Quan Bảng

Chương 770: Đừng câu dẫn tôi phạm sai lầm




Ai vậy? Vào đi!

Những lời này nói ra thật nhẹ nhàng, bộ dạng như không tranh sự đời, nhưng lại dùng làn điệu nũng nịu nói ra, hơn nữa trong phòng lại dùng ngọn đèn mờ ảo, không cần nhìn thấy người, chỉ nghe được thanh âm đã có thể cảm giác được linh hồn rùng mình, một loại dục vọng mờ tối dâng lên.

Là ý tứ gì?

Đêm nay lại muốn diễn kịch sao?

Chào anh, mời vào.

Ngay lúc Tô Mộc còn đang do dự, Cố Tiểu Mỹ đã khom người lộ ra làn da trắng tuyết, thật ôn nhu hữu lễ mời Tô Mộc vào phòng. Hình ảnh nhiệt huyết như thế làm Tô Mộc có chút mông lung, nhưng vẫn bước thẳng vào phòng. Ngay nháy mắt cánh cửa đóng lại, Tô Mộc mới khôi phục chút thanh tỉnh nhìn cô gái đứng bên người.

Nàng mặc bộ váy ngắn y tá tiêu chuẩn, hơn nữa còn là màu hồng phấn.

Cô gái này chính là Cố Tiểu Mỹ!

Mà khuôn mặt của Cố Tiểu Mỹ vốn duyên dáng đáng yêu, lại thêm cách ăn mặc nháy mắt mang tới cảm giác hấp dẫn chế phục siêu cường. Không biết vì sao trong đầu Tô Mộc không tự chủ được nhớ tới tình cảnh Chu Từ cũng mặc chế phục quyến rũ hắn.

Mình làm sao vậy? Vì sao lại nghĩ tới những chuyện linh tinh này. Không đúng! Không thể trách mình, là một người đàn ông nếu nhìn thấy một cô gái mặc quần áo như vậy, còn làm ra động tác uyển chuyển như thế, phỏng chừng đều nghĩ như hắn.

Tiểu Mỹ, em lại đùa giỡn gì đây? Sao em cũng tới Hình Đường vậy? Sao không nghe nhắc qua trong điện thoại?

Tô Mộc khống chế tâm tình của mình, cười hỏi.

Sao vậy? Chẳng lẽ em không thể tới sao?

Cố Tiểu Mỹ oán hận trừng mắt liếc Tô Mộc, khiến cho dục vọng trong lòng hắn lại rục rịch nổi lên.

Đừng câu dẫn tôi phạm tội ah!

Có thể, đương nhiên là có thể! Hứa Huyên đâu?

Tô Mộc vội vàng chuyển đề tài.

Ai tìm tôi vậy?

Thanh âm của Hứa Huyên từ trong phòng truyền tới, Tô Mộc tiến lên vài bước nhìn qua, đại não nháy mắt muốn xung huyết, trận thế này không khỏi quá nóng nảy đi? Rốt cục là muốn làm gì? Lần này Hứa Huyên đi tới đây không phải là vì chuyện của Hứa Đa Đa sao? Vì sao còn tâm tư ở đây chơi trò như vậy? Còn Cố Tiểu Mỹ sao cũng hùa theo điên với Hứa Huyên đây?

Lúc này nụ cười của Hứa Huyên đầy gợi cảm mị hoặc, vừa nhìn thấy nụ cười của nàng, chỉ còn nghĩ tới chuyện lên giường, không chút kiêng nể tiến hành thảo phạt. Mà nụ cười của Hứa Huyên còn mang theo vẻ tự tin cường đại.

Muốn chết chính là nàng còn mặc một bộ áo tắm màu trắng, lộ ra xương quai xanh vô cùng khêu gợi.

Hứa Huyên nằm trên giường cạnh cửa sổ, tay kéo màn, dễ thương nhìn chằm chằm Tô Mộc.

Khụ khụ!

Tô Mộc ho khan hai tiếng, ngượng ngùng cười nói:

Không ngờ anh tới không phải lúc, anh ra ngoài, lát nữa sẽ vào.

Tô ca, anh đi đâu chứ? Có gì không đúng lúc, chúng ta cũng không có làm chuyện gì khác người, không sao đâu, anh ở lại chỗ này đi, em rất nhanh đã xong rồi.

Hứa Huyên chậm rãi ngồi dậy, yêu kiều cười nói.

Hay là thôi đi!

Tô Mộc nói.

Không có chuyện gì, ngồi xuống đi.

Hứa Huyên nói.

Được rồi, anh sẽ ngồi xuống!

Tô Mộc trực tiếp ngồi xuống sô pha, hành động này làm Hứa Huyên kinh ngạc. Nhưng nàng rất nhanh cười khanh khách, đây mới là Tô Mộc. Nếu bởi vì chút kỹ xảo của nàng để hắn biết khí mà lui, vậy cũng không phải Tô Mộc mà nàng nhận thức.

Cố Tiểu Mỹ cũng không ngờ Tô Mộc làm như vậy, quyệt mồm đi tới cạnh Hứa Huyên, thấp giọng nói:

Còn không nằm xuống, chỉ còn lại một trình tự cuối cùng.

Tiểu Mỹ, cái gì gọi là trình tự cuối cùng, cô thật sự một chút được không?

Ba!

A!

Ai ngờ Hứa Huyên vừa lên tiếng, Cố Tiểu Mỹ đã hung hăng vung tay vỗ lên mông Hứa Huyên. Có lẽ là giả vờ, có lẽ thật đau, không cần biết là cảm giác nào, Hứa Huyên đã thật phối hợp phát ra tiếng rên rỉ. Mà tiếng rên rỉ kia làm Tô Mộc thiếu chút nữa ném luôn chén trà.

Mẹ nó, có cần rên rỉ phong tao như vậy hay không!

Không phải chỉ vỗ mông thôi sao? Có cần rên rỉ vậy sao?

Nếu lúc này Tô Mộc nhìn thấy khuôn mặt Cố Tiểu Mỹ, sẽ phát hiện khuôn mặt nàng đã đỏ bừng. Vừa rồi vì tình thế cấp bách nàng cũng quên bờ mông là mảnh đất mẫn cảm của Hứa Huyên!

Cô có cần rên rỉ dâm đãng như vậy không?

Cố Tiểu Mỹ thấp giọng hỏi.

Ai dâm đãng, là cô cố ý hãm hại tôi.

Hứa Huyên cười nói.

Ai hãm hại cô?

Cố Tiểu Mỹ lập tức phản đối.

Nếu cô không hãm hại tôi, vì sao cô phải vỗ vào chỗ mẫn cảm của tôi? Cô không biết không chạm vào được sao? Rốt cục cô muốn thế nào?

Hứa Huyên thở hào hển hỏi.

Tôi…tôi không phải cố ý.

Cố Tiểu Mỹ có chút nghẹn lời.

Nhưng kỹ xảo biểu diễn của cô cũng tốt lắm, nhanh tiếp tục đi, không nhìn thấy sao? Hiện tại Tô Mộc có chút không chịu được rồi, thêm chút nữa càng thú vị, cô không muốn nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của hắn sao?

Hứa Huyên trêu đùa.

Cố Tiểu Mỹ lại vung tay.

Ba ba!

Ân…

Trong phòng lập tức tràn ngập tiếng rên rỉ mê ly.

Tô Mộc ngồi cách đó không xa, ban đầu hắn có chút không yên tĩnh, nhưng bây giờ đã hồi phục lại. Nếu hắn còn không nhìn ra ý tứ gì, đúng là có chút ngu ngốc. Nhưng hiện giờ hắn rất thích ý giả ngu, bởi vì hình ảnh như vậy không phải ai cũng có thể nhìn thấy.

Nhưng chưa trấn định được bao lâu, động tác kế tiếp của Cố Tiểu Mỹ làm hắn hoàn toàn tan rã.