Quân Có Bệnh Không

Chương 8




Trên vách đá vết rạn nứt lan rộng ra bốn phía, sau vài tiếng trầm vang vách đá ầm ầm sụp đổ, sau lớp đá vụn đầy đất hiện ra một hành lang u hẹp. Ngón tay Tô Thế Dự có một chút hàn mang lấp lóe, đảo mắt liền ẩn vào trong tay áo, nhưng cũng đủ để Sở Minh Duẫn nhìn được rõ ràng. Hắn lấy ra ngọn đuốc trên tường, quay đầu lại gọi Sở Minh Duẫn đứng dậy.

Sở Minh Duẫn một bên thử hoạt động bả vai một bên đứng lên, trong lòng không khỏi cảm thán một câu tay nghề băng bó của Tô Thế Dự rất vững vàng. Ánh mắt của hắn dừng trên ống tay áo Tô Thế Dự, bỗng nhiên nói: “Dùng nội lực của Tô đại nhân, tại sao lúc đó lại không phát hiện ra tên tuần vệ ẩn nấp ở ngã rẽ kia?”

Tô Thế Dự cười cười, thẳng thắn nói: “Nhận thấy.”

“Vậy ngươi chậm chạp không vạch trần, đến tột cùng là có chủ ý gì?”

Tô Thế Dự lắc lắc đầu, cười nhạt nói: “Có chủ ý gì bây giờ có nói cũng đều là lời nói suông, có cái gì tốt phải nhắc lại.”

Hắn xuất thủ quả thực quá ít, Sở Minh Duẫn không nhìn ra võ công nông sâu, trong lời nói lại thập phần am hiểu cách ứng phó người khác, khó có thể dụ y nói ra cái gì, thật sự là khó đối phó. Sở Minh Duẫn suy nghĩ một chút, nói: “Trên đường nhàm chán, Tô đại nhân theo ta tán gẫu vài câu thì thế nào?”

Tô Thế Dự dựa vào ánh đuốc quan sát hành lang, cũng không để ý trên đường đi của hắn nhàm chán ra sao.

Sở Minh Duẫn che bả vai sau đó dựa vào tường đá, “A… Vết thương đau quá.”

Tô Thế Dự nghiêng đầu qua chỗ khác không nhanh không chậm nhìn hắn từ đầu đến chân sau cùng mới nói: “Sở đại nhân đây là… muốn ám chỉ ta đi qua ôm ngươi sao?”

“Kia cũng không cần thiết, ” Sở Minh Duẫn nói, “Ngươi theo ta tâm sự một chút đi.” Không đợi Tô Thế Dự mở miệng lại bổ sung: “Ít nhiều phân tán lực chú ý, đại khái cũng không cảm thấy quá đau đớn.”

Tô Thế Dự nhìn hắn, “Sở đại nhân cảm thấy chúng ta có thể tán gẫu cái gì?”

Sở Minh Duẫn con mắt loan loan nở nụ cười, nói: “Không bằng như vậy, ngươi và ta thay phiên tới hỏi đối phương một vấn đề.”

“…” Tô Thế Dự thở dài, “Nếu đối phương không nói thật thì sao?”

“Cho nên mới nói giải sầu thôi, ” Sở Minh Duẫn đi tới bên cạnh y, chậm thanh nói: “Có thể phân biệt thật giả hay không còn phải xem chính mình, thêm nữa, nếu đối phương nói dối thì không phải là hắn đang lảng tránh vấn đề kia sao?” Ánh mắt hắn chìm nổi bất định, mang theo ý cười nửa thật nửa giả nhìn chằm chằm Tô Thế Dự.

Tô Thế Dự bất đắc dĩ thở dài, cất bước đi vào hành lang, “Ngươi muốn hỏi liền hỏi đi.”

Sở Minh Duẫn đuổi theo y, nói: “Tô đại nhân nhìn qua nhã nhặn, không nghĩ còn có thể thâm tàng bất lộ như vậy. Nếu ngươi luôn giấu thanh kiếm trong tay áo mang theo bên mình, vì sao ta chưa từng nghe người ta nói qua ngươi am hiểu võ công?”

Ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, chỉ chiếu sáng một phương thạch lộ dưới chân, trong không gian chật hẹp phải đè thấp giọng nói. Bọn họ lần lượt đến gần, bên tai Tô Thế Dự cơ hồ có thể cảm giác được khí tức ấm áp của người sau lưng, y không được tự nhiên nghiêng đầu, mới mở miệng nói: “Trái lại cũng không phức tạp như ngươi nghĩ, chẳng qua quanh năm đều như vậy nên biến thành thói quen thôi.”

“Lúc ta mười lăm tuổi từng theo cha thân chinh chiến trường.” Tô Thế Dự nói.

Sở Minh Duẫn kinh ngạc nhìn sườn mặt của y, trên khuôn mặt Tô Thế Dự tựa hồ toát ra một tia thần sắc hoài niệm, nhưng nhiều hơn là phức tạp khó tả, bên trong hành lang tia sáng quá tối tăm, vẻ mặt của y chỉ thoáng qua trong giây lát rồi biến mất, không kịp xem rõ ràng.

Tô Thế Dự hời hợt tiếp tục nói: “Sau này hắn nghiêm lệnh ngăn cấm ta cùng người khác động thủ, muốn ta làm văn thần. Khi đó thành Trường An không thể so với hiện tại, lúc đó rất hỗn loạn, ta khi đó là thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, động thủ chung quy là khó tránh khỏi. Phụ thân bởi vậy lệnh ta mặc áo trắng để quản thúc, mỗi khi bị phát hiện ta liền phải đến từ đường phạt quỳ, quỳ nhiều lắm, cho nên học được cách dùng tay áo che đậy vết tích của ám kiếm không cho hắn phát hiện, trốn thoát không ít hình phạt.”

“Thật đúng là khiến cho người ta bất ngờ.” Sở Minh Duẫn nhìn khuôn mặt Tô Thế Dự được ánh lửa chiếu sáng, “Ngươi khi còn bé so với hiện tại thực sự đáng yêu hơn nhiều.”

Tô Thế Dự đối với một cái đánh giá không đáng đưa ra bình luận mà cười cười.

“Phụ thân ngươi tại sao ngăn cấm ngươi động thủ?” Hắn hỏi.

Tô Thế Dự quay đầu nhìn hắn một cái, cười nói: “Đây là vấn đề thứ hai.”

Sở Minh Duẫn thờ ơ giơ tay làm cái tư thế mời, Tô Thế Dự bất động thanh sắc thu tầm mắt lại, mở miệng nói: “Ta ngược lại vẫn luôn kỳ quái một điểm, lấy tài sản cùng địa vị của Sở đại nhân bây giờ, vì sao không đem người nhà đến ở cùng?”

Sở Minh Duẫn sắc mặt chợt biến, ánh mắt sắc như dao cắt qua khuôn mặt Tô Thế Dự, thấy y trước sau đều một vẻ mặt hờ hững mới thu liễm thần sắc, hời hợt nói: “Ta là cô nhi sư phụ nhặt được, nơi nào còn có người thân.”

Tô Thế Dự gật gật đầu, chỉ nói một tiếng xin lỗi.

Hắn còn nhớ lần thứ nhất nhìn thấy Sở Minh Duẫn. Trong kinh đã sớm truyền khắp, thời điểm Đại Hạ cùng Hung Nô giao chiến không biết từ đâu ra một thiếu niên uy danh lai lịch không rõ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đánh đến tam châu quay về đất liền, man di lui bước trăm dặm. Phía trên cung điện vị tướng lĩnh trẻ tuổi dùng tư thái tùy ý đi vào, mặc cho mấy trăm vị triều thần dùng ánh mắt kinh ngạc quan sát, trên khuôn mặt hắn luôn mang theo nét cười hờ hững, nhưng chung quy trong lúc mọi người lơ đãng giữa hai hàng lông mày lại toát ra khí tức âm lệ lạnh lùng.

Khi đó phụ thân Tô Thế Dự còn tại thế, Đại tướng quân Tô Quyết nhìn hắn một lúc lâu, đối Tô Thế Dự nói: “Người này tuyệt đối không phải vật trong ao.”

Tô Thế Dự rất tán thành, sau khi hạ triều liền sai người điều tra lai lịch của hắn, hao tốn tận mấy năm mới thám thính ra được:

Lương châu Sở gia phú giáp một phương, giang hồ hào kiệt kết giao rộng rãi, cũng thuộc giới danh môn vọng tộc. Thời điểm bọn Hung Nô ở phía nam cướp bóc đã tàn sát vô số người dân trong thành, Sở gia đương nhiên không cách nào may mắn thoát khỏi, cũng không biết hắn đến tột cùng là làm sao mà sống sót. Chỉ biết trong một đêm đông nước ngưng kết thành băng có người nhìn thấy một thiếu niên máu me khắp người quỳ gối trước cửa nơi Kiếm Thánh đang ẩn cư, dung mạo cực giống Sở thái úy kiêu ngạo bất kham bây giờ.

Xem ra hắn xác thực rất không thích vấn đề này.

“Đến ta, vẫn là vấn đề vừa nãy, phụ thân ngươi tại sao không cho ngươi động thủ?” Sở Minh Duẫn nói.

Tô Thế Dự phục hồi lại tinh thần, khẽ nâng ngọn đuốc lên để có thể thấy rõ khuôn mặt đối phương, sau đó y hơi mỉm cười nói: “Đại khái…chắc là không thích ta giết người đi.”

Sở Minh Duẫn ngẩn người, còn chưa kịp tỉ mỉ cảm nhận hàm nghĩa trong lời nói của y, liền nghe Tô Thế Dự nói một tiếng: “Đến.”

Bọn họ dừng bước, Tô Thế Dự quay đầu lại nhìn Sở Minh Duẫn liếc mắt một cái, đưa ngọn đuốc tới, hai tay ấn vào trên cửa đá chậm rãi mở ra. Hòn đá nặng nề ma sát vài tiếng, ánh sáng xuyên thấu một đường lọt qua kẽ hở càng lúc càng rõ ràng, bọn họ không khỏi nhắm mắt lại thích ứng.

Thời điểm mở mắt tầm nhìn đã rõ ràng hơn, căn phòng cổ điển, án giá bằng gỗ mộc, đèn vàng cuộn tròn, đây hẳn là gian thư phòng. Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự đi ra, quay đầu phát hiện mặt trái cửa đá che dấu bằng một loạt giá sách, khép ngược vào trong, không thấy nửa điểm vết tích.

Sở Minh Duẫn ung dung thong thả quan sát một vòng, ngoái đầu nhìn Tô Thế Dự cười nói: “Đi thôi, đi tìm Tống Hành tán gẫu một chút.”

Từ thư phòng đi ra, đi xuống hành lang chính là bên trong đình. Trăng lên giữa trời, tiếng nhạc đã ngừng lại, bọn họ ở trong địa lao giằng co lâu như vậy, buổi tiệc đã sớm giải tán, nhóm tỳ nữ cúi đầu thu thập chén đĩa, bước chân vội vàng đi tới đi lui.

Tô Thế Dự ngăn lại một người, cười hỏi: “Cô nương, chủ nhân các ngươi hiện tại ở nơi nào?”

Tỳ nữ kia tuổi còn quá nhỏ, nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn y, vội vàng cúi xuống lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”

“Vậy buổi tiệc kết thúc đã bao lâu?”

Tỳ nữ run càng thêm lợi hại, “Ở một chén trà trước, ” nàng cơ hồ mang theo lời nói tựa như cầu khẩn, “Nô tỳ chỉ là người làm việc vặt, đại nhân xin đừng hỏi nữa.”

Tô Thế Dự ánh mắt thu liễm lại, thả nàng đi, quay đầu nhìn về phía Sở Minh Duẫn. Sở Minh Duẫn nghiêng đầu về phía bên phải, “Ta vừa nãy nghe thấy bên này có âm thanh.”

Phía bên phải là một khu tiểu Lâm, hoa và cây cảnh sum suê, bóng cây cùng đan xen, ánh trăng chiếu xuống những bông hoa dành dành trắng như tuyết. Quả nhiên có người ở.

“Nhành cây này? Vẫn còn một nhánh?” Đàm Kính nhìn khóm hoa dành dành quay đầu lại hỏi, nữ tử phía sau hắn cười hì hì nhìn hắn không đáp lời, hắn giống như nghe được cái gì đó tựa hồ gật gật đầu, “Vậy thì nghe lời ngươi.” Bẻ một nhành cây tuyết trắng, để vào trong tay nữ tử.

Công bộ Thượng thư Đàm Kính vỗ vỗ bụi bặm bám trên y phục, nhấc mắt nhìn thấy có hai người đang đi về phía mình hơi chút ngẩn ra, vội vã làm lễ nói: “Sở đại nhân, Tô đại nhân.”

Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự còn chưa đến gần, nữ tử liền vội vàng lui ra phía sau lưng Đàm Kính, chỉ lộ ra non nửa gương mặt thanh tú, khiếp sợ nhìn bọn họ. Đàm Kính quay đầu lại nắm chặt tay nàng, ôn nhu nói: “A Tú, đừng sợ.” A Tú siết chặt tay Đàm Kính, cúi đầu không dám nhìn người vừa đến.

Đàm Kính đối với bọn họ áy náy nói: “Nội tử (Bà xã) sợ người lạ, kính xin hai vị đại nhân không lấy làm phiền lòng.”

“Không sao.” Tô Thế Dự cười cười.

“Tống Hành ở đâu?” Sở Minh Duẫn đi thẳng vào vấn đề nói.

“Hạ quan không biết.” Đàm Kính lắc lắc đầu, “Ước chừng là có việc gấp. Mới vừa rồi có một người hầu hồi báo với Tống Hành cái gì đó, bộ dáng của hắn có chút hoang mang, bồi tội với chúng ta rồi giải tán buổi tiệc. Nội tử không thường ra cửa, thấy nơi này mới mẻ, ta liền hỏi hắn có thể ở đây đi dạo hay không, hắn vội vội vàng vàng đáp ứng một tiếng liền đi.” Hắn suy nghĩ một chút, nâng ngón tay chỉ về một phương hướng, “Tựa hồ là từ hướng kia đi, hai vị đại nhân nếu như có chuyện quan trọng tìm hắn, có thể đi xem xem.”

Vị trí Đàm Kính chỉ chính là thư phòng, lúc Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự đi ra nơi đó không có một bóng người.

Sở Minh Duẫn chậm rãi nhếch khóe môi nở nụ cười, “Không cần, muốn cùng hắn chào hỏi mà thôi, cũng không có chuyện gì quan trọng.” Hắn quay đầu lại nhìn Tô Thế Dự, “Thật đáng tiếc, xem ra tối nay không thấy được.”

Tô Thế Dự cười không nói.

Nếu đối phương đã chạy, bọn họ cùng Đàm Kính nói lời chào cũng liền rời đi. Bên ngoài phủ bóng đêm nặng nề, đèn đuốc mơ hồ, chỉ còn lại có mấy chiếc mã xa lác đác.

“Sở Minh Duẫn.” Tô Thế Dự ở sau lưng đột nhiên lên tiếng.

Sở Minh Duẫn nghe tiếng dừng chân, hơi nghiêng đầu nhìn sang, ánh đèn chiếu vào đuôi lông mày khóe mắt điểm điểm ánh sáng, hắn thấp giọng nói: “Hả?”

Tô Thế Dự hiếm có do dự một chút, ánh mắt rơi vào bên cạnh, ngữ điệu vẫn vững vàng, “Tóm lại xem như là ngươi cứu ta một lần,… về sau kính xin đừng tiếp tục như vậy, Tô mỗ không đến nỗi không bảo vệ được chính mình.”

Sở Minh Duẫn thật dài mà ‘Nha’ một tiếng, nghe không ra tâm tình cười nói: “Xem ra phải nói lời cám ơn đối với người như ta quả thật đã làm khó dễ người trung lương như Tô đại nhân.”

Tô Thế Dự trầm mặc chốc lát, “Tô mỗ vô cùng cảm kích, ngày sau công sự bên ngoài nếu như ngươi có yêu cầu, tất nhiên ta sẽ tận lực tương trợ.”

Mi mục tiên nhiễm một mảnh lãnh ý ẩn giấu dưới tầng tầng ánh đèn, Sở Minh Duẫn giơ tay ấn ấn vết thương trên bả vai, bỗng nhiên xoay người lại, nở nụ cười, “Khung cảnh vừa đúng lúc, ta thấy cũng không cần chờ cái gì ngày sau.”

Hắn chỉ chỉ mặt của mình, cười được voi đòi tiên, “Ngươi hôn ta một cái, sau lần này hai chúng ta không ai thiếu nợ ai.”

“…” Tô Thế Dự hơi nhíu lông mày, nhìn hắn vẫn không có động tác nhúc nhích.

Sở Minh Duẫn hít một hơi khí lạnh, ôm đầu vai, bộ dạng phục tùng híp mắt làm ra bộ dáng rưng rưng muốn khóc, “Tê — vết thương đau.”

“… Sở đại nhân.”

“Tựa hồ là thương tổn đến xương cốt, ai…thực sự là…”

“… Sở Minh Duẫn.” Tô Thế Dự ngắt lời hắn.

Sở Minh Duẫn giương mắt vụng trộm nhìn y, chung quy không có kéo căng vẻ mặt cười ra tiếng, hắn cố nén bả vai run rẩy, khoát tay áo một cái nói: “Thôi, không làm khó ngươi nữa.” Dừng một chút lại chậm chạp vui vẻ nói, “Ngươi cười cho ta xem một cái xem như trả sạch. Mà cái ta muốn không phải cái nụ cười giả tạo ngươi mang theo cả ngày kia, tựa như…” Hắn suy tư một chút nên hình dung như thế nào, “Giống như trước kia lúc ngươi cười Đỗ Việt ngu ngốc ấy, chân chính cười một cái, không khó đi?”

“… Ta chưa bao giờ cười y ngốc.” Tô Thế Dự cải chính nói, hắn nhìn Sở Minh Duẫn, ngoài ý muốn phát hiện thần sắc đối phương cư nhiên có chút nghiêm túc.

Tô Thế Dự cách vài bước nhìn Sở Minh Duẫn một lúc lâu, mặt mày nhu hòa lại bất đắc dĩ lại giống như ôn nhu sủng nịch, y chậm rãi cong lên khóe môi, con ngươi bên trong tan ra một mảnh dịu dàng ấm áp.

Sở Minh Duẫn trong khoảnh khắc thất thần, ánh đèn phía sau lưng đối phương đổ xuống, xuyên qua bóng đêm rơi vào trong tay hắn, tựa hồ mang tới một tia ấm áp.

“Ngươi dường như cùng với người lúc trước ta biết không giống nhau lắm.” Tô Thế Dự nói.

Sở Minh Duẫn nghe vậy nhàn nhạt thiêu mi nói: “Lời này nghe vào có chút giống như khích lệ.”

“Sẽ sao?” Tô Thế Dự cười cười, y ngắm nhìn mã xa chờ đợi ở một bên, “Đêm đã khuya, Tô mỗ cáo từ trước.”

Tần Chiêu bên cạnh xe ngựa đứng đợi đã lâu, vừa thấy Sở Minh Duẫn đến gần liền tiến lên đón, “Chuyện gì xảy ra?”

Sở Minh Duẫn dăm ba câu đem mọi chuyện đại khái nói ra, Tần Chiêu không nói gì một lúc lâu, trên khuôn mặt không cảm xúc nỗ lực hồi lâu cũng không thể làm ra biểu tình phức tạp cho hắn xem, đành phải hỏi: “Sư ca, ngươi bị thương chính là bả vai, hay là đầu?”

Sở Minh Duẫn dựa vào nhuyễn lót, quay về cho hắn một cái liếc mắt.

“Ngươi thật sự đối với y có tâm tư kia?” Tần Chiêu hỏi tới.

“Có khả năng sao?” Sở Minh Duẫn cười lạnh một tiếng, điều chỉnh tư thế giương mắt nhìn hắn, “Ngươi cho rằng Tô Thế Dự là ai? Đồng ý nói cho ta một chuyện cũng hơn nửa là thăm dò, ta trúng một mũi tên mới đổi cho y thả xuống một chút cảnh giác, cũng không thể cứ như vậy lãng phí một cách vô ích.”

“Vậy yêu cầu này của ngươi cho ra cái kết luận gì?” Tần Chiêu hỏi.

Sở Minh Duẫn nhìn bóng đêm bạc trắng ngoài cửa xe, nửa ngày mới chậm rãi nói: “Ta phát hiện y cười rộ lên như vậy cũng thật là dễ nhìn.”

“…”

Tác giả có lời muốn nói: Tô Thế Dự: Không muốn để ý đến ngươi = =

Sở Minh Duẫn: A →_→