Quan Bảng

Chương 656: Bút tích kinh người, náo động toàn thành




- Tiên sinh, cần phục vụ sao?

Tô Mộc nói ra một câu này, chính là câu nói hắn nghe được lúc vào trong phòng khách của hội quán Đế Hào. Hiện tại hắn chợt nhớ tới, thanh âm kia không phải chính là cô nàng này sao? Đúng vậy, người khác có lẽ không biết số di động của hắn, nhưng Khương Trữ lại biết. Hơn nữa với quan hệ giữa nàng cùng Đỗ Phẩm Thượng, muốn biết số điện thoại phòng mình cũng không khó khăn.

Tiểu nha đầu này thật vô pháp vô thiên vô cùng, còn dám đùa giỡn với hắn, thật sự nên bị thu thập!

Khương Trữ vừa nghe một câu này, cả lỗ tai đều đỏ bừng!

Cho dù nàng lớn mật, nhưng vẫn là cô gái trong trắng, hoàn toàn không nếm trải sự đời. Nếu chơi trò trêu chọc qua điện thoại thì không có gì, nàng lão luyện hơn bất cứ ai. Nhưng nếu ra trận thật sự, nhất là Tô Mộc còn nói ra bên tai nàng trước mặt mọi người, Khương Trữ làm sao không thẹn thùng?

Nhưng sau đó trong lòng nàng dâng lên cảm giác kích thích, không biết vì sao bên thân dưới lại có chút ướt át. Chết tiệt, sao lại như vậy? Tại sao nàng lại nhạy cảm như thế? Trước kia chưa từng xảy ra loại chuyện này.

- Khương Trữ, cô sao vậy? Khuôn mặt đỏ như thế, Tô ca, rốt cục anh đã nói gì với Khương Trữ đó?

Ngụy Mạn nháy mắt hỏi.

- Phải đó, hay là hai người thật sự có thông dâm?

Ôn Ly ra vẻ thông minh, giật mình hô lớn.

- Thông dâm cái đầu của em!

Tô Mộc phát hiện nếu mình còn tiếp tục ở nơi này, sẽ bị các cô gái làm phát điên. Đúng vậy, các nàng đều là những cô gái có bối cảnh thật tốt, ra đời khẳng định hiểu biết nhiều hơn những người khác. Cho nên lúc nói chuyện sẽ càng thêm khoa trương không chút kiêng nể nào.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền cười nói:

- Được rồi, tối nay anh tới đây là vì thăm Tô Khả, Tô Khả vẫn tốt là được. Các em tiếp tục chơi đi, anh còn có việc, đi về trước. Tô Khả, nếu có rảnh rỗi thì về thăm nhà một chút.

- Dạ, em biết.

Tô Khả buồn cười nói:

- Ca, sắp thi tốt nghiệp trung học, chẳng lẽ anh không chuẩn bị về thăm Quan Ngư một chút sao?

Thi tốt nghiệp trung học? Tô Mộc có chút sững sờ, nhưng lập tức vỗ mạnh lên trán. Đúng vậy, tại sao mình có thể quên mất chuyện trọng yếu như vậy đây! Ân, tính thời gian hẳn là còn kịp. Còn năm ngày nữa phải đi qua gặp Diệp Tích, ngày thứ sáu nhất định phải khởi hành rồi.

Mà trong năm ngày này, ngày mốt đã bắt đầu thi tốt nghiệp, vừa lúc mình biết được tin tức thi cử của Quan Ngư cũng tốt.

Thật bận rộn, không nghĩ tới mình lại vội như thế này.

Mặc kệ, đợi một lát gọi điện hỏi thăm Quan Ngư là được.

- Tô Khả, cô chưa biết đi? Mấy ngày trước Ngụy Mạn đi thủ đô gặp được Tô ca, hơn nữa còn gặp một chuyện rất phấn khích, đều là Tô ca giúp nàng. Khương Trữ, mấy cô cũng chưa từng nghe qua đi? Ở lại đây tôi nói cho nghe một chút. Tô ca, anh muốn đi phải không? Được, em tiễn anh xuống lầu!

Ôn Ly nói xong liền đứng dậy, thật tự nhiên kéo Tô Mộc đi ra ngoài.

Mấy cô gái nhìn theo động tác của Ôn Ly, trong đầu không tự chủ được hiện ra một từ thật chuẩn xác: hoa si cực phẩm!

Nhưng đàn ông như Tô Mộc, đừng nói là Ôn Ly, chẳng lẽ các nàng không muốn sao? Khương Trữ có chút hối hận đã muộn một bước, bị Ôn Ly giành trước, vội vàng đi theo phía sau:

- Mọi người chậm rãi nói, tôi sẽ trở lại, tôi cũng đi đưa tiễn chủ tịch.

Tô Khả nghi hoặc nhìn thấy một màn trước mắt, tự nhủ:

- Là ý tứ gì? Chẳng lẽ trước khi tôi quay về có vở kịch hay nào sao?

- Thật sự bỏ lỡ, tôi nói cô nghe một chút!

Ngụy Mạn cười nói.

- Còn có hành trình đi thủ đô, cô thật sự gặp phải chuyện gì sao? Là Tô ca giải quyết giúp cô à?

Trần Bích Loa hỏi.

- Nói đi, nói nhanh đi!

Mai Đóa Nhi vội vàng kêu lên.

Lúc này Tô Mộc đi cùng Ôn Ly, Khương Trữ xuống dưới ký túc xá, đứng cạnh chiếc Land Rovers. Ôn Ly nhìn Tô Mộc, nói:

- Tô ca, sự tình hôm nay thật sự cảm ơn anh.

- Ôn Ly, em đã nói bao nhiêu lần rồi, hơn nữa anh cũng không tin với khả năng của Ôn gia lại không làm gì được Diêu Thanh Tùng. Được rồi, không còn chuyện gì thì lên lầu đi.

Tô Mộc cười nói.

- Phải đó, Ôn Ly, chỉ cảm ơn bằng miệng thì không được, Tô ca nghe mãi lỗ tai cũng lên kén. Sao cô không có chút hành động thực tế nào đây? Hì hì, tỷ như lấy thân báo đáp, trực tiếp đi theo Tô ca thôi. Tối nay còn dài, còn có người nào có lòng đi ngủ đây?

Khương Trữ tiếp tục dụ dỗ.

- Khương Trữ, bớt lời đi!

Tô Mộc bất đắc dĩ nói.

- Ôn Ly, cô còn do dự gì đây? Chẳng lẽ cô không muốn lần sau có việc, Tô ca còn đi qua giúp cô sao?

- Nếu cô cảm thấy được hiện tại còn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý, thì cho Tô ca sờ sờ mông cho đỡ thèm.

- Thật sự, nếu cô không cho chút ngon ngọt, Tô ca chắc chắn sẽ không tiếp tục giúp cho cô đâu.

Khương Trữ chẳng khác gì một tiểu ma nữ, ánh mắt giảo hoạt dùng sức xúi giục Ôn Ly. Thật giống như tối nay nếu không để cho Tô Mộc chiếm chút tiện nghi, nàng tuyệt đối sẽ không cam tâm.

- Khương Trữ, em nha…

Tô Mộc hết lời để nói.

Ôn Ly đứng cạnh chiếc Land Rovers, nghe được lời nói của Khương Trữ, nhìn bộ dáng Tô Mộc, khuôn mặt chợt đỏ bừng, ngay sau đó khi Tô Mộc xoay người lên xe, Ôn Ly đột nhiên lao tới hôn lên môi hắn.

Mỹ nhân lưu hương, nụ hôn đính ước.

Vừa hôn xong, Ôn Ly liền nói:

- Tô ca, đây là lợi tức, sau này khi nào em nghĩ kỹ sẽ tới tìm anh. Em nói sẽ giữ lời, em không giống như người nào đó chỉ nói không làm, đi trước đây, hì hì!

Ôn Ly bật cười khanh khách chạy vào trong ký túc xá. Đợi khi thân ảnh nàng đã chạy khuất vào hành lang, Ôn Ly dựa vào vách tường, bàn tay không ngừng vỗ ngực, khuôn mặt đỏ bừng.

Hôn! Mình lại bị tiểu nha đầu Ôn Ly hôn trộm!

Tô Mộc không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Khương Trữ nhìn thấy một màn này, nhịp tim đập mạnh, nàng thật không ngờ Ôn Ly to gan như thế, chẳng những hôn Tô Mộc còn dám nói lời như thế.

Đây là cái gì?

Thổ lộ sao?

Chẳng qua còn chưa đợi Khương Trữ kịp tỉnh táo trở lại, Tô Mộc đã ngồi lên xe nhìn nàng hô:

- Lần sau nếu có chuyện tốt như vậy, nhớ kỹ trực tiếp đi qua gõ cửa, đừng mỗi lần đều gọi điện thoại, thật phiền toái phải không. Ha ha!

Trong tiếng cười lớn của Tô Mộc, chiếc xe thật nhanh biến mất.

Khương Trữ nhìn theo Tô Mộc rời đi, hung hăng giậm chân, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên bật cười:

- Còn giả vờ anh hùng hảo hán, thật là một người nhát gan, có bản lĩnh anh tới đây, nhìn xem em có dám phục vụ anh hay không.

Tô Mộc trở lại hội quán Đế Hào, an tĩnh ngủ một giấc. Trước đó hắn đã gọi điện thoại cho Quan Ngư, nàng nói không cần Tô Mộc trở lại, nàng có lòng tin tuyệt đối vượt qua cuộc thi lần này. Nếu lần này nàng không qua được, sẽ không muốn gặp lại Tô Mộc. Nghe lời hứa hẹn như thế, Tô Mộc cũng không biết mình nên cảm thấy kiêu ngạo hay là lo lắng.

Tô Mộc cũng không chủ động liên hệ Diệp Tích, có Thích Nhan tiếp ứng cũng đã đủ, hắn sẽ đúng giờ chạy qua Cảng đảo. Trước đó Tô Mộc cũng không muốn làm cho Diệp Tích phân tâm.

Sáng hôm sau.

Đoàn xe chạy ra khỏi Thịnh Kinh, dọc theo đường cao tốc chạy thẳng về Cổ Lan thị, Tô Mộc ngồi chung xe với Lý Nhạc Thiên bọn họ. Dù sao đã biết Chu Mai Lâm là người của ai, hắn muốn làm gì, Tô Mộc cũng không cần che giấu như trước kia. Hơn nữa nếu Tô Mộc ngồi chung với Chu Mai Lâm, nói không chuẩn người ta sẽ không cảm thấy được hắn tôn trọng người ta, ngược lại còn nghĩ hắn đang cố ý khiêu khích.

Tô Mộc làm sao cũng không nghĩ tới, khoảnh khắc đoàn xe chạy ra khỏi Thịnh Kinh, Chu Mai Lâm khẩn cấp đem tin tức đoàn đầu tư đang chạy về Cổ Lan thị báo tin trở về, cả Cổ Lan thị đều oanh động.

Đại đầu tư, cứ như vậy sắp rơi xuống Cổ Lan, chờ đón chính là cả chuỗi hiệu ứng, trường hợp như vậy đồ sộ tới mức làm người ta mừng như điên không cách nào ức chế.

Tô Mộc dùng hành động thực tế sáng tạo ra chiến tích, chẳng những chinh phục khu cao tân, ngay cả ban lãnh đạo thành phố Cổ Lan cũng phải ghi nhớ kỹ tên của hắn.