này tôi cũng không thể quyết định, ông nên biết trình tự nguyên tắc nhâm mệnh cán bộ của ban tổ chức. Như vậy đi, chuyện này ông khoan hãy gấp, chờ sau khi chuyện trong hội quản ủy giải quyết xong thì tính sau. Ông là lão đồng chí lãnh đạo trong khu cao tân, nhìn thấy khu cao tân sắp nghênh đón biến cách lớn, sao có thể vắng mặt đây? Ông nói có phải hay không? Tôi tin tưởng, báo cáo này dù đưa tới thành phố cũng không được phê duyệt.

Chỉ vài câu nói lập tức làm Mai Ngự Thư choáng váng. Lời của Tô Mộc cũng đã tỏ rõ thái độ, mình muốn rời khỏi là không khả năng, ít nhất hiện tại còn chưa được.

Mai Ngự Thư không biết Tô Mộc có biết gì hay chưa, nhưng cũng không dám cứng đối cứng với Tô Mộc, bởi vì nếu hắn dám đối kháng, hắn phải đối mặt với khốn cảnh chẳng khác gì ác mộng.

- Dạ được, tôi nghe theo Tô chủ nhiệm!

Mai Ngự Thư vội vàng nói.

Đợi sau khi Mai Ngự Thư rời khỏi, Tô Mộc lắc đầu ngồi xuống bàn tiếp tục làm việc. Một ngày lặng lẽ trôi qua, ngay lúc tan việc Trương Quan Trung liền xuất hiện.

- Chủ nhiệm, có sự tình tôi nghĩ còn cần ngài phê chỉ thị.

- Chuyện gì?

Tô Mộc duỗi lưng hỏi.

- Là như vậy, đoạn thời gian trước ngài từng nói với người trong phố mỹ thực, trong vòng ba ngày giải quyết chuyện của bọn họ…

Trương Quan Trung vừa nói ra, Tô Mộc chợt vỗ mạnh lên trán:

- Xem trí nhớ của tôi đây, đã qua ba ngày rồi, thật là, nếu anh không nhắc nhở tôi đã quên.

Tầm quan trọng của thư ký chỉ việc này là có thể nhìn ra! Hiện tại Tô Mộc thật sự may mắn bên người có Trương Quan Trung, nếu không công việc bề bộn như vậy hắn làm sao nhớ rõ hết thảy.

- Đi, hiện tại lập tức đi qua phố mỹ thực!

Tô Mộc đứng dậy liền rời khỏi phòng.