Quán Cơm Nhỏ

Chương 2: “Chú đừng khóc nữa nha, sủi cảo của Tiểu Mãn tặng cho chú ăn, có được hay không nào?”




Tần Ly chuyển nhà.

Tiệm cơm có một căn gác, diện tích chừng bằng căn phòng hiện tại cha con anh ở, bình thường chỉ dùng để đồ lặt vặt. Vừa lúc phòng thuê đến kỳ, Tần Ly liền thu dọn căn gác, mang con trai chuyển vào ở.

Kinh doanh một tiệm cơm như thế nào, Tần Ly không có kinh nghiệm, tuy Trình Lâm đã làm ở đây một năm nhưng Tần Ly vẫn có cảm giác không biết bắt đầu từ đâu. Lại thêm một vấn đề nan giải, không đủ tài chính. Tuy ông chủ cũ để lại toàn bộ đồ dùng cho anh nhưng vài đồng bạc trong tay Tần Ly còn không đủ vốn lưu động!

Rồi lại đến vấn đề người làm, người làm cũ bị ông chủ sa thải hết rồi, cần một lần nữa tuyển người. Tần Ly suy tính một chút, quyết định trước tiên bắt tay vào bữa sáng đã. Dù sao thì Tiểu Mãn đã nghỉ hè, không cần đưa đón con trai, thừa thãi thời gian.

Trong bếp còn không ít nguyên liệu, Tần Ly lại chạy ra chợ mua đầy đủ những đồ cần dùng, rửa sạch sẽ, tối đó mặc giáp ra trận.

Muối dưa chua, đây là tuyệt kỹ của mẹ Tần. Tần Ly nhìn nhiều lần rồi, bây giờ mới phát huy. Một vò cải bắp, một vò cải củ, một vò cải thảo rất nhanh đã ngồi chồm hổm ở góc bếp, chờ ngày mai là có thể ăn.

Bốn giờ sáng dậy nhào bột làm bánh bao, ngày đầu không biết tình hình thế nào, Tần Ly chỉ làm hai vỉ bánh bao, ba vỉ bánh chay, lại ninh một nồi cháo kê vàng óng.

Bánh bao một đồng một cái, cháo năm xu một bát, dưa chua miễn phí.

Không ngờ lần này đồ ăn bán chạy quá. Rất nhanh, phía trước cửa hàng nho nhỏ đã đầy người ngồi, những người chưa có chỗ còn quy củ xếp hàng. Nhân viên ở tòa nhà văn phòng cao cấp có khác, ý thức quả thật rất tốt, Tần Ly liếc về phía mấy người xếp hàng, thấy có vài người đã tới sát giờ làm đành phải tiếc nuối bỏ đi, tâm tư đảo vài vòng, nảy ra chủ ý mới.

Bận suốt buổi sáng, rốt cuộc xong xuôi. Trình Tiểu Mãn đã tự rời giường, tự đánh răng rửa mặt, thay đồ xong, ngồi bên bàn lắc lư chân nhỏ ăn bữa sáng. Tần Ly tiễn đám khách cuối cùng, mới phát hiện quên phần mình một suất rồi. Trình Tiểu Mãn chớp chớp mắt, múc hơn phân nửa bát cháo của mình ra, lại nhéo một cái bánh bao nhỏ đặt vào bên cạnh, hào phóng mời cha cùng mình dùng cơm.

Con tôi sao mà đáng yêu đến thế! Tần Ly lại bắt đầu nhộn nhạo, ôm con yêu nhào nặn một phen, sau đó lôi bữa sáng của con lại, ăn sạch. Trình Tiểu Mãn mất hứng, cắn cắn đôi đũa bĩu bĩu cái miệng nhỏ. Ba ba xấu quá, lại đi ăn sạch bữa sáng của Tiểu Mãn.

Xoa xoa đầu con, Tần Ly vào bếp làm bữa sáng cho cục cưng. Múc hai muôi bột mì, một ít nước, hai quả trứng gà, thêm ít muối, đánh lên, lại thêm một ít hành băm nhỏ vào trộn đều, đun nóng chảo, đổ dầu vào đun lên, thả từng thìa bột vào, lấy xẻng xúc lên đảo mặt, món bánh rán trứng gà nóng hổi ra lò. Đun nóng chảo, lại lấy ít dưa chua, thêm vài giọt dầu ớt, bạn nhỏ Trình Tiểu Mãn ăn không ngẩng đầu.

Tần Ly thu dọn bên ngoài cửa hàng xong, bắt đầu dọn dẹp trong quán, sau đó nhìn một đống bát đũa bẩn mà phát sầu. Rửa bát, loại chuyện kinh dị nhất đấy!

Đang tính xem tuyển người rửa bát ở đâu, trong quán lại có khách.

"Ông chủ, còn cái gì ăn không?" Thanh âm trầm thấp đầy từ tính, người đã chọn một chỗ ngồi xuống.

"Ngài tới không đúng lúc, chúng tôi vừa..." Tần Ly nhanh nhẹn quay người lên tiếng, sau đó nửa câu còn lại bị nghẹn trở về. Tới, chính là cái tên Armani bị anh nguyền rủa bao lần kia.

"Đóng cửa rồi!" Tần Ly ném ra ba chữ, quay đi thu dọn cái bàn cuối cùng, không thèm để ý đến Armani nữa.

Nhìn ông chủ trẻ ném khách một chỗ mà chạy, Tô Bạch đầu óc mờ mịt. Sao lại có người như thế chứ!

"Xin hỏi, chữ trên đây là chữ gì?" Đại luật sư Tô lần đầu bị người không thèm nhìn, rất là khó chịu, đứng dậy chỉa chỉa bảng chữ treo bên ngoài cửa thủy tinh, bảng chữ viết, "Đang bán hàng" ba chữ sáng loáng chói mắt.

"Lẽ nào anh không biết chữ?" Tần Ly kinh hãi, cấp tốc quan sát khách tới vài lượt, cuối cùng gật đầu xác định, mình đụng phải anh mù chữ rồi.

Tô Bạch hít một hơi sâu, chỉ vào khay đồ ăn của Tiểu Mãn, lạnh lùng mở miệng, "Tôi muốn thứ kia, nhanh lên một chút!"

Trình Tiểu Mãn nóng nảy, vươn tay nhỏ lôi khay thức ăn vào lòng ôm chắc, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm người lạ muốn cướp miếng ăn của mình, trông hệt như cún nhỏ bảo vệ khúc xương.

Lại còn muốn cướp đồ ăn của trẻ con! Tần Ly liếc nhìn Armani một cái, ánh mắt... rất là khinh bỉ.

Tô Bạch nghĩ mình thật đáng thương. Vì một vụ án bận sứt đầu mẻ trán, đầu tiên là bận đến suốt đêm, sau đó lại vội vàng chuẩn bị lên tòa, đến bữa sáng cũng chưa được ăn. Không biết có phải bị quản lý đô thị càn quét dữ quá không, bình thường mấy gánh hàng điểm tâm có thể thấy nhan nhản, hôm nay một cái cũng không có, thật vất vả tìm được một quán, lại còn phải xem sắc mặt ông chủ, xem sắc mặt người khác không nói, tự dưng còn bị người khinh bỉ, thật là, thói đời gì thế không biết!

Cho nên, Tô Bạch rất là khí phách quyết định, lui quân.

Nhưng ông chủ Tần chưa cho anh cơ hội này.

"Hai mươi đồng!" Tần Ly đặt khay xuống, tăng giá.

Bánh rán trứng gà vàng tươi, hương vị thơm ngào ngạt lại nóng hầm hập vô cùng hấp dẫn, sau đó bụng Tô Bạch không chịu thua kém, bắt đầu hát vang.

Tô Bạch thật muốn nhanh nhẹn vênh váo quay đi, thế nhưng cái bụng không chịu phối hợp. Anh nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa phiên tòa sẽ mở, năm phút ăn sáng, hai mươi phút lái xe, còn năm phút chuẩn bị. Đồng chí Tô Bạch này có cái tật huyết áp thấp, lúc đói bụng sẽ khá là nóng nảy, điều này không có lợi cho một luật sư lúc lên tòa, cho nên trước mỗi lần lên tòa anh thường nhồi đầy bụng mình, lần này nếu không phải trợ lý đột nhiên xin nghỉ sẽ không đến nông nỗi lưu lạc trên đường kiếm cơm bị người ta thịt.

Nhịn.

Bánh rán béo ngậy, nước cháo ấm ấm, dưa có vị chua chua cay cay ngon miệng, hương vị miễn bàn. Đại luật sư ăn rất mãn nguyện, trả tiền cũng nhanh nhẹn, không có chút bất mãn tiếc tiền nào, chỉ là lúc đi thì ánh mắt miết sang ông chủ Tần thấy thế nào cũng ra vấn đề.

Quay về với đống bát đũa đợi rửa, Tần Ly rầu rĩ vô hạn.

"Ba ba, có muốn con giúp không nào?" Trình Tiểu Mãn chậm rãi cọ tới, ngồi xổm xuống bên chân cha mình.

"Ngoan, tự đi chơi đi!" Thơm cục cưng một cái, Tần Ly xắn tay áo bắt đầu cuộc đại chiến với đống bát đĩa.

Đợi rửa xong xuôi, xếp vào tủ tiêu độc, Tần Ly cuối cùng thở ra một hơi, đặt quyết tâm phải nhanh chóng thuê một nhân viên chuyên rửa bát.

"Tiểu Mãn, trưa nay muốn ăn gì nào?" Tần Ly rảnh rang, cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi.

"Sủi cảo ạ." Trình Tiểu Mãn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại thêm một câu, "Sủi cảo thật nhiều thật nhiều thịt thịt ấy!"

Con trai muốn ăn sủi cảo, Tần Ly bước vào bếp hòa bột làm vỏ bánh. Sủi cảo Tần Ly trước đây không hay ăn, mẹ Tần là người phía nam, mì là thứ bà không am hiểu, cũng không học được cách làm sủi cảo. Thế nhưng Trình Lâm là người đông bắc, tay nghề có thể nói rất cao.

Thịt bò, rau hẹ, một ít muối, mì chính, ít dầu ăn, đập vào một quả trứng, không cần gì nữa, hoàn toàn theo phong cách truyền thống. Làm rất nhiều. Tần Ly định bỏ vào tủ lạnh để ăn dần, mỗi lần làm cũng khá phiền toái mà.

Luộc ba mươi cái, sủi cảo trắng trẻo béo múp còn bốc hơi nóng được xếp lên đĩa. Bưng lên, chan thêm dấm chua băm gừng tỏi, lại thêm một đĩa cải bắp muối xổi đỏ rực ớt, hai cha con ăn hăng hái tưng bừng. Tiểu Mãn ăn được cay, cái miệng nhỏ cay đến hồng hồng vẫn không chịu buông đũa, đành phải hé miệng hà hơi gấp gấp.

Thấy con bị cay, Tần Ly đứng dậy vào bên trong rót chén nước lạnh mang ra. Sau đó phát hiện trong quán có thêm một khách không mời, Armani sáng nay.

Quay ra nhìn cửa thủy tinh, xác định không có treo biển "Đang bán hàng", người này, chắc không phải vì vụ lọt hố sáng nay mà đến gây sự đi? Tần Ly vừa cho con uống nước vừa oán thầm. Mà Trình Tiểu Mãn, từ lúc người nọ bước vào cửa hàng, bé đã lén lút đẩy đĩa sủi cảo vào tít góc trong cùng của cái bàn.

Tô Bạch rất lấy làm lạ trước thái độ thù ghét của ông chủ quán, cẩn thận kiểm điểm bản thân một phen, xác định trước đây mình chưa hề gây thù chuốc oán với ông chủ này, cho nên Tô đại luật sư điềm nhiên ngồi xuống, dự định gỡ chút mặt mũi đã văng từ lúc sáng về.

"Quý khách, ở đây chúng tôi chỉ bán bữa sáng thôi." Tần Ly gắp cho con một cái sủi cảo, thổi thổi nguội bớt, bận rộn luôn tay vẫn cố lấy chút thời gian giải thích với Armani nọ.

"Ừm" Tô Bạch gật gù, nhìn xung quanh một lượt, ra vẻ hài lòng với tình trạng vệ sinh nơi này.

Sau đó, Tô Bạch bi thảm phát hiện mình lại mắc sai lầm lần nữa.

Đại luật sư Tô bị huyết áp thấp, trước khi lên tòa phải nhồi đầy bụng, đây cũng là nguyên nhân khiến sáng nay Tần Ly có thể thịt anh một mẻ ngon xơi. Vốn là luật sư nổi nhất sở luật, các vụ án anh nhận đương nhiên cũng là những vụ khó nhất, cho nên cũng cực kỳ hao tâm tổn trí, cực kỳ tiêu hao thể lực. Vì vậy, lúc Trình Tiểu Mãn cắn ngập răng vào cái sủi cảo nọ thì, hương thơm lan tới mũi Tô Bạch thành chất dẫn nổ lần thứ hai gây ra một trận "sóng biển sục sôi".

Thơm như vậy, khẳng định là nhân rau hẹ với thịt bò rồi. Tô Bạch âm thầm nuốt nước bọt.

"Ông chủ cho một phần sủi cảo, nhân rau hẹ thịt bò." Tô Bạch cười tủm tỉm tự rót một chén nước, nhìn ông chủ quán ngồi cách đó không xa đang vận khí công nổi gân xanh đầy đầu.

Đồ hẹp hòi! Nhìn tên mặt người dạ thú rõ ràng là đến gây sự, Tần Ly cố lèn xuống niềm kích động muốn một cước đạp tên nọ bắn ra cửa, lần thứ hai hung hăng khinh bỉ Armani một phen, sau đó mỉm cười, "Thưa ngài, quán chúng tôi chỉ phục vụ bữa sáng, không bán cơm trưa."

Tô Bạch tháo mắt kính, dụi dụi mắt, sau đó... nước mắt ào ào chảy xuống. Chết rồi, tay này vừa mới mân mê một lọ nhỏ trên bàn, hình như là lọ ớt...

Tần Ly vui vẻ, còn thật săn sóc rút một chiếc khăn giấy đưa cho khách, nhưng mà nụ cười bên khóe miệng, lại không thể che nổi. Đáng đời!

Trình Tiểu Mãn chớp chớp mắt to, tụt xuống ghế chạy tới, len lén kéo góc áo cha mình, khẽ hỏi, "Ba ba, sao chú ấy lại khóc? Thèm sủi cảo quá à?"

Tần Ly nhướng mày, nắn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của con yêu, cũng hạ giọng nói khẽ, "Chú thèm sủi cảo đến phát khóc rồi, Tiểu Mãn bảo phải làm sao bây giờ?"

Trình Tiểu Mãn nhìn chú lạ mặt đang cầm khăn giấy không ngừng lau nước mắt, lại nhìn nhìn sủi cảo nóng hầm hập thơm ngào ngạt trên bàn, phát cáu rồi. Mình mới ăn hai cái, ba ba còn chưa có ăn, tiếc lắm ý, nhưng mà chú đã thèm đến phát khóc rồi, làm sao bây giờ đây? Vặn vẹo tay nhỏ khổ não một hồi, giống như hạ quyết tâm thật to, Trình Tiểu Mãn kiễng chân vỗ vỗ vai Tô Bạch, "Chú đừng khóc nữa nha, sủi cảo của Tiểu Mãn tặng cho chú ăn, có được hay không nào?"

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy chờ mong của Tiểu Mãn, Tần Ly như bị mê hoặc, cục cưng, con trai của ba ba, đáng yêu biết bao, thiện lương biết bao, hiểu chuyện biết bao!

Còn Tô Bạch lúc này, đến tâm tư muốn chết ngay cũng có rồi!

Mất mặt quá đi!

Rõ ràng chỉ muốn ra oai một chút, lại không ngờ bôi ớt lên mắt, bị ông chủ nhỏ nọ chửi đểu cho một chập không nói, còn bị một đứa nhỏ ba, bốn tuổi xấu xa như cha nó thương hại, chuyện này mà đồn ra ngoài thì cái mặt già có còn lại mẩu nào không nữa đây?

Tần Ly nhìn trò vui một lát, đi lấy khăn ướt cho người ta lau mắt, duy trì hình tượng tốt đẹp trước mặt con trai là chuyện rất quan trọng đó!

Cho đến lúc mở được mắt ra, Tô Bạch không soi gương cũng biết một con mắt đã đỏ hồng. Nhìn cái bát nhựa có hoa văn thỏ nhỏ xếp đầy sủi cảo trắng trẻo mập mạp trước mặt, nhìn nhìn vào đứa bé xấu xa đứng bên cạnh chớp chớp mắt to lộ vẻ mặt thương hại lẫn lưu luyến, Tô Bạch lại liếc ông chủ nhỏ đứng cách đó không xa đang hất hàm nhìn về bên này, vươn đũa gắp sủi cảo lên, một cái một miếng, rất nhanh sáu cái sủi cảo bị tiêu diệt sạch sẽ, sau đó đứng lên dự định mau chóng chuồn khỏi cái nơi xung khắc với mình.

Đi được hai bước, bị chặn lại.

Thấy ông chủ quán nháy mắt đen mặt, Tô Bạch đột nhiên phát hiện mình đã quên làm một chuyện gì đó rất quan trọng, là gì nhỉ?

"Đến câu cảm ơn cũng không biết nói hả?" Giọng ông chủ quán rất lạnh.

Tô Bạch nghẹn họng. Đúng rồi, quên cảm ơn cậu bé! Ăn đồ của trẻ con, thế mà đến câu cảm ơn cũng chưa nói đã muốn đi, Tô Bạch, mi bị ớt cay làm hỏng đầu rồi phải không?

Tô Bạch vừa hung hăng phỉ nhổ bản thân vừa ngồi xổm xuống chuẩn bị nói lời cảm ơn, kết quả bàn tay vừa vươn ra nửa chừng đã bị gạt phắt đi.

"Đừng có chạm vào con tôi!" Tần Ly nghiến răng nghiến lợi, cấp tốc ôm lấy con lùi lại ba bước. Lại dám mơ tưởng chạm vào con người ta, anh đã rửa tay chưa hả? Tần Ly nổi giận.

Đã từng gặp nhiều kẻ che chở cho con, chưa từng gặp ai che chở con đến thế, Tô Bạch hết chỗ nói rồi.

~*~

Ngồi trong phòng làm việc, Tô Bạch mở hồ sơ, nỗ lực ném nửa giờ chật vật khôn tả kia ra sau đầu, đặt quyết tâm sau này phải tránh xa ông chủ quán có bát tự[1] tương khắc với mình.

[1. Tám chữ về giờ, ngày, tháng, năm sinh theo quan niệm xem bát tự thể hiện toàn bộ tính cách và cuộc đời mỗi người.]

Nhưng mà, sủi cảo nhà ấy quả là rất ngon, nhân rau hẹ với thịt bò, vừa tươi mới vừa thơm phức, mỗi tội hơi ít. Tô Bạch liếm liếm môi, sau đó phát hiện - mình quên ăn trưa mất rồi.

Về phần Tần Ly, ăn no uống đủ, ôm con trai đi nghỉ trưa, thật vất vả dỗ nhóc con ngủ, anh cũng nằm xuống tính toán chuyện thuê người làm. Tài chính trong tay không đủ, cũng không có chỗ xoay sở vay, thôi thì cứ bắt đầu từ làm bữa sáng, thuê người làm theo giờ vậy. Nghĩ xong liền làm ngay, Tần Ly ngồi dậy viết tờ thông báo tuyển dụng dán lên cửa kính.

Buổi chiều phải đi mua đồ ăn, không có ai trông con giúp, Tần Ly đành dắt con theo ra chợ. Một người không chạy được nhiều, bữa sáng chỉ làm vài món, nguyên liệu cũng chẳng cần mua gì ngoài thịt trứng rau dưa linh tinh.

Trở lại tiệm cơm, Tần Ly sửng sốt. Thông báo tuyển dụng dán trên cửa kính đã không còn, cạnh đó có một nam sinh cao to đang đứng đợi. Nhanh như vậy đã có người tới xin việc?

Tần Ly liếc nhìn cậu bé từ đầu tới chân một lượt, giày thể thao, áo phông quần jean, tầm mười tám, mười chín tuổi, trên tay còn cầm tờ thông báo của anh.

Lý Tranh, năm hai đại học S, quê ở vùng núi tây bắc, nghỉ hè xin ở lại trường làm thêm kiếm tiền trả học phí.

Cậu bé rất chịu khó, sáng sớm đã tới, so với giờ quy định của Tần Ly là tám giờ sáng thì còn sớm đến một tiếng. Công việc từ tám đến mười giờ sáng, tiền công ba mươi đồng cộng bữa sáng, giá này đối với công việc làm theo giờ mà nói đã là hợp lý, kết quả cậu bé này còn ôm luôn vụ rửa bát đĩa, Tần Ly dứt khoát giao thêm cho cậu ta hai mươi đồng dự định trả cho công việc này, thuận tiện bao cả cơm trưa.

Năm mươi đồng cộng bao hai bữa cơm, gần bằng tiền công cả ngày của Trình Lâm trước đó, đối với cậu sinh viên nghèo này, Tần Ly chỉ có thể giúp đến đó. Lý Tranh rất có khả năng, tay chân lưu loát khiến Tần Ly thoải mái hơn nhiều, không luống cuống như ngày đầu. Chưa tới chín giờ đã dọn quán, so với hôm qua nhiều hơn hai trăm đồng.

Tần Ly ngồi ở phía trước tính toán sổ sách, Lý Tranh ở sau bếp rửa bát đĩa, Trình Tiểu Mãn ngậm một cái bánh bao nhỏ chạy tới chạy lui, đối với anh lớn mới dôi ra trong nhà hoan nghênh dị thường.

Buông bát, thở dài. Không tính vốn, một ngày có thể kiếm tầm bốn trăm đồng, một tháng hơn một vạn, còn thiếu nhiều lắm, xem ra phải nhanh chóng lo cả vụ cơm trưa, nhưng hiện tại tiền vốn vẫn còn quá ít. Có lẽ phải tìm cách lấy lại số tiền trước đây mới phải.

"Ba ba có mệt không?" Trình Tiểu Mãn chạy tới, bò lên chân cha mình, hôn trái hôn phải rối rít.

"Không mệt, có Tiểu Mãn, ba ba không mệt chút nào!" Tần Ly ôm chặt Tiểu Mãn, đặt cằm lên vai mềm mềm toàn thịt của con trai, lòng thỏa mãn vô cùng. Có con trai đáng yêu như thế, sao mà mệt được!

"Anh Đại Lâm." Lý Tranh xoa xoa tay đi ra, cười cười với Tần Ly, lộ ra lúm đồng tiền ở một bên má.

"Cậu nghỉ ngơi chút đi, không còn việc gì đâu, dắt Tiểu Mãn ra ngoài tản bộ cho thoải mái!" Tần Ly đứng lên đặt Tiểu Mãn xuống đất, vỗ vỗ vai cậu bé vẫn còn ngượng ngùng câu nệ, "Anh đi làm cơm, trưa nay chúng ta thử ăn món đông bắc."

"Úi chà!" Lý Tranh hưởng ứng, dắt Tiểu Mãn đi ra. Cạnh đó có một bãi đỗ xe lộ thiên, chắc hai đứa dắt nhau đi xem xe rồi.

Thịt viên tẩm bột sốt, thịt lợn xào miến, địa tam tiên[2], sa lát dưa chuột, canh cà chua trứng, đều là các món thông thường. Lúc bốn món ăn một bát canh đã lên mâm sẵn sàng, một lớn một nhỏ còn chưa về ăn cơm. Tần Ly đành ra ngoài tìm người, sau đó, gặp xui rồi.

[2. Món xào gồm khoai tây, cà tím và ớt xanh, thuộc món ăn Đông Bắc Trung Quốc.]

Trước mặt là một chiếc BMW, trên thân xe có vài vết xước, hung khí là một chiếc chìa khóa, vẫn đang bị bạn nhỏ Trình Tiểu Mãn nắm chặt trong tay. Lý Tranh sợ quá, kéo tay Tần Ly mếu máo sắp khóc. Đây chính là một con BMW số lượng có hạn, phá sản cũng không đủ tiền đền đâu!

Lực tay của Tiểu Mãn nhỏ, vạch không sâu lắm, nhìn qua không rõ ràng. Tần Ly ôm con dáo dác ngó xung quanh, đang định tính nếu không có ai liền dẫn con chuồn gấp, sao đó, cửa sau của xe mở ra.

Thấy người bước xuống xe, Tần Ly biết, mình đã từ xui xẻo chuyển thành đại bi kịch rồi!

Tô Bạch vòng đến phía trước, vươn tay sờ sờ mấy vết xước trên thân xe, ngẩng đầu nhe răng vui vẻ cười với Tần Ly, "Ông chủ quán, lâu quá không gặp!" Tâm trạng của Tô Bạch lúc này rất tốt.

Vừa mới đổi xe, BMW kiểu mới, số lượng có hạn, mất rất nhiều công phu mới moi được từ túi ông anh trai nổi tiếng vắt cổ chày ra nước, chưa nói đến đẳng cấp cao hơn chiếc Honda cũ bao nhiêu, chỉ riêng chuyện thành công nhổ lông trên mình con gà sắt nọ[3] đã khiến anh kiêu ngạo hỉnh mũi. Vậy nên ngày hôm nay anh liền lái xe mới đi làm.

[3. Nhổ lông trên mình gà sắt: lấy được đồ trong tay kẻ keo kiệt.]

Chỉ ngả lưng ở ghế sau chợp mắt một chút, mở mắt ra đã thấy một lớn một nhỏ lượn tới lượn lui quanh xe mình mà chảy nước miếng, Tô Bạch nhanh mắt phát hiện cậu nhóc con kia trông rất quen, nhớ tới ơn "tặng" một bữa cơm, anh ngồi dậy tính xuống xe bắt chuyện với "ân nhân nhỏ". Đang định mở xe, chợt thấy một cánh tay bụ bẫm ra sức vạch mấy cái lên đầu xe, trên tay nó là một cái chìa khóa sáng long lanh, mà thanh niên đứng bên cạnh không kịp ngăn cản, nháy mắt tái mặt.

Tô Bạch hít một hơi lạnh. Xe mới của tôi! Muốn xuống kiểm tra tình trạng thương tật của xe yêu, ông chủ quán số khắc với anh đã tới rồi, thấy anh ta lén lút ôm con định chạy trốn, Tô Bạch cảm thấy thật vui vẻ.

"Ông chủ quán, lâu quá không gặp!" Đẩy cửa bước ra, cười âm hiểm, đại luật sư Tô sờ sờ cằm, khoe ra nụ cười tám răng tiêu chuẩn.

Tần Ly muốn cào tường!

Tiểu Mãn à, con cào cái gì không cào sao lại muốn cào xe! Cào xe ai cũng được, thế nào lại cào vào xe tên kia a? Cục cưng ơi, lần này con rước họa lớn về cho ba rồi! Nhìn tên này mà xem, mặt trắng mắt híp, hệt như Tào Tháo, tuyệt đối không phải thứ gì lương thiện.

Thế nhưng lúc này Tần Ly chỉ đành kiên nhẫn bắt chuyện, "Trưa qua chúng ta mới gặp nhau mà, con tôi còn mời anh ăn sủi cảo đó."

Tô Bạch cười cười, "Hôm nay con anh vừa cào xe tôi."

Tần Ly trừng mắt nhìn Tô Bạch, mặt cứng đờ, không nhúc nhích.

Tô Bạch nhìn Tần Ly, mặt vẫn treo nụ cười, khí độ ung dung.

Lâu sau, Tần Ly cắn môi, nhét Tiểu Mãn vào lòng Lý Tranh, lôi từ túi sau ra một sổ tiết kiệm đưa qua. Tô Bạch không hề khách khí nhận lấy, mở ra, thấy ba con số trên đó, khóe miệng không nhịn được liền run rẩy, tiền này, số lẻ cũng chưa đủ!

"Còn có, hai đứa này," Tần Ly chỉ hai người phía sau, "Anh xem người nào đáng giá thì xách bán đi!"

Theo ánh mắt Tần Ly, Tô Bạch nhìn sang. Một thanh niên còn đi học, tầm mười tám, mười chín tuổi, nét mặt bất an. Một viên thịt hồng hào mũm mĩm, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, rõ ràng là không biết đang xảy ra chuyện gì nữa!

"Buôn bán người là phạm pháp đấy!" Tô Bạch thu hồi tầm nhìn, "Anh muốn tôi biết luật còn phạm luật?"

Hai người đó, lớn - không biết, không cần nói, nhỏ - Tô Bạch tin tưởng, nếu mình dám chạm một đầu ngón tay vào nó, ông chủ quán bụng dạ hẹp hòi trước mặt này nhất định xách dao phay liều mạng với mình. Tôi đâu phải chê mình mệnh dài quá! Tô Bạch âm thầm bĩu môi, dựa vào đầu xe nhướng mày liếc nhìn Tần Ly cũng đang hất hàm với anh.

"Vậy anh muốn thế nào?" Tần Ly nhìn chằm chằm túi áo Tô Bạch, nghiến răng nghiến lợi. Trong đó còn có sổ tiết kiệm ba con số của nhà mình.

"Tôi bảo này, liệu chúng ta có nên tìm một chỗ ngồi xuống, từ từ nói chuyện không?" Tô Bạch giơ tay che trán, mặt trời giữa trưa hè thế này, đúng là không phải chói chang bình thường.

"Cũng đúng." Tần Ly xoay người sang bên Lý Tranh, sai cậu, "Tiểu Tranh, đưa Tiểu Mãn về ăn cơm, đồ ăn trên bàn, cơm trong nồi điện ấy. Anh nói chuyện với vị này một chút!"

"Nhưng mà anh Đại Lâm..." Lý Tranh vẫn chưa chịu đi, sợ ông chủ của mình chịu thiệt.

"Không việc gì, đi đi, chiều nay cậu còn có ca dạy kèm, đừng lỡ giờ. Thịt viên bột sốt để nguội ăn không ngon, đi nhanh đi, cơm nước xong còn thời gian thì dỗ Tiểu Mãn ngủ trưa, bát cứ để đấy anh rửa." Tần Ly phất tay đuổi hai đứa đi, đối phó với tên này vẫn là chuyện quan trọng hơn cả.

Bị người không thèm nhìn, mà lại không phải lần đầu, cho nên Tô Bạch rất không vừa lòng. Híp mắt nhìn bên kia đẩy tới đẩy lui, đại luật sư bị nắng làm hoa mắt càng muốn hôn mê, "Đi thôi, cùng nhau ăn đi, tôi cũng thích thịt tẩm bột sốt."

Tần Ly hết chỗ nói rồi, đành dẫn người về cửa hàng ăn trưa, ai bảo mình đuối lý cơ chứ!

Tần Ly đi vào bếp múc canh, Lý Tranh theo vào xới cơm, lúc hai người đi ra phát hiện bên ngoài đã khởi công rồi. Tô Bạch và Trình Tiểu Mãn ngồi đối diện nhau, một cầm đũa một cầm thìa, hai người ăn trông đến là vui vẻ.

Chờ đến lúc ngồi xuống, Tần Ly phát hiện, có vấn đề rồi đây. Bốn món thêm một canh, lượng đồ ăn cho hai người rưỡi ăn không hết, nhưng hiện tại lại thêm một người, nhất là kẻ dôi ra này lại có lượng cơm không giống người thường.

Một miếng cơm một gắp đồ ăn, mỗi đũa đều đầy, mỗi đũa đều ít nhất một miếng thịt, thịt tẩm bột sốt và thịt lợn xào miến luân phiên nhau, rau dưa, một đũa không chạm. Lý Tranh ngơ ngác ngồi một bên, bị kiểu ăn này làm cho chấn động. Bạn Trình Tiểu Mãn đang cầm thìa nhỏ tác chiến với một sợi miến trơn trượt, đĩa thịt tẩm bột đã ngót một nửa.

Động vật ăn thịt! Tần Ly nhịn không được tặc lưỡi.

Một lát, rốt cuộc nhận ra không khí bất ổn, Tô Bạch dừng đũa, lúc này mới ý thức được đây không phải là phòng làm việc của mình, mà anh cũng không phải đang ăn cơm hộp riêng, nháy mắt, động tác nhã nhặn hẳn lên.

"Hồi trước đi bộ đội, ăn phải đúng giờ, mọi người đều cướp ăn, quen mất rồi." Tô Bạch giải thích một câu, lại nhấc đũa.

Tần Ly băn khoăn. Bây giờ vào bếp làm thêm món nữa hay ở lại đây tranh vài miếng thịt cho con mình và Lý Tranh? Trình Tiểu Mãn luôn vừa ăn vừa nghịch, đến bây giờ một sợi miến cũng chưa vào miệng, mà Lý Tranh là ngày đầu làm việc, cũng là bữa đầu ăn ở đây, cậu nhóc vốn còn ngại ngùng, hiện tại càng không được tự nhiên.

"Tôi đi làm thêm món nữa." Tần Ly đút cho con ăn sợi miến nọ, gắp vài miếng thịt vào bát Lý Tranh, suy nghĩ một chút, đứng lên.

"Có thể chọn món không?" Tô Bạch sáng cả mắt, nắm lấy thời cơ yêu cầu phúc lợi cho chủ nợ.

"Không." Tần Ly trừng mắt với Tô Bạch, "Thịt bò xào hành tây, trứng xào cà chua, hai món này làm nhanh."

Bưng hai món ra, đồ ăn trên bàn dường như chưa hao hụt thêm, hai người lớn đang nói chuyện, bé đang phấn đấu quên mình với sợi miến thứ hai. Lần này Tô Bạch ăn rất nhã nhặn, còn Tần Ly lại hoàn toàn không có hình tượng gì, vừa đút cho con ăn vừa gắp đồ cho Lý Tranh.

Ăn uống no đủ, Lý Tranh đi dạy thêm, Tiểu Mãn ôm gối nhỏ về phòng ngủ, hai người bắt đầu ngồi xuống đàm phán.

"Hai lựa chọn." Đại luật sư Tô lười biếng tựa vào lưng ghế, áo vest ném qua một bên, áo sơ mi cởi đến cúc thứ ba. Ông chủ quán cũng keo kiệt quá đi, ngày nóng thế này còn tiếc không chịu mở điều hòa.

"Nói." Tần Ly nhìn chủ nợ mới ra lò ngồi đối diện đang bị nóng đến khó chịu, đóng cửa lại mở điều hòa, cửa hàng đúng hướng gió, rất mát mẻ, nhưng mà vẫn cần lấy lòng chủ nợ.

"Hoặc là bồi thường một lượt theo pháp luật, hoặc là trả tiền định kỳ, chúng ta..." Tô Bạch chưa nói xong đã bị cắt ngang.

"Trả tiền định kỳ!" Tần Ly cấp tốc chọn kiểu thứ hai.

"Được, tôi sẽ nhanh chóng đem giấy tờ đến cho anh xem qua. Vậy nhé, thời gian tới, ba bữa cơm của tôi tạm thời giao cho... À, ông chủ tên gì nhỉ?" Đạt được mục đích, Tô đại luật sư phát giác mình còn chưa biết tên đối phương, đây là một sai lầm lớn.

"Trình, Trình Lâm." Tần Ly nhịn không được đen mặt, "Anh thì sao? Mặt khác, quán chúng tôi chỉ phục vụ bữa sáng, không cung cấp cơm trưa cơm tối."

"Lúc này không phải anh nên nói 'miễn trình tên họ' sao?" Tô Bạch nhướng mày, "Tô, Tô Bạch. Ba bữa cơm trừ thẳng tiền trên hóa đơn, bao gồm cả phí đưa cơm."

"Tôi chỉ là một kẻ thất học, chấp nhặt với tôi làm gì? Hơn nữa cũng không nói 'miễn trình tên họ'." Tần Ly nhún nhún vai, "Không thành vấn đề, có thể gọi món, sau này tôi đưa thực đơn cho anh."

Dây dưa mãi vấn đề miễn hay không miễn hỏi tên họ này là chuyện không sáng suốt, anh bỏ qua tôi sẽ bỏ qua, thế nhưng, người ta nói thẳng rồi, chỉ là kẻ thất học, lẽ nào mình cũng tự nhận theo người ta là thất học? Tô Bạch xoắn xuýt.

Thỏa thuận đạt thành, thấy thời gian không còn sớm, đại luật sư của chúng ta bỏ lại danh thiếp rồi vỗ mông chuồn mất, đương nhiên, sổ tiết kiệm vẫn nằm trong túi áo họ Tô.

Tiền mở tiệm cơm còn chưa kiếm được đã thu về một món nợ kếch xù, chủ nợ còn là cái tên lòng dạ hiểm độc bụng đầy âm hiểm ác liệt một cây nọ, giáo sư Tần vò tấm danh thiếp có viết thực đơn bữa tối ở mặt sau, nghiến răng nuốt giận.