Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 199: Cục cưng trong bụng (13)




Ở huyệt thái dương có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, Dịch Tân dùng sức xoa, nhưng đau đớn cũng không giảm bớt.

Tân Hoành, em muốn anh phải làm sao?

Tại sao em phải đi? Anh dùng tất cả của anh yêu thích em... em lại không thể tiếp nhận? Thậm chí không thể chịu được? Nhất định rời anh đi?!

Rời đi. *

Cũng chỉ là nghĩ đến cái này từ, thân thể anh từ trước đến giờ cứng rắn trầm ổn cũng không nhịn được run rẩy.

Thiếu chút nữa, chỉ kém một chút, anh liền mất đi cô!

Thậm chí anh không thể tưởng tượng, sinh mạng anh về sau không có cô, anh sẽ tiếp như thế nào?

Rõ ràng một buổi tối trước còn đang vui mừng, yêu chân thật như vậy, anh không tin cô không thương anh! Cơ thể giao triền thì tình yêu rõ ràng, không làm giả được, thân thể cô mềm mại ở trong lòng anh ở bên trong, anh nguyện ý buông tha tất cả! Vì vậy, anh cũng buông lỏng cảnh giác đối với cô.

Cô không muốn về nhà, trong lời nói của cô ám hiệu rời anh đi, rõ ràng như vậy, anh lại cũng không có cảnh giác.

Thật không có cảnh giác sao?

Anh trào phúng cười một tiếng, không phải là không có, từ trước đến giờ anh luôn nhạy cảm. Chỉ là không muốn hướng ý này suy nghĩ, không thể chịu đựng cô thoát đi ý nghĩ của anh.

Người anh yêu sâu đậm, cũng đang tìm cách rời anh đi. Cho dù chỉ là muốn, cũng đã làm cho anh không chịu nổi.

Anh và cô khi nào thì đi đến bước này?

Là loại nào trong tình yêu, sẽ có bày ra thoát đi cùng phòng bị thoát đi?

Anh lắc lắc đầu, anh yêu, hình như thật sự rất thất bại.

Chỉ là thật may là, ở lúc mấu chốt nhất anh cảnh tỉnh.

Buồn bực

Sẽ không có người biết, anh đang biết được người phát điện thư là Điền Tĩnh, tiếp theo đoán ra là cô ở phía sau màn bày ra, một đường chạy như bay tới phi trường thì tay giữ trên tay lái run rẩy có bao nhiêu lợi hại. Một đường đều phát run, thế nào cũng dừng lại không được.

Một khắc kia chính anh, vừa sợ hãi, lại điên cuồng. Anh nghĩ, nếu như cuối cùng anh không còn kịp nữa lưu lại cô như vậy, bất luận cô đi tới chỗ nào, anh đều muốn đem cô tìm trở về! Lui về phía sau, cho dù là nhốt, anh cũng nhất định sẽ không buông lỏng với cô, dù là một chút!

Đến đại sảnh sân bay, lướt mắt quét qua, cô liền đi vào mắt của anh.

Anh điên cuồng xao động đến cơ hồ hủy diệt, lúc này mới rốt cuộc hơi an tĩnh laih. Nhưng không nghĩ tới ngay sau đó anh lại thấy được người đang cùng cô nói chuyện với nhau, thân thể cao lớn đột nhiên chấn động.

Cố Viễn Chi.

Tại sao ông ta ở chỗ này? Ông ta ở nơi đó đã bao lâu? Tân Hoành cô có biết hay không. . .

Một khắc kia, trong đầu sợ hãi liên tiếp, ở trong thân thể lan ra dây dưa, bành trướng, hành hạ đến đầu anh đau muốn nứt.

Anh nhìn thấy Tân Hoành đang cười, nhàn nhạt nhàn nhạt ôn ôn nhu nhu đang cùng Cố Viễn Chi nói cười, mà Cố Viễn Chi nhìn ánh mắt của cô hoàn toàn là thương yêu, rồi lại đã vượt quá xa thương yêu, cảm tình kia, giống như là trân bảo mất đi đã lâu rốt cuộc. . . Mất mà được lại.

Lấy lại được?

Nếu như Cố Viễn Chi lấy lại được, vậy Dịch Tân phải làm sao? Anh trừ mất đi, còn có thể còn dư lại cái gì?

Không có Tân Hiành, anh phải làm thế nào?

Chính một cái ý niệm này, ép anh trong nháy mắt tỉnh táo. Đã hướng chỗ Tân Hoành bước ra bước lập tức thu hồi, xoay người, đứng ở nhìn cô ở chỗ cô không nhìn đến, nhanh chóng nhấn một chuỗi số.

Bạn Du Thận Khanh khi còn sống, Thẩm nữ sĩ.

Dịch Tân chậm rãi nhắm mắt lại, lần nữa mở ra thì ánh mắt vốn là thâm trầm trong nháy mắt tỉnh táo lại, càng thấy đáng sợ. Anh lạnh lùng chỉ thị Thẩm nữ sĩ mấy câu.

Không lâu sau, Cố Viễn Chi liền nhận được điện thoại.

Lúc đó, Dịch Tân đứng ở chỗ tối, thấy sắc mặt ông thay đổi. Liền biết, Thẩm nữ sĩ rốt cuộc ở mức "Chần chừ không chừng" sau hướng Cố Khanh thừa nhận.

Cố Viễn Chi đi xa, Dịch Tân không chút nào dừng lại, nhanh chóng liền đem Tân Hoành mang đi.

Thật ra thì, Tân Hoành sẽ không biết, anh gặp lại được cô một khắc kia, anh chỉ muốn ôm cô, ôm chặt lấy cô.

Nhưng là, anh không thể, cho nên, anh liền đem tất cả sức lực chuyển đến trên tay, cầm thật chặt cổ tay của cô đem tay cô cầm làm cô đau.

Không phải là không dám cùng Cố Viễn Chi Chính Diện Giao Phong, chẳng qua là lúc đó anh không thể xác định Tân Hoành có phải đã biết hay không. Nếu như cô không biết, thế nhưng anh lại tiến lên cùng Cố Viễn Chi Chính Diện Giao Phong, hậu quả anh không khống chế được. Cho nên, trong nháy mắt anh liền đã quyết định, đem Cố Viễn Chi dẫn ra.

Vạn hạnh, phản ứng của Tân Hoành nói cho anh biết, cô còn không biết!

Không biết. . . Là tốt rồi.

Cho dù, em cũng không biết, thật ra thì anh ôm em ở trên cầu thang thì tay của anh đưa em có được nhiều chặt.

Sợ hãi của em sâu như vậy, là bởi vì em không biết, anh tuyệt sẽ không buông tay.

Tân Hoành quấn ở trong chăn, tuyệt vọng suy nghĩ ý muốn được đi tìm chết.

Tay gắt gao đặt tại bụng, thân thể của cô đến giờ còn đang khẽ phát run.

Cô chạy trốn, thất bại, thiếu chút nữa hại nó. . .

Nhưng bết bát hơn hình như là, cô lấy tất cả làm hư rồi.

Chăn mơ hồ qua đầu, trước mắt một mảnh mờ mờ, tựa như giữa anh và cô, cô không biết nên làm sao đây, trời đất u ám, cô nhìn không thấy một chút ánh sáng, hay là, cô đã không có sức để ôm hi vọng?

Anh cho là, cô đang diễn trò, đều đang gạt anh. Nhưng đối với anh, nước mắt, khổ sở thậm chí là đau lòng, bên nào là giả hay sao?

Phát tiết, là thật. Anh dẫn theo người phụ nữ khác đến trước mặt cô, cô thật cũng không khổ sở, cũng không nghĩ ném đồ vật phát tiết? Nếu như không phải là thật, cô sẽ không đả thương tâm đến liền đường cũng không thấy rõ, thật thiếu chút nữa từ trên cầu thang té xuống.

Một khắc kia anh cứu cô, dùng thân thể đệm ở dưới người cô, mềm lòng, đau lòng đều là thật. Chỉ là, cô nhìn không rõ anh, cũng không dám bắt anh chốc lát dịu dàng đánh cuộc mạng của đứa bé. Đứa bé này cùng cô, thật sự rất giống như, còn không có ra đời, số mạng cũng đã tương liên.

Bảo bảo, vốn là muốn vì con tranh thủ số mệng tốt hơn, chỉ là, hình như càng hỏng bét rồi, bị mẹ làm hư rồi.

Đầu hỗn loạn không biết bao lâu, cửa lần nữa bị người mở ra, cô mặc kệ, chỉ tiếp tục đem thân thể núp ở dưới chăn, không thấy được, dù sao cũng hơn thấy được điều không muốn thấy.

Vậy mà, tiếng bước chân quả quyết đến gần, rồi sau đó, liền duy nhất lá chắn cũng bị dùng sức vén lên.

"Đi theo anh!"