Quan Bảng

Chương 913: Tiểu quỷ khó chơi toi mạng sớm




Khái niệm gia tộc ở trong quốc nội cũng không có gì đáng ngạc nhiên, từ xưa tới nay đều kéo dài nhiều thời đại. Nếu một ngày khái niệm gia tộc biến mất, đó mới thật sự là chuyện làm cho người ta kỳ quái.

Hiện tại Quan gia tây bắc chính là gia tộc như thế.

Quan gia là một đại gia tộc, so sánh với những lão gia hỏa trong thủ đô, Quan gia cũng có một lão nhân gia, chính là Quan lão. Quan lão cũng từ thời đại kia đi tới, chính xác mà nói Lý lão, Từ lão đều chung một thời đại. Chẳng qua khi nói tới địa vị, Quan lão không thể so sánh với Từ lão, chỉ có thể cùng cấp bậc với Lý lão.

Dưới lực ảnh hưởng chính trị của Quan lão, Quan gia rất nhanh mọc rể nẩy mầm trong khu tây bắc, mấy đứa con của Quan lão cũng thật xuất sắc, đều khai sáng ra thiên địa riêng của mình.

Mà nguyên nhân Lý Nhạc Thiên nói Tô Mộc không muốn nhìn thấy Quan gia cũng thật đơn giản. Đó là bởi vì lúc ban đầu trong cuộc chiến cải cách cùng bảo thủ tranh chấp, Quan lão kiên trì con đường bảo thủ. Cho nên khi cải cách chiếm cứ thành dòng chính, mâu thuẫn giữa Quan lão cùng Từ lão lại sản sinh. Nhưng không phải nói Quan lão làm sai, trên thực tế trong trận đấu tranh kia Quan gia cũng không rơi xuống hạ phong.

Chân chính mà nói, địa vị hiện tại của Quan gia có chút xấu hổ, là bởi vì Quan lão cũng sắp qua đời. So sánh với Từ lão hay Lý lão, sức khỏe của Quan lão không tốt lắm. Nhưng nếu hắn chết, Quan gia lại không có một người nào có thể chống đỡ gia tộc, tuyệt đối sẽ bị những thế lực khác gồm thâu không còn.

Phải biết rằng cho dù là Quan Vân Độ, hiện tại chỉ là một phó chủ tịch tỉnh, mặc dù là thường vụ, còn là ủy viên tỉnh ủy, nhưng nếu Quan lão qua đời, dưới tình huống không người chiếu cố, Quan Vân Độ cũng sẽ dừng bước ở nơi này.

Với chức vị như Quan Vân Độ hiện giờ, cho dù chậm trễ một lần thăng chức thành chính cũng ý nghĩa từ nay về sau không còn cơ hội tiến bước. Mà ngoài Quan Vân Độ là cấp tỉnh bộ, những người khác của Quan gia chỉ đạt tới cấp huyện xứ hay cấp sở, không còn người nào đạt tới cấp tỉnh bộ.

Nói như vậy Quan gia thật là một đại gia tộc!

Tô Mộc khép lại tư liệu lẩm bẩm.

Lực ảnh hưởng của Quan gia tại tây bắc vẫn rất hữu hiệu, nhưng cậu cũng biết những hồng sắc gia tộc như chúng tôi nếu lão gia tử trong nhà qua đời, tình cảnh tuyệt đối không còn như trước. Có người tiếp nhận thì còn dễ nói, nếu không có, tình huống sẽ vô cùng tệ hại.

Lý Nhạc Thiên có chút cảm động lây:

Cậu hỏi thăm về Quan Vân Độ, hiện tại hắn đang hoạt động một hạng mục trong thủ đô.

Anh cũng biết?

Tô Mộc kinh ngạc hỏi.

Có gì mà đáng kinh ngạc chứ! Tôi chỉ đúng dịp mà thôi.

Lý Nhạc Thiên thản nhiên nói.

Nếu vậy…

Tô Mộc thoáng do dự:

Anh có số di động của hắn không?

Đương nhiên, cậu nghĩ tôi làm việc không đáng tin như vậy sao? Quan Vân Độ đang liên lạc với Bộ tài chính, mà trong nhà Hoàng Duy Nhân có người trong đó, cho nên tôi đã hỏi hắn số di động của Quan Vân Độ, ở đây nè.

Lý Nhạc Thiên cười đưa qua dãy số.

Thật là ngày càng có tiền đồ!

Đổi lại ngày trước, suy nghĩ của Lý Nhạc Thiên sẽ không toàn diện như thế. Mà sau thời gian rèn luyện hun đúc, Lý Nhạc Thiên giống như thay da đổi thịt, rất nhiều chuyện đều không cần Tô Mộc nhắc nhở hắn đã có thể thuận lợi hoàn thành. Lý Nhạc Thiên có thể quản lý cả Lý thị ngu nhạc, tuyệt đối không chỉ dựa vào thân phận như người ngoài đã nghĩ, mà hắn thật sự có năng lực như thế.

Tôi có nên đi thăm Quan Ngư không?

Lý Nhạc Thiên hỏi.

Hay là thôi đi, hiện tại phỏng chừng nàng cũng không có tâm tình gì. Được rồi, anh không cần ở lại đây, tôi nghĩ anh còn chuyện cần xử lý. Tôi cũng không có việc quan trọng gì ở thủ đô, đợi tôi đem sự tình ở đây xử lý xong sẽ đi tìm anh.

Tô Mộc nói.

Được, liên hệ điện thoại, tôi chờ cậu.

Lý Nhạc Thiên nói.

Vì sao Tô Mộc phải tìm tư liệu của Quan gia, Lý Nhạc Thiên cũng có suy đoán. Quan Ngư, Quan gia, Quan Vân Độ, tín hiệu thật rõ ràng, nhưng Lý Nhạc Thiên cũng biết mình không tiện lưu lại nơi này. Dù sao quan hệ giữa Lý gia cùng Quan gia không hòa thuận, chính xác mà nói lúc trước Lý gia cố định đứng bên Từ lão, vì vậy từng tranh chấp với Quan gia không ít.

Dưới tình hình như thế, Lý Nhạc Thiên cũng nên tránh mặt.

Đợi sau khi Lý Nhạc Thiên rời đi, Tô Mộc cầm dãy số suy tư, cuối cùng quyết đoán gọi qua. Di động này là di động việc công của Quan Vân Độ, cho nên rất nhanh được chuyển máy.

Alo, anh là ai? Anh tìm ai?

Tôi muốn tìm Quan chủ tịch.

Tô Mộc thản nhiên nói.

Anh là ai?

Giọng nói bên kia rõ ràng có chút không nhịn được.

Tô Mộc không khỏi nhướng mày, là ý tứ gì? Chẳng lẽ lời mình nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Chỉ là muốn Quan Vân Độ tiếp điện thoại, có khó khăn vậy sao? Biết ông là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, nhưng cũng không cần sĩ diện như vậy đi? Huống chi đó chỉ là người bên cạnh Quan Vân Độ.

Phải biết rằng một thư ký cũng không chỉ đơn thuần là thư ký, từ một mức độ nào đó là có thể hiểu rõ toàn bộ sự vật, có thể thông qua thư ký hiểu rõ lãnh đạo có loại tính cách thế nào.

Làm phiền, mời anh để Quan chủ tịch tiếp điện thoại, tôi có chút việc muốn tìm ông ấy. Anh có thể nói cho ông ấy biết, tôi là do Phạm nữ sĩ giới thiệu.

Tô Mộc nghĩ nghĩ, cũng không chấp nhặt với đối phương.

Quan chủ tịch không rảnh!

Làm cho Tô Mộc thật không ngờ chính là bên kia nghe được Tô Mộc không chịu nói mình là ai, lại không hề nghĩ ngợi trực tiếp cúp điện thoại. Khi bên kia truyền ra thanh âm đô đô, sắc mặt Tô Mộc nhất thời âm trầm xuống.

Là ý gì vậy?

Cho dù có bực bội tức giận gì đó, cũng không cần dùng thái độ như vậy đi? Hơn nữa sao hắn không nghĩ, mình có số điện thoại của Quan Vân Độ làm sao là người bình thường? Làm thư ký của Quan Vân Độ, lại bị cảm xúc ảnh hưởng, làm ra hành động như vậy, thật sự làm Tô Mộc cảm thấy kinh ngạc. Nếu Quan Vân Độ chỉ có chút năng lực đó, Tô Mộc sẽ xem thường hắn.

Tô Mộc cũng không gọi lại mà tự mình trầm tư suy nghĩ.

Ở bên kia, Quan Vân Độ đúng lúc từ trong phòng đi ra, nhìn thấy vẻ mặt căm giận của thư ký, lại thấy hắn tắt điện thoại, trong lòng không khỏi tức giận. Thư ký này chỉ mới được thay tới, thư ký tiền nhiệm đã được Quan Vân Độ phóng ra ngoài. Nhưng không biết vì sao thư ký mới luôn làm cho hắn cảm thấy không thoải mái, làm sự tình gì cũng không đáng tin tưởng. Nếu không phải suy nghĩ bối cảnh của thư ký còn có chút lợi ích, Quan Vân Độ đã sớm đổi người.

Nhưng dù vậy Quan Vân Độ vẫn không dằn được cơn tức giận.

Là điện thoại của ai?

Quan Vân Độ hờ hững hỏi, nói xong đi về hướng bàn làm việc, muốn xem lại kế hoạch thư, bảo đảm ngày mai đi qua Bộ tài chính còn có thể thuyết phục xin phê duyệt tài chính.

Không có việc gì, có lẽ là gọi lộn số. Nói cái gì mà Phạm nữ sĩ tìm ngài, nhất định là gọi lộn số.

Thư ký không cho là đúng nói:

Không biết ở đâu lấy được số điện thoại của ngài, còn nói nghĩ muốn gặp ngài, tôi xem…

Anh câm miệng cho tôi!

Ai ngờ lúc thư ký còn đang nói chuyện, vẻ mặt Quan Vân Độ đột nhiên biến thành lãnh khốc cuồng bạo, đôi mắt hắn nhìn trừng trừng vào thư ký, làm thư ký cảm giác mưa rền gió dữ sắp tới. Tuy nói hắn đi theo Quan Vân Độ chỉ vài ngày, nhưng tình hình như vậy thật sự chưa từng gặp qua, ngay lập tức cũng làm hắn kinh hoảng lên.

Lặp lại lời anh vừa nói thêm một lần, là ai gọi tới?

Là một người đàn ông, hắn nói là Phạm nữ sĩ nhờ hắn gọi điện thoại, còn nói muốn gặp ngài.

Thư ký run rẩy nói.

Hư việc nhiều hơn là thành công!

Vẻ mặt Quan Vân Độ hoàn toàn thay đổi, giật mạnh di động vào trong tay, dựa theo số máy còn lưu trong điện thoại bấm ngược trở lại, lập tức lạnh lùng nhìn qua thư ký, vừa đợi điện thoại vừa lạnh lùng nói:

Anh đi ra ngoài đi!

Dạ, Quan chủ tịch!

Thư ký nơm nớp lo sợ xoay người.

Ngay lúc hắn vừa xoay người, Quan Vân Độ đột nhiên lên tiếng, làm cho hắn nháy mắt như rơi xuống vực sâu, đáy lòng hoàn toàn băng giá. Nếu không phải hắn cực lực khắc chế, có lẽ đã mềm nhũn té xuống đất.

Sau khi ra ngoài thì tự mình quay về trong tỉnh đi thôi!

Bãi miễn!

Quan Vân Độ bãi miễn thư ký!

Ngay khi thư ký còn định giải thích, ai ngờ Quan Vân Độ đã trực tiếp xoay người, bóng lưng cao lớn quyết đoán rơi vào trong mắt thư ký, khiến cho hắn lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng thống khổ. Hắn biết Quan Vân Độ là người rất có chủ kiến, chuyện đã quyết định sẽ không thay đổi. Nếu hắn còn nói thêm lời gì, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.

Cho nên thư ký nhanh chóng rời khỏi văn phòng, hắn biết, từ giờ trở đi tiền đồ của hắn xem như hoàn toàn hủy diệt!

Tô Mộc còn chưa hút xong điếu thuốc, di động vang lên, khi hắn nhìn thấy dãy số khóe môi lộ nụ cười thần bí. Người này xem như chưa tới nông nỗi hết phương cứu chữa, suy đoán của mình vừa rồi hẳn là sai lầm.

Chào ông!

Tô Mộc bắt máy bình tĩnh nói.

Xin hỏi, vừa rồi là anh gọi điện sao?

Quan Vân Độ cẩn thận hỏi.

Dạ!

Nháy mắt Tô Mộc trả lời, thần kinh đang buộc chặt của Quan Vân Độ đột nhiên thả lỏng.