Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 10: Không xem bằng hai mắt khá thua thiệt!




"Tới đây!" Ngải Tiểu Tiểu tiến vào cửa chính của phòng ăn, Kỳ Tuấn lạnh lùng mở miệng. Vương Hiểu Kiện thấy thế liền ăn như hổ đói ăn những hớp cuối cùng, rồi rất thức thời chạy ra ngoài.

Bụng Ngải Tiểu Tiểu vì đói mà kêu nhưng cũng chẳng dám tức giận.

"Huấn luyện viên, còn có cái gì phân phó."

"Ngồi xuống" Kỳ Tuấn liền híp mí lại, nhìn thẳng vào món cháo thịt trắng trước mặt.

"Dạ," Ngải Tiểu Tiểu thấy trên bàn ăn có thịt bò, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, hơi mím môi. Nhưng vẫn ngồi thẳng lưng như cũ, trong lòng oán thầm: ăn đi, ăn đi, chúc anh ăn xong bơi lội dài vòng, bụng phát tướng!

"Đói bụng?"

Ngải Tiểu Tiểu rất muốn phủ nhận, nhưng bụng cô lại tranh mất phần nói, bỗng dưng đánh một tiếng “ục.. ục”.

Chỉ thấy Kỳ Tuấn ưu nhã uống cạn ngụm cháo cuối cùng, để đũa trúc xuống, sau đó ngẩng đầu lên cười tà mị.

Ách. . . . . . Yêu nghiệt! Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông cười như vậy, không muốn cười mà người là mang đúng cấp độ yêu nghiệt trong truyền thuyết. Ngải Tiểu Tiểu nhất thời mất hồn. Nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng kia, lập tức cảnh giác, ho nhẹ một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh.

"Nhìn trai đẹp, không phải sẽ khiến cô no bụng sao? Không phải có người nói là ‘sắc đẹp thay cơm’ sao?"

"Rắm, anh đang nói anh sao? Sắc đẹp thay cơm? Không phải còn có câu mộng mơ đói khát sao? Nếu không anh hãy thử xem." Dĩ nhiên những thứ này Ngải Tiểu Tiểu chỉ dám ở trong lòng nói.

Kể từ ngày hiểu rõ Kỳ Tuấn là một huấn luyện viên cao cấp trong trụ sở, cô biết nếu lấy cứng chọi với cứng thì chẳng có kết quả như mong muốn. Cho nên rất thức thời lựa chọn cách trầm mặc.

"Tại sao không nói chuyện, hả?"

"Báo cáo huấn luyện viên, tôi không biết nói gì?" Một tầng ý tứ khác của cô được khai thông, nói gì cũng vô ích.

"Không biết nói gì? Muốn tôi nhắc nhở cô sao? Chuyện tình sáng sớm hôm nay. . . . . ." Anh cố ý dừng lại.

Ngải Tiểu Tiểu lập tức tỉnh lại, còn tự cho mình thông minh có thể ‘thay mận đổi đào’. "Tôi hiểu rõ ý của huấn luyện viên, tôi sai lầm rồi, tôi không nên nói huấn luyện viên đẹp trai giữa buổi tập, tôi không nên chớp mắt với huấn luyện viên."

Cô chợt nhớ ra hai trăm cái hít đất oan uổng của mình, nếu như lúc ấy mình cơ trí một chút, không nói mình đang nhìn trai đẹp, mà chỉ nói nhìn anh, lắng nghe những lời anh dạy, có lẽ là đã được tha rồi! Bi kịch quá, kém một chữ, bây giờ phải chịu thêm cảnh đói bụng.

Toàn bộ ý định của Tiểu Tiểu đều lọt vào đôi mắt của Kỳ Tuấn, nha đầu này vẫn còn có tâm hồn may mắn, cô có biết lúc thi hành nhiệm vụ là mất hồn chỉ một giây, cũng là bỏ qua cơ hội, vứt bỏ tánh mạng hay không.

"Biết không thích hợp, tiếp tục tỉnh lại!" Kỳ Tuấn ném cho cô tám chữ to bằng một lời bình luận.

"Phải . . . . ."

Lúc này, Ngải Tiểu Tiểu mới nhận ra, vì hơi đói mà đầu choáng váng, không phục lầm bầm ra tiếng, "Điều này cũng không thể trách tôi hòan toàn, Lão Khổng Tử có nói, người thực sắc tính dã*. Tôi chỉ là thấy sự vật đẹp nên chăm chú nhìn thêm, tựa như đàn ông các người không phải thấy cô gái đẹp là chăm chú nhìn sao?"

* (Ăn uống, sắc dục là bản tính)

Nha đầu này, từ đâu tìm ra cái chân lý ngụy biện đó. Kỳ Tuấn không vui mừng mà nhíu lông mày.

‘ọt, ọt, ọt’, bụng Ngải Tiểu Tiểu lại một lần nữa biểu tình ra tiếng. . . . . .

Ánh mắt Kỳ Tuấn chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhỏ khẽ cúi đầu của cô, lướt qua bộ ngực đầy đặn, dừng lại trên cái bụng bình thản, bỗng nhiên khóe môi nâng ra một nụ cười sâu hiểm.

"Khá lắm thực sắc tính dã, tôi nghĩ rằng cô không cần ăn điểm tâm nữa, không phải cô thích nhìn trai đẹp sao? Hôm nay, tôi liền để cho cô nhìn đủ, thấy no bụng. . . . . ." Dứt lời, Kỳ Tuấn lười biếng tựa lưng vào ghế, hai cánh tay đan lại, nhìn chằm chằm vào Ngải Tiểu Tiểu.

Ách. . . . . . Ý tứ của anh là để cho cô coi anh là điểm tâm. Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc há to mồm nhìn Kỳ Tuấn, hay là cô đói bụng nên có chút hồ đồ, anh đâu rồi, làm thế nào cũng không tỉnh táo? Trong truyền thuyết không phải anh là người công tư phân minh sao? Thế nào lại ra chiêu đen tối như thế?

Chỉ là, nếu điểm tâm cũng bị mất, phải nhìn anh ăn ngon lành, hình như mình quá thua thiệt.

Nghĩ tới đây đầu óc vừa hỗn loạn của Ngải Tiểu Tiểu, lập tức lấy lại tinh thần. Trợn to cặp mắt không chút khách khí, không biết ngượng ngùng đem Kỳ Tuấn nhìn một lượt từ trên xuống dưới, lộ liễu, xem kỹ từ đầu tới chân một lần, cuối cùng còn không khách khí chậc chậc miệng, "Không tệ." Như thể anh là một bàn cao lương mỹ vị.

Lần này đổi lại là Kỳ Tuấn thêm buồn bực.

Nha đầu đáng chết! Tự nhiên anh bị cô lừa. Cái gì, người nha, thực sắc tính dã, thái độ của cô vô cùng ngạo mạn thế mà anh không biết, cứ để cho cô nhìn thân xác của anh. Anh còn thua thiệt tôn nghiêm nhiều hơn là giáo huấn, muốn cho cô biết dáng người và tính cách phải hòa làm một. Lại không có ngờ tới, từ khi vừa bắt đầu cô đã nói láo.

Suy nghĩ kỹ một chút, mới vừa rồi, khi tập hợp, mặc dù cô chỉ nhìn vào ánh mắt của anh, nhưng trong tròng mắt không hề có chứa sự e lệ hay ẩn tình như những cô gái bình thường. . . . . .

Kỳ Tuấn càng nghĩ càng buồn bực! Thói quen đem tất cả nắm trong tay khiến anh có chút không khống chế được. Làm thế nào? Tiêu diệt, đuổi xa còn bắt lại?

Mọi khi là chuyện gì anh cũng cô mạnh mẽ và cứng rắn, lần đầu tiên do dự.

☆★☆★☆

Ngày đầu tiên của cuộc huấn luyện trôi qua, Ngải Tiểu Tiểu vì để tránh cho lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, rất cẩn thận cùng Kỳ Tuấn giữ một cử ly nhất định. Đảo mắt đã hơn hai mươi ngày trôi qua trong bình an.

Mưa rả rích rơi, đã hai ngày rồi mưa không ngừng, bầu trời thành phố A có chút nặng nề, vốn là chạng vạng lại có chút trầm muộn, vốn nên là gần tối, sắc trời đã nhá nhem chìm, trên đường là những dòng người thưa thớt, một bóng lưng nhỏ xuất hiện dưới màn mưa

Ngày mai là ngày được nghĩ phép, Ngải Tiểu Tiểu cố ý tìm đến một người, cô đã cố gắng hỏi huấn luyện viên Lữ Thiên Minh, anh ta nói có thể tìm được người ở đây.

Quầy rượu Mị Sắc, càng về đêm càng ồn ào và náo nhiệt.

Gian phòng tối mờ, Kỳ Tuấn tự mình rót rượu rồi tự uống, hai chân thon dài nghênh ngang trên bàn. Sau khi thi hành xong nhiệm vụ anh thường đến quán rượu này để uống vài ly, nhiều năm tháng trôi qua tạo thành thói quen. Cho dù một năm trước kia thiếu chút đã hãm hại tánh mạng của anh, anh cũng cao ngạo mà đến đây, quyết không vì chút chuyện mà từ bỏ sở thích.

Cốc cốc, cốc cốc! Tiếng đạp giày cao gót đi tới, cũng không đưa cho Kỳ Tuấn quá nhiều sự chú ý, anh uống cạn giọt rượu cuối cùng, một cô gái quần áo hở hang xuất hiện trước cửa phòng.

Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn xuất chúng, mặt cô gái vui mừng, "Kỳ Thiếu"

"Đi tìm người khác." Lấy tính cách quân nhân mà nói chuyện, Kỳ Tuấn chưa cho đối phương mở miệng đã lạnh lùng cử tuyệt.

"Thật sự là anh!" Cô gái xinh đẹp đè tay anh lên đôi vú lớn của mình, dùng kỹ thuật đem ánh mắt quyến rũ Kỳ Tuấn."Đêm dài thật khó chịu đựng, chúng ta. . . . . ."

"Đó là chuyện của cô."

"Anh không muốn cùng em thử một chút sao? Em rất khó chơi đó!" Đối mặt với cô gái là gương mặt anh tuấn với tiếng thét chói tai, cô nói một câu liền trêu chọc một chút, dưới váy tất ngắn chính là xuân sắc nhộn nhạo, đôi mắt Kỳ Tuấn ẩn hiện một tia lạnh lẽo."Vậy thì anh không có can đảm, làm lính cũng. . . . . ."

Chiêu khích tướng của đối phương quá thô tục, trêu đùa tay của đàn ông pháp quá dung tục, Kỳ Tuấn không lên tiếng. . . . . .