Quán Cơm Nhỏ

Chương 4: “Ba ba, ba ba cười rất đáng sợ!” Trình Tiểu Mãn nằm sấp lên lưng ba ba, cố sức rụt thân mình lại, không lẽ ba ba l




Khai giảng, ngoại trừ thêm việc đưa đón con trai, sinh hoạt của Tần Ly vẫn như xưa, con số trên sổ tiếp kiệm duy trì tốc độ tăng trưởng, tầm cuối thu có thể mua một cây đàn dương cầm cho Tiểu Mãn.

Mấy cậu sinh viên giờ chỉ còn lại mình Lý Tranh thỉnh thoảng tới làm thêm, mà cũng là cậu nhóc này đem tới đây một tai họa. Đúng vậy, tai họa.

"Anh Đại Lâm, có người tới kiếm chuyện." Lý Tranh lùi vào bếp, chỉ ra bên ngoài tố với ông chủ mình.

Tần Ly ngẩn người. Hơn bốn giờ chiều, không phải giờ cơm, nhìn nhìn người bên ngoài đại sảnh đang quan sát chung quanh, Tần Ly nhíu chặt mày, hít mạnh một hơi.

Lão Mã!

"Giáo sư Mã nói các món anh làm khó ăn chết được." Lý Tranh không nhìn ra biểu tình của ông chủ mình, dốc một bụng oán giận, "Hôm qua anh cho em mấy món mang về, bạn cùng lớp em tổ chức tiệc sinh nhật, em định mang theo thêm món. Sau đó đụng phải mấy bạn bên khoa tiếng Trung mời giáo sư Mã đi ăn, đều quen nhau cả nên dồn bàn ăn chung. Giáo sư Mã ăn mấy món em mang đến, vừa ăn vừa chê, lại còn ép em đưa đến đây. Rõ ràng là đồ ăn anh Đại Lâm làm ngon như vậy mà!" Lý Tranh càng nói càng thấy uất ức.

Để sinh viên mời cơm, áp bức sinh viên, không biết xấu hổ đến như vậy, đúng là tác phong của lão Mã. Tần Ly cười lạnh một tiếng, rửa tay, bước ra ngoài.

Mối quan hệ của Tần Ly với lão Mã - tuyệt đối xứng danh nghiệt duyên. Bạn Tần này đời trước sống ba mươi hai năm, trong đó có tới mười sáu năm lăn lộn cùng tên kia, nói về tình cảm đó, đúng là chuẩn mực của cụm từ "người chết ta sống", "có ông không có tui".

Về chuyện này, phải bắt đầu từ ngày xửa ngày xưa.

Mã Lực, bản thân vốn là một cậu nhóc nông dân chính cống, theo lời anh ta thì nhờ các cụ trong nhà phù hộ nên thi đỗ đại học. Nhưng mà cậu nhóc này ở nhà vất vả sớm tối quen rồi, lên thành phố, ngoại trừ việc học thì chẳng còn gì để làm, cả đống tinh lực trong người không có chỗ phát tiết, bản thân lại là người không thể ngồi yên nên mỗi ngày dậy thật sớm ra sân thể dục chạy việt dã.

Kết quả, đụng phải một người.

Là giáo sư khoa văn học tiếng Trung - Tần Kiến Nghiệp, cha của Tần Ly.

Ba Tần ngủ ít, mỗi sáng sớm đều dạo bộ qua sân thể dục, nhiều ngày đều gặp Mã Lực đi chạy, cho nên bắt chuyện, cùng chơi cờ, tản bộ tâm sự. Một người nghĩ cậu thiếu niên này thật biết điều, ngoan hơn nhiều so với thằng con quậy tung trời nhà mình, một người ngưỡng mộ vị giáo sư nổi tiếng này nên khiêm tốn thỉnh giáo, cuối cùng hai người thành bạn vong niên. Sau đó, ba Tần bàn với người hướng dẫn Mã Lực, xúc cậu nhóc về dưới trướng mình, sau nữa, nhấc luôn về nhà mình.

Tần Ly khi đó mới là một học sinh trung học mười sáu tuổi non nớt đáng yêu, một ngày tan học về nhà chợt phát hiện trên bàn cơm có thêm một tên lạ hoắc là huơ. Điều này cũng bình thường, ba mẹ thỉnh thoảng vẫn mang học sinh về nhà dùng cơm. Thế nhưng, chân giò thủy tinh cậu yêu nhất bị đặt ở chỗ kia là rất không bình thường, ba mẹ cả bữa đều cười cười nói nói với tên nọ lại càng không bình thường. Nhất là, lão ba luôn chỉ hướng dẫn nghiên cứu sinh nay lại nhận hướng dẫn một sinh viên đại học chính là điều không bình thường nhất trong số những điều không bình thường.

Cho nên, Tần Ly có lý do ghét cái tên Mã Lực kia.

Đối với loại ranh con không hiểu chuyện kiểu Tần Ly này, Mã Lực không ưa nổi. Trong nhà cậu, cậu là đại ca, ba đứa em đều lớn lên dưới nắm đấm của cậu, đứa sau ngoan hơn đứa trước. Cho nên, khi Tần Ly lần đầu đánh lén, cậu tuyệt không nhẹ tay, một phát đá bay luôn thằng ranh này.

Một cước này khá mạnh, eo Tần Ly xanh tím mấy ngày. Bạn Tần chưa bao giờ là cục cưng ngoan của mẹ, lập tức hô hào mấy đứa bạn tiến hành phục kích lần thứ hai. Lần này Mã Lực mất thời gian hơn một chút, bốn thằng nhóc, bốn phát đạp, tốn thời gian gấp bốn lần đầu.

Tần Ly coi như chừa, ngay hôm đó đi đăng ký một lớp tán đả[1], từ đó bắt đầu cần cù luyện tập bất kể nắng mưa, rốt cuộc ba năm sau đánh gục tên họ Mã đáng ghét kia. Khi đó, Tần Ly đã thi vào trường cha mình dạy, trở thành đàn em dưới khóa Mã Lực, là đồ đệ cuối cùng của lão ba mình.

[1. Còn gọi là tán thủ, là loại võ chiến đấu tay không tự do, ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.]

Vốn trước đó Tần Ly chưa từng nghĩ tới chuyện thi vào trường này và trở thành một thầy giáo dạy văn, ý định bắt đầu của cậu chỉ là muốn lại gần tên kia một tí để còn mau chóng đánh gục hắn ta nhằm báo mối thù thiếu niên.

Đánh nhau mới thành anh em, hai người này, trông mặt nhau là thấy ghét, nhìn đối phương thế nào cũng ngứa mắt, vậy mà cả hai đều rất giỏi đóng kịch, trước mặt người khác thì kề vai sát cánh một vẻ anh em hòa thuận, sau lưng thì... ai biết được họ có đánh đến sứt đầu mẻ trán hay không!

Mà hiện tại, cái tên đáng ghét nọ đang chắp tay sau mông ưỡn cái bụng bia thong thả dạo quanh cửa hàng, ánh mắt kia, đến là soi mói, đến là... gợi đòn!

"Quý khách, hiện tại chúng tôi không kinh doanh, xin hỏi ngài cần gì ạ?" Tần Ly đứng sau lưng lão Mã, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Chữ kia anh viết? Xấu quá!" Lão Mã không quay đầu lại mà chỉ hất cằm về phía bức tranh chữ trên tường.

Tần Ly suýt thì tung một cước qua.

Trên bức tường cũ vốn quét một lớp sơn trắng, có một mảng bị bong ra, nếu quét đè lên thì lại sợ không khớp màu nên Tần Ly liền dán một bức tranh chữ lên đó, giấy A3, tùy tiện viết vài chữ, tùy tiện tự bồi tranh, nghĩ tiệm cơm nhỏ xíu này chẳng ai để ý.

Chữ Tần Ly xấu không? Đương nhiên không. Thực ra lão Mã cái gì cũng giỏi, các mặt đều không thua Tần Ly, chỉ có chữ là kém xa. Hồi lão Mã mới vào học, chữ viết xấu như gà bới, ba Tần nắm tay dạy viết được một gian mới nhìn được một chút, thế nhưng sao có thể so với chữ Tần Ly đã cầm bút lông từ năm bốn tuổi. Trình độ hai bên chênh lệch một trời một vực, đây cũng là điểm lão Mã đố kỵ nhất.

Song tên họ Mã này, tính cách tuyệt đối có vấn đề, nhất là hồi làm chủ nhiệm khoa mấy năm trước. Khoa tiếng Trung lúc nào cũng nghèo, khi đó, vì câu tiền mua thiết bị mới cho khoa, lão Mã không từ thủ đoạn gì. Hồi ấy Tần Ly cũng nhàn, thỉnh thoảng rỗi rãi liền viết mấy bức đại tự, vẽ vài bức tranh thủy mặc, nhưng thường viết xong liền xếp xó, vài ngày sau đã chẳng thấy tăm hơi, ra là bị lão Mã lén lút đem bán. Chuyện này lão Mã làm tương đối bí mật, Tần Ly mãi đến lúc có danh trong giới thi họa bị người ta tìm đến tận cửa xin chữ mới biết, mình bị chơi một vố rồi. Đương nhiên sau đó không thể thiếu một trận quyền cước giữa hai người, đánh đến biến dạng mới bị ba Tần dùng bạo lực trấn áp.

Lại nói, hai đứa nhỏ này đến là không may, bị ba Tần đánh cho không ít, gãy đến vài cái thước bản, nhưng mà bên ngoài, hai đứa giả bộ rất giỏi. Theo như lời mẹ Tần thì hai tên này "khoác đồ lên thì giống tri thức, trông ra dáng như ai; lột bỏ lớp ngoài liền thành lưu manh, chỉ nhớ ăn không nhớ đòn."

"Tôi thấy chữ ấy đẹp đấy chứ, ngay ngắn khí thế." Tần Ly mất hứng.

Lão Mã cấp tốc quay đầu, nhìn Tần Ly một lượt từ đầu đến chân. Người này, không biết chữ hả, lối viết thảo[2] mà lại dùng "ngay ngắn khí thế" để hình dung?

[2. Còn gọi "thảo thư", là thẻ chữ viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét.]

"y dà, lão ngài cứ từ từ thưởng thức, tôi phải đi đón con đây!" Tần Ly không chờ người ta đáp lời đã kéo ngay Lý Tranh lại, "Tiếp đón thầy giáo của em cho chu đáo, rảnh rỗi thì thái giúp anh cây cải thảo, tối nay ta làm một nồi sủi cảo nhé."

Lão ngài... lão... lão...

Mã Lực kinh ngạc, tôi già lắm à? Mới ba mươi sáu thôi mà...

Mã Lực gắng sức hóp cái bụng bia, trong đầu chỉ quanh quẩn mấy chữ: lão... lão... lão...

Đón con trai về đến nhà, Tần Ly lại nhớ tới một việc. Lúc mới viết bức đại tự kia, Lý Tranh ở ngay bên cạnh, chưa biết chừng lúc này đã bị lão Mã moi hết tin tức rồi. Sống lại một lần, không phải Tần Ly chưa nghĩ tới đi tìm lão Mã, tình cảm anh em mười sáu năm đâu phải hời hợt, tuy có chếch vào con đường hơi ác liệt một chút. Nhưng mà Tần Ly thuộc loại trời sinh không hợp với các con số, số điện thoại di động hay số văn phòng của lão Mã, một cái anh cũng chịu, không nhớ nổi.

Hiện tại lão Mã mò đến nhà rồi, kiểu gì cũng dần mình một trận nhừ xương đây!

Tuy lão Mã theo thuyết vô thần, thế nhưng nếu dám không tiếp thu chuyện kỳ cục này thì đừng trách đây không khách khí, hừ hừ!

"Ba ba, ba ba cười rất đáng sợ!" Trình Tiểu Mãn nằm sấp lên lưng ba ba, cố sức rụt thân mình lại, không lẽ ba ba lại định ăn thịt Tiểu Mãn sao, đáng sợ quá.

"Hà hà." Tần Ly cười hài lòng, lôi con mình ra phía trước gặm vài miếng, con tôi sao mà đáng yêu thế chứ!

Ôm con trai về đến nhà, nghe trong bếp truyền ra tiếng dao thái liên tục, mà ôn thần họ Mã kia đang lười biếng ngồi bên cạnh cửa sổ uống trà. Trà Tĩnh Long Tây Hồ, tên này đi đến đâu cũng không quên mang theo lá trà, ra vẻ ta đây!

"Ông chủ quán còn chưa trả lời tôi đâu, chữ đó ai viết thế? Trông rất giống chữ tiểu sư đệ tôi." Mã Lực đặt ly trà xuống, nhẩn nha đánh giá ông chủ quán đang bước vào cửa, "Còn nữa, không biết liệu có thể gặp đầu bếp nhà các cậu một chút không, món thịt ba chỉ xào củ cải khô ở đây có vị giống hệt sư mẫu tôi làm."

Tần Ly nhăn mặt, đuổi Tiểu Mãn đi chơi chỗ khác, bước tới ngồi vào phía đối diện với lão Mã, hai bên nhìn nhau chằm chằm, chẳng nói chẳng rằng.

"Lặng yên không nói, lệ tuôn rơi… Nhìn nhau tay nắm, chẳng nên lời..." Một giọng âm u quái gở vang lên.

Hai người cùng quay sang, thấy một người mặc u phục trắng đứng tựa cửa, trên miệng còn ngậm một điếu thuốc. Là Mặc Triết Viễn.

Tần Ly huýt sáo một tiếng. Quen thấy người này tùy tiện lông bông, lần này ăn mặc tử tế vào trông cũng không tệ lắm, kéo ra ngoài bán nhất định kiếm được một khoản kha khá.

Mục Triết Viễn nhướng nhướng mày, cảm thấy ánh mắt hai người kia có vẻ không bình thường lắm, ừm, trông cứ đểu đểu thế nào ấy.

"Sếp chúng tôi bảo, tối nay ăn cá, hấp hay kho tàu đều ok, trước bảy giờ nhé." Mục Triết Viễn gõ gõ vào bên cửa lôi sự chú ý của hai người lại.

"Không có cá đâu. Tối nay chúng tôi làm sủi cảo, anh về hỏi anh ta xem có ăn không, coi như tôi mời." Tần Ly còn đang "đánh giá" Mục Triết Viễn.

"Mời à?" Mục Triết Viễn nổi hứng. "Có thể mang theo người nhà không?" Tần Ly nhìn thanh niên ngậm thuốc lá từ trên xuống dưới một lượt, sợ luôn.

Tên họ Tô kia có thằng con lớn tướng như vầy từ bao giờ...

"Có thể." Tần Ly gian nan gật đầu, ánh mắt nhìn Mục Triết Viễn càng lúc càng kỳ quái.

Mục Triết Viễn bị hai người trừng cho tê cả da đầu, nhưng mà có lợi không chiếm là thằng ngu, cho nên ba chân bốn cẳng chạy về báo ngay với sếp. Mục Triết Viễn biết ông chủ quán này có quan hệ bất thường với sếp mình, mỗi lần chiếm thượng phong đích xác là sếp, mà mỗi lần bị chọc tức chết cũng là sếp luôn, ống bút trong phòng thủ trưởng từ hồi đó đến giờ phải thay mấy cái rồi, nguyên nhân hỏng... là do có tiếp xúc thân mật với mặt đất...

"Cậu cứ làm việc của cậu đi, tôi ngồi chơi chút thôi." Lão Mã ý bảo Tần Ly không cần để ý đến mình, tự nhiên rót trà ngắm cảnh.

Đây đúng là tác phong của lão Mã. Tần Ly không thèm phản ứng lại, đứng dậy vào bếp.

Lại nói lão Mã, từ khi nhìn thấy ông chủ quán này đã cảm thấy là lạ, hỏi Lý Tranh chỉ moi được một cái tên: Trình Lâm. Lão Mã dám chắc trước đây mình chưa từng gặp người này, vậy mà không hiểu sao cậu ta lại cho anh cảm giác rất thân thiết.

Nếu không phải trường kỳ buôn bán tranh chữ của sư đệ nhà mình, lão Mã sẽ không có cảm giác gì đối với mấy cái chữ chẳng ra làm sao trên tường kia, nhưng mà chữ ấy, cực giống chữ đứa em bất hạnh của anh. Nếu không phải trường kỳ đến chực cơm nhà thầy cô, anh sẽ không vì ăn một món bình dân nọ mà ngây cả người rồi không để ý đến thân phận, cưỡng ép con tin đến tận đây tìm hiểu. Mà người kia, tất cả mọi động thái, từ tư thế ngồi đứng đi, thậm chí cả cái cách nheo mắt nhìn người ta, đều cực kỳ giống tiểu sư đệ.

Nghĩ đến một loại khả năng, lão Mã toát mồ hôi lạnh đầy lưng.

Thế nhưng, người kia cũng có nhiều điểm bất đồng.

Tiểu sư đệ nhà mình, tính ưa sạch sẽ tuyệt đối có thể khiến trời đất căm phẫn, sao có thể chui vào một quán cơm bé xíu như thế này! Cái kẻ chỉ biết uống cà phê Blue Mountain[3], trà Đống Đỉnh Ô Long[4], sao có thể cầm một cái ca dùng chung mà ừng ực uống nước trắng! Cái kẻ chưa từng làm chút việc nặng, luôn luôn "quân tử xa nhà bếp" nọ sao có thể cầm chày cán bột hai tay cán vỏ bánh thạo như vậy!

[3. Một trong những loại hạt cà phê Arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới, có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaican Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác.]

[4. Loại thượng hạng của trà Ô Long.]

Lão Mã rối bời, cái mặt nhăn nhúm vặn vẹo như quả mướp đắng, quay lưng lại thấy bên kia có thằng nhóc mập mạp nõn nà đang nhảy nhót nghịch ngợm, nhịn không được bèn thò tay véo một cái.

Sau đó, trên mặt thêm vài vệt đỏ.

Lão Mã hít một hơi lạnh, đứa nhỏ này, móng vuốt đến là độc!

Trình Tiểu Mãn lùi lại phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn "bác già đáng khinh" trước mặt, móng vuốt nhỏ lần thứ hai rục rịch, người này, chính là "bác quái dị" mà ba ba nói ha!

Lý Tranh lao tới, cười cười xin lỗi với lão Mã, kẹp Tiểu Mãn bỏ chạy. Tiểu Mãn à, không phải ai cũng thò móng vuốt ra được đâu...

Trình Tiểu Mãn bị kẹp dưới nách, giãy ra một cánh tay chỉ thẳng vào mặt lão Mã, "Bác quái dị!"

Lý Tranh khóc không ra nước mắt rồi. Giáo sư Mã ấy, trường học vất vả lắm mới mời tới được, không thể chọc vào đâu...

"Sao vậy?" Tần Ly vừa bao bánh vừa hỏi han.

"Anh Đại Lâm, Tiểu Mãn vừa cào thầy Mã, chảy máu luôn rồi." Lý Tranh khó khăn nói.

"Không sao đâu, cứ yên tâm." Tần Ly chẳng thèm chú ý, chỉ cào có một cái thôi mà, trước đây mình còn đánh cho tên kia vào viện luôn ấy chứ!

Ông chủ nói không sao chắc là ổn cả thôi, song Lý Tranh vốn là học sinh ngoan bèn cầm urgo đưa tới.

Lý Tranh ôm Tiểu Mãn ra ngoài tản bộ, lão Mã nhân cơ hội chui vào trong bếp.

Hà hà! Nhìn phòng bếp, lão Mã nở nụ cười. Phòng bếp các hàng cơm luôn hỗn độn nhưng bếp nhà này lại sạch sẽ đến kỳ cục, đồ đạc để gọn gàng, không hề có một hạt bụi. Cái này nói lên điều gì? Chỉ có thể là ông chủ quán mắc bệnh ưa sạch sẽ!

"Lão Mã, rốt cuộc muốn nói gì?" Tần Ly bao xong một vỉ bánh, bỏ vào xửng[5], lại tiếp tục bao vỉ mới.

[5. Vỉ dùng để hấp.]

"Cậu gọi tôi lão Mã?" Lão Mã nhướng mày. Những người anh biết chỉ gọi anh là thầy Mã, giáo sư Mã, gọi "lão Mã" chỉ có vài người.

"Chẳng phải vẫn gọi thế à?" Tần Ly tiếp tục bao sủi cảo.

"Tiểu Ly?" Tay trái lão Mã bắt đầu run lên.

"Ừ." Tần Ly gật đầu.

"Tiểu sư đệ tôi coi như khá nổi tiếng, muốn biết chuyện của nó cũng không khó. Làm sao cậu chứng minh được cậu là Tiểu Ly?" Giờ thì đến tay phải của anh cũng run rẩy.

"Mã Lực, nam, ba mươi sáu tuổi, học trò Tần Kiến Nghiệp..." Tần Ly bỏ vỏ bánh trên tay xuống.

"Đừng có chỉ đọc mấy thứ tư liệu ai cũng biết này." Hai tay lão Mã bắt đầu cùng nhau run.

"Bí mật?" Tần Ly nhếch mép, "Được thôi, bí mật của ông... trên mông có dấu răng? Sợ nhất là vợ? Lần đầu là bị 'cường bạo'? Còn..."

Tần Ly chưa dứt lời, một nắm đấm đã vung đến mặt. Gian nan tránh thoát, lùi lại phía sau phòng thủ, đánh lén - đúng là tác phong của lão Mã, quả nhiên vẫn giương cao ngọn cờ mất dạy như năm nào.

"Thằng hư đốn, thằng khốn nạn, không chết sao không đi tìm ông?" Lão Mã nhào tới phía sau Tần Ly, bóp chặt cổ anh.

Tần Ly bị siết tí nữa thì tắt thở, lão Mã này quả nhiên vẫn hung hãn như xưa, ra tay chẳng lưu tình tí nào.

Đang định phản kích, Tần Ly chợt cảm thấy trên người bỗng nhẹ hẫng, sau đó 'bịch' một tiếng, lão Mã bị người ta đá bay. Hai bên anh là hai cái chân chưa kịp thu hồi, một của Tô Bạch, một của Mục Triết Viễn. Không hổ là đồng bọn hợp tác lâu năm, đá người cũng phối hợp đẹp mắt như vậy.

Tần Ly 囧, trố mắt nhìn hai luật sư "giáng trần" đại diện công lý, chẳng hề nghi ngờ hai người này muốn tống lão Mã vào nhà lao ngồi bóc lịch.

Lão Mã bò dậy, nhìn hai cái bóng một đen một trắng che trước mặt tiểu sư đệ nhà mình, choáng váng rồi, hắc bạch song sát này định làm gì mình?

Tần Ly giật giật khóe miệng, vạn phần thương cảm lão Mã, hai người kia đều đi giày da mũi cứng đấy... Nguồn :

"Khụ khụ, hiểu lầm, hiểu lầm rồi, xin phép giới thiệu," Tần Ly đẩy song sát ra, đứng vào bên cạnh lão Mã, "Mã Lực, anh tôi, dạy học."

Lão Mã không nói gì, anh mày tốt xấu gì cũng là một giáo sư, một trưởng khoa, mày giới thiệu ngắn gọn vậy...

"Tô Bạch, luật sư." Tần Ly chỉa chỉa vào Tô Bạch, nhìn về phía Mục Triết Viễn, nghẹn lời luôn.

"Mục Triết Viễn, luật sư." Mục Triết Viễn tự giới thiệu, con mắt muốn bốc hỏa phừng phừng rồi. Tên chủ quán đáng ghét kia, đến tên tôi cũng không thèm nhớ, rõ ràng đã đưa danh thiếp rồi còn gì!