Quan Hệ Không Đứng Đắn

Chương 19: Ha ha




Edit: tangthuyhang.

Rất lâu đã không nhận được hoa của mấy em gái ở sân khấu hôm nay rốt cuộc lại ký nhận được một bó hoa, vẫn là sản phẩm nổi tiếng kia, giống như là tiểu sồ cúc nở rộ*, nhận được văn kiện của người ta là hợp ý phòng vẽ tranh, nhưng lần này bên trên cuốn sách kèm theo tấm phiếu nhỏ, ở trên ghi bốn chữ: chú ý bảo dưỡng.

*Tiểu sồ cúc: ngụ ý chính là nụ hoa cúc đang chờ chuẩn bị nở hoa, còn chưa có nở rộ, giống như là xử nữ, về phần cây hoa cúc là chỉ..... Là chỉ hậu môn....( về phần sau các bạn tự hiểu nha).

Không đầu không đuôi, không biết là có mấy ý nghĩa.

Em gái làm cho không hiểu, ở trên đài, lúc chờ Nghiêm Hải An đến báo cáo vài tiếng.

Cô ấy hết sức tinh tường mà nhìn thái độ bình tĩnh nhã nhặn của ông chủ hoài nghi mà nhìn nhìn bó hoa, đợi nhìn rõ ràng tên sau tấm áp phích, đôi lông mày bụp một tiếng mà va vào nhau, thật sự là có thể kẹp chết một con ruồi.

Em gái còn chưa từng xem qua bộ mặt biến đen của Nghiêm Hải An, có chút bị dọa cho sợ rồi, nơm nớp lo sợ mà hỏi: “Ông, ông chủ? Làm sao vậy? Đây là cái ý nghĩa gì?”

“Không có gì, có thể là nói hoa này cần phải được bảo dưỡng đó.” Cơ vòng (Cơ co dãn ở hậu môn) ngày hôm đó cọ xát quá mức, mấy ngày nay đều có loại cảm giác bỏng rát lái không ra. Cậu quả thực không cần tốn nhiều sức có thể tưởng tượng ra bộ dạng bỉ ổi của Tôn Ngôn đứng ở trước di@en*dyan lee^qu.donnn mặt mình chính miệng nói ra bốn chữ này, làm sao lại có loại người bỉ ổi ti tiện như vậy chứ? Làm sao lại có loại người bỉ ổi ti tiện như vậy chứ??

Cậu nói không có gì, nhưng hơi thở phát ra cũng không phải là nói sự việc như thế, em gái không biết có khúc mắc gì trong đó, nhưng bản năng lựa chọn muốn tự mình đứng một bên của ông chủ: “Ông chủ, hay là đem hoa này đi xử lý đi?”

Nghiêm Hải An nhìn về đóa hoa cúc nở rộ, dùng giấy da đóng gói lại, trước kia không có những đóa hoa tinh xảo đẹp đẽ này, nhưng lại có một cỗ hoạt bát đáng yêu. Cũng chính vì một người chủ nhân gây rối mà bị đem xử lý bỏ, hình như có điểm đáng thương.

Cậu bèn nói: “Không cần đâu, lấy một cái bình hoa đem hoa bỏ vào để ở trước quầy làm vật trang trí đi, à, dùng cái bình thủy tinh dày kia đi, màu xanh ấy.”

Đợi em gái dựa theo lời cậu muốn mà lựa chọn cái bình hoa, Nghiêm Hải An còn nhấc tay lên sửa soạn lại một chút.

Cái khác không nói, trong không khí có một bó hoa nở màu trắng nhỏ dễ thương, trong lòng cũng tốt hơn một chút.

Cậu đem tờ giấy vo thành một cục, ném vào trong thùng rác.

*

Lần này Lý Khanh lựa chọn uống ở một chỗ trà đạo, trong khuôn viên có xây một cây cầu phong cảnh nước chảy, ở trong 

cây cối mờ mờ ảo ảo còn có những cô gái đẹp mặc cổ trang gảy đàn tranh, quang cảnh và phong cách rất hợp với nhu cầu của Lý Khanh.

Chủ tịch Vương kia lần này không đến, có nhiều tấm vé lạ hoắc của cửa hàng hội họa mỹ thuật kinh doanh tư nhân, đều đến từ các thành phố khác nhau, còn có một người là giám đốc quỹ ngân hàng nghệ thuật.

Nghiêm Hải An tham dự hội nghị dài hạn, và đa số mọi người đều quen biết nhau, khuấy mở một cuộc trò chuyện sau này, chỉ có Hà Linh hỏi: “Sao Dịch Sinh còn chưa đến?”

Ngồi ở phía bên tay trái của cậu ta, Nghiêm Hải An mỉm cười thân thiện mà trả lời: “Thời gian trước cậu ấy mới hoàn thành xong một bức tranh, rất mệt rồi.”

Đây cũng là thói quen của Mạc Dịch Sinh, chung quy vẫn làm cho thần kinh luôn luôn khẩn trương cao độ thả lỏng ra, mà phương pháp thả lỏng của cậu ấy là ngồi xe đạp đi dạo khắp nơi, dắt bộ não đi dạo thả lỏng. Lại càng không nhắc tới cậu ấy ghét nhất là những cuộc tụ họp như thế này, bất luận cậu có nói như thế nào thì cậu ấy cũng không chịu đến.

Hai người trò chuyện một hồi, hiện tại có mấy người bên kia họp lại chuẩn bị tuần tra triển lãm tranh một cái, tuy rằng chỉ có mấy người, nhưng phân bố ở các thành phố khác nhau, cũng khó khăn lắm mới có một người “Tuần tra triển lãm cả nước”, lại nói tiếp tên tuổi rất dễ nghe. Địa phương thi triển của Lý Khanh tạm thời chưa mở, nhưng đem bản thân mình ở bên cạnh bọn người đẩy tới đẩy lui cũng không Dieenndkdan/leeequhydonn thành vấn đề, tên tuổi của Mạc Dịch Sinh hiển nhiên cũng ở trong số đó.

Gần đây nhất người trong đám người đối với tên tuổi này có nghe thấy qua, lúc Lý Khanh lên tiếng với anh ta lại thổi phồng lên một lần, thế nhưng mà cô ấy lại lén lút lôi kéo Nghiêm Hải An qua một bên: “Việc gia nhập vào sự kiện của hội này, Dịch Sinh bên kia nói như thế nào rồi?”

Nói đến đây Nghiêm Hải An liền đau đầu dã man: “Em về nói lại với cậu ấy nữa.”

“Chủ tịch Vương lại hỏi chị rồi.” Vẻ mặt của Lý Khanh có chút không tốt lắm, “Việc này nếu không ở bên cạnh cậu ấy treo số lên thì coi như xong luôn, ông ta đều đã mở miệng yêu cầu rồi, Dịch Sinh như vậy là không nể mặt mũi ông ta rồi. Nhân mạch của ông ta ở trong hội này rất rộng đó.”

Việc lễ nghĩa lui tới qua lại này Nghiêm Hải An làm sao có thể không biết được chứ? Nhưng Mạc Dịch Sinh không đồng ý cậu đâu còn có cách nào, còn có thể ép Dịch Sinh gia nhập vào sao?

Lý Khanh cũng có chút phiền não: “Đứa nhỏ này, sớm biết vậy chị cũng không ở trước mặt chủ tịch Vương thuận nước đẩy thuyền rồi.”

Lúc đó Vương Dư Hử cũng là thuận miệng hỏi một câu, Lý Khanh muốn tăng thêm một cái lợi thế cho Mạc Dịch Sinh, mới đáp ứng nói với Vương Dư Hử tự bản thân mình giới thiệu người cho, vốn là một chuyện tốt, nào đâu biết rằng thái độ Mạc Dịch Sinh lại là như vậy, còn dính dáng đến bản thân dẫn đến không xong rồi.

“Phiền chị lo lắng rồi, em biết chị là vì tốt cho cậu ấy. Hai năm này nếu không có chị giúp đỡ bọn em, Dịch Sinh còn chưa lộ khỏi đầu đâu, chúng em đều vô cùng cảm ơn chị.” Nghiêm Hải An nhận thấy được cảm xúc của chị ấy, liền nói ra âm thanh mềm dịu, làm hiện ra cảm giác thân cận, “Thực ra cậu ấy cũng biết tấm lòng chân thật của chị Lý, nhưng chính bản thận cậu ấy vẫn không vượt qua được cửa này.”

Nghe cậu nói như vậy, Lý Khanh mới dịu đi một chút: “Em thì có thể nói, em ấy nghĩ như thế nào chị còn không biết? Nhưng nước của chúng ta ở trong cái vòng này, nhiều khi nét mặt của tầng lớp dân chúng mua tranh chính là mua chứng chỉ, mua danh hiệu và lý lịch của tác giả. Có lẽ sau này có thể không cần như vậy, nhưng bây giờ em ấy còn chưa có nổi tiếng đâu.”

Những lời này bất quá đều là những lời nói tầm thường, nhưng có người chính là không thích nghe những lời nói chọc người như vậy. Chị ấy nói chính là rất uyển chuyển, nhưng so với lúc bình thường mà nói dinendian.lơqid]on đã là không nể tình mặt mũi rồi: “Vương Dư Hử bên kia chị sẽ không chủ động nói ra, nhưng nếu như ông ta hỏi, chị tránh không được cũng tránh không nổi rồi, em nhanh nhanh thu phục em ấy cho chị, gia nhập một người vào hiệp hội thôi mà, khiến cho ép người đến như vậy chứ.”

Nghiêm Hải An cất giấu chuyện này ở trong lòng mà trở về phòng vẽ tranh, Mạc Dịch Sinh còn chưa trở về, cũng không biết cưỡi xe chạy đến đằng nào rồi. Tính cách không tim không phổi này, thật đúng là khiến người khác hâm mộ ước ao.

Lúc đi ngang qua trước quầy đồ hai mắt cậu không khỏi nhiều lần nhìn qua đóa hoa cúc ở trong bình hoa, một tuần đã trôi qua nhanh, hoa tươi cho dù chăm sóc tốt cũng phải tàn, nguyên nhân chắc là hành động kỳ quái của cậu mấy ngày nay, cho dù hoa rụng lách tách rồi, em gái cũng không tự ý mà đi dọn dẹp.

Nghiêm Hải An nói: “Đem chỗ này thu dọn một chút, để tôi đi mua một bó hoa khác.”

Lúc trước đã quen nhìn có hoa ở nơi này rồi, trống không lần nữa thì cảm thấy nhìn không được thuận mắt.

Điện thoại trong túi của cậu vang lên, tiếng chuông hệ thống tự cài, mua sau khi Nghiêm Hải An ngoại trừ Mạc Dịch Sinh cài đặt, cái khác cũng chưa từng quản, còn là cái loại nguyên thủy nhất.

Điện đến chứng tỏ là Tôn Ngôn.

Có chút ngoài ý muốn, Nghiêm Hải An trượt khóa nút nghe: “Alô?”

Tôn Ngôn đỉnh đạc hỏi: “Ở phòng vẽ tranh sao?”

“Ừ,” Nghiêm Hải An đi ra ngoài tiệm mới tiếp tục nói, “Vừa mới về tới.”

“Vậy xuống đây đi, đang ở dưới lầu của cậu.” Trong bối cảnh âm thanh của Tôn Ngôn có tiếng xe cộ qua lại, đợi Nghiêm Hải An nói xong một tiếng được liền cúp máy.

Nghiêm Hải An quay đầu dặn dò nhân viên vài câu, bên kia điện thoại liền thúc giục: “Ai vậy?”

Thật là một chút kiên nhẫn cũng không có, Nghiêm Hải An dặn dò em gái sau cùng một câu, nhận điện thoại đi ra ngoài mà nói: “Lập tức xuống liền.”

Xe của Tôn Ngôn kiêu ngạo đậu ở bên lề đường, rõ ràng thuộc loại đậu xe trái quy định, bên cạnh có cảnh sát giao thông khai hóa đơn xử phạt cho anh ta, anh ta nhận lấy đơn xử phạt của người ta, đưa qua số tiền gấp đôi: “Lại khai ra, còn phải đợi thêm một lát nữa.”

Cảnh sát: “……..”

Nghiêm Hải An: “...…..”

Thật muốn quay người chạy đi ngay lập tức, ném không nổi người này.

Tôn Ngôn ngẩng đầu một cái nhìn thấy cậu, vỗ tay phát ra tiếng, kêu cậu lại. Nghiêm Hải An ngồi lên xe, mím môi dùng ánh mắt bày tỏ anh ta nhanh chạy đi.

Trên đường hai người đều không có nói chuyện, không biết là không phải có tiếp xúc thân mật qua, chung sống như vậy cũng không cảm thấy xấu hổ. Đến bãi tầng ngầm đậu xe, Nghiêm Hải An mới biết thì ra Tôn Ngôn muốn đến đây ăn cơm.

Dường nhưc cho rằng Nghiêm Hải An vẫn chưa ăn cơm, Tôn Ngôn nói: “Ăn cơm trước đi.”

Hai người ngồi xuống mỗi người mỗi chỗ, hợp thành một bàn.

Tình huống này khiến Nghiêm Hải An có chút bất ngờ, trong đoạn thời gian này Tôn Ngôn không có liên lạc qua với cậu, cậu cũng không nhớ liên lạc với Tôn Ngôn, lần này gặp lại cũng không cảm thấy xấu hổ, càng không có die,n; da.nlze.qu;ydo/nn cảm giác thẹn thùng mắc cỡ, nhưng hiện tại quả thật là đã quen thuộc hơn rất nhiều, giống như là bọn họ cùng đi đánh một trận bóng rổ, mà không với cùng lên giường với nhau.

Ăn được một nửa, Tôn Ngôn hỏi: “Cậu có muốn cái gì không?”

Câu hỏi này hết sức tùy ý, trong chốc lát Nghiêm Hải An chưa kịp phản ứng câu hỏi này rốt cuộc là có ý gì.

Lúc đợi cậu tiêu hóa xong câu nói kia, cũng không có khờ dại mà cho rằng lần này Tôn Ngôn muốn thảo luận với cậu, mà trong não hiện ra bốn chữ: Minh mã yết giá. ( công khai giá cả)

Điều này cũng đúng, tuy rằng bản thân Nghiêm Hải An không có loại ý nghĩ này, nhưng lại nói tiếp bức tranh của Mạc Dịch Sinh được anh ta tiêu phí bảy mươi vạn còn có mánh khóe nào tốt như vậy, thừa dịp tình thế này đi xuống chút nữa, đường chạy sẽ càng đi càng thuận lợi hơn. Cho dù Tôn Ngôn cũng không phải là ở trong giới nghệ thuật, anh ta nếu có lòng có lẽ là khả năng bận rộn cũng ít đi, vừa vặn anh ta cũng muốn tìm con đường đi bên ngoài. Sảng khoái cũng đã sảng khoái qua rồi, có lợi cũng đã có rồi, thật sự là cớ sao mà không làm.......

Lý trí trong đầu mà phân tích một cái kết quả như vậy, nụ cười trên mặt Nghiêm Hải An kéo càng ngày càng lớn: “Ngài Tôn, tôi thật không ngờ ngài không có lòng tin với kỹ thuật và vóc dáng của mình đến như vậy. Nhưng tôi thành dieendaanleequuydonn  thật mà muốn nói với anh, đối với bạn giường như anh đây tôi rất thỏa mãn, anh không cần chột dạ mà dùng những đồ vật khác bù cho tôi.”

Cậu khách khí nói xong, nhưng sự trào phúng lại tràn ra ở vùng lông mày.

Cậu nhìn lướt qua thức ăn ở trên bàn, càng thêm khách khí mà nói: “Vì để báo đáp Tôn tiên sinh làm bạn cùng giường tối hôm đó, bữa cơm này để tôi mời cho, trò chuyện bày tỏ tấm lòng.”

Tôn Ngôn bị cậu nói không ngừng mà văng lên mặt, trực tiếp ngốc luôn rồi. Anh hình như nhìn thấy mắt của Nghiêm Hải An muốn bốc lửa rồi, giơ giơ hai tay: “OK, tôi sai rồi, tôi sai rồi, cậu đừng nổi giận.”

Nghiêm Hải An dùng khăn tay lau miệng, nghe vậy không nói chuyện, cậu cảm thấy bản thân mình không có tức giận. Được rồi, là có một chút tức giận, đương nhiên kết quả thực sự mà nói, là thái độ so với “một chút” có cao hơn một chút, ai chơi gái còn không nhất định chứ, phong thái Tôn Ngôn đáng giá cao như vậy sao?

Tôn Ngôn trầm ngâm trong chốc lát: “Tôi không có ý nghĩa khác.”

Nghiêm Hải An ngoài cười nhưng không cười mà nói: “Vậy anh rốt cuộc có ý nghĩa gì?”

Câu hỏi này hỏi vô cùng tốt, bởi vì bản thân của Tôn Ngôn cũng không biết là có ý nghĩa gì, trước kia anh cũng không làm những điều thừa như vậy, hoặc là trực Die nd da nl e q uu ydo n tiếp thô bạo mà vứt chi phiếu, hoặc là tự bản thân người khác yêu cầu, cũng không đáng khiến anh phải lo lắng suy nghĩ. Thế mà Nghiêm Hải An với những người đó không giống nhau, có lẽ là bởi vì cậu là loại lúc bản thân ngồi ở trên đó tự mình mà lái xe (ý của anh Ngôn là lúc bạn An ngồi ở phía trên người ảnh lăn lộn trên giường ý), nguyên nhân cũng có thể là bản thân của cậu ấy ở dưới giường từ đầu tới đuôi giống như không có ý định để ý tới.

Nhìn thấy người, anh liền ngứa tay, không thấy người, trong lòng liền ngứa ngứa.

Nhìn anh ta nói không ra lời, ánh mắt ngẩn ra không biết là đang suy nghĩ cái gì, Nghiêm Hải An ha ha hai tiếng: “Anh cũng thật là có ý tứ. Ngài Tôn, tôi ăn xong rồi, đi trước một bước, anh chậm dùng.”