Quan Bảng

Chương 711: Ai dám đưa dao găm thì đâm người đó trước




Sự kiện thôn Thượng Hà nhìn như được giải quyết trong yên lặng, Hạ Sơn cũng không tìm Tô Mộc gây phiền toái, huyện Hoa Cổ và khu Cao Khai đồng dạng cũng gió êm sóng lặng như trước, nhưng bên khu Cao Khai đã bắt đầu có động tác. Chuyện xây dựng trụ sở điện ảnh và truyền hình giải trí Lý thị đã đi vào quỹ đạo, chỉ cần chính thức ký kết hợp đồng với khu Cao Khai, là có thể chân chính bắt đầu động thổ. Ngoài ra hợp đồng của hai xí nghiệp khác cũng đang trong giai đoạn chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể hoạt động.

Trong không khí như vậy, trụ sở trà Chu Từ ngược lại bắt đầu động thổ xây dựng sớm nhất.

Bởi vì tất cả quá trình xây dựng đều đã lên kế hoạch, không xuất hiện tình huống xây dựng mù quáng, cho nên mặc dù trụ sở điện ảnh và truyền hình chưa bắt đầu động thổ, Tô Mộc tin tưởng trụ sở trà mini của Chu Từ sẽ không xuất hiện bất kỳ khuyết điểm và sai lầm nào.

Cứ như vậy, khu Cao Khai liền thực hiện rất tốt cơ cấu, lấy trụ sở điện ảnh và truyền hình làm chủ thể, lấy hai xí nghiệp khoa học kỹ thuật mới làm cái giá, lấy trụ sở trà mini làm kéo dài, không sai biệt cho lắm hoàn thành quy hoạch xây dựng hai phần ba thổ địa, còn dư lại một phần ba, Tô Mộc dùng gót chân suy nghĩ, cũng có thể biết sẽ không xuất hiện bất cứ phiền phức gì. Nếu trong không khí sôi sục như vậy, những xí nghiệp khác còn không có ánh mắt đầu tư, cũng chỉ có thể chứng minh bọn họ đáng đời xui xẻo.

Dưới tình thế như vậy, người đắn đo ngược lại là quản ủy hội khu Cao Khai.

Nói thật đám người của quản ủy hội khu Cao Khai thật sự không lường trước được, khu Cao Khai hôm nay có thể phát triển đến quy mô như vậy, từng chiếc xe tải lớn không ngừng ra vào khu Cao Khai, cảnh tượng náo nhiệt như vậy sớm muộn cũng sẽ thúc đẩy khu Cao Khai bay lên. Nhìn thấy màn này, thật ra người cao hứng nhất vẫn là những người ở con đường bán đồ ăn.

Phải biết rằng chuyện này có ý nghĩa như thế nào!

Mặc dù những người trên con đường bán đồ ăn không dám chắc chắn những người làm việc trên công trường sẽ tới chỗ bọn họ ăn cơm, nhưng mặc dù không hoàn toàn tới đây, chỉ cần mỗi ngày có một số người tới đây cũng đủ rồi. Với quy mô như vậy hơn nữa sau khi kiến thành lưu lượng khách còn tăng hơn nữa, con đường bán đồ ăn không muốn quật khởi cũng không được.

Dĩ nhiên mấu chốt nhất chính là, việc dỡ bỏ và di dời con đường bán đồ ăn đã nằm trong kế hoạch của Tô Mộc, con đường bán đồ ăn phải tồn tại, nhưng tuyệt đối phải dỡ bỏ những thứ có trước đó. Chỉ có tháo dỡ những tai họa ngầm đó mới có thể bảo đảm an toàn và vệ sinh tuyệt đối cho con đường bán đồ ăn. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể đưa tới càng nhiều khách hàng, biến con đường bán đồ ăn thành một nơi du khách không thể không đặt chân tới khi tới khu Cao Khai.

- Lãnh đạo, sáng nay sẽ tiến hành gặp mặt công ty giải trí Lý thị và mấy nhà đầu tư còn lại, sau đó sẽ tiến hành nói chuyện với những thương nhân trên con đường bán đồ ăn, cuối cùng trong thành phố có một hội nghị cần ngài tham dự.

Trương Quan Trung nói

- Rất tốt!

Tô Mộc gật đầu nói.

Những chuyện như vậy, Trương Quan Trung đều đã sắp xếp vào ngày hôm trước, nhớ kỹ trong đầu, sau đó mỗi ngày phải làm chuyện gì, Trương Quan Trung nhắm hai mắt cũng có thể biết được. Đây cũng là bản lãnh Trương Quan Trung luyện được sau khi làm thư ký của Tô Mộc, điểm này Tô Mộc rất hài lòng, mà trong đầu Tô Mộc cũng muốn tiến hành bồi dưỡng trọng điểm Trương Quan Trung, giống như ban đầu bồi dưỡng Đỗ Liêm.

Nhưng nói ra gần đây phải quyết định vị trí phó chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai rồi, nếu như vậy, mình không phải nên tranh thủ sao? Nếu là có thể rút một người ở khu Cao Khai lên, cộng thêm điều động một người từ bên huyện Hình Đường tới, hiệu quả chắc chắn rất tốt. Như vậy cho dù trong thành phố yêu cầu sắp xếp người bên ngoài, đối với Tô Mộc mà nói cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Đúng, tìm cơ hội thử dò xét ý tứ của Lý Hưng Hoa xem sao.

- Hôm nay bọn người Chu lão ngủ lại ở đâu?

Tô Mộc hỏi.

- Bọn Chu lão ở một khu dân cư, khu dân cư đó đã hoàn toàn giới nghiêm, nhưng không có nhiễu dân.

Trương Quan Trung nói

Đến hiện tại, không ai biết Chu Phụng Tiền đến thành phố Cổ Lan. Tin tức này đã qua hai ngày, Chu Phụng Tiền vẫn không có ý tứ muốn rời khỏi, như vậy khiến cho Tô Mộc thực sự nghi ngờ, lần này Chu Phụng Tiền tới đây rốt cuộc là vì cái gì? Nói là đưa Quan Ngư tới đây, lý do như vậy cho dù Tô Mộc nguyện ý tin tưởng, Chu Phụng Tiền cũng tuyệt đối không nói ra.

- Lãnh đạo, có chuyện này không biết ngài biết không?

Trương Quan Trung chần chờ nói.

- Nói đi!

Tô Mộc nói.

- Lãnh đạo, vừa rồi tôi cũng mới biết được, bởi vì sau khi tôi trở về trong lúc vô tình tra xét tư liệu của Chu lão, phát hiện Chu lão lúc trước từng làm bí thư ở thành phố Cổ Lan chúng ta.

Trương Quan Trung nói.

- Cái gì?

Tô Mộc kinh ngạc nói.

Chuyện này Tô Mộc thật sự không biết, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Chu Phụng Tiền trước kia từng làm việc ở thành phố Cổ Lan, hơn nữa còn là bí thư. Nhưng sau khi kinh ngạc, Tô Mộc nói tiếp:

- Nói tiếp đi!

- Đúng, chính là như vậy, Chu lão lúc trước từng làm bí thư thị ủy, hơn nữa cũng chính ở thời điểm của Chu lão, thành phố Cổ Lan chân chính mang danh thành thị du lịch, vào lúc đấy, lấy du lịch làm nền tảng phát triển, có thể nói Chu lão rất can đảm. Nhưng hiệu quả không thể nghi ngờ là rất tốt, chẳng qua trải qua nhiều năm như vậy, thành phố Cổ Lan ngày càng xuống dốc.

Trương Quan Trung nói.

Thì ra là như vậy!

Trong lòng Tô Mộc bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Chu Phụng Tiền lại nhiệt tình với chuyện ở đây như vậy. Chẳng qua lần này Chu Phụng Tiền tới đây, chỉ là vì du lịch sao? Không thể nào, chuyện này khẳng định có cái gì không đúng, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng Tô Mộc vẫn nhạy cảm cảm giác được có cái gì không đúng.

Được rồi, nếu không nghĩ thì không thèm nghĩ nữa, dù sao chuyện của Chu lão, hắn cũng không đủ tư cách để tham dự. Hắn chỉ cần bảo đảm Chu lão được an toàn ở đây là đủ rồi.

Khi Tô Mộc sắp sửa đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, sau khi Trương Quan Trung nghe máy liền vội vàng nói:

- Lãnh đạo, là điện thoại của Lý bí thư.

- Lý bí thư, tôi là Tô Mộc!

- Tô Mộc, bây giờ nói chuyện được không?

Lý Hưng Hoa ở bên kia thấp giọng hỏi

- Được.

Tô Mộc gật đầu ra hiệu, Trương Quan Trung liền đi ra phòng làm việc, khép cửa lại.

- Chuyện ở huyện Hoa Cổ cậu xử lý rất tốt, nhất định phải bảo đảm lợi ích của thôn dân thôn Thượng Hà, chỉ có điều tôi muốn nhắc nhở cậu, gần đây cậu phải chú ý một chút, bởi vì bên phía ban Kỷ luật thanh tra thành phố nhận được rất nhiều báo cáo có liên quan đến nữa, hơn nữa theo điều tra, có lẽ là chảy ra từ bên phía huyện Hoa Cổ.

Lý Hưng Hoa nói.

Đây chính là thái độ người mình rồi!

Nếu đổi lại một người khác, tuyệt đối sẽ không giống như Lý Hưng Hoa, nói ra những lời như vậy, chứ chưa nói là nói với thuộc hạ như vậy. Tất cả những cái này đều là vì quan hệ của hai người thật sự bất đồng, bởi vì ở giữa có Diệp Tích, cho nên mới có thể liên lạc chặt chẽ. Đối với Lý Hưng Hoa mà nói, hiện tại quan chức của hắn cao hơn Tô Mộc rất nhiều, nhưng phải biết rằng Tô Mộc hiện giờ cũng là cán bộ cấp chính xử, mà cấp bậc của hắn lại chỉ tăng lên trong mấy ngày.

Hơn nữa sau lưng Tô Mộc còn có Diệp An Bang, Lý Hưng Hoa biết Diệp Tích nhất định sẽ chống đỡ lá cờ Diệp gia. Hai bên làm tốt quan hệ này, đều có lợi rất lớn với cả hai bên.

Hơn nữa Tô Mộc hiện giờ là người của Lý Hưng Hoa, làm cấp trên, không thể để thuộc hạ chiến đấu vì mình, mà mình lại không cho hắn chỗ tốt nào, nếu như vậy, thuộc hạ khó tránh khỏi có lúc xa cách, cho nên Lý Hưng Hoa rất vui lòng gọi một cú điện thoại như vậy, dù sao chuyện nà cũng không có gì quá lớn, nếu làm quan mà không có ai viết tố cáo, đó mới là quái sự.

Hơn nữa lời nói của Lý Hưng Hoa cũng có điểm dừng, hắn tin tưởng với trí thông minh của Tô Mộc, hoàn toàn biết mình muốn nói điều gì.

Quả nhiên sau khi Tô Mộc nghe thấy chuyện này, vẻ mặt không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó trong đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng. Hạ Sơn, ta biết ngay ngươi sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, không ngờ ngươi lại làm ra chuyện ta vốn không nghĩ tới, nếu ngươi đã lộ đao ra với ta, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.

Phải biết rằng hiện tại khu Cao Khai đang đứng ở thời khắc khẩn trương nhất mấu chốt nhất, Tô Mộc không muốn có người thọc đao sau lưng mình cho nên chỉ cần có ai dám chọc đao vào lúc này, không cần nói nhiều, một đao cắt đứt là xong.

- Lý bí thư, chuyện này tôi biết rồi. Lý bí thư, thật ra có chuyện này tôi đang suy nghĩ tìm ngài báo cáo, tại vì vẫn chưa có chứng cớ xác thực, nhưng hiện tại cuối cùng có thể xác định được rồi.

Tô Mộc nói

- Chuyện gì?

Lý Hưng Hoa hỏi

- Là chuyện có liên quan đến huyện trưởng Hạ Sơn của huyện Hoa Cổ!

Tô Mộc nói.

Lý Hưng Hoa nhạy cảm bắt được trong giọng nói của Tô Mộc để lộ ra tin tức, cũng biết Tô Mộc không phải là người để mặc cho người ta nhào nặn, bây giờ xem ra quả nhiên là như vậy, mình chỉ mới hơi để lộ tin tức, Tô Mộc đã không chút do dự đưa đao ra ngoài.

- Nói đi!

Lý Hưng Hoa nói.

- Là như vậy, lần trước trong quá trình giam giữ Hạ Tiểu Xuyên, chúng tôi biết Hạ Sơn là khỏa quan!

- Cái gì? Khỏa quan!

Khi Lý Hưng Hoa nghe thấy tin tức của Tô Mộc, vẻ mặt thật sự vô cùng bất ngờ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Hạ Sơn lại là khỏa quan, bởi vì Hạ Sơn chưa bao giờ báo lên trên, hơn nữa phải biết rằng nghe nói người nhà của Hạ Sơn hiện giờ đều ở trong thể hệ? Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ nói Hạ Sơn có cái gì không thể cho ai biết hay sao?

- Xác định chưa?

Lý Hưng Hoa nghiêm giọng hỏi.

- Xác định!

Tô Mộc gật đầu nói.

- Vậy đi, một lát nữa sau khi cậu tan việc, chúng ta hãy đi ăn cơm trưa, đến lúc đó tôi sẽ báo địa điểm cho cậu.

Lý Hưng Hoa nói.

- Vâng!

Tô Mộc nói.

Tô Mộc vừa vặn cũng có chuyện muốn thám thính tin tức từ chỗ Lý Hưng Hoa, vì vậy liền trực tiếp đáp ứng, đợi sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc liền kêu Từ Viêm và Triệu Vô Cực đưa tới một bản chứng cớ, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Hạ Sơn, đây là ngươi đưa đao trước với ta, nhưng yên tâm, cây đao này của ngươi ta sẽ nhận lấy, chẳng qua chuôi đao này phải đổi chủ, đao phong lạnh thấu xương sẽ đâm vào trong thân thể của ngươi.

Ta sẽ cho ngươi biết, ngươi làm chuyện này, cho dù bắn chết mười lần cũng không đủ!