Quản Gia Kí Sự Lục

Chương 17




Trong cuộc sống, dù là phu thê cũng có tiền riêng của chính mình. Nhất là những nhà mà trượng phu làm trụ cột, phải nuôi cả đại gia đình, tiền vất vả kiếm được mỗi ngày đều đưa toàn bộ cho lão bà. Nhưng giao toàn bộ, đến lúc cần muốn lấy là chuyện vô cùng khó khăn. Bởi vậy, làm một nam nhân, nhất là nam tử hán nuôi gia đình, cũng phải có tiền riêng.

Lý Hiểu Nhạc cho rằng, tuy mình vóc dác nhỏ diện mạo đáng yêu, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới cảm giác tự hào được làm một nam nhân của hắn. Bởi vì, mỗi ngày hắn đều nghĩ tất cả biện pháp kiếm tiền. Dù hôm nay không làm ra tiền, hắn cũng sẽ tận lực nghĩ cách ít dùng tiền, hoặc không tốn tiền. Lý Hiểu Nhạc có tiền không, đáp án là có. Nhưng tiền ở đâu, đáp án là, trong tay lão bà. Bà quản gia chính là bà quản gia, chỉ cần tiền vào tay Ôn Lương Ngọc, muốn lấy lại là không có khả năng. Trước khi Ôn Lương Ngọc chưa gả cho Lý Hiểu Nhạc, y cũng không phải người keo kiệt như vậy. Tục ngữ nói lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, sống lâu với nhau phu thê cùng tính, Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc càng ngày càng giống.

Hoàn cảnh tạo nên nhân tài, bởi vì nhân tài là bị bức ra. Lý Hiểu Nhạc cũng có tiền riêng, nhưng mỗi lần chừa cho mình chút tiền tiêu vặt, bản tính trời sinh, thần giữ của vẫn là thần giữ của, hắn không nỡ dùng tiền. Chậm rãi, tiền càng tồn càng nhiều, tiền lẻ biến thành ngân phiếu, cất giấu tốt như vậy, mục tiêu nhỏ, tỷ lệ bị phát hiện cũng nhỏ.

Mới đầu, Lý Hiểu Nhạc cất ngân phiếu trong gối, mỗi ngày gối đầu lên có bao nhiêu yên tâm. Nhưng ngày đó, Ôn Lương Ngọc nghe tin Lý Hiểu Nhạc nhận được bạc thưởng của vương gia, đổi thành ngân phiếu cất ở đâu đó? Ôn Lương Ngọc nghĩ nghĩ, hẳn giấu trong gối. Y mở gối ra, phát hiện ngân phiếu giấu ở đó, một trăm lượng! Tốt, Lý Hiểu Nhạc, dám tàng tiền riêng sau lưng ta!

Cùng ngày, Lý Hiểu Nhạc về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy Ôn Lương Ngọc thay gối mới, gối cũ không thấy.

“Thân thân lão bà, ngươi làm gối mới sao.”

“Đúng vậy, ngươi thấy đẹp không? Ta cho ngươi biết, ta đem ngân phiếu đặt bên trong, may khít lại, không thể mở được. Thế nào, ta thông minh a!” Ôn Lương Ngọc cười vui vẻ.

“Lão bà thực thông minh!” Lý Hiểu Nhạc lập tức khích lệ. Sau đó, Lý Hiểu Nhạc tìm kiếm gối cũ khắp nơi, Ôn Lương Ngọc nhìn Lý Hiểu Nhạc tìm đông tìm tây, tìm nửa ngày vẫn không ra.

Ôn Lương Ngọc hỏi: “Tướng công, ngươi đang tìm cái gì?”

“Ta đang tìm gối cũ.” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Ta ném rồi.”

Một câu như bom dội, khiến Lý Hiểu Nhạc lảo đảo, thiếu chút nữa ngất đi. “Trong dó có ngân phiếu một trăm lượng a ——, sao ngươi lại ném!”

“Tướng công, ngươi……” Ôn Lương Ngọc chưa nói xong thì Lý Hiểu Nhạc đã vọt ra ngoài.

Trong chốc lát, toàn thân Lý Hiểu Nhạc bẩn thỉu đầy mùi hôi, ủ rũ trở lại.

“Ta dùng cửu âm bạch cốt trảo lật đống rác ba lượt, ngân phiếu của ta a!” Lý Hiểu Nhạc ủy khuất, không cam lòng. “Ngươi ở đâu.”

Sau đó biểu tình của Lý Hiểu Nhạc như bị mất lão bà, thê thê buồn bã, bi thương mất mát, đi đứng như người mất hồn.

“Tốt, nhìn ngươi như vậy.” Ôn Lương Ngọc thấy bộ dáng Lý Hiểu Nhạc, đã đủ buồn cười. “Ngân phiếu không ném, ở đây.”

Ôn Lương Ngọc trả ngân phiếu của Lý Hiểu Nhạc lại cho hắn, Lý Hiểu Nhạc lập tức cười, rực rỡ như đóa hoa.

Xem ra ngân phiếu không thể đặt trong gối, phải đổi nơi. Lý Hiểu Nhạc đem tiền riêng giấu trong sách cổ.

Nhưng Lý Hiểu Nhạc đồng học thân ái đã quên, mùa hè sách bị ẩm, cần mang ra phơi khô. Vì vậy tiền riêng của hắn, lại một lần nữa rơi vào tay lão bà. Lý Hiểu Nhạc nhìn sách trên mặt đất, cùng tiền riêng trong tay Ôn Lương Ngọc, lòng âm thầm chảy máu, ngoài miệng lại nói: “Thân thân Tiểu Ngọc, sao ngươi phát hiện tiền ta chuẩn bị để mua lễ vật sinh thần cho ngươi?”

Xem ra đặt trong sách cổ cũng không được, phải dời đi. Đúng rồi, đặt trong bình hoa. Bình hoa cũ, kín đáo hơn.

“Cục cưng, Tiểu phụ thân hái hoa sen cho các ngươi, các ngươi muốn cắm ở đâu?” Ôn Lương Ngọc cầm hoa sen, hỏi Bảo Bảo và Bối Bối.

Hai nam hài tìm dụng cụ khắp nơi, cắm hoa sen. Bình hoa cũ trong phủ rất hợp, hai nam hài ôm lấy bình hoa, đổ nước vào, cắm hoa sen.

Lý Hiểu Nhạc về nhà, vừa vào cửa đã thấy hoa sen cắm trong bình, liền choáng váng. Ngân phiếu của ta ngâm trong nước, lúc ấy Lý Hiểu Nhạc hôn mê bất tỉnh.

Còn phải đổi nơi a. Lần này Lý Hiểu Nhạc bỏ ngân phiếu vào hộp, đặt hộp ở cái động dưới giường. Lần này phải hết sức cẩn thận .

Tết là thời gian bận rộn nhất, Ôn Lương Ngọc chỉ huy hạ nhân, tiến hành tổng vệ sinh. Tất cả gia cụ đều đem bên ngoài, trong phòng phải quét sạch trát vôi.

“Phu nhân, ngươi xem, dưới giường có hang chuột.”

“Chuột dám đến nhà ta đào động, chán sống.” Ôn Lương Ngọc về phòng dược của mình, cầm một bình dược tới. Đúng lúc này, Lý Hiểu Nhạc đã trở lại.

“Lão gia đã về, chúng ta đang tổng vệ sinh, ngươi xem, có một động chuột dưới giường, phu nhân cầm dược chuẩn bị giết chết con chuột.” Vú Trương nói.

“Động chuột!” Lý Hiểu Nhạc tập trung nhìn vào, là động mình đặt tiền riêng. Lập tức chạy qua, đào cái hộp kia. Mở ra , Lý Hiểu Nhạc nhìn cái hộp, ngân phiếu bên trong cái hộp có một lỗ thủng đã nát vụn.

“Quá ghê tởm, con chuột thiếu đạo đức, hôm nay không chỉnh chết các ngươi là phụ lòng tiền riêng của ta.”

Trong cơn giận dữ, Lý Hiểu Nhạc thoáng vụt đi rồi lập tức đã trở lại, tay ôm một con con mèo.

“Đại Hoa, cắn chết những con chuột này, lão gia có phần thưởng!”

Xem ra nên mang theo tiền riêng trong người, Lý Hiểu Nhạc mang theo tiền riêng, đến tửu lâu của mình kiểm tra. Tra hết, được người ta mời đi ăn. Cơm nước no nê, Lý Hiểu Nhạc trở về nhà. “Ầm”, một tiếng côn vang lên. Ý nghĩ cuối cùng của Lý Hiểu Nhạc trước khi hôn mê, mụ nội nó , thực đau a.

Một tờ giấy bay vào tường viện của Kỳ Lân vương phủ, hạ nhân đưa cho Vương gia xem: “Lý Hiểu Nhạc bị chúng ta bắt cóc. Cầm 500 lượng bạc đến địa điểm xxx chuộc người.” Kỳ Lân vương vội vàng gọi Ôn Lương Ngọc tới, thương lượng giải quyết.

Ôn Lương Ngọc cũng không sốt ruột, cầm bút viết một tờ giấy, gọi hạ nhân ném ra ngoài tường viện.

“Bọn cướp bắt Lý Hiểu Nhạc đọc tờ giấy này xong, Lý Hiểu Nhạc sẽ tự mình trở về.”

Lý Hiểu Nhạc bị trói trên một thân cây, bọn cướp từ bên ngoài tới, không tìm thấy công việc liền nghĩ đến chuyện bắt cóc người, nhanh chóng phát tài. Bọn cướp mở tờ giấy ra, lẩm bẩm: “Tiền chuộc ta sẽ không đưa, trong nội y của Lý Hiểu Nhạc cất giấu 500 lượng, vừa vặn dùng để chuộc chính hắn, thuận tiện nói cho Lý Hiểu Nhạc, nếu không trở về nhà, buổi tối đừng lên giường của ta. Ôn Lương Ngọc.”

Bọn cướp hết chỗ nói rồi, Lý Hiểu Nhạc nóng nảy.

Buổi tối, Kỳ Lân vương phủ rất náo nhiệt, Lý Hiểu Nhạc trói gô bọn bắt cóc, chiến thắng mà về.

“Bọn cướp được ta thuyết phục [thật ra là bị Lý Hiểu Nhạc đánh], chậm rãi cảm hóa [tại bọn cướp đều bị thử dược], bọn họ đến đầu thú.”

Bọn cướp vừa thấy Vương gia, giống như nhìn thấy Phật tổ cứu mạng, “Vương gia cứu mạng, đem chúng ta vào trong lao a, chúng ta nguyện ý cả đời không ra ngoài.”

“Lần sau chúng ta bắt người, nhất định không bắt người có tiền, chuyên bắt ăn mày.” Bọn cướp đã nói năng lộn xộn .

Kỳ Lân Vương…… Hết chỗ nói.

“Lão bà, sao ngươi biết tiền riêng của ta có bao nhiêu, dấu ở đâu?” Lý Hiểu Nhạc hỏi.

“Chính ngươi nói.” Ôn Lương Ngọc cười.

“Sao ta nói chứ?”

“Nói mớ.”

Ta phải đến chỗ Tứ tỷ phu tìm dược trị nói mớ, Lý Hiểu Nhạc âm thầm thề.