Quân Giáo Sinh

Quyển 5 - Chương 144: Ngoại Truyện chi Lăng gia huynh đệ thiên (6)




Trong biệt thự của nguyên soái, Rawson và Lăng Vũ sóng vai đứng trước cửa sổ, nhìn hai người đang ôm nhau ngoài cửa biệt thự.

Thật lâu sau, Rawson không nhịn được nói. “Hai đứa nó hình như…. tình cảm rất tốt?”

Lăng Vũ lạnh lùng nói. “Đổi lại là bất cứ Omega nào, bởi vì ảnh hưởng từ chất dẫn dụ, đều sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại đối với Alpha đã đánh dấu mình, cái này không liên quan gì đến tình cảm hết. Nếu không phải chuyện xảy ra lần đó, tiểu Viễn sẽ không cùng một chỗ với Caesar.”

Rawson nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật gật đầu. “Em nói rất có lý.”

Ngoài cửa biệt thự, Caesar chuẩn bị rời đi, cúi người hôn một cái lên trán tiểu Viễn, trên mặt tiểu Viễn mang theo nụ cười, bộ dáng thoạt nhìn thật vui vẻ, vẫy tay chào tạm biệt Caesar, thậm chí còn đứng tại chỗ nhìn Caesar đi xa.

Lăng Vũ nhìn một màn này, tâm tình có chút phức tạp.

Bây giờ tiểu Viễn đã khăng khăng một mực với Caesar, cho dù Lăng Vũ có không thích Caesar, cũng không thể trực tiếp chia rẽ bọn họ, hắn còn phải để ý đến tâm tình của tiểu Viễn nữa. Là baba, chỉ có thể tận lực giúp tiểu Viễn một tay, để sau này cậu không đến mức phải chịu thiệt.

Lăng Vũ nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Rawson. “Chuyện của tiểu Viễn, anh tính thế nào?”

Rawson. “Em thì sao?”

Lăng Vũ. “Em đang hỏi anh.”

Rawson mỉm cười ôm bả vai Lăng Vũ. “Anh nghe lời em. Chuyện trong nhà em cứ làm chủ đi.”

“……” Lăng Vũ trầm mặc một lát, thản nhiên nói. “Vậy, để xem biểu hiện của Caesar ra sao đã.”

***

Bệ hạ Trand cảm thấy đầu mình thật đau.

Lúc trước mặc kệ Caesar bắt tiểu Viễn đi, muốn cho Caesar cưới con trai bảo bối của nguyên soái về làm con dâu, ông vẫn luôn yên lặng đứng phía sau đổ thêm dầu vào lửa – tỷ như ám chỉ con trai phải đối xử thật tốt với tiểu Viễn, cổ vũ tiểu Viễn trở thành một quân nhân vĩ đại như tướng quân Lăng Vũ, đề nghị hai thiếu niên cùng điều khiển Cửu Vĩ Thiên Hồ vân vân……

Hiện giờ con trai không chống đỡ nổi nữa, gọi cho phụ vương xin giúp đỡ, là chủ mưu sau màn, bản thân cũng không thể không đếm xỉa đến đi? Huống chi, lựa chọn vương tử phi thích hợp cho đế quốc, vốn là trách nhiệm của một quốc vương như ông.

Đúng lúc này, cửa vương cung đột nhiên bị đẩy ra, Caesar hấp tấp xông vào, trên mặt mang vẻ nôn nóng. “Phụ vương, có chuyện muốn thương lượng với người, quan hệ của con và tiểu Viễn nguyên soái bọn họ đều biết rồi, con muốn ngày mai trực tiếp đi cầu hôn.”

Trand xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, thấp giọng hỏi. “Trực tiếp cầu hôn, con cảm thấy nguyên soái sẽ đồng ý sao?”

Caesar có chút buồn bực gục đầu xuống. “Nhưng con vẫn muốn thử xem, cũng không thể tiếp tục kéo dài nữa.”

Trand. “……”

Chế độ hôn nhân kéo dài mấy trăm năm trong vương thất đế quốc, tất cả vương tử khi thành hôn đều cần bệ hạ ra mặt, đại diện vương thất chính thức cầu hôn.

Trand khẽ thở dài. “Được rồi, dành một tháng để chuẩn bị sẵn sàng trước đi, đến lúc đó hai cha con chúng ta lại tự mình đến nhà nguyên soái cầu hôn.”

Tâm tình Caesar lúc này mới tốt lên một chút, gật gật đầu. “Cảm ơn phụ vương, con lập tức đi chuẩn bị.”

Nguyên soái và tướng quân không có ai là dễ chọc, Caesar một thân một mình thế đơn lực bạc hoàn toàn không làm gì được, bệ hạ Trand là cha cũng nên ra mặt…… Cha con liên thủ, dù sao cũng đáng tin hơn một chút so với một mình đơn thương độc mã.

Caesar nắm chặt tay, sau khi trở lại cung điện liền bắt đầu chuẩn bị chi tiết kế hoạch cầu hôn.

***

Một tuần sau, tại tinh cầu Ryan.

Sáng sớm, Lâm Diêu vừa muốn đi đến tiệm bánh ngọt, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, mở cửa nhìn ra, nhất thời bị người đứng trước mắt làm cho giật mình – thanh niên trước mặt có dáng người cao ngất, trên gương mặt đẹp trai mang theo nụ cười nho nhã lễ độ, tuy rằng mặc một thân thường phục đơn giản, lại vẫn không thể che dấu khí chất xuất chúng trên người hắn.

Là vương tử Caesar.

Lần cuối Lâm Diêu thấy hắn đã là mấy năm về trước, năm đó khi tiểu Viễn mang theo hắn về nhà, hai người đều là học sinh, thiếu niên mười tám tuổi vẫn còn vẻ ngây ngô và non nớt. Hiện giờ, vẻ trẻ con trên người hắn đã mất đi toàn bộ, thành thục ổn trọng, tác phong nhanh nhẹn, bộ dáng mỉm cười cho người ta một cảm giác an toàn thật đáng tin.

Lâm Diêu ngẩn người, kinh ngạc nói. “Caesar? Sao cậu lại ở đây?”

Nghi hoặc thăm dò nhìn ra ngoài, lại phát hiện tiểu Viễn không đi cùng hắn, trong trời tuyết mờ mịt chỉ có một mình Caesar.

Lâm Diêu vội vàng nói. “Mau, mau vào đi.”

Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, trên người Caesar mang theo hơi lạnh của băng tuyết, nụ cười trên mặt lại vô cùng ấm áp, lễ phép chào hỏi. “Em chào chị, đã lâu không gặp.”

Lâm Diêu cười nói. “Ừ. Sao cậu lại đột nhiên đến chỗ này?”

Lâm phu nhân nghe thấy tiếng cũng đi ra phòng khách, thấy Caesar, kinh ngạc mở to hai mắt. “Caesar? Sao cháu lại đến đây? Tiểu Viễn cũng đến đây sao?”

Caesar mỉm cười nói. “Tiểu Viễn còn ở thủ đô, lần này là một mình cháu đến.”

“À…… Mau lại đây ngồi.” Lâm phu nhân kéo Caesar đến ngồi xuống sô pha, Caesar lại không ngồi, giao lễ vật mang đến cho Lâm Diêu, sau đó xoay người cúi đầu thật sâu về phía Lâm phu nhân. “Dì à, lần này cháu đến, là có chuyện muốn khẩn cầu dì.”

Lâm phu nhân quả thực thụ sủng nhược kinh.

Tuy rằng ở trên tinh cầu Ryan hoang vắng, không quá quan tâm đến chuyện bên ngoài, nhưng bà cũng biết người trước mặt là vương tử Alpha duy nhất của đế quốc, là người thừa kế vương vị mà tất cả dân chúng đế quốc đều biết.

Vương tử thường xuyên xuất hiện trên tin tức cùng bệ hạ hiện giờ lại đứng cúi đầu trước mặt mình, Lâm phu nhân cảm thấy đầu mình cũng có chút choáng váng.

Lâm phu nhân run giọng nói. “Không, không cần khách khí như vậy, cháu có chuyện gì cần dì giúp vậy?”

Caesar ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói. “Cháu muốn chính thức kết hôn với tiểu Viễn, cố ý đến đây để xin dì đồng ý.”

Lâm phu nhân. “……”

Caesar nói. “Dì cũng nhìn ra được phải không? Năm đó khi tiểu Viễn mang cháu về tinh cầu Ryan, cháu và cậu ấy đã cùng một chỗ. Chúng cháu đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đến lúc công khai quan hệ, chính thức kết hôn rồi.”

Lâm phu nhân và Lâm Diêu liếc nhau.

Hai người đương nhiên nhìn ra tiểu Viễn và Alpha cậu mang về có quan hệ không đơn giản, chỉ là không ngờ tới, tiểu Viễn và Caesar có thể đi tới hôn nhân chính thức như thế này.

Lâm phu nhân thần sắc phức tạp nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt, thật lâu sau, mới nhẹ giọng nói. “Chuyện này cháu thuyết phục nguyên soái bọn họ đồng ý là được rồi, ý kiến của dì…… chắc cũng không quan trọng đâu?”

“Không, rất quan trọng.” Ánh mắt Caesar cực kỳ kiên định. “Dì là mẹ nuôi của tiểu Viễn, ở trong lòng tiểu Viễn không khác gì mẹ ruột cả, trong những năm nguyên soái không ở đây, là dì một tay nuôi lớn tiểu Viễn, dì đã cho tiểu Viễn một cuộc sống yên bình ấm áp, dì đã dạy dỗ cậu ấy tốt như vậy, ở trong lòng cháu, sự tôn kính với dì và đối với nguyên soái bọn họ không có gì khác nhau hết……” Caesar dừng một chút, nghiêm túc nói. “Cho nên, chuyện này, cháu muốn tự mình lấy được đồng ý của dì.”

Mũi Lâm phu nhân đột nhiên hơi chua xót.

Trong đầu không khỏi nhớ tới tiểu Viễn mập mạp đáng yêu không ngừng lăn đến lăn đi trên giường, nhớ tới những ngày tháng gian nan vất vả nuôi lớn hai đứa trẻ……

Thời gian trôi qua mau, trong nháy mắt hai đứa trẻ đó đã trưởng thành, cũng đến tuổi bàn chuyện hôn nhân. Hiện giờ, nhìn thanh niên anh tuấn tự mình tới cửa cầu thân, Lâm phu nhân vô cùng xúc động, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Caesar thấp giọng nói. “Xin dì hãy đồng ý giao tiểu Viễn cho cháu đi, cháu rất yêu cậu ấy, cam đoan sẽ không phụ lòng cậu ấy.”

Mắt Lâm phu nhân đỏ bừng, nhẹ nhàng gật gật đầu. “…… Được.”

Caesar kích động ngẩng đầu lên. “Tốt quá! Cháu muốn mời dì đến thủ đô, tham gia hôn lễ của cháu và tiểu Viễn.”

Lâm phu nhân xoa xoa nước mắt, cười nói. “Được…… Hôn lễ của hai đứa đã định thời gian rồi sao?”

Caesar. “……”

Trầm mặc một chút, Caesar làm bộ thật thản nhiên nói. “Còn chưa xác định chính thức, chờ sau khi chọn ngày rồi, sẽ nói với dì trước tiên.”

Lâm phu nhân không nhận ra điều khác thường, cho rằng hôn sự của Caesar và Lâm Viễn đã định, còn đang vui vẻ thay con trai đây.

Caesar nghiêm mặt nói. “Đúng rồi, còn có chuyện này cháu muốn thương lượng với dì……”

Lâm phu nhân cười hỏi. “Còn có chuyện gì?”

Caesar nói. “Cháu muốn đón hai người đến thủ đô sống, phòng ở đã mua xong rồi, chỉ chờ hai người đến đó thôi.”

Lâm phu nhân vội vàng lắc đầu nói. “Không cần phiền toái như vậy, dì và A Diêu ở đây rất tốt, tiểu Viễn cũng thường xuyên gửi đồ đến đây.”

Caesar nghiêm túc nói. “Hai chuyện này không giống nhau. Tiểu Viễn rất nhớ hai người, nhưng lại bận không có thời gian về thăm dì, hai người vẫn nên chuyển đến thủ đô đi, như vậy thời gian đoàn tụ cũng sẽ nhiều hơn một ít. Hơn nữa, không phải chị rất thích làm điểm tâm sao?” Caesar quay đầu nhìn về phía Lâm Diêu, mỉm cười nói. “Ở thủ đô có rất nhiều nhà hàng thực phẩm thủ công kinh doanh thành công, chị có thể đến đó quan sát, sau đó chọn địa điểm mở một xưởng bánh ngọt……”

Lâm Diêu có chút động tâm, trông mong nhìn về phía Lâm phu nhân.

Caesar cũng thành khẩn nhìn Lâm phu nhân. “Dì à, dì không phải sợ phiền toái, cháu sẽ xử lý tốt tất cả. Đối với tiểu Viễn, hai người cũng là người thân gần gũi nhất của cậu ấy, cậu ấy rất rất nhớ hai người, nếu hai người chuyển đến thủ đô, cậu ấy nhất định sẽ rất vui.”

Lâm phu nhân trầm mặc một lát, khẽ thở dài nói. “Để dì suy nghĩ một chút, rồi sẽ cho cháu câu trả lời thuyết phục.”

Trên thực tế, Lăng Viễn đã sớm đề nghị đưa mẹ và chị cùng đến thủ đô, nguyên soái cũng đã sắp xếp xong chỗ ở cho mẹ con hai người, nhưng lại bị Lâm phu nhân cự tuyệt.

Bà ở đây hơn hai mươi năm đã sớm thành thói quen, không muốn chuyển nhà đến một nơi xa lạ rồi phải thích ứng lại từ đầu, cũng sợ sau khi đến đó sẽ khiến nguyên soái chịu thêm phiền phức. Nhìn một nhà ba người tướng quân và nguyên soái đoàn tụ, trong lòng bà kỳ thật cũng có chút buồn bã, đứa trẻ nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, chung quy vẫn là con trai người khác, bọn họ mới là người một nhà, bà chỉ là người ngoài. Tiểu Viễn trưởng thành, nhiệm vụ của bà cũng đã hoàn thành, là mẹ nuôi, tự mình rút lui là kết quả tốt nhất.

Lâm phu nhân vẫn mang theo Lâm Diêu ở lại tinh cầu Ryan, tiểu Viễn cũng là một đứa trẻ hiếu thuận, luôn gửi mấy đồ này nọ về đây, còn thường xuyên duy trì liên lạc với mẹ và chị mình, Lâm phu nhân đã thật thỏa mãn.

Nhưng hôm nay nghe Caesar thuyết phục một phen, lại khiến Lâm phu nhân có chút động tâm……

Nhất là về xưởng bánh ngọt, Lâm Diêu rõ ràng rất để tâm tới chuyện này.

Bà không hề nghi ngờ Caesar có thể xử lý tốt tất cả, hơn nữa bây giờ Lâm Diêu còn trẻ như vậy, cũng không thể ở tinh cầu Ryan cả đời được……

Lâm phu nhân khẽ thở dài, cầm lấy ảnh chụp trong phòng ngủ nhẹ nhàng sờ sờ — đó là ảnh chụp chung của ba người trong sinh nhật sáu tuổi của tiểu Viễn vào nhiều năm về trước, Lâm Viễn mập mạp và Lâm Diêu buộc tóc đuôi ngựa, bà nắm tay hai đứa trẻ, đứng trước cửa ngôi nhà ở cũ nát này, phía sau là bầu trời băng tuyết trắng xóa của tinh cầu Ryan.

Lâm phu nhân nhìn đứa trẻ đáng yêu trong ảnh chụp, hốc mắt ẩm ướt, khóe miệng lại không nhịn được nở nụ cười.

Vào ban đêm, Lâm phu nhân rốt cuộc đưa ra quyết định, cùng Caesar đến thủ đô, Lâm Diêu lập tức hưng phấn bắt đầu thu dọn hành lý.

Caesar phân phó Bạch Vũ ra hỗ trợ, Bạch Vũ không phục hét lên. “Chủ nhân chủ nhân! Tốt xấu gì ta cũng là cơ giáp cấp S số một số hai trong đế quốc! Sao ngươi lại có thể bắt ta đi khuân vác được chứ? Bọn họ mà biết nhất định sẽ chê cười ta……”

Caesar thản nhiên nói. “Nhưng ngươi lại không đánh lại Hắc Long và Chu Tước, không thể giúp chủ của người đi cướp cô dâu.”

Bạch Vũ. “……”

Caesar. “Nhanh đi giúp chị Lâm Diêu chuyển nhà đi, ngoan.”

Bạch Vũ. “……”

Cơ giáp cấp S của đế quốc Bạch Vũ, tâm tình khổ sở biến thành một người máy dọn nhà cấp thấp nhất, yên lặng giúp Lâm Diêu tỷ tỷ nhấc hành lý lên.

Hết phần 6.