Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 50: Dụ dỗ (Hạ)




Ánh trăng xuyên thấu qua trăm khe hở nơi cửa sổ hẹp, vẽ trên mặt đất từng vạch sánh trắng song song. Nhà vệ sinh công cộng bình thường rất ít người sử dụng tuy đã cũ nhưng cũng khá sạch sẽ. Sàn nhà trơn bóng là bằng chứng, một chút cũng nhìn không ra vết máu hung ác đã từng lưu lại, chỉ là vài miếng gạch có dấu vết bị đốt cháy rất rõ ràng.

Lưu Bình An cũng không mở đèn vì lo lắng bị cảnh vệ tuần tra bên ngoài kí túc xá phát hiện.

Nữ sinh đều thích mấy câu chuyện quỷ quái, nhưng tại cái nơi âm u vừa có người chết, có lẽ sẽ phải cảm thấy sợ hãi mới đúng. Nhưng Lạc Ti lại nghênh ngang mà đi vào, một chút cũng không có vẻ sợ hãi.

“Nhìn này, không có gì đặc biệt nhỉ.” Lạc Ti ở trong toa lét đi vòng vo vài vòng, không có bất cứ phát hiện nào, liền ngồi lên thành của bồn rửa tay.

Hiện trường chưa từng bị dọn dẹp qua, lại không có bất kỳ manh mối nào. Lưu Bình An mở cửa gian kế bên, xem xét từng gian một.

“Chẳng còn cái gì nữa đâu. Đám người của Bộ Cảnh vệ đã càn quét chỗ này cả ngày rồi.” Lạc Ti ngồi trên thành bồn rửa tay đung đưa chân, nói với Lưu Bình An.

Đúng như lời Lạc Ti nói, căn bản không có bất kỳ vật gì lưu lại, nhưng trực giác nói cho Lưu Bình An biết, tại đây nhất định có thứ gì đó. Luôn cảm thấy lông tơ dựng đứng, thân thể không tự chủ được mà khẩn trương cùng cảm giác bài xích dồn dập kéo tới.

Loại cảm giác này giống như….

Lưu Bình An đột nhiên quay người lại, lập tức đối diện với khuôn mặt của Lạc Ti.

“Sao rồi? Cũng cùng ý kiến với tôi chứ?”

Nữ sinh này tới gần như thế mà tại sao cậu lại không phát hiện được? Rõ ràng là không có một tiếng động nào hết. Lưu Bình An nổi da gà, lui ra phía sau nửa bước, “Đúng là không có gì.”

Cậu muốn đi qua nữ sinh này để đi ra ngoài, nhưng cô ta lại dang hai tay chống cạnh cửa, ngăn đường đi của cậu.

“Không tìm được manh mối, cứ thể trở về tay không à?”

Khuôn mặt cô ta kề ngay sát, hơi thở phả khắp mặt của cậu, nhưng đó không phải loại nhiệt độ bình thường của cơ thể mà lại lạnh như băng, xen lẫn một mùi tanh hôi quen thuộc.

Một ý niệm mỏng manh lập tức lướt qua đại não, Lưu Bình An đột nhiên ra tay nhanh như chớp, ánh sáng bạc lóe lên, thân thể nữ sinh liền nhảy bật về sau tránh công kích.

Quân đao giữa không trung vẽ nửa vòng cung, đâm thẳng vào đầu nữ sinh. Thân thể cô ta mềm mại như rắn, gập ngược về phía sau, lần nữa tránh khỏi đồng thời dùng hai tay chống đỡ, lấy đã hất hai chân quặp lấy cổ tay Lưu Bình An, kéo giật về phía trước.

Lưu Bình An vung người, vọt tới vách tường. May mắn cậu trên không trung kịp thời xoay người, hai chân chống đỡ vách tường, tránh cho va chạm. Cậu trở tay nắm lấy quân đao, bày tư thế phòng thủ.

“Là mày, mày chính là hung thủ! Mày rốt cuộc có mục đích gì?”

“Ai da da, cậu đang nói cái gì vậy? Sao lại cho rằng tôi là hung thủ? Hung thủ không phải là nam sao?” Nữ sinh lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào, nhưng trong mắt Lưu Bình An lại là âm tàn ác độc.

“Đừng giả bộ. Hung thủ căn bản không phải là người, mà là ‘nhện ’.” Lưu Bình An dùng mũi đao chỉ vào nữ sinh trước mắt, “Nói, mày rốt cuộc có mục đích gì?”

Cậu cảm thấy kỳ quái, khi đó trong phòng học chỉ có hơi thở của một người, người bị hại dùng cái phương pháp biến thái tàn nhẫn như thế để tự sát, dù tinh thần không bình thường cũng sẽ không làm như vậy.

Ký túc xá nữ rõ ràng bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, một nữ sinh lại có thể vô thanh vô tức mà chết. Hơn nữa người ngủ chung phòng cũng không phát hiện. Chỉ có thể do nữ sinh kia tự mình đến nơi đây.

Nhà vệ sinh công cộng ở bên trong cũng không có dấu vết xáo trộn nào cả, nếu có Bộ cảnh vệ nhất định sẽ phát hiện. Nữ sinh đó cũng không có khả năng không có một chút năng lực phản kháng, chỉ có thể giải thích là do người bị hại căn bản không hề phản kháng.

Chỉ có một cách giải thích, hai nữ sinh này đều bị thao túng. Mà việc này, Lưu Bình An trên chiến trường thấy rất nhiều.

Nữ sinh bật cười, khóe miệng hiện vết rạn nứt kéo dài đến mang tai, diện mạo trở nên dữ tợn vô cùng.

“Không nghĩ tới ngươi biết rõ ‘ chúng ta ’. Học sinh trong trường quân đội quả nhiên thú vị.” Nữ sinh đưa tay gẩy gẩy tóc, “Rất đáng tiếc, tuy ngươi rất thú vị, đáng tiếc người biết rõ bí mật đều phải chết.”

Chữ ‘ chết ’ vừa nói ra, đột nhiên mấy đạo hắc quang liền đánh úp về phía Lưu Bình An. Cậu linh hoạt trốn tránh, dùng quân đao ngăn cô ả. Rơi trên mặt đất chính là vài miếng móng tay màu đen. Đó là những cái móng vuốt sắc bén của lũ nhện.

Nữ sinh đột nhiên nhảy bật lên, cả người dán lên trần nhà, duỗi đầu về phía cậu, giương nanh múa vuốt. Bất luận kẻ nào chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này đều sẽ không rét mà run.

Lưu Bình An nắm chặt quân đao, cảnh giác theo dõi động tĩnh của đối phương. Cô ả đột nhiên cong khóe miệng nói: “Bé con rất xuất sắc đó. Nhưng mà, cái nhóc nhỏ nhỏ xinh xinh kia hình như không được tốt lắm.”

Lưu Bình An đột nhiên nghĩ đến Connor, nội tâm trầm xuống, “Mày làm gì cậu ấy?”

“Ha ha, con cừu nhỏ kia thân thể tuy hơi gầy một chút, nhưng gân cốt còn rất bền dẻo. Xé cũng được lắm…”

Trước mắt hiện ra thi thể không được trọn vẹn nằm trong vũng máu, phẫn nộ như thủy triều xông tới khiến cậu như muốn đánh mất đi lý trí. Nội tâm rất nặng nề, đau đớn đến tê liệt.

“Tao phải giết mày!”

Thiếu niên như tên rời cung đánh úp về phía địch nhân, nữ sinh dùng tư thế quỷ dị tránh ra, duỗi ra móng tay màu đen bén nhọn bổ về phía Lưu Bình An. Hai bên dây dưa không ngừng, Lưu Bình An một đao chém xuống tay của đối phương.

Mà đối phương cũng đang chờ khoảnh khắc này, tay kia bấu lấy bờ vai của cậu. Móng tay màu đen có kịch độc, chỉ cần bị nó làm bị thương, dù là một miệng vết thương rất nhỏ trong lịch sử nhân loại thôi cũng sẽ gây ra tử vong.

Loài nhện đặc biệt thích hai thứ: thứ nhất là chờ cho con mồi bị độc xâm nhập, sau là chậm rãi đem con mồi ăn tươi. Đối phương nhìn thân thể thiếu niên chậm rãi trượt xuống, đang đắc ý mà cười ha ha, đột nhiên không thể tin mà trợn to hai mắt.

“Ngươi…” Trên trán chẳng biết lúc nào bị cắm vào một con dao găm.

“Đi chết đi.” Thiếu niên ôm bả vai, lạnh mắt nhìn thân thể nữ sinh ngã xuống. Cậu cắn chặt răng, tuyệt đối không thể ngã xuống, nhưng hiện tại thân thể hoàn toàn tê liệt, căn bản không có khả năng đứng thẳng người.

“Khốn kiếp!”

Bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân, có rất nhiều người đang tới gần, hơn nữa toàn bộ đều là mang giầy và đồng phục của cảnh vệ. Đại não của Lưu Bình An đã không còn cách nào suy nghĩ được bất cứ chuyện gì, trên thực tế đôi mắt của cậu đã bắt đầu mờ rồi.

Tiếp tục như vậy có lẽ sẽ bị bắt mất. Cho dù không bị trở thành người bị tình nghi sát nhân, cũng sẽ vì làm trái với nội quy trường học mà bị buộc thôi học thôi. Còn sẽ liên lụy đến nhóm Aslan…

Nghĩ đến Connor, thân hình nho nhỏ kia lúc nào cũng bám sau mông cậu, trong nội tâm Lưu Bình An đau nhói từng hồi. Thật lâu trước đây, cậu đã chết lặng trước cái chết của đồng đội mình rồi. Vốn cho là đối với việc này bản thân đã chẳng thể nào cảm nhận được bất kỳ điều gì được nữa, vậy nhưng lúc này, vì sao còn có thể đau khổ đến như vậy?

Thân thể đã hoàn toàn tê liệt, căn bản không cảm thấy bất kì đau đớn nào. Cậu biết rõ rất nhanh thôi miệng vết thương sẽ bởi vì độc mà hư thối, rồi cậu cũng sẽ chậm rãi chết đi.

Thân thể trượt xuống bị một đôi tay hữu lực tiếp được, ánh mắt mơ hồ mông lung nhìn thấy một đôi mắt như phủ một miếng băng mỏng màu lam nhạt, phi thường xinh đẹp.

Người nọ ôm lấy cậu nhẹ nhàng mở cửa sổ, linh hoạt nhảy ra ngoài.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vì cái gì tất cả mọi người thông minh như vậy, thoáng cái đoán được hết?

Kế tiếp… Hừ hừ hừ…