Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 19: Hôn Môi




Đến tối, từng nhóm học sinh lục tục tụ tập trong lễ đường. Ở đại sảnh đã bày sẵn tiệc buffet kèm theo tiếng nhạc du dương. Đa số học sinh đều mặc chế phục, tuy cũng có nữ sinh mặc váy hoặc quần áo bình thường nhưng đều không phải lễ phục hoặc âu phục, nào có ai mang mấy loại trang phục đó tới quân giáo chứ.

Ngoài học sinh mới, còn có thể nhìn thấy vài chiếc phù hiệu bạc đại diện cho học sinh năm hai trong đại sảnh. Không khí rất náo nhiệt, không ít người tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm. Nhóm học sinh mới đều vây quanh các học trưởng học tỷ năm hai để nghe kinh nghiệm của bọn họ. Như huấn luyện viên nào hung dữ, huấn luyện viên nào hiền, còn có những chuyện trong các đợt huấn luyện trước đây …

Đương nhiên, mọi người đều nhất trí cho rằng trong số các huấn luyện viên, Edward chính là huấn luyện viên độc ác nhất, nhưng cũng là huấn luyện viên đẹp trai nhất.

Theo tiếng nhạc, bữa tiệc dần bắt đầu. Không ngờ lần này còn mời được cả dàn nhạc và đội văn nghệ tới biểu diễn, xem ra Edward đã bỏ không ít công sức vào bữa tiệc này.

Ánh đèn dần tối lại, giữa đại sảnh xuất hiện một đôi bạn nhảy. Aslan dù bị các nữ sinh bao vây vẫn duy trì nụ cười ôn hòa như cũ, thể hiển phong độ thân sĩ, sau đó cầm tay một nữ sinh đi ra sàn nhảy. Tư thế ưu nhã, phong độ phi phàm, dù ở đâu, Aslan cũng thể hiện được khí chất hoàng tử.

Làm tùy tùng của Aslan, Lý Duy đương nhiên cũng bị nữ sinh kéo vào sàn nhảy. Mà Fitzgerald nhờ sự kiện nổ súng cũng đã sớm nổi danh, cũng có một số nữ sinh vây quanh hắn, tranh nhau vị trí bạn nhảy.

Connor thì bị một nữ sinh năm hai to cao nắm tay dắt đi, tuy liên tục nhìn về phía Lưu Bình nhưng căn bản là chạy không thoát. Ngay cả Kỷ Vũ cũng tìm được bạn nhảy, tuy rằng bạn nhảy của cậu ta chính là vị huấn luyện viên người da đen của bọn họ. Chỉ có Garvin là không thấy tăm hơi, nhưng dù sao hắn vẫn luôn xuất quỷ nhập thần như vậy, hiện tại có lẽ là đang trốn vào một góc nào đó vui vẻ.

Lưu Bình An đang không ngừng xử lí các món ăn. Eugene đi tới vỗ vai Lưu Bình An, “Cậu không khiêu vũ sao? Mau tới chỗ nữ sinh thể hiện thành quả của mình đi chứ.”

“Ừm……” Lưu Bình An phồng miệng lắc đầu. Thật vất vả mới nuốt xuống một miệng thức ăn, “Chuyện đó…… có lẽ không có ai chịu nhảy với tôi……”

Tiếng còn chưa dứt, dáng người cao gầy của La Cơ đã xuất hiện ở gần đó. Eugene vỗ vai Lưu Bình An, “Số đo ba vòng của cô ấy là……” Eugene báo một dãy số, “Dù là đằng trước hay đằng sau đều rất đúng chuẩn, tôi thật hâm mộ cậu. Chúc cậu chơi vui vẻ!”

Lưu Bình An thiếu chút nữa đã bị sặc, lúc cậu đang tìm nước uống thì La Cơ đã đi tới trước mặt.

“Cậu không thích khiêu vũ sao?” La Cơ đưa cho cậu một ly thủy tinh. Lưu Bình An tiếp nhận, vội dốc cạn, kết quả thật sự bị sặc, xoay người ho khù khụ. Ly đó không phải nước mà rượu.

“Khụ khụ…… Tôi nhảy rất tệ……”

“Không thử thì làm sao biết?” La Cơ không đợi Lưu Bình An nói thêm đã kéo cậu vào sàn nhảy. Nhưng rất nhanh đã phát hiện chuyện không ổn, Lưu Bình An không ngừng đạp vào chân La Cơ, khiến cậu càng kinh hoảng.

“A, tôi biết vấn đề là ở chỗ nào rồi.” La Cơ giống như không hề tức giận, ngược lại cười nói : “Cậu đang nhảy bước nữ. Chẳng trách lại hay đạp trúng chân tôi.”

Bước nữ? Aslan dạy cậu bước nữ? Lưu Bình An phát giác mình bị người khác đùa bỡn, tức giận trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên tội.

Aslan mặc dù đang khiêu vũ nhưng vẫn chú ý tới Lưu Bình An. Lúc khiêu vũ không chuyên tâm chính là có lỗi với bạn nhảy, nhưng hắn cũng không thể nói rõ là vì cái gì, lực chú ý của mình thông thường đều bị đối phương hấp dẫn.

Khi nhìn thấy thiếu niên đạp vào chân bạn nhảy, vì ngượng ngùng cùng thất thố mà đỏ mặt, Aslan không nhịn được bật cười. Bạn nhảy hỏi hắn vì sao đột nhiên lại cao hứng như vậy.

“Xin lỗi, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện cười.” Hắn lại quay đầu nhìn tiếp, đúng lúc tầm mắt hai người giao nhau. Thiếu niên bởi vì phẫn nộ mà con ngươi càng thêm lonh lanh (long sòng sọc thì có, cơ mà “người yêu trong mắt hóa Tây Thi” nên thành long lanh =))), làm cho trái tim Aslan đập thình thịch. Bạn nhảy phải kêu mấy tiếng, hắn mới hồi phục tinh thần.

Âm nhạc đột nhiên thay đổi, vốn là một điệu Valse nhẹ nhàng lả lướt biến thành điệu Disco sôi động. Annan ôm eo một cô gái tóc vàng thân hình nóng bỏng xuất hiện giữa sàn nhảy. Không ít người vỗ tay la hét, chờ xem vũ điệu nóng bỏng của hai người.

Những đường cong duyên dáng trên người nữ sinh nhiệt tình phô bày cùng những bước nhảy mạnh mẽ của nam sinh hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Không ngừng có người huýt sáo hoan hô, nữ sinh thì phấn khích la hét. Nếu nói Aslan là hoàng tử tuấn nhã, vậy Annan chính là hoàng đế bóng đêm.

Càng ngày càng có nhiều người vào sàn nhảy. Không cần chú ý cách nhảy, cũng không cần để ý kỹ thuật, dù sao đông người như vậy, nhảy loạn một chút cũng không có ai để ý. Connor và Fitzgerald đều chơi rất vui, ngay cả Lưu Bình An cũng bị ép ra nhảy.

Lưu Bình An nhảy mệt, cảm thấy khát nước, liền trở về bàn ăn. Lúc này có người đưa cho cậu một ly nước.

“Cám ơn.” Lưu Bình An cũng không ngẩng đầu lên liền tiếp nhận rồi cứ thế uống hết. Lúc trả ly mới phát hiện, người đưa ly cho cậu chính là Edward.

Edward nhìn vẻ mặt chấn kinh, dáng vẻ phòng bị của cậu giống như mèo con xù lông, không nhịn được bật cười.

“Không cần phải sợ thành như vậy. Ta cũng sẽ không làm gì cậu.” Edward khẽ nhún vai, tự rót cho mình một ly rượu. Lưu Bình An không để ý tới hắn, muốn lấy thêm một cốc nước.

Đột nhiên cậu cảm thấy hơi choáng váng, hai chân liêu xiêu. Lúc nhảy thì cảm giác không rõ ràng, nhưng hiện tại càng ngày càng nghiêm trọng. Cơ thể mất cân bằng, ngay tại thời điểm Lưu Bình An ngã xuống, Edward lập tức giơ tay ra đỡ lấy cậu.

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Edward cũng không đứng vững, hai người đồng thời nghiêng về phía sau. Lưu Bình An cảm thấy môi mình đụng phải thứ mềm mại ướt át gì đó. Mở to hai mắt, liền nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của đối phương, bên trong cất dấu rất nhiều thứ, bi thương, không cam lòng, kiên định, ôn nhu……

Giống như một cái hồ sâu không thấy đáy, khi cậu muốn nhìn rõ, bả vai đột nhiên bị đẩy ra.

Edward ngồi xuống, “Ai nha, không cần câu dẫn ta như vậy a. Ý chí của ta rất yếu ớt.”

Nhìn đối phương tà tứ cười, Lưu Bình An mới ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Cậu đứng lên vỗ vỗ quần áo, rót chén nước súc miệng. Đầu vẫn hơi choáng váng, xem ra thứ rượu La Cơ đưa cho cậu có tác dụng thực chậm.

Thiếu niên vừa không có phản ứng kinh hoảng, cũng không có mặt đỏ tai nóng, Edward cảm thấy thực thất vọng. Hắn đứng lên nói : “Cậu thật không đáng yêu. Ít nhất cũng phải che miệng đỏ mặt chứ.”

“Có gì mà phải đỏ mặt? Ông cũng không phải phụ nữ.” Lưu Bình An cảm thấy càng ngày càng choáng, đành phải ngồi xuống ghế.

Này thực làm cho Edward thương tâm một phen, xem ra mị lực của mình đã giảm xuống. Hắn kéo tay Lưu Bình An, “Nhìn sắc mặt cậu kém như vậy, để ta đưa cậu về ký túc xá.”