Quan Bảng

Chương 655: Song phi




Lời của Ôn Tử Viết rốt cục là thật hay giả, hiện tại Tô Mộc không muốn đi thăm dò, bởi vì Tô Khả đã tới nên cuộc trò chuyện giữa hai người cũng chấm dứt, sau khi cáo biệt Tô Mộc liền cùng Tô Khả rời đi. Mà Tô Khả thừa dịp Tô Mộc không để ý, nhìn Ôn Tử Viết vươn đầu lưỡi cười khẽ, trong vẻ mặt bất đắc dĩ của Ôn Tử Viết, nàng ôm lấy bả vai Tô Mộc cười khanh khách rời khỏi.

Ngay khi Tô Mộc rời đi không bao lâu, ở bên cạnh bờ hồ nhân tạo xuất hiện một thân ảnh đi tới gần Ôn Tử Viết, thân ảnh kia dáng người khôi ngô rắn chắc, hoàn toàn trái ngược với Ôn Tử Viết, nhìn qua cũng cảm nhận được trên người hắn có cỗ lực lượng mạnh mẽ, giống như một quả bom sắp chuẩn bị nổ tung.

- Chỉ là Tô Mộc, đến nỗi làm cho ngài để ý như vậy sao?

Người kia thấp giọng nói, vẻ mặt khó hiểu.

Ôn Tử Viết đùa nghịch chai bia vẫn chưa uống xong, ngón tay bắn ra, chai bia trực tiếp rơi vào thùng rác bên cạnh thật dễ dàng.

- Trong nước cho tới bây giờ sẽ không có sự tình gì đơn giản, chỉ có tỉ mỉ bố trí cùng mưu đồ kinh doanh. Như anh cũng biết, mặc dù sau lưng Tô Mộc có Từ gia cùng Mai Tranh lão gia tử làm chỗ dựa, tuy nói bây giờ còn treo cả Phó gia, có thêm cả Ngô Thanh Nguyên lão gia tử, vậy thì sao? Nếu anh cho rằng chỉ là như vậy là hắn có thể đi ngang trong quốc nội, vậy anh sai hoàn toàn. Đạo lý đơn giản như thế tôi biết, người như Tô Mộc sao lại không biết?

- Tuy sau lưng Tô Mộc có Từ lão, nhưng phải biết rằng trong quân giới hiện giờ không phải hoàn toàn là trên hết, vĩnh viễn không khả năng có cục diện như vậy. Có lẽ hiện tại hắn đi trong quan trường, ở trong tỉnh Giang Nam có Diệp An Bang bảo hộ, thì tính sao? Trong quốc nội có thật nhiều quan hệ phức tạp hay thay đổi, nhiều tới mức tôi cảm thấy rùng mình. Dưới tình thế như vậy việc xây dựng nhân mạch mới là điểm mấu chốt nhất.

- Điểm này nhằm vào Tô Mộc, đồng dạng cũng nhằm vào tôi. Tôi có được xuất thân hơn người khác, thì đã sao? Nếu không muốn phát triển, thật sự nghĩ ôm lấy gia sản do tổ tiên cha chú truyền xuống là có thể tự do tự tại, vậy khoảng cách ngày diệt vong không xa. Giàu không qua ba đời, những lời này mặc dù có chút bá đạo, nhưng luôn có vài phần đạo lý.

Nam nhân thoáng nhíu mày, tựa hồ có chút khó hiểu lời nói của Ôn Tử Viết, nhưng điều này không trọng yếu, quan trọng là Ôn Tử Viết biết mình đang làm gì là được. Nhiệm vụ của hắn chỉ là bảo hộ, chỉ cần Ôn Tử Viết không có việc gì những chuyện khác hắn cũng không muốn can thiệp vào.

- Nói anh nghe xem, sao em lại đi dạy thêm? Chẳng lẽ anh đưa tiền cho em không đủ dùng sao?

Tô Mộc cười vỗ đầu Tô Khả hỏi.

- Ai nói, tiền anh cho em đương nhiên đủ dùng, nhưng em cũng không thể chỉ biết tiêu tiền mà không biết kiếm tiền phải không. Anh yên tâm, em tìm gia đình này dạy học cũng tốt lắm, hơn nữa còn là một cô bé đáng yêu thông minh, em cam đoan nếu anh gặp được nhất định sẽ thích. Được rồi, anh à, anh không cần khuyên em, em tự có chừng mực.

Tô Khả nói.

- Có chừng mực? Tốt, nếu em có chừng mực thì em làm sao quen biết Ôn Tử Viết?

Tô Mộc hỏi.

- Việc này…

Vẻ mặt Tô Khả có chút do dự.

- Sao vậy? Chẳng lẽ còn có chuyện gì không tiện nói với anh sao?

Tô Mộc cau mày hỏi.

- Không phải, kỳ thật không phức tạp như anh nghĩ, em nhận thức Ôn Tử Viết trong thư viện. Lúc ấy em đang tra một phần tư liệu, hắn cũng giúp em. Như vậy tụi em đã nhận thức, hơn nữa quan hệ cũng tốt lắm. Anh à, Tử Viết là người tốt, thật đó.

Tô Khả nói.

Tô Mộc thật hiểu biết em gái, nhìn vẻ mặt bây giờ của nàng làm sao không rõ đã xảy ra chuyện gì? Nếu thật sự không có quan hệ, nàng lại có dáng vẻ như vậy sao? Có lẽ chính bản thân Tô Khả cũng không biết, nhiều khi có rất nhiều vấn đề đều bắt đầu với thái độ như thế.

Bỏ đi, Tô Khả cũng không còn nhỏ, nàng nên biết phải làm sao bây giờ, hắn cũng không thể quá mức can thiệp, luôn bảo hộ mà không cho nàng cơ hội trưởng thành.

Hai anh em vừa cười vừa nói đi tới dưới ký túc xá, cũng không biết Tô Khả nói gì với người quản lý, sau đó Tô Mộc được phép đi vào.

Kỳ thật dù Tô Khả không xin phép, người quản lý cũng sẽ không ngăn cản.

Bà không phải là người chưa từng gặp qua cảnh đời, mỗi lần tới ngày nghỉ dưới ký túc xá ngừng lại thật nhiều hào xe, hơn nữa bà còn phân biệt được đẳng cấp của những chiếc xe đó. Land Rovers ah, xe này đắt giá thế nào, người có thể lái xe như vậy làm sao là người đơn giản? Hơn nữa không thấy Tô Mộc vạch mặt của Diêu Thanh Tùng hay sao? Người như vậy bà làm sao có thể đắc tội?

Ký túc xá nữ sinh viên.

Trước kia Tô Mộc từng đi qua ký túc xá nữ sinh, nhưng đi vào căn phòng thế này thì chưa từng gặp qua. Phong cách của ký túc xá là màu hồng, vừa nhìn liền biết thuộc về nữ giới. Mấu chốt là bên trong thật ngăn nắp, bày biện thật quy củ, thật chỉnh tề.

Hiện giờ trong ký túc xá không chỉ có Ôn Ly cùng Ngụy Mạn, còn có Khương Trữ, Trần Bích Loa cùng Mai Đóa Nhi. Năm người ngồi trong phòng, đang trò chuyện thật náo nhiệt, người không biết còn tưởng rằng các nàng là khuê mật, nhưng Tô Mộc vẫn biết họ chỉ mới quen nhau, thậm chí còn chưa được nửa giờ.

- Tô ca, chuyện đêm nay thật cảm ơn anh, nếu không có anh, em nghĩ tới bây giờ em cũng không cách nào thoát khỏi tên kia dây dưa.

Ôn Ly tươi cười nói.

- Việc nhỏ thôi!

Tô Mộc cười nói.

- Đây cũng không phải việc nhỏ, đây chính là đại sự, nếu anh không ra mặt không biết tên kia làm sao cứ dính lên người Ôn Ly đâu. Ôn Ly, Tô ca giúp cô nhiều như vậy, có phải nên có báo đáp hay không?

Ngụy Mạn ngồi bên giường, đôi chân thon dài lắc nhẹ, thỉnh thoảng còn lộ ra vùng đất thần bí của chính mình, cảnh tượng này đều rơi vào mắt Tô Mộc.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh!

- Đúng vậy, Ôn Ly, cô trực tiếp lấy thân báo đáp đi.

Khương Trữ chỉ e thiên hạ bất loạn, liền hô to lên.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy cô gái đều đỏ lên, Tô Khả không nói gì, mà Ôn Ly chợt thẹn thùng, ngay sau đó lại ra vẻ đúng lý hợp tình liền ưỡn ngực.

- Tô ca, nếu anh không chê bai, em nguyện lấy thân báo đáp. Phật nói ta không nhập địa ngục thì ai nhập địa ngục, em nguyện ý hi sinh bản thân mình, đổi lấy sự giải phóng cho nữ tính đồng bào!

Phốc!

Trần Bích Loa cùng Mai Đóa Nhi đang uống nước, chợt nghe được lời này lập tức phun ra. May mắn Tô Mộc không ngồi trước mặt các nàng, nếu không lại bị tai ương.

Biết Ôn Ly là một nha đầu cá tính đanh đá, thật không ngờ nàng lại nghịch ngợm như vậy, nghĩ gì nói đó, hơn nữa mọi người cũng không khờ dại, nhìn vào Ôn Ly liền đoán được nàng thật sự có ý tưởng với Tô Mộc.

Thừa cơ hội này nói thẳng ra, nói không chừng là một biện pháp anh minh.

Nhưng Tô Mộc sẽ nghĩ như thế nào?

Tô Mộc bất đắc dĩ cười, cũng không đem lời của Ôn Ly đặt trong lòng. Tuy các cô gái đều trưởng thành, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới sẽ cùng các nàng phát sinh chuyện gì vượt ngoài tình hữu nghị.

- Lấy thân báo đáp, ngao ngao!

Khương Trữ lại hét lên, liền bị Tô Mộc trừng mắt:

- Em đừng hồ nháo, anh còn chưa tính nợ với em đâu.

- Còn chưa tính nợ với em? Em không nhớ mình thiếu anh gì đây? Sao vậy? Chủ tịch đại nhân, chẳng lẽ anh muốn chơi song phi sao?

Khương Trữ còn lợi hại hơn Ôn Ly, lời nói của nàng làm Tô Mộc không cách nào thừa nhận, càng khỏi nói Mai Đóa Nhi các nàng đều đỏ bừng mặt. Nếu không phải nghĩ mình rời khỏi có chút thất lễ, họ đã đứng dậy chạy ra ngoài.

Song phi?

Tô Mộc không khỏi liên tưởng tới cảnh tượng Ôn Ly cùng Khương Trữ cùng nhau nằm trên giường với hắn, hai nha đầu đầy sức sống thanh xuân, đúng là loại xuân dược lợi hại nhất.

Ngất, mình nghĩ bậy gì đây!

Tô Mộc vội vàng gạt bỏ ý nghĩ này, nhìn chằm chằm Khương Trữ với ánh mắt hung tợn, đột nhiên đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, ghé vào tai nàng nói ra một câu, lập tức làm khuôn mặt Khương Trữ đỏ bừng tới mang tai.