Quan Bảng

Chương 774: Kẻ lòng lang dạ sói sẽ không có kết cục tốt!




Tô Mộc làm việc cho tới bây giờ đều không thích bị động công kích, hoặc là không làm, phải làm thì làm một kích trí mạng. Kinh nghiệm tranh đấu trong quan trường cho hắn biết, anh không muốn gây chuyện, nhưng sự tình có đôi khi buồn cười như vậy, tự nhiên trêu chọc tới người anh. Như là Tôn gia, Tô Mộc tự hỏi mình không có tiếp xúc gì với họ, hắn xuất thân rễ cỏ, còn Tôn gia lại gia đại nghiệp đại ai cũng biết.

Nếu không có Từ Trung Nguyên ủng hộ, chỉ sợ Tô Mộc đã sớm bị Tôn gia nuốt chửng xương cốt không còn. Nhưng nếu họ đã muốn chơi, hắn sẽ cùng họ chơi tới cùng. Hắn có được quan bảng, nếu chút chuyện này cũng không làm được, hắn thật sự uất ức mà chết.

Lưu Đăng Khoa nếu đã nhảy ra, vậy chỉ đành lấy hắn tế cờ. Nếu như nói Lưu Đăng Khoa thật sự sạch sẽ, mình sẽ bỏ qua cho hắn một lần. Nhưng nếu hắn dám làm chuyện gì vi phạm pháp lệnh, như vậy thật xin lỗi, ban đầu tôi có thể đề bạt được ông đi lên tự nhiên vẫn có thể đánh áp ông té xuống. Hơn nữa chỉ cần chèn ép, sẽ không cho ông cơ hội tiếp tục quật khởi.

Đây là phong cách làm việc của Tô Mộc!

Đợi khi hai người quay lại, Hứa Huyên cùng Cố Tiểu Mỹ đã ăn xong, ba người cáo biệt Dương Thải, Tô Mộc liền dẫn hai cô gái quay về Kim Sắc Huy Hoàng. Sau khi đưa hai nàng về phòng, một mình hắn quay về nhà. Hơn nữa hắn cũng muốn xem Đường Kha cùng Quan Ngư đã biến ngôi nhà thành hình dáng thế nào.

Nguyên Vị thịt nướng.

Dương Tri Liễu đã rời đi, nơi này chỉ còn lại ba người. Dương Thải có chút khẩn trương hỏi:

Đoạn Bằng, con nói gì với Tô chủ tịch vậy? Tô chủ tịch có đáp ứng giúp đỡ xử lý chuyện này không?

Thím Thải, thím cứ yên tâm đi, việc này không có vấn đề.

Đoạn Bằng cười nói, trước khi chính thức kết hôn, vẫn chưa thể thay đổi xưng hô.

Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Hai đứa tán gẫu, mẹ còn bận việc. Đã vài ngày không chuyên tâm buôn bán, không biết có quên hay không.

Tinh thần của Dương Thải đã khôi phục trở lại, vẻ mặt tươi cười.

Lâm Ca nhìn thấy dáng vẻ của mẹ mình, đáy lòng cao hứng. Nhưng trong lòng nàng vẫn còn chút lo lắng, nàng không biết việc này có thể dễ dàng xử lý như mình nghĩ hay không?

Bằng tử, anh nói lần này Tô chủ tịch sẽ làm như thế nào?

Lâm Ca lo lắng hỏi.

Ca nhi, em cứ yên tâm đi, lãnh đạo nếu không làm thì thôi, nhưng cần làm sẽ làm thật hoàn toàn. Lần này chỉ sợ Lưu Đăng Khoa xong rồi.

Giọng nói của Đoạn Bằng quyết đoán.

Thật sao?

Lâm Ca vui mừng hỏi.

Thật sự, vậy đi, em ở lại phụ việc với thím Thải. Anh còn chút việc cần làm, đợi anh làm xong quay lại tìm em.

Đoạn Bằng nói xong liền xoay người rời đi, hắn cần đi tìm Chương Trạch Quang hỏi thăm trong tay hắn có chứng cớ hay không. Sau đó đem chứng cớ giao cho Tô Mộc, mà Tô Mộc cũng đã gọi điện hỏi Chương Trạch Quang trước đó.

Khi Chương Trạch Quang đem đồ vật giao cho Đoạn Bằng, Đoạn Bằng lại cầm tới đưa cho Tô Mộc đồng thời còn chuyển lời của Chương Trạch Quang, vừa nghe được lời này sắc mặt Tô Mộc càng thêm khó xem.

Tư nguyên về hạng mục giáo dục văn hóa con số hóa đã bị Lưu Đăng Khoa gạt bỏ.

Chỉ một câu nói này khiến Tô Mộc cảm thấy vô cùng chói tai, phải biết rằng việc xây dựng hạng mục kia hắn đã dặn dò kỹ lưỡng trước khi rời khỏi huyện Hình Đường. Cho dù Lưu Đăng Khoa là tên hỗn đản, chuyện như vậy cũng gạt bỏ sao? Trước đó Tô Mộc thật không tin, nhưng khi nhìn thấy chứng cớ của Chương Trạch Quang, hắn không thể không tin tưởng. Chính bởi vì đã tin, sắc mặt hắn càng thêm phẫn nộ.

Chứng cớ của Chương Trạch Quang chẳng những có văn kiện, có hình ảnh, thậm chí còn có cả internet. Những tư liệu này chẳng những nhắc tới nhất trung Hình Đường, còn có vài trường học trong huyện Hình Đường. Mà những tư liệu này đều nói về cục giáo dục huyện, hơn nữa còn tham ô thật nhiều công quỹ.

Lấy số tiền lớn đi mua hàng cũ nát, còn cần phải nói gì sao?

Càng làm Tô Mộc cảm thấy phẫn nộ chính là trong internet là hình ảnh Lưu Đăng Khoa dùng quyền thế cưỡng bức nữ giáo viên có tư sắc trong huyện. Sở dĩ có internet này là bởi vì nữ giáo viên dùng di động làm bản sao, chỉ mong có một ngày vặn ngã Lưu Đăng Khoa.

Nữ giáo viên thu xong hình ảnh sau đó đi gặp Chương Trạch Quang cầu khẩn hắn giúp đỡ. Chính bởi vì như vậy Chương Trạch Quang mới cẩn thận cất giữ, không biết mình lấy ra giao cho công an có khả năng vặn ngã Lưu Đăng Khoa hay không, hơn nữa còn lo lắng internet có làm ảnh hưởng thanh danh của nữ giáo viên kia hay không.

Nếu không phải Tô Mộc quay trở về, Chương Trạch Quang cũng không dám đưa bằng chứng ra ngoài.

Chương Trạch Quang là một hiệu trưởng không tệ, xem ra thật được lòng người, nếu không nữ giáo viên kia cũng sẽ không giao bằng chứng cho hắn. Chương Trạch Quang, Chương Trạch Quang…

Lưu Đăng Khoa, ông đúng là tên hỗn đản lòng lang dạ sói!

Tô Mộc nằm trong bể tắm, cân nhắc nên làm sao nhanh chóng xử lý việc này.



Nơi này là một phòng tắm hơi trong huyện Hình Đường.

Người đang ngâm mình nơi này đều là người của Tôn Nguyên Bồi, trong sương khói lượn lờ, trên mặt bọn hắn đều mang theo dáng tươi cười nịnh hót, nhìn Tôn Nguyên Bồi với ánh mắt như nhìn người tôn quý nhất trên đời.

Lưu Đăng Khoa chính là một trong số đó!

Tôn chủ tịch, anh nói Tô Mộc rốt cục nghĩ như thế nào? Hắn trở về thì thôi, vì sao còn gây ra nhiều chuyện như vậy. Một hạng mục đầu tư tốt như thế, lại bị hắn phá rối.

Một người của cục chiêu thương huyện bất đắc dĩ nói.

Phải đó, người như Tô Mộc, đã không còn làm quan chỗ chúng ta, vì sao còn chưa chịu dừng tay!

Trực tiếp đuổi hắn rời khỏi đi!

Thật là muốn chết!

Tôn Nguyên Bồi nghe người bên cạnh nghị luận, trong lòng dâng lên cảm giác bất đắc dĩ. Đám người này chỉ biết nghĩ những chuyện như vậy, nếu thật sự dựa vào bọn hắn, làm sao đấu với Tô Mộc. Nếu không phải hắn còn chưa đứng vững gót chân trong huyện Hình Đường, còn cần đám người này trợ uy, Tôn Nguyên Bồi tuyệt đối sẽ không dùng bọn họ.

Tôn Nguyên Bồi biết sở dĩ những người này vây quanh mình, là bởi vì bọn hắn không được Niếp Việt cùng Lý Kiều tiếp nhận, trong những người kia có thể làm cho hắn chân chính nhìn với ánh mắt khác chỉ có Lưu Đăng Khoa.

Được rồi, chuyện này tôi tự có chừng mực, các vị không cần để ý.

Tôn Nguyên Bồi lạnh nhạt nói.

Đợi tắm xong mọi người chia nhau đi matxa, Tôn Nguyên Bồi cùng Lưu Đăng Khoa đi vào một căn phòng. Nơi này chỉ có hai người bọn họ, vừa im lặng lại vừa bí ẩn.

Chủ tịch, trong lòng anh có phải đã có kế hoạch?

Lưu Đăng Khoa hỏi.

Không sai, tôi đã nghĩ kỹ làm sao đối phó Tô Mộc.

Tôn Nguyên Bồi cười nói.

Tôi biết chủ tịch sẽ có ý tưởng, nếu không cùng không ngăn cản họ nói chuyện, thật sự là hoàng đế không vội thái giám gấp.

Lưu Đăng Khoa vuốt bụng bia nói.

Tôn Nguyên Bồi chỉ cười, nằm xuống giường híp mắt hỏi:

Lão Lưu, ông là người đi theo Tô Mộc sớm nhất, nói một chút xem, ông thấy hắn thế nào?

Nghe được lời này của Tôn Nguyên Bồi, trong lòng Lưu Đăng Khoa run lên, đây là ý tứ gì, chẳng lẽ Tôn Nguyên Bồi muốn phân rõ giới hạn với mình sao? Nghĩ tới đây, tinh thần của hắn nhất thời khẩn trương, cẩn thận suy nghĩ.

Chủ tịch, tôi là người đi theo Tô Mộc sớm nhất, cũng nhờ hắn mới đi lên vị trí này, nhưng tôi cam đoan từ nay về sau chỉ nghe lời chủ tịch mà thôi. Tôi đã không còn quan hệ gì với Tô Mộc!

Không cần biết phải nói như thế nào, thái độ nhất định phải có!

Thật hiển nhiên Tôn Nguyên Bồi thật hưởng thụ thái độ này, mỉm cười xua tay:

Lão Lưu, tôi nói lời này cũng không có ý tứ gì khác, tôi biết ông là người thế nào, cũng hiểu được ông đã làm chuyện gì. Cho nên tôi chỉ muốn nghe lời phân tích của ông, xem ông hiểu biết Tô Mộc như thế nào.

Dạ, chủ tịch, kỳ thật tôi cũng không hiểu nhiều về Tô Mộc, tôi chỉ biết hắn là một người rất có nguyên tắc, mà dạng nguyên tắc này ở trong quan trường thật hiếm thấy. Tô Mộc…

Tôn Nguyên Bồi khép hờ hai mắt, nếu hắn mở mắt ra là có thể chứng kiến trên mặt Lưu Đăng Khoa vô cùng âm tàn!

Bộ mặt dữ tợn, thần thái âm trầm!